1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi lặng lẽ trên bậu cửa sổ, ánh nắng chiều yếu ớt len lỏi qua tấm kính, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt trên nền nhà. Khung cảnh bên ngoài yên bình đến lạ, nhưng bên trong tôi, cơn bão lòng đang cuộn trào. Gió nhẹ từ ngoài lùa vào, mang theo cái se lạnh của buổi hoàng hôn, nhưng dù thế nào, nó cũng chẳng thể làm dịu đi nỗi đau đang dày vò trái tim tôi.

Những giọt nước mắt cứ thế rơi, không thể kiềm chế, lăn dài trên má rồi rơi xuống, hòa tan vào không gian im ắng của căn phòng. Mỗi giọt nước mắt như khắc sâu thêm nỗi nhớ, nỗi buồn mà tôi không thể nào thoát ra được. Tôi đã giữ nàng thật chặt, yêu thương và trân trọng từng phút giây bên nhau, luôn nghĩ rằng tình yêu ấy sẽ mãi vững bền. Nhưng giờ đây, nàng đã không còn ở bên tôi, đã theo người khác, bỏ lại tôi với những kỷ niệm xưa cũ.

Từng kỷ niệm giữa tôi và nàng hiện lên trong đầu, rõ ràng đến từng chi tiết. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, những khoảnh khắc ngọt ngào mà chúng tôi từng có... tất cả như vừa mới xảy ra hôm qua, nhưng bây giờ đã trở thành dĩ vãng xa vời. Tôi tự hỏi mình đã sai ở đâu, đã không đủ gì để giữ nàng bên cạnh. Tôi nhớ nàng, nhớ đến quặn lòng, nhưng chẳng thể làm gì ngoài ngồi đây, để nỗi nhớ dày vò và nước mắt cứ thế rơi.

Tôi từng nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi sẽ vượt qua mọi thử thách, rằng không gì có thể chia lìa chúng tôi. Nhưng giờ đây, nàng đã theo người khác, bỏ lại tôi với những kỷ niệm và nỗi đau không thể xóa nhòa. Tôi cố gắng giữ nàng thật kỹ, nhưng có lẽ, không bao giờ là đủ khi trái tim nàng đã không còn thuộc về tôi nữa. Chỉ còn lại tôi, ngồi đây, nhìn ra khoảng trời xa xăm, để những giọt nước mắt tiếp tục rơi, để nỗi nhớ tiếp tục giày vò tâm hồn tôi.
•••••
Tối hôm nay, tôi ngồi lặng lẽ trên chiếc giường nơi mà tôi và nàng đã từng ngủ cùng nhau, nơi từng chứa đựng biết bao kỷ niệm ấm áp, hạnh phúc. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại tôi với khoảng trống lạnh lẽo bên cạnh. Mọi thứ vẫn như cũ, chăn gối vẫn được xếp gọn gàng, nhưng sự vắng mặt của nàng khiến căn phòng trở nên vô cùng trống trải và lạc lõng.

Nước mắt tôi cứ thế chảy, không thể ngăn lại, như dòng sông nỗi buồn đang tràn qua lòng ngực. Tôi nhớ từng khoảnh khắc chúng tôi đã cùng nhau trải qua trên chiếc giường này, từ những cái ôm dịu dàng, những lời thì thầm ngọt ngào, cho đến những buổi sáng thức dậy cùng nhau, thấy nụ cười của nàng là điều đầu tiên tôi nhìn thấy. Nhưng giờ đây, những kỷ niệm ấy chỉ còn là quá khứ đau đớn, nhói lòng.

Trong tay tôi là chiếc điện thoại, màn hình vẫn sáng lên với danh bạ của nàng. Tôi đã nhấn vào số của nàng biết bao lần, muốn nghe giọng nàng, chỉ cần một lần thôi, dù chỉ là một lời từ chối hay một lời nói ngắn ngủi. Nhưng đáp lại tôi, chỉ là những cuộc gọi nhỡ. Mỗi lần thấy màn hình báo không kết nối, trái tim tôi như bị bóp nghẹt thêm một chút.

Tôi không thể ngừng nghĩ về nàng, không thể ngừng mong chờ, dù biết rằng nàng sẽ không bao giờ đáp lại nữa. Điện thoại trong tay trở nên lạnh lẽo, như chính cảm giác trống rỗng đang bủa vây tôi. Tôi chỉ muốn nghe giọng nói của nàng, chỉ một lần thôi, để biết rằng nàng vẫn còn ở đâu đó trong thế giới này, nhưng ngay cả điều đơn giản ấy cũng trở nên quá xa vời.

Tôi ngồi đây, trên chiếc giường từng đầy ắp những khoảnh khắc yêu thương, nhưng giờ chỉ còn lại tôi và những giọt nước mắt. Màn đêm tĩnh lặng bao trùm, chỉ có tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa không gian cô đơn. Trong tâm trí, tôi vẫn không thể chấp nhận rằng nàng đã đi, đã không còn thuộc về tôi nữa, và tôi chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi đây, cầm chiếc điện thoại trong tay, hy vọng vào điều mà tôi biết sẽ không bao giờ đến.

Chiếc điện thoại trong tay tôi bất ngờ rung lên, làm tôi giật mình khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Tên của View hiện lên trên màn hình, một chút ấm áp len lỏi vào trái tim đang tan vỡ của tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nhấc máy lên, giọng tôi lại yếu ớt và run rẩy.

"Cậu ổn không?"

Giọng của View vang lên qua điện thoại, lo lắng và quan tâm. Dù cậu ấy không nói ra, nhưng tôi biết View đã nhận ra sự khác thường trong giọng tôi.

Tôi cố gắng trả lời, nhưng giọng tôi chỉ là một tiếng thì thào nghẹn ngào

Tớ... tớ không ổn, View.."

View im lặng trong giây lát, rồi cậu ấy nói, giọng kiên quyết

“Được rồi, tớ sẽ qua chỗ cậu ngay bây giờ. Chúng ta cần nói chuyện.”

Tôi chưa kịp phản ứng hay nói thêm điều gì, thì tiếng bíp bíp vang lên trong tai, báo hiệu rằng cuộc gọi đã kết thúc. Tôi vẫn còn cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, ngước mắt nhìn lên trần nhà, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt đi. View đang trên đường đến, và tôi biết cậu ấy sẽ ở bên tôi, dù cho tôi có không ổn đến thế nào. Nhưng sự trống trải và nỗi đau trong lòng vẫn không dễ dàng biến mất, chỉ biết rằng ít nhất, tôi sẽ không phải đối diện với nó một mình.

Sau một hồi chờ đợi trong im lặng, cuối cùng tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tôi lê bước ra mở cửa, và đứng đó là View, bạn thân của tôi, với ánh mắt lo lắng cùng một túi bia trong tay. Nhìn thấy cậu ấy, lòng tôi bất giác nhẹ nhõm hơn, dù chỉ là một chút. View không nói gì nhiều, chỉ nhìn tôi, như thể cậu ấy đã hiểu tất cả. Chúng tôi cùng nhau đi vào phòng khách, nơi ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống, tạo nên một không gian ấm cúng nhưng vẫn không thể xua đi nỗi buồn đang đè nặng trong lòng tôi.Chúng tôi ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng vào ghế sofa. View mở túi bia, đưa cho tôi một lon, và cả hai chúng tôi bắt đầu nhâm nhi trong im lặng. Không cần nhiều lời, chỉ cần có View ở bên cạnh, tôi đã cảm thấy bớt cô đơn hơn. Những giọt bia lạnh chảy qua cổ họng, nhưng chẳng thể làm dịu đi cái đau rát trong lòng tôi.

Cuối cùng, View lên tiếng, phá vỡ sự im lặng

“Kể cho tớ nghe đi, cậu đã trải qua chuyện gì?”

Tôi thở dài, mắt nhìn xa xăm, rồi bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra. Tôi nói về nàng, về những kỷ niệm giữa chúng tôi, về cách mà nàng đã dần rời xa tôi, và về hôm nay khi tôi ngồi một mình gọi cho nàng trong vô vọng. Mỗi câu chuyện, mỗi lời nói đều như xé nát trái tim tôi thêm một chút, và tôi cảm thấy nước mắt lại bắt đầu tuôn trào. Tôi không thể kiềm chế được, để cho nước mắt lăn dài trên má, hòa vào những lời tâm sự đứt quãng.

View lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời, chỉ đôi lúc gật đầu, đôi lúc nhíu mày khi nghe tôi kể về nỗi đau mà tôi đang phải chịu đựng. Tôi đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đau nhói, như thể cơn đau ấy có thể được xoa dịu bằng cách chạm vào nó.

“Đau lắm, View ạ,” tôi thì thầm, giọng nghẹn ngào, “đau ngay đây này, ở phần trái tim…”

View nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông và đau xót. Cậu ấy không nói gì, chỉ đặt tay lên vai tôi, truyền cho tôi một chút sự ấm áp và sức mạnh. Rồi chúng tôi lại tiếp tục uống, tiếp tục nói chuyện, mặc cho nước mắt tôi không ngừng chảy, mặc cho nỗi đau vẫn còn đó. Nhưng tôi biết, ít nhất trong đêm nay, tôi không phải đối mặt với nó một mình. View ở đây, bên cạnh tôi, và dù cho cơn đau có lớn đến đâu, tôi cũng sẽ không phải chịu đựng một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro