Chương:5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_________'
Sự giễu cợt dâng lên trong ánh mắt anh như những nhát dao xẻo vào da thịt cô. Khóe môi Jimin khẽ nhếch lên thành nụ cười: “Vâng, anh nói chí phải, quả thực em thấy hối hận kinh khủng, em thấy tiếc sao ngày xưa mình không lên máy bay mà còn quay về đây làm gì? Sao năm đó lại phải lo lắng cho sự an nguy của anh nhỉ? Nếu anh chết luôn một thể với bố thì giờ đây có phải em đã sống sướng hơn không!”

Jimin lạnh lùng nhìn cô: “Cô cũng tiến bộ đấy nhỉ, giờ còn biết đốp chát lại tôi cơ đấy. Nếu tôi không nể tình xưa thì cô tưởng bây giờ mình còn đứng được ở đây để mà đốp chát với tôi đấy chắc?”

“Vâng thực lòng em phải cảm ơn anh Mười, đáng lẽ Taehyung đã lôi em đi rồi nhưng may nhờ anh nể tình gọi em về. Nhất là em còn phải cảm ơn anh đã quan tâm em suốt hai năm qua, nhờ anh chiếu cố mà một tháng em kiếm được những mấy vạn! Ngủ với kẻ khác chắc gì đã được giá cao như anh!”

Jimin phá lên cười, tay mơn trớn khuôn mặt cô: “Hôm nay chắc ăn nhầm thuốc nổ hả?”

Chaeyoung quay mặt đi, nhưng một tay anh chống vào tường, tay kia bẻ cằm cô vặn ngược lại: “Trò mèo này của cô xem chừng trình còn non lắm, đừng tưởng cô cố tính làm mình làm mẩy là tôi sẽ tin cô đang ghen với Kang Seulgi. Số đàn bà ghen tuông mà anh trai cô gặp còn nhiều hơn ối lần số phụ nữ cô quen đấy. Park Chaeyoung này, sao năm đó cô không thi vào học viện điện ảnh Bắc Kinh để được đào tạo chuyên nghiệp nhỉ, họa chăng còn lừa được tôi.”

Cô bặm chặt môi cho đến khi vành môi trắng ởn, cô bảo: “Em không ghen với ai cả, cũng chẳng diễn kịch gì cả. Anh có bạn gái rồi thì sau này đừng làm như thế với em nữa.”

“Tôi làm gì cô nào?” Jimin cười rộ lên lấy làm thích thú: “Vả lại, chẳng phải mẹ cô còn đang nằm viện đó sao? Rồi chẳng phải cô từng thề sẽ không để bất kỳ ai giật dây dưỡng khí của bà ta ra đó sao? Tiền viện phí một tháng những mấy vạn, cô kiếm đâu ra?

Từng câu nói của anh như nhiều nhát dao đâm xỉa, băm cô ra thành trăm nghìn mảnh vụn. Cô chỉ muốn rụt về phía sau, chỉ muốn co vào một nơi không ai có thể tìm thấy trên thế gian này, vậy mà cánh tay của anh đang chống vào tường, chính nó đã dồn cô vào ngõ cụt không lối thoát. Duy chỉ có đôi mắt ấy là như thiêu như đốt, sự chế giễu mỉa mai trong nó chẳng khác nào hai đốm thuốc nóng bỏng giẫy, châm vào trái tim cô thủng lỗ chỗ.

Cô nhớ cái lúc vội vàng trở về từ sân bay, cô nhớ cái khoảnh khắc mở toang cánh cửa, thấy anh đứng giữa căn phòng, lúc ấy trong lòng cô ngập tràn niềm hạnh phúc, cô gọi thật to: “Anh ơi!”, nhưng lúc ấy đầu cô đã nghĩ những gì nhỉ? Hình như nó đã đi vào dĩ vãng trong cô từ lâu lắm rồi.

Trên gương mặt cô thấp thoáng vẻ tủm tỉm, cứ như thể đang nhớ lại một chuyện rõ khôi hài, rồi lại như đứa nhỏ đang mơ màng về chiếc kẹo giấu trong ngăn kéo. Lâu lắm rồi Park jimin không gặp lại nụ cười ấy, gương mặt anh thoáng chút bần thần nhưng chỉ một chốc một lát, bỗng nhiên cô choàng tay qua cổ anh, cất giọng vừa ngọt ngào lại vừa thân thiết: “Anh, thế tối nay anh không cho em kiếm tiền à?”

Làn hương thơm ngát của cô phả vào mặt anh theo từng hơi thở, nhưng khuôn mặt Jimin vẫn lạnh te, anh giật phắt cánh tay đang quàng trên cổ mình: “Tỉnh rồi cơ à? Nhưng muộn rồi em ạ, từ nay về sau thôi tưởng bở đi, cô chẳng đã bảo tôi đừng làm thế với cô nữa đấy thôi.”

“Em sai rồi mà anh ơi, em biết mình sai rồi.”

Anh đẩy cô sang một bên rồi bước lên lầu. Chaeyoung níu tay áo anh, nhằng nhẵng theo lên hành lang lầu hai, Jimin bực mình, quay phắt lại gạt cô ra. Nhưng cô lại xán tới ôm chầm lấy anh: “Anh ơi, đừng giận nữa mà, em biết lỗi rồi.”

“Không chọc được tôi thì đừng có mà đụng vào.” Tuy Jimin đang cười đấy nhưng Cô biết tỏng anh đang cáu mình, chỉ những lúc bực tức dồn lên não thì anh mới mỉm cười nhã nhặn như thế với người khác: “Bao năm qua chẳng khôn được ra, cô ngu chẳng kém gì bà già cô!”

Bàn tay Chaeyoung siết chặt lại thành nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng cô vẫn cố gắng rặn cười: “Anh đừng giận nữa… em biết mình ngốc…”

“Cô không ngốc, mà là quá ngu!” Jimin quẳng lại một câu rồi bỏ về phòng, đoạn đóng sầm cánh cửa.

Mấy ngày liền không thấy mặt mũi Park Jimin ở nhà, thoạt đầu Chaeyoung cứ đinh ninh anh lại sang Việt Nam nhưng hằng sáng vẫn gặp Taehyung ở dưới lầu, cô mới vỡ lẽ thì ra anh vẫn ở nhà. Có thể anh về nhà tầm rất muộn, lúc ấy cô đã say giấc nồng, còn buổi sáng lúc cô đi học thì anh vẫn chưa bình mình.

Chaeyoung thấy băn khoăn trong dạ, cái tình cáu bẳn của anh gớm phải biết, bụng dạ cũng hẹp hòi quen thói, đáng nhẽ cô không nên làm mích lòng gã mới phải, thế mà bữa nọ vẫn cố tình chọc vào. Anh nói chí phải, mình rõ ngu. Thế là liên tiếp mấy ngày liền, thậm chí những lúc lên lớp mà Cô cũng thường xuyên lơ đễnh, cô nghĩ Park Jimin là người khó lường, sao mình lại ngu xuẩn đến nỗi chọc tức hắn nhỉ?

Xem chừng sự chịu đựng của cô đã chạm ngưỡng, giá không nhắc lại chuyện năm đó thì có lẽ cô đã thoải mái hơn. Mà bữa đó, rốt cuộc ai mới là người sinh sự trước nhỉ, cô cũng quên mất tiêu rồi. Chỉ nhớ ánh mắt đầy chế giễu của anh khiến cô không tài nào chịu nổi. Lúc ấy, cô chỉ muốn bổ nhào đến móc mắt hắn ra, xem anh còn nhìn được bằng cái kiểu đó nữa hay không, thế nên tối ấy cô mới làm toàn những chuyện ngu xuẩn.

Lần này Bambam nhắn tin hẹn gặp cô ở căng tin số năm, hai người đứng ở hai đầu nhà ăn, anh đang gọi điện thoại, còn cô đeo headphone nghe nhạc, thực chất là đang nghe Bambam giải thích về — một đống tư liêu có liên quan đến Kang Seulgi mà anh vừa gửi.

Lai lịch của Kang Seulgi rất sạch sẽ, tốt nghiệp khoa quản lý thư viện của trường đại học, hiện đang công tác tại Thư viện thành phố, là con một, bố mẹ không sống cùng thành phố. Hiện đang ở một mình tại căn hộ được cơ quan phân cho, thích chơi tennis và dạo phố.

Quả thật sạch sẽ y như một tờ giấy trắng.

Bambam nói: “Đây mới chỉ là tư liệu bề nổi thôi, còn những mối quan hệ xã hội sâu sa hơn thì cấp trên vẫn đang sai người thu thập.”

Chaeyoung hỏi: “Sao chị ta lại quen anh trai em?” Người phụ nữ này nhìn thì có vẻ không giống với đám người hay bu quanh Park Jimin, rõ ràng bọn họ không cùng một tầng lớp xã hội với nhau.

“Không rõ. Vẫn đang điều tra, theo đồng nghiệp của cô ta nói thì hai tháng gần đây thường xuyên có một chiếc đến đưa đón, có lẽ mới quen nhau được vài tháng là cùng.”

“Chị ta có biết anh trai em làm gì không?”

“Chắc là không. Có điều anh trai em mở mấy công ty liền, có cả một tòa nhà văn phòng to như thế, nếu anh ta bảo mình làm kinh doanh thì đằng nào cô ta chẳng tin.”

Đầu Cô rũ xuống, xa nhau một khoảng cách là nửa cái căng tin, Bambam chỉ thấy được có bóng lưng cô ấy. Giữa tiếng ồn ào của nhà ăn, giữa biển người lao xao, nom cô như một tấm bèo rất đỗi bình thường mặc sóng nước đẩy đưa đến bất cứ nơi đâu vào bất cứ lúc nào.

Anh nói: “À đúng rồi, dạo gần đây cô ấy nháo nhác đi tìm nhà khắp nơi, chắc định dọn khỏi ký túc xá. Em yên tâm, cấp trên đã sai người để mắt đến cô ta rồi. Cô ta chuyển đến đâu, người của chúng tôi sẽ thuê nhà cùng một khu với cô ta. Thế nên ngộ nhỡ anh trai em có đá Kang Seulgi, em nhớ thông báo một câu, để cấp trên gọi người rút quân về.”

“Vâng ạ.”

“Anh trai em có hay dẫn bạn gái về nhà không?”

Im lặng một hồi lâu, cô mới cất tiếng trả lời: “Không ạ.”

“Ồ, thế thì hiếm thật, xem ra anh ta cũng khá nghiêm túc với cô gái này.”

Không nghe thấy cô nói gì, Bambam tưởng cô đã hết thắc mắc, anh liền bảo: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, em chú ý an toàn nhé.”

Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút báo ngắt kết nối. Chaeyoung ngồi ăn một bát cháo bát bảo mà hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi cháo trong bát người ngơ nguội ngắt. Cô tháo tai nghe xuống, tiếp tục xúc cháo. Cháo trong căng tin trường chẳng bao giờ chín được hạt lạc, ăn lúc nào cũng có cảm giác sống sượng, nhai mỏi hết cả răng.

Buổi chiều không có tiết nhưng cô chưa vội về nhà, cô gọi điện bảo tài xế là mình đi sinh nhật bạn nên không về ăn cơm tối. Thỉnh thoảng cũng gặp trường hợp này nên tài xế không hề sinh nghi, chỉ hỏi dò: “Vậy tầm mấy giờ cô về để tôi tới đón ạ?”

“Khoảng chín giờ, vẫn ở cổng trường tôi.”

“Vâng ạ.”

Quãng thời gian buổi chiều được dành cho thư viện, cô chọn một cuốn văn học nước ngoài dầy cộp rồi cắm cúi xem, tuốt đến khi loa trường mở chương trình radio vào tầm chập tối, cô mới trả sách rồi đi ăn cơm.

Bữa trưa ăn lưng lửng, giờ cái đói hành hạ dạ dày cô. Cô không dám ngã bệnh, cũng bởi Park Jimin đã quy định rất rõ ràng, bệnh thì tự móc tiền ra mà trả. Bát cháo nguội ngắt ăn tầm trưa ở căng tin khiến cô ngán tận cổ, cô bèn tản bộ ra con phố cổ nổi tiếng ở cổng Tây – nơi có sát sàn sạt là những quán ăn vặt và quán net chủ yếu do sinh viên của hai trường đại học gần đây mở.

Đồ xào bên ngoài có vị rất đậm lại bỏ quá nhiều bột nêm, ăn vào, mồm miệng khô không khốc, uống hết một chai sữa chua rồi mà vẫn háo. Tình cờ đi qua một con hẻm bên cạnh quán nét, thấy trong hẻm có chiếc tủ lạnh sáng lóa đề bốn chữ to đùng “Giải khát ướp lạnh”, cô liền rẽ vào mua một chai cô ca. Lúc cầm chai cô ca đi ra, bất ngờ có người gọi tên cô: “Park Chaeyoung!”

Cô ngoái đầu nhìn, ra là một gã con trai vai khoác ba lô, nhìn dáng vẻ cũng quen quen: “Có phải cậu là Park Chaeyoung học lớp hộ lý 3 không?”

Cô cành giác giât lùi lại phía sau, anh bảo: “Tớ học lâm sàng, cậu nhớ chưa? Hôm chào mừng sinh viên mới, tớ đã điền vào tờ khai giúp cậu…”

Chaeyoung hoàn toàn không nhớ cậu ta là ai nhưng nom khuôn mặt ấy tươi cười nên cô cũng lịch sự đáp: “Xin lỗi… tớ không nhớ lắm…”

Sau lưng có cơn gió thốc mạnh, Chaeyoung nghiêng đầu toan tránh thì một bàn tay vươn ra từ trong bóng tối chộp lấy cánh tay cô. Hai tay cô túm chặt cánh tay đó rồi nghiêng vai quăng một cú thật mạnh khiến hắn bay véo qua đỉnh đầu, đập bốp xuống đất. Từ hồi nhỏ xíu chính Park Jimin đã dạy cô đòn Taekwondo này, bao năm rồi chẳng mấy dịp được lôi ra thực hành, dẫu sao kỹ thuật cũng không đến nỗi nào. Vừa đốn ngã được một kẻ, cô liền quay đầu bỏ chạy ra đường cái, nhưng rảo chân chưa được mấy bước đã bị một bọn người ráo riết đuổi theo. Một gã chộp vai cô, ghì chặt cổ, gí chiếc khăn tẩm thuốc mê, mùi tê xộc thẳng vào mũi khiến đôi chân bủn rủn, bụng bảo dạ biết chắc có chuyện chẳng lành. Những kẻ đuổi theo mỗi lúc một nhiều, có kẻ lấy khăn bịt kín mũi cô, cô vùng vẫy bạt mạng, vừa nhịn thở vừa vung chân đá hai kẻ nọ, chỉ mong thu hút được sự chú ý của người qua đường nào đó tình cờ ló đầu vào con hẻm, nhìn lấy một cái. Hôm nay cô sơ suất quá, cứ nghĩ trong trường là an toàn nhất rồi, nói gì thì nói, người trong giới này ai chẳng biết cô là em gái của Park Jimin, huống hồ khu vực này lại do đàn em đắc lực của Park Jimin Kai phụ trách. Hồi khai giảng anh đã từng dặn cô, nếu xảy ra chuyện cứ đến tìm quán nét ở đầu phía Đông con phố.

Nào có ai ngờ, cô đang đứng cách quán net có ba trăm mét thôi mà đã bị tập kích bất ngờ.

Kai: Anh Mười ơi, em bắt người về cho anh rồi đây…

Jimin: Mày bắt cóc em gái tao là cái quái gì thế hả?

Kai: Ơ thì tại con bé dám chiến tranh lạnh với anh. Anh yên tâm, em trói nó, quẳng lên giường cho anh rồi… ơ anh Mười rút súng làm gì thế… á anh Mười ơi đừng…”

“Đoàng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro