35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày thứ ba ở suma bắt đầu khi ánh nắng sớm mai lọt qua rèm cửa phòng khách sạn, mang theo cái nóng nhẹ nhàng của mùa hè. love vẫn còn lơ mơ trên giường, cảm giác mệt mỏi từ hai ngày trước dường như đã tan biến. em cầm điện thoại, nhìn qua những tin nhắn cũ và nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. một phần trong em vẫn không tin rằng mình đã ở đây, ở nhật bản, cùng với milk sau ngần ấy năm. chần chừ một lúc rồi nhắn tin cho milk: "chị dậy chưa? ra biển với em không?"

tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại đã rung lên với phản hồi từ milk: "em xuống sảnh đi, chị đang đợi rồi đây." love ngạc nhiên vì milk đã dậy sớm như vậy, em vội chuẩn bị rồi nhanh chóng xuống sảnh. bước ra khỏi cửa khách sạn đã thấy milk đứng đó, tay cầm hai ly cà phê, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.

"ngủ ngon không?" milk hỏi khi đưa cho love một ly.

love đón lấy, nhấp một ngụm rồi đáp: "cũng tạm, cà phê này vừa kịp cứu em khỏi cơn ngái ngủ."

cả hai cùng nhau đi bộ dọc bờ biển suma, một đoạn bờ biển dài và đẹp nhất của kobe. không khí buổi sáng thật trong lành, mang theo hương vị biển mặn mà. những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, tạo nên âm thanh như bản nhạc nền dịu dàng cho cuộc trò chuyện của họ.

"chị đã dậy sớm từ khi nào thế?" love hỏi, mắt nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang dần nhô lên từ biển cả.

"chị dậy lúc năm giờ sáng. đi dạo quanh đây một chút rồi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cùng em uống cà phê buổi sáng." milk trả lời, giọng nói bình thản nhưng chứa đựng sự quan tâm.

tiếp tục đi dọc theo bờ biển, bước chân chậm rãi như để cảm nhận từng khoảnh khắc của ngày mới. họ nhắc lại những kỷ niệm cũ, từ những ngày còn học cấp ba cho đến mùa hè sau khi tốt nghiệp.

"em còn nhớ lần chúng ta đi vũng tàu không?" milk bất ngờ hỏi, mắt chị nhìn về phía biển xa xăm.

love gật đầu, nở một nụ cười hoài niệm. "nhớ chứ. chị còn nhớ lúc em cứ càu nhàu vì cát dính đầy chân không? còn chị thì cười suốt vì bị sóng đánh ướt hết quần áo.”

milk bật cười theo, "ừ, nhớ chứ. thêm cả lúc đi lạc nữa."

họ ghé vào một quán ăn nhỏ ven biển để thưởng thức bữa sáng. quán nhỏ và đơn giản, với những chiếc bàn gỗ màu bạc mờ dần vì thời gian và hơi muối biển. love chọn một phần bánh mì kẹp hải sản, còn milk chọn một phần cá nướng. bữa sáng diễn ra trong sự thoải mái và yên bình, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng sóng vỗ rì rào.

ăn xong, họ quyết định đi thăm khu vực cảng biển, nơi những chiếc thuyền đánh cá đậu san sát. khu cảng yên tĩnh, không nhiều người qua lại, chỉ có vài người dân địa phương đang chuẩn bị cho chuyến ra khơi. love cảm thấy nơi này mang lại sự bình yên, giống như một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa dòng chảy vội vã của cuộc sống.

"có bao giờ chị nghĩ rằng chúng ta sẽ quay lại cùng nhau không?" love hỏi, mắt vẫn nhìn về phía những con thuyền đang chuẩn bị nhổ neo.

"chị chưa bao giờ nghĩ đến điều đó nhưng có lẽ cuộc sống đôi khi mang lại những bất ngờ không ngờ tới." milk trả lời, giọng nói có chút đượm buồn.

lại tiếp tục đi, nói về những gì đã trải qua, những gì đã thay đổi và cả những điều chưa từng nói ra. em kể chị nghe về khoảng thời gian khó khăn trong việc học thạc sĩ, về những áp lực trong giảng dạy và những đêm dài thức trắng để hoàn thành luận văn. milk cũng chia sẻ về những năm tháng học tập và làm việc tại nhật, về cách chị đã vượt qua những khó khăn và thực hiện ước mơ mở tiệm bánh của mình.

chiều đến, họ lên ngọn đồi gần biển để ngắm hoàng hôn. ngọn đồi không cao lắm nhưng từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh biển suma. mặt trời từ từ lặn xuống, bầu trời chuyển từ xanh nhạt sang cam ấm, rồi đỏ rực và cuối cùng là tím thẫm. cảnh tượng ấy khiến cả hai người đều lặng người, chỉ còn lại cảm giác yên bình và một chút tiếc nuối.

"có lẽ đây là lần đầu tiên em thấy hoàng hôn đẹp như vậy." love thốt lên, mắt không rời khỏi chân trời xa xăm.

"chắc tại mình ngắm cùng nhau." milk đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc.

sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, họ quay trở lại khu vực khách sạn. bước chân chậm rãi, như muốn kéo dài thêm thời gian bên nhau. milk giữ thái độ vui vẻ nhưng vẫn không giấu nổi nỗi buồn man mác trong lòng. chị đưa love đến tận cổng khách sạn, nơi mà họ phải nói lời tạm biệt cho ngày hôm nay.

"ngày hôm nay thật dài nhưng cũng rất đáng nhớ." milk nói, mắt nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt chị đầy ý nghĩa.

"em cũng nghĩ vậy. chị ngủ ngon nhé, mai gặp lại." love gật đầu, mắt cũng nhìn thẳng vào mắt milk.

"ngủ ngon em." milk đáp, rồi nhìn theo bóng dáng love bước vào khách sạn. trong lòng chị, nỗi buồn lướt qua như một cơn gió nhẹ. nhưng rồi chị nhanh chóng lấy lại tinh thần, nghĩ về những ngày sắp tới.

"mình còn bốn ngày nữa." milk tự nhủ với bản thân. chị xoay người, bước đi với tâm trạng thoải mái hơn, thầm hứa sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc bên cạnh love trong thời gian còn lại. dù thế nào, họ vẫn có thêm cơ hội để tạo ra những kỷ niệm mới.

buổi tối, khi đã trở về phòng, love nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về ngày hôm nay.

mỗi lần chị thả mấy câu tán tỉnh, em có phần bối rối nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ hoặc chuyển sang chủ đề khác. love không muốn tỏ ra yếu đuối hay để lộ rằng mình vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chị.

những kỷ niệm ùa về, từng khoảnh khắc đều rõ ràng trong tâm trí, khiến em không thể nào quên được. tự hỏi liệu mọi chuyện có thể thay đổi không, liệu có cơ hội nào cho họ một lần nữa không.

nhưng rồi em chỉ lặng lẽ mỉm cười, tắt đèn và chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ vẩn vơ ấy, mong chờ ngày mai, ngày thứ tư ở suma, sẽ mang lại điều gì đó mới mẻ và đặc biệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro