CHƯƠNG 87: GIỎI LẮM CON TRAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile đem Apo ôm vào phòng, từ phía sau cửa lôi ra một cái thùng, nói: "Tiểu vào đây đi".

Apo buồn bực, "Nhà anh không có WC sao?"

"Trong WC lạnh lắm, em cứ ở đây tiểu đi"

Apo vì quá mắc, cũng không quan tâm nhiều, vừa run vừa tuột quần. Bởi vì ngón tay bị lạnh, dây kéo quần lại quá chặt, dùng sức kéo mạnh thế nào cũng chẳng ra, cuối cùng lộ vẻ mặt cầu xin Mile giúp đỡ.

"Giúp em cởi ra, nhanh lên một chút, không nhịn nổi."

Mile cầm quần Apo cởi ra, ngón tay chạm vào cái mông Apo, cảm giác trên mông Apo đều là mồ hôi, quần lót bên trong cũng ướt luôn rồi.

Có lẽ là kiềm nén quá lâu, hoặc có lẽ là bị Mile nhìn chằm chằm, Apo nửa ngày trời tự nhiên không đi được.

Mile lấy tay vòng lên phía trên ngắt một chút.

"Xì xì xì..!"

Apo tay vịn lấy 'Con Chim', Mile đỡ tay của Apo, mắt hai người cùng nhau thấy "thằng nhỏ" trút nước xuống rất "nhiệt tình".

"Sung ha!" Mile nói.

Má nhỏ của Apo ửng hồng, vừa cảm thấy thoải mái vừa có một chút lúng túng. Nhất là lúc này Mile đang dùng tay giúp cậu siết đầu 'Con chim' lại mà tiểu, Apo cũng không biết đem mặt mình giấu đi đâu.

"Trút bầu tâm sự" xong, Apo đem giày vứt ra, kéo quần áo ướt sũng ra một lúc, nhanh chóng hướng đến cái giường đặt gần lò sưởi, tóm lấy cái chăn mà chui vào bên trong.

"Đừng chui vào chăn trước, qua sấy khô tóc trước đã."

Apo hoàn toàn không nghe anh, trong đầu đều là lạnh, lạnh, lạnh, chui vào chăn liền đem bản thân cuộn lại như một cái kén, bên trong run rẩy bần bật.

Mile cầm một cái máy sấy tóc đến, bàn tay to lớn đặt lên đầu Apo, đem đầu cậu vào trong khuỷu tay mình, giúp thổi khô từng điểm từng điểm một trên cái đầu nhỏ của Apo. Apo cứ như vậy mà cảm thấy đỡ lạnh vùi đầu vào lòng của Mile, mắt nhắm, ngoan ngoãn tuân theo những chuyển động thổi khô tóc của Mile hệt như chú mèo nhỏ, gương mặt mệt mỏi.

Ánh mắt của Mile âu yếm buông xuống nhìn cậu, trong lòng chợt quặn lên từng chút đau lòng.

"Trời thì mưa tầm tã, em may mắn lắm mới vào được tới trong nhà, khi không chạy đến đây làm gì?"

Giọng Apo thều thào nói: "Em không có cố ý đến thăm anh, do em được nghỉ phép nên đến đây tham quan đồ đó, em mà biết thời tiết ở đây kém như vậy thì em khỏi tới cho rồi." Mile không nói gì, đứng dậy đặt máy sấy xuống.

Mắt Apo cố cạy mí mắt ra một cái khe nhỏ, thấy Mile mới vừa cầm "thùng nước tiểu" đi ra ngoài.

"Cái đó..." Apo hơi lộ ra điệu bộ không được tự nhiên : "Anh đi đổ nước tiểu của em hả?"

"Anh không đổ ai đổ?"

Apo không nói nữa, gương mặt đỏ hồng dán vào tường, lén lút cười.

Chờ Mile quay vào nhà, vừa bưng một chậu nước nóng tới.

Apo vẫn ở trên giường không nhúc nhích, cậu đã cởi quần áo, vừa ấm áp một chút, đánh chết cũng không đi ra ngoài.

Mile không thể làm gì khác hơn là nói: "Anh lau người cho em."

"Không cần." Apo nói.

Mile đem một cái khăn mặt ngâm vào trong nước nóng, vắt khô rồi đem đi tới chỗ Apo. Kết quả, chân của Apo ở bên trong trốn tránh đủ hướng, vất vả lắm mới kịp nắm lấy cái chân mèo nhỏ nhưng làm thế nào cũng không lôi cậu ra được... Mile chỉ cần dùng sức một chút, Apo liền gào khóc kêu to, làm cho Mile căn bản không nỡ làm đau em.

Quên đi, Mile nhìn thấy khăn mặt cũng đã lạnh, trực tiếp ném qua một bên, chui vào chăn.

Apo chính là chờ khoảnh khắc này, chăn lại ấm áp, ấm bất quá không bằng lửa nóng trong ngực người nào đó.

Mile không vội vã ôm cậu, hai bàn tay to ở trong chăn bắt đầu mở ra, hỏi: "Chân đâu rồi?"

Apo nói: "Giấu rồi."

"Nghe lời anh, đưa chân qua đây."

Apo ngoan ngoãn đem hai hai cái chân cực lạnh hướng vào lòng bàn tay Mile.

Hơi ấm từ lòng bàn tay của Mile không ngừng truyền đến trong lòng Apo.

Mile cảm giác độ ấm trên chân Apo còn chưa đủ, dùng tay chà xát cho cậu.

Chân của Apo dần khôi phục cảm giác, bị Mile cứ thế chà một cái chợt cảm thấy nhột.

"Ha ha ha... Đừng chà nữa... Ha ha..." Rồi ho khan một cái.

Apo vừa cười vừa ho khan, gương mặt vừa hồng vừa ấm, tiếng nói trở nên khàn.

Mile lấy tay đặt lên trên trán Apo thăm dò một chút, cảm giác nhiệt độ cơ thể cậu có chút nóng.

"Đang nóng rần lên đúng không? Hay là đi đến phòng khám bệnh chích thuốc?" Apo lắc đầu phành phạch, "Em không muốn!"

Mile nói: "Anh gọi bác sĩ tới nhà."

Apo lẩm bẩm, "Em bị cảm từ trước đến nay không cần chích thuốc, cũng không uống thuốc, bản thân tự khỏi bệnh."

Sự thực, Mile cũng thường hay để tự nhiên mà khỏi bệnh, không phải quá nặng thì không uống thuốc, thế nhưng ý nghĩ này với Apo lại khác hẳn.

Apo thấy Mile bộ dạng thẫn thờ, vội ôm lấy cổ của anh nói: "Bị gió lùa vào chăn rồi."

Cánh tay của Mile siết thật chặt, ôm Apo, hỏi: "Vẫn còn bị gió lùa vào hả?"

"Ừ, luôn có gió lạnh chui vào."

Mile biết Apo là bị lạnh cả tinh thần lẫn sức lực, lòng đau nhói, đem cả người Apo đặt xuống, sau đó dùng chăn bao trùm lấy cậu, hai cánh tay dùng lực ở bên ngoài mà chặn lại, đem Apo mà bưng bít chặt kín.

"Còn bị gió lùa vào không?"

Apo mơ mơ màng màng lắc đầu, trong nháy mắt ngủ mê man.

Mile hầu như không thế nào ngủ, Apo lúc nào cũng vô thức kêu lạnh, càng khiến cho lòng của Mile không nhịn được mà vô cùng lo lắng, sốt ruột lẫn thương mèo nhỏ. Lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm, nhiệt độ trên người Apo cuối cùng cũng giảm xuống, bắt đầu chậm rãi xuất mồ hôi, mồ hôi làm làn da của cả hai liên tục dính lại, Apo lại bắt đầu thấy nóng liền giãy dụa.

"Nóng... Buông ra..."

Mile không chỉ không buông ra, trái lại càng ôm chặt hơn, phà hơi nóng ấm tới lỗ tai Apo.

"Nghe lời, ráng một chút, mồ hôi chảy ra đến sáng sớm ngày mai là tốt."

Apo không động đậy nữa, để sớm khỏe lại, để sáng sớm đầu óc minh mẫn khỏe khoắn, để chống đỡ lại cây thương nóng đỏ giữa hai chân Mile. Nhỏ đành nhịn.

Sáng sớm hôm sau, Ba của Apo ôm một đống kỳ vọng tốt đẹp lên máy bay.

Máy bay trước khi cất cánh, điện thoại di động vang lên.

"Thưa ngài, điện thoại của ngài."

Ông cầm lên vừa nhìn, "Bà mối" gọi tới, cái bà mối này, chính là người nhiệt tình đem cô gái kia giới thiệu cho Apo đây mà.

Ông bắt đầu một trận sang sảng tiếng cười, "Năm mới thế nào rồi?"

"Rất tốt, còn ông?"

"Tôi cũng tốt vô cùng."

Bà mối chần chờ chỉ chốc lát, nói: "Ông Wattanagitiphat, tôi muốn hỏi ông ít chuyện."

"Hỏi đi, có lời gì cứ việc nói."

Bà cười gượng hai tiếng, "Tôi chỉ muốn hỏi ông, chuyện hai đứa nhỏ gặp mặt, lúc nào mới thực hiện?" Nụ cười trên mặt Ông cấp tốc thu lại, "Bà nói cái gì?"

"Tôi nói khi nào mới cho hai đứa nó gặp mặt? Con gái nhà người ta không yên trong lòng, không biết nhà các ông đang suy tính gì đấy?"

Ông sửng sốt, "Không phải là ngày hôm qua đã gặp mặt rồi sao?"

"Ngày hôm qua? Ngày hôm qua cô ấy còn một mực tìm tôi đây!" Giọng điệu bà ta đột nhiên cất cao, "Nó không phải đã cùng người khác xem mắt rồi chứ? Ông tốt nhất là hỏi cho rõ, con trai ông có phải là đã có đối tượng rồi không...."

Ba Apo đặt điện thoại xuống, gồng mình từ trong miệng thốt ra ba chữ.

"Giỏi lắm con trai."

Mẹ Apo bên kia vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, lúc Bible tìm Apo, trực tiếp cười nói cho cậu biết: "Apo của bác đi qua đêm, chắc con cũng biết nhỉ?"

"Qua đêm?" Giữa hai đường chân mày Bible nhăn lại, "Cùng ai qua đêm cơ ạ?"

Mẹ nói: "Ba nó gọi người giới thiệu, ngày hôm qua vừa đi, đến bây giờ còn chưa chịu về nữa."

Mặt của Bible trở nên tối lại lái xe rời đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, loại cảm xúc nào cũng có. Quả nhiên Apo không xem đêm đó coi ra gì, quả nhiên bản thân mình tự hiểu sai. Bible căn bản nghĩ không ra, ở trong lòng cậu, không được ai chạm đến Apo dù chỉ một chút.

Sở dĩ Bible chưa bao giờ đem lời trong lòng nói ra, là vì sợ tổn thương tình cảm, mất đi người anh em tốt nhất.

Hút một điếu thuốc, Bible chậm rãi theo dòng xe cộ trên đường.

***

Chương này thấy cục Po như làm nũng ý, giống mèo cực luôn ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro