Ta thấy chàng qua khói hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không nguyện nhuốm thị phi làm sao có kết quả.

----------------

"Mẫn Doãn Kỳ cả đời này kiếp này ta không bao giờ tha thứ cho chàng."

Đời này của Cung Tịch Nhan sai lầm nhất của ta là đã phải lòng Mẫn Doãn Kỳ. Tại sao tình kiếp vạn năm ta vẫn không tránh khỏi.

Hỉ, nộ, ái, ố trầm luân một kiếp không thể tránh khỏi. Thần tiên, người phàm không ai chưa từng trải qua.

Tình yêu của ai cũng đẹp nhưng còn ta. Ta đã làm gì nên tội, tình yêu của ta lại chìm trong hận thù, chết chóc.

Phụ mẫu của ta, đã phải chết dưới tay của người mà ta kính trọng nhất cũng chính là mẫu thân của người ta yêu.

Doãn Kỳ là một thái tử của Thiên Tộc. Chân thân là rồng, ta là hoa tuyết sương chuyển thế là một công chúa Hoa Giới. Một tình yêu đẹp như bao nữ nhân mong ước.

Một cái nhìn, một cái nắm tay. Một nụ hôn đính ước. Tất cả mọi thứ tuyệt với và hoàn hảo. Cho đến khi.... Bà ta người phụ nữ thâm độc ấy. Đã ra tay với gia đình ta. Ta hận!! Nợ máu phải trả máu.

Ta đã phá hủy hết mọi thứ.

Chính ta đã tự tay đâm chết người mình thương.

"Ta hận ngươi Mẫn Doãn Kỳ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho gia đình ngươi, dù cho một vạn năm hay chuyển thế đi chăng nữa."

"Nàng hận ta đến vậy sao ??"

Chàng nhìn ta không phản kháng lại. Chỉ cầm tay ta ôn tồn nói.

Để chấm dứt đoạn tình cảm này ta đã uống Vẫn Đan, một viên thuốc có thể giúp ta không vướng bận những tình cảm nhân gian. Mọi thứ về tình yêu sẽ biến mất.

"Tại sao lại thành thân với Nhuận Ngọc. Nàng nói đi, hay chỉ vì nàng muốn trả thù."

"Phải! Chúng ta không thể đến với nhau. Mẫu thân ngươi đã giết hại phụ mẫu ta."

"Chỉ cần nàng muốn ta có thể từ bỏ tất cả vì nàng."

"Cái ta muốn là giết chết thiên hậu."

Ta hét lên, ta đã nhịn nhục quá đủ rồi mọi thứ của ta, ta phải đòi lại. Nhuận Ngọc là một người hiền lành nhưng bị thiên hậu chèn ép vì là con thứ của thiên đế "tức nước vỡ bờ" ai cũng vậy.

Một tay ta đâm thẳng vào tim Doãn Kỳ.

Khoảnh khắc huynh ấy ngã xuống cũng là lúc Vẫn Đan biến mất. Ta từng nói dù có uống bao nhiêu rượu vong tình, vẫn đan con người ta vẫn không bao giờ quên đi cái gọi là yêu.

Ta nhận ra yêu là thứ đau khổ nhất trong thế gian này. Thất khổ ta đã chịu đủ rồi.

"Nhuận Ngọc xin lỗi chàng! Từ trước giờ ta không yêu chàng, chàng cũng rõ. Ta thành thân với chàng ắt hẳn chàng cũng rõ. Nay ta trả lại sự tự do cho chàng. Thế giới này là của chàng hãy đi đi"

Chàng ấy không đi chỉ đứng đó nhìn ta.

"Đến cuối cùng nàng vẫn chọn đệ ấy chứ không phải ta. Ta có gì thua kém đệ ấy chứ."

Ta ôm thi thể của Doãn Kỳ tự tiêu hủy nguyên thần của mình. Nhìn huynh ấy từ từ nói

"Không thua kém gì cả. Nhưng người ta yêu là chàng không phải huynh. Sao có thể bắt ta yêu một người khác khi ta yêu chàng."

Ta và Doãn Kỳ tan biến dần.

Ta tìm thấy trong thư tình nơi mỗi kiếp mình gặp nhau.

Doãn Kỳ kiếp này ta không bên nhau trọn vẹn. Mong chàng đừng trách ta, tình duyên không thuận xin lỗi chàng rất nhiều.

Sau khi ta ra đi hương hoa khắp lục giới úa tàn. Hoa cỏ không mọc suốt 3 vạn năm.

Ta chờ chàng nơi đó cùng nhau ngắm nắng chiều tà.

Khi còn yêu nhau ta đã cùng Doãn Kỳ ngắm hoa, ngắm nắng chiều tà một ngày trôi qua nhẹ nhàng và yên bình biết bao.

Ta tìm thấy trong thư tình nơi hai ta yêu nhau mỗi kiếp.

Chúng ta cùng nhau ca hát, vui chơi và hẹn ước với nhau. Ta muốn quay trở lại thời gian đó. Chàng đàn ta hát cùng nhau làm những việc mình thích.

Dù cho ta có trầm luân vạn lần ta cũng sẽ không bao giờ quên chàng. Quên nam nhân đã cho ta biết thế gian Sinh,Tử, Biệt, Ly đau khổ đến nhường nào.

Ý trời.

Nguyệt lão đã se duyên cho họ nhưng lại không định phận cho họ bên nhau. Từ giã một kiếp cầu mong trầm luân họ được bên nhau, được yêu thương mà không trải qua biệt ly. Tình nồng ý nặng, bi thương.

Ta còn nhớ trong vườn ngay cung của Doãn Kỳ có món quà ta đã từng tặng cho chàng ấy.

Đó là hoa phượng đỏ. Ta cũng từng nói với chàng.

"Doãn Kỳ! Chàng xem ta đã trồng cho chàng một cây phượng đỏ. Loài hoa này ở Hoa Giới ta chỉ nở 2 mùa. Đó là mùa duyên đến và duyên đi."

Chàng ôm ta vào lòng xoa nhẹ tấm lưng ta.

"Hoa nở hoa tàn
  Duyên đến duyên đi
  Tất cả rồi cũng hóa thành tro bụi"

Chỉ ba câu thơ nhưng tâm tư của chàng ta hiểu rõ. Ta đã để cho loài hoa này nở quanh năm suốt tháng trong cung của chàng.

Nhưng mọi thứ rồi cũng hóa thành tro bụi.

Hận thù đã che mờ mắt nàng. Nay ta cũng không thể hóa giải nó. Mong nàng hãy quên đi vì ta được không.

---------

Yêu và hận là như thế nào ??????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro