CHƯƠNG 97: TRẢ THÙ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mile đi báo thù, ừ bạn không nghe nhầm đâu. Mile thực sự đi báo thù cho Apo.

Anh chặn chiếc xe Jeep chở người bên công ty của tên Báo đời kia, điên cuồng xông tới. Tài xế vừa rút tay về đặt trở lại lên vô lăng, còn chưa kịp ổn định, đột nhiên một bóng đen đập vào tầm mắt. Tên tài xế phản xạ có điều kiện lập tức phanh xe, kết quả phanh dưới chân còn chưa kịp đạp, đã vội đóng kính chắn gió lại.

Mile chẳng những không bị lực tông của xe Jeep đánh bay, trái lại còn nhảy lên đầu xe, lực chân hướng vào tấm kính chắn gió. 'Xoảng ' một tiếng.

Mile gió đạp vỡ nát tấm kính, cả người lọt vào bên trong buồng xe, hai bắp đùi như hai cột thép cưỡi thẳng lên bả vai của tên tài xế. Gồng sức đập thẳng vào mặt hắn, lực đấm làm tên tài xế lập tức bất tỉnh nhân sự.

Ô tô sắp tông vào hàng rào trên đường, Mile nhanh chóng đạp phanh, chưa vội nhảy ra khỏi xe.

Người bên trong xe ngã trái ngã phải, bọn chúng tròng mắt nổi máu đỏ, không hề nghĩ tới việc Mile sẽ ở trên xa lộ một mình cướp xe, chẳng lẽ Mile không sợ chết hay sao?

Mile thừa dịp bọn chúng chưa ổn định tinh thần, bay lên một cước đạp vào dây đai đựng súng đeo bên hông của tụi nó.

Mile nhân cơ hội đạp một lực thật mạnh bay thẳng xuống ghế ngồi phía sau, hai tên vệ sĩ da đen ngồi đằng sau phản ứng nhanh chóng xuất quyền chống đỡ. Qủa đấm nặng như quả tạ đấm vào ngực Mile, quyền xuất ra làm các đốt ngón tay chấn động nhưng lại không khiến Mile rút lui dù chỉ một giây phút nào.

Hai tên da đen cùng lúc tấn công, Mile liền nắm lấy cổ của bọn chúng, một lực thật mạnh đem hai cái đầu đập vào nhau.

Cứ như vậy mà hai tên đó lật nhào ngã xuống, não ở trong đầu như đã bị đung đưa dạo chơi ở chỗ nào đó rồi, dạ dày đau ngất.

Tên đứng đầu cầm súng ra, nòng súng đã bị đạp méo trước đó. Lúc này nó trừng mắt, hai hàm răng cắn chặt xém nữa là bể nát.

Mile từ phía sau bay tới lôi cổ tên cầm đầu kéo lại, lúc này bên trong buồng xe, trận vật lộn giống như khói thuốc súng nổi lên bốn phía.

Cánh tay cứng như cốt thép của tên đó hướng vào ngực Mile nắm vặn, lại bị một chưởng của Mile bổ ra. Cơ thể Báo Đen bị khống chế, toàn bộ cái đầu bị nhét vào cái vô lăng, chỉ còn lại hai con ngươi nổi máu đỏ rực là có thể chuyển động.

Mile chỉ nói một câu rồi nện lên mặt tên cầm đầu.

"Động tới một ngón tay lên người nhà tao thử xem, tao nhuộm máu luôn cái công ty bảo vệ tụi mày liền."

Một đạp mở cửa xe bước ra, động tác nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác đã hỏng, quăng lên mặt đất, đẹp trai rời đi.

Tên cầm đầu cảm giác gầm xe truyền đến tiếng động lạ, một mùi ngạt xộc vào hơi thở, liếc mắt nhìn đống hàng hóa thuốc súng, súng ống phía sau, trong nháy mắt thở gấp hai cái, cổ họng khô khan.

"Xe sắp nổ, chạy lẹ!"

Hai người vệ sĩ da đen tung cửa sau thoát ra trước, lúc này cái đầu của tên cầm đầu vẫn còn bị kẹt trong cái vô lăng, liều mạng cạy mở, móng tay bị toát ra một bãi máu, vẫn không thể thoát ra được.

"A -- "

Tên đó nổi giận gầm lên, con ngươi sắp ứa máu, hai chân hung hăng liên tục đạp vào cái ghế trên xe làm thân xe đung đưa rung lắc.

Rốt cục, đầu cũng được bung ra từ vô lăng, lập tức tông cửa xe chạy ra ngoài.

Vừa thoát khỏi khu vực nguy hiểm, đột nhiên nhớ tới tên tài xế còn đang bên trong xe, đầu óc nóng rang lên lập tức quay ngược trở lại, phá cửa xe kêu một tiếng lớn, túm lấy tên tài xế lôi ra.

Cùng lúc ấy trong nháy mắt, một tiếng nổ cực đại vang dội bên tai.

Ầm-- Ầm-- Ầm

Liên tiếp những tiếng nổ vang dội ập đến lỗ tai, khói đen dày đặc bốc lên giữa không trung, tràn ngập trãi dài mấy trăm thước trên đường.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, bên trong xe tài sản bạc triệu nào là vũ khí súng, thuốc, bên ngoài xe là cái áo khoác của Mile, tất cả đều bị cháy sạch không chừa lại tàn tro.

Một cái chân của tên tài xế bị thương, máu thịt văng đầy đất, khiến hai tên da đen vừa đứng lên liền lập tức nôn ói không ngừng.

Tên cầm đầu chùi chùi máu trên mặt, từ trong quần của một tên vệ sĩ da đen lấy ra chiếc điện thoại di động.

"Nhanh, lái hai chiếc xe đến đây, mang thêm ít người đến dọn dẹp hiện trường."

"Được được, có anh em bị thương tích, đem hai gã bác sĩ tới."

"Có cần báo cảnh....."

"Báo cảnh sát cái con mẹ gì? Mày không biết trong xe tao chứa cái gì sao?"

Cúp điện thoại, một bãi nước bọt lẫn máu phỉ ra trên mặt đất.

"Mile, chờ đấy!"

.................

Mile như không có chuyện gì xảy ra lái xe quay về bệnh viện, trên đường nhận được điện thoại của Chomechai.

"Anh, em nói anh chuyện này, nhưng anh đừng giận nhé!"

Chomechai vừa nói như vậy, Mile đại khái đã đoán được, không tạo ra một tiếng.

"Em thực sự không phải cố ý, em lỡ lời thôi anh, lúc đó em chỉ muốn nói nhỏ cho mẹ của Apo nghe thôi, ai ngờ đâu dì ấy như cố ý nói lớn lên. Mà có điều, Apo không tức giận. Sau khi em rời khỏi thì có tên đàn ông nào đó đến thăm bệnh, em còn cố ý căn dặn tên đó đừng nói đến chuyện mắt bị bên to bên nhỏ, tên đó lại khùng khùng điên điên bỏ lời em ngoài tai!"

Mile lúc ở xa lộ chặn đầu xe, cũng chưa hề lộ ra vẻ vội vã như vậy, lập tức lòng như rực lên ngọn lửa khó chịu.

"Anh nên nói với em gì nữa đây?"

Chomechai nhỏ giọng lầm bầm, "Đều tại anh nhắc nhở em, anh nếu là không nhắc nhở em, em căn bản không chú ý đến mắt của Apo ý..."

Mile trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại vào ghế kế bên.

Apo đang ngồi ở trên giường bệnh gọi điện thoại, đỏ mặt cãi nhau với ai đó.

"Tôi bực rồi đấy, vụ án có phức tạp như thế không? Chẳng phải mọi chuyện sáng tỏ rồi sao? "

"Tôi cho gây áp lực gì cho các cậu? Tôi kêu các cậu giả tạo chứng cớ? Tôi kêu các cậu nghiêm hình bức cung? Tôi không phải chỉ là thúc giục các cậu nhanh điều tra sao?"

"Cần thời gian, cần thời gian gì chứ? Rõ ràng chỉ cần vài tiếng là phá được vụ án rồi! Các cậu tại sao lại lỏng tay như vậy, mấy tin tức dối trá kia đều đã lan truyền ra cả rồi!"

"Được được được, trong điện thoại nói không rõ ràng được, tôi bây giờ sẽ đi tìm các cậu!"

Apo kéo hai chân đang bị thương xuống giường, cực nhọc thay xong quần áo, vừa đi tới cửa, liền thấy một thân ảnh cao lớn từ trong thang máy đi ra.

Mẹ tôi ơi! Thế nào mà quay lại vào lúc này?

Apo vội vội vàng vàng trở lại leo lên giường, rất nhanh cởi y phục trên người, không kịp mặc bệnh phục, trần truồng tiến vào trong chăn, tính giả chết.

Nghe được tiếng đẩy cửa vào, Apo trong nháy mắt ngừng thở.

Mile đi vào gian phòng, nhìn thấy chính là cảnh Apo dùng chiêu giả chết.

Trên chiếc giường trắng yên ắng, bệnh nhân từ đầu đến chân dùng tấm chăn trắng che đậy chặt kín. Thân thể như một khối sắt cứng ngắc, không chút sứt mẻ, ngực không phập phồng, nhìn không ra được dấu hiệu của người đang sống.

Mile không nói đi tới bên cạnh giường bệnh, mặt mày mỉm cười nhìn chăm chăm gã Nattawin kia.

Apo liên tục bị ngộp, cùng hơi thở của mình mà... "Đánh nhau"?.

Kết quả, Mile đối với việc vén cái chăn ra hoàn toàn không hứng thú, đưa tay luồng vào trong chăn, mò tới lòng bàn chân của Apo gãi hai cái.

Một tiếng cười ha hả ập tới, trong nháy mắt trò giả chết bại lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro