Parde e hijo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Name: Parde e hijo •
• Tạm Dịch: Cha và Con trai •
• Thuộc quyền sở hữu của: LynnHeartnet
• Dịch bởi: DonKMn956 •
_______________________________
PARTE ÚNICA (MỘT PHẦN)

"Kushina, nuôi dạy một đứa trẻ ... thật khó.

Đó là điều mà anh không bao giờ có thể hiểu hết được, em sẽ làm gì vào lúc này?"

Người đàn ông tóc vàng hoe với mái tóc xù nghĩ ngợi khi nhìn vào bức chân dung của người vợ trẻ và xinh đẹp đang mỉm cười trước chiếc máy ảnh không chú ý đang tập trung vào cô trong dịp đó. Đính vài nén hương lên chiếc bàn thờ nhỏ mà anh đặt ở gian chính phòng làm việc của anh.

"Thằng bé và anh rất khác nhau, ý anh là đang nói về Naruto. Thằng bé có nhiều tính cách của em hơn nhưng anh đã không thể thích thằng bé dạo gần đây"

Cửa studio bên kia nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức đi qua một người đàn ông có mái tóc bạch kim và đeo mặt nạ, cậu ấy mang theo một phong bì lớn màu vàng, vẻ mặt căng thẳng.

—Minato-sensei hôm nay bản thảo là đến hạn, nói với em là thầy đã hoàn thành nó đi ... — Cậu ấy dừng lại ngay lập tức để ý đến phản ứng không được chú ý của trưởng lão — không, không phải nữa ... Xin sensei là người phải tranh giành thời gian! Với các biên tập viên. luôn là em đó!

Điều này thường xảy ra vài ngày một lần, trợ lý của Namikaze, một người đàn ông trẻ hơn vài tuổi, sẽ đến để nhận công việc mới và cập nhật của giáo viên của mình.

"Chỉ cần cho thầy một chút thời gian để hoàn thành nó Kakashi, những ngày này quả là một thảm họa đối với thầy rồi," chàng trai tóc vàng cầu xin khi chắp tay như một yêu cầu nháy mắt đầy lo lắng.

Kakashi nhìn xung quanh để ý thấy căn phòng mất vệ sinh và bừa bộn như thế nào, cậu thở dài ngao ngán khi kiểm tra rằng anh chỉ ăn đồ ăn nhanh và không hề tốt cho sức khỏe, rất dễ dàng nhận thấy từ những chiếc hộp dùng một lần chất đống trên bàn làm việc.

Anh bắt đầu bằng việc thu dọn đồ đạc trên sàn nhà, xếp đặt vào lại các vị trí cũ.

"Cảm ơn và xin lỗi vì Kakashi, này" Minato lo lắng gọi.

"Cô có biết sensei không?" Việc anh là một người cha đơn thân và một góa phụ không có nghĩa là anh có một nơi làm việc và một ngôi nhà với mớ hỗn độn này, Kushina-san sẽ không hài lòng với cách sống mà anh có.

"Đó là sự thật, em ấy sẽ mắng tôi ngay bây giờ sẽ lo lắng, phải không? Thầy xin lỗi."

"Uhm..." Minato đồng ý giúp thu dọn đống quần áo, nhạc cụ và các đồ vật khác.

"Naruto đâu?" Kakashi hỏi vẫn đang tập trung vào việc dọn dẹp.

Chàng trai tóc vàng cau mày buồn bã nhìn xuống đất.

"Thầy cũng không biết, thàng bé đã không về nhà từ tối hôm qua rồi" anh đập trán với vẻ lo lắng

"Anh là một mớ hỗn độn của một người cha Kushina à, anh không thể kiểm soát con của chúng ta."

"Chà, em ấy ở tuổi đó, Naruto dù sao cũng đã 16 tuổi rồi," Kakashi nói với mục đích xoa dịu đi sự chán nản ở người thầy của mình.

"Thằng bé rất năng động khi còn là một đứa trẻ, ngay cả khi cô ấy rời đi và thằng bé chỉ mới bốn tuổi, thầy là tất cả đối với thằng bé. 'Bố em là người tuyệt vời nhất' ... thầy đã làm gì để khiến em ấy ngừng nói điều đó vậy?"

Khi tiếp tục nhặt những thứ nhất định, Kakashi nhận thấy có thứ gì đó lạ trên mặt đất, anh nhặt thứ đó lên và đưa lên không trung nhìn cho rõ.

—Sensei, cái này... —Cậu nói khi khoe món đồ chơi nhồi bông cũ nát của một con cáo đỏ có vài cái đuôi.

"Nó làm gì ở đó vậy?" - Anh hỏi, ngạc nhiên khi thấy phần bụng của con thú nhồi bông chưa nấu chín bắt đầu chui ra khỏi đồ. (Ý ở đây là Minato ngạc nhiên khi nhìn thấy bông của chú cáo đã chui ra khỏi vỏ, còn màu của con cáo đó là sắc cam nhìn giống như chưa chín hẳn là vậy đó-))

"Đánh giá theo vị trí, nó chắc chắn đã rơi ra khỏi tủ." Cậu chỉ lên trên bàn thờ của Kushina và phía sau cô là đồ đạc.

"Naruto khi còn bé đã không đặt món đồ chơi này xuống." Anh nhìn con thú bông trên tay mình một cách đăm chiêu.

"Sensei, làm ơn viết bản thảo..." Kakashi nhớ lại công việc của mình khi tới đây khi anh vừa thu dọn phòng xong. "Jiraiya-sama yêu cầu nó xong nhiều nhất là vào lúc nửa đêm."

—Thầy sẽ có ngay, đừng lo — anh mỉm cười một cách tự tin — đừng quên rằng bút danh của thầy là Tia chớp vàng đấy nhé.

"Máy tính xách tay của thầy đã được bật, thầy có thể bắt đầu ngay lập tức trong khi em vào bếp chuẩn bị món hầm, thầy cũng nên ăn uống tốt hơn, chúng em không muốn thầy bị thiếu máu đâu", Hatake tuyên bố, ai đó đã phải điều chỉnh ít nhất ba lần. Một tuần trong ngôi nhà đó với một người cha trẻ và bất cẩn như Minato đã trở thành một thói quen bất ổn.

—Okay, không vấn đề gì... —Chàng trai tóc vàng trả lời gần như hết nhiệm vụ trong khi tiếp tục nhìn vào con thú nhồi bông trên tay mình.

"Dạo này Naruto chẳng thèm gặp anh, như lần đó anh chào hỏi bằng một nụ hôn lên trán, thằng bé chỉ bực bội than thở:" Sao cha có thể tiếp tục hôn đứa con trai 16 tuổi của mình như thế chứ?! ", Không biết đâu. anh phải làm gì đây Kushina ... "

Tác giả Namikaze khó chịu khép mí mắt khi đi đến chiếc rương ngăn kéo ở đầu kia của căn phòng, vòng qua bức ảnh của người vợ thân yêu của mình, lôi ra một hộp chỉ may sẵn để sửa lại con gấu bông nát bươm đó.

"Hôm qua họ gọi cho anh từ trường, nói rằng Naruto đã đánh nhau một lần nữa, Hiệu trưởng Tsunade đe dọa rằng cô ấy sẽ không chấp nhận một cuộc xung đột như thế này. Có vẻ như Naruto cũng đang gặp vấn đề với bạn bè của mình, đặc biệt là với Sasuke-kun"

Đã hơn mười giờ đêm, Kakashi quay trở lại phòng làm việc của Minato với đĩa thịt hầm trên tay với hy vọng có thể nhìn thấy thầy của mình đang tiến hành viết bản thảo trên máy tính, nhưng cậu chỉ ngạc nhiên khi thấy chàng trai tóc vàng kia đang ngồi trên sàn nhà, với vẻ mặt đau đớn vì những vết thủng sau đó anh đã tự lấy kim và chỉ khau lại cho con thú nhồi bông đó.

Kakashi để chiếc đĩa trên bàn chính giữa phòng và đưa tay đánh vào khuôn mặt cam chịu của mình, cố gắng cầu xin Minato một lần nữa.

"Sensei, bản thảo làm ơn ..."

"Thầy sẽ có nó trong thời gian nhất định, thầy thề đấy!" Hãy để thầy hoàn thành việc này.

—Em hoàn toàn tin tưởng thầy nhưng luôn có một số bất đồng là thầy không tuân theo chỉ dẫn của em, suy cho cùng em là người đứng ra đối chất và biện minh cho giám đốc nhà xuất bản về sự chậm trễ có thể xảy ra với họ.

Tất nhiên, Namikaze Minato một thập kỷ trước là một nhà văn light novel nổi tiếng, tiếp bước người tiền nhiệm Jiraiya, người đã được thăng chức trong chính công ty, người ta đặt nhiều kỳ vọng vào chàng trai tóc vàng này, mặc dù cách làm việc nhẹ nhàng của anh là một áp lực. bí mật mà chỉ Hatake biết.

"Sau cuộc gặp đó ở trường, em đã cố gắng nói chuyện với thằng bé và tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với Sasuke-kun, nhưng thằng bé không muốn nói với em bất cứ điều gì, nghiêm khắc với thằng bé là điều em không có, nhưng nếu em làm như vậy. Thì em lại càng sợ mất lòng tin của thằng bé hơn. Nhưng em không thể nhận được gì từ thằng bé ngoài một cú đấm vào bụng và thằng bé đã bỏ nhà đi mà không quay lại. "

Kakashi cầm giỏ quần áo và rời khỏi phòng một lần nữa sẵn sàng khởi động máy giặt.

"Thằng bé chắc không sao đâu, dù sao thì thằng bé cũng là con trai của thầy. Em đã hy vọng thằng nhóc ấy sẽ ở lại nhà của Kiba-kun hoặc một người bạn khác ngoài Sasuke, nhưng sáng hôm đó em nhận được cuộc gọi từ Jiraiya-sensei. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. giữa các bạn nhưng đừng lo lắng, Naruto là với tôi. "

Minato đã khâu xong các bộ phận không cân đối của con cáo và giờ anh chỉ dành hết sức để đắp một số bông băng lấy được từ một tủ thuốc nhỏ lên những ngón tay đã bị thương bởi những vết thủng do kim đâm trúng.

"Thầy thậm chí không biết thằng bé có thể đang nghĩ gì, thực tế là Jiraiya-sensei còn biết về thằng bé nhiều hơn thầy, thật là xấu hổ ..."

Anh nhìn lên để thấy bức chân dung của Kushina trước mặt với tro hương đã tiêu hao hết mọi thứ.

"Em biết không? Anh nhớ em và Naruto quá."

Vẻ mặt ủ rũ của anh chỉ dẫn đến việc xoa bóp lông mày giải phóng không khí nặng nề từ môi anh, ngay lúc đó anh lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, hy vọng rằng Kakashi đã trở về quá sớm, vì vậy anh không cam tâm quay lại, tuy nhiên một sức nặng lớn đã trực tiếp rơi xuống. trên lưng đẩy anh ta xuống đất trong sự ngạc nhiên cho đến khi anh ta có thể giữ tư thế thẳng đứng ngay lập tức, cảm giác nhột nhạt bên má phải từ những lọn tóc vàng đan xen, gắn với làn da lạnh và mịn từ đường phố qua sóng . nhiệt độ mùa thu mát mẻ.

Ông phải thừa nhận rằng, ông quá nhẹ nhõm khi thấy con trai mình trở về nhà một mình như thế nào, nhưng ông phải giữ bình tĩnh.

"Sao vậy Naruto?" Anh nghiêm túc đề cập rằng thằng bé không tìm kiếm sự thờ ơ.

Không có phản ứng nào cho đến vài giây sau đó khi Minato cảm thấy cổ họng Naruto di chuyển trên vai mình vì quá gần mình.

- Con xin lỗi bố.

Namikaze cố gắng để không bị bất ngờ trước phản ứng không đáng có từ con trai mình.

"Con đang xin lỗi vì cái gì vậy?"

"Bởi vì những ngày này con đã cư xử như thế nào"

"Con lại đánh nhau với Sasuke-kun à?"

Uhm, yeah, đại loại như vậy ...

"Điều đó giải thích tại sao con không về nhà nữa."

—Con không muốn làm phiền bản thân với bố, nhưng nó như vậy và Ero-sennin đã trách móc con không công bằng.

"Cha hiểu rồi, Jiraiya-sensei là người đã giúp con."

"Em thấy không? Ý anh là, nếu không phải vì Jiraya-sensei hoặc Kakashi, thì anh sẽ có một thảm họa cuộc đời hoàn toàn cho con trai mình."

—Không hẳn, chỉ là con mơ thấy mẹ đánh vào đầu con khi mẹ thấy con cư xử như thế nào, như một tên ngốc hoàn toàn.

Lúc này Minato mở to mắt nhìn sang phía bàn thờ.

"Kushina ... em..."

Hiện tại, ông chỉ muốn thông cảm với con trai mình về vấn đề này và muốn biết rõ hơn lý do của mọi chuyện.

"Và con sẽ làm gì với Sasuke-kun?"

"Con sẽ cố gắng nói chuyện với cậu ấy vào ngày mai," cậu thốt lên, vẫn tựa cằm vào vai Minato và ngay lập tức chú ý đến con thú nhồi bông trên đùi của cha mình. —Phân tích mọi thứ xung quanh và ngoài những ngón tay được quấn trong băng gạt, cậu có thể nhận thấy điều đó —Cha đã dành cả buổi chiều để sửa con thú nhồi bông đó đúng không?

Người cha gật đầu hài lòng vì con trai mình đã để ý.

—Cha không giỏi mấy thứ này bằng mẹ của con, nhưng cha đã bỏ tủ nó lâu rồi vì tình trạng đó. Đó là một kyubi khá đáng yêu.

"Kurama," Naruto gọi, nhìn chằm chằm vào con thú nhồi bông.

"Huh?" Minato bối rối nghiêng người, nâng con búp bê lên để đưa đến tay của tên tiểu tử đang muốn nhặt nó lên.

—Đó là cái tên mà mẹ và con đặt cho con cáo này, dù sao thì mẹ cũng đặt cho con — Cậu cười nhạt trong ký ức mơ hồ —Con nghĩ nó đã nằm trong thùng rác sau bao lâu rồi.

"Em ấy chắc hẳn có lý do để ở lại đây," Minato mỉm cười rộng rãi, một lần nữa nhìn vào bức ảnh của Uzumaki với vẻ thắc mắc.

"Mà này, có mùi thơm vậy?" Naruto đánh hơi cảm thấy tuyến nước bọt của mình kích hoạt tạo ra thứ nước đặc trưng trong miệng.

"Ồ, Kakashi hiện đang ở đây và cậu ấy đã làm món hầm, con nên ăn tối."

— Xuất sắc! Anh ấy nấu ăn rất ngon! — Cậu đứng dậy đi đến chiếc đĩa trên bàn một cách sôi nổi.

"Thầy hiểu rồi, mặc dù thầy không có ở đây, nhưng em (Kakashi) vẫn giúp thầy nuôi con trai của chúng ta ..."

Sắp tới nửa đêm, Kakashi lại vào phòng làm việc trong sự ngạc nhiên khi thấy Naruto đã trở lại và đang lặng lẽ thưởng thức một đĩa thịt hầm, con Minato hiện anh đang dùng một dĩa khác.

"Chào mừng Naruto, nhưng ... Sensei bản thảo!" Thầy thậm chí còn chưa chạm vào máy tính để khởi động, phải không? Cậu nói rất buồn và lo lắng khi nhìn giờ trên đồng hồ.

Người cha đang nếm thức ăn, chờ đợi để nuốt một cách bình tĩnh trong khi quan sát Hatake đang chán nản, sau đó anh chỉ vào một cái tủ đựng hồ sơ trong góc.

—Nếu đó là bản thảo mà em đang tìm, thầy đã hoàn thành nó từ sáng, nó nằm trong một phong bì ở ngăn kéo thứ ba.

Đôi chân của Kakashi yếu đi và sắp gục ngã trước một trò chơi khó tin mà Minato thử anh, anh là một người đúng giờ và bất cẩn đến mức đôi khi không biết phải xử lý như thế nào trong tình huống này.

"Sensei, đó là điều tồi tệ nhất ..."

Naruto chỉ che miệng để xoa dịu cái cười khúc khích đó khi cậu nhận thấy cách trợ lý của mình đối xử với cha mình. Namikaze gãi má thương cảm cho hoàn cảnh của Kakashi.

—Hãy thứ lỗi cho thầy, Kakashi, thầy đã ở trong một thời điểm khó khăn cách đây vài giờ nhưng thầy đã vượt qua được.

"Nhất định em sẽ tìm việc khác," cậu càu nhàu, cầm lấy phong bì tập bản thảo, sau khi ngủ dậy cậu nhận ra điều bất thường, "vậy là em đã tự tay nấu nướng xong rồi, thật ấn tượng... Mặc dù ngón tay của em không giống dáng vẻ thanh thản đó lắm. . "

"Đó là một nơi tốt cho nó (Kurama), thầy có nghĩ vậy không?" Thay vì bị bỏ quên trên nóc tủ hay treo lung tung trên sàn.

Naruto hướng về phía bàn thờ của mẹ mình với một nén hương mới đang cháy ở một bên bức chân dung có một vài bông lan ở gốc, màu đỏ tươi giống như mái tóc của Uzumaki và ở đầu kia là con thú nhồi bông của Kurama đang ngồi nhìn về phía trước nơi có bàn của Minato.

"Kushina, nuôi con thật vất vả ... nhưng em phải chịu thôi, dù sao thì tình yêu của chúng ta dành cho Naruto là vô điều kiện."
______________________
• Đôi lời •
Bản dịch này có vẻ ổn hơn rất nhiều rồi đúng không? Tui sẽ cố gắng thêm nha!
______________________
1:03 AM
22/5/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro