Chương 22 (1)+(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh Tỉnh Nam thật hận chết đám cư dân mạng não tàn cùng đám truyền thông bất lương, rõ ràng một việc rất bình thường lại nói thành như vậy, cuối cùng còn tạo nên sóng to gió lớn. Cô trừng mắt nhìn điện thoại, hận không thể chọc vỡ màn hình, nhập một hàng chữ dài, cuối cùng suy xét đến ảnh hưởng của bản thân, lại yên lặng xóa đi. Trong lòng ngập tràn lửa giận không chỗ phát tiết, buổi tối trên đường trở về khách sạn còn nghe được tiếng răng rắc chụp ảnh, cảm xúc này càng mãnh liệt hơn.

Triệu Thanh này thật sự hiểu được thế nào là thêm dầu vào lửa, thái độ ái muội của nàng càng làm cho người khác miên man bất định. Ngay thời điểm này, không làm sáng tỏ thì thôi, lại còn có tâm tình đăng Weibo: "Thầy tốt bạn hiền, đáng giá cả đời trân quý." Còn thêm ảnh của đoàn phim "Ách Nữ", như vậy là có ý gì? Danh Tỉnh Nam không phải ngốc tử, cô biết Triệu Thanh trong tối ngoài sáng nhắm vào Lâm Nhã Nghiên , tựa như lúc trước khi có tin tức cô cùng Lâm Nhã Nghiên muốn ly hôn, Triệu Thanh cũng có động thái.

"Danh tiểu thư, biểu hiện thân mật của cô cùng Lâm tiểu thư trong đoàn phim là tuyên truyền phim thôi sao?", "Danh tiểu thư, xin hỏi cô thật sự ly hôn cùng Lâm tiểu sư sao?", "Hôn nhân của hai người tan vỡ là do có tiểu tam sao?"...... Mấy vấn đề liên tiếp, cái sau càng quá mức hơn so với cái trước, sợ đây là tiểu phóng viên mới ra đời không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chỉ một mặt dồn dập muốn có được tin tức trực tiếp để tranh công. Danh Tỉnh Nam trầm giọng không nói, giữa mày của cô đã ngưng kết thành một tầng băng lạnh lẽo, cô suýt nữa la lên, chẳng qua cuối cùng vẫn những lời "dây dưa không dứt" nuốt vào bụng.

Vừa về khách sạn, Danh Tỉnh Nam kéo bức màn che lại, trong phòng chỉ còn ánh đèn mờ nhạt, sau khi tẩy đi một ngày mệt mỏi, cô thả mình trên giường. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không có tâm trạng đối kịch bản với Lâm Nhã Nghiên . Cô tức Triệu Thanh, cũng tức chính mình, nếu không phải lúc trước bản thân quá tùy hứng, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Chuông điện thoại vang lên đánh vỡ yên tĩnh trong phòng, Danh Tỉnh Nam vốn không muốn phản ứng với bất kì ai, cuối cùng khi chuông điện thoại bám lấy không tha, cô vẫn vươn tay, không chút khí lực nói: "Uy, có chuyện gì mau nói."

"Lần trước mình gọi cậu nhưng Lâm Nhã Nghiên bắt máy, chị ấy nghe được những lời vui đùa kia thì giận sao?" Giọng Biên Vu Đình rất cẩn thận, khi Danh Tỉnh Nam lên tiếng, nàng nghe ra được tâm tình của bạn tốt đang không ổn. Cũng đúng, trên mạng có nhiều tin tức như vậy. Sợ là có người cố ý thao túng, muốn áp xuống cũng không được.

"Nói đến chuyện này mình còn chưa tìm cậu." Danh Tỉnh Nam ngồi dậy, nhăn mi oán giận nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng nói đùa, mình còn sợ chưa truy được Lâm Nhã Nghiên về đã bị những tin tức rối tung kia phán tử hình rồi. Lần trước chị ấy hẳn không tức giận, hiện tại mình phiền chuyện gì cậu hẳn cũng biết. Cậu đoán xem ai tung ra tin này? Dư luận đều đồng tình mình bị đội "nón xanh", có người muốn hại Lâm Nhã Nghiên ."

"Là Triệu Thanh kia sao? Mình thấy cô ta luôn trong tối ngoài sáng bôi đen cậu, còn không thì biểu đạt ái mộ với Lâm Nhã Nghiên ."

"Cô ta hẳn không muốn nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên thân bại danh liệt." Danh Tỉnh Nam nhíu mày, có chút không vui đáp. "Những người suốt ngày nói năng lung tung họ vĩnh viễn không biết rằng tin đồn của họ sẽ tổn thương người khác như thế nào!"

"Vậy cậu tính giải quyết thế nào?"

"Đương nhiên là làm sáng tỏ, chỉ một mình mình thì không đủ, phải xem ý của Lâm Nhã Nghiên . Ngày thường chị ấy tựa như tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, không để ý đến tin đồn, sợ lần này chị ấy cũng không làm sáng tỏ hay giải thích, vậy sẽ càng bị nhiều người nhận định hơn. Đương nhiên mình sợ nhất là chị ấy vì vậy mà thuận thế đồng ý ly hôn, cậu biết không, gần đây tuy chị ấy không nhắc đến nhưng lúc mơ mình vẫn mơ thấy việc này, mơ thấy hai bọn mình ly hôn, mơ thấy chị ấy bên người khác, cảm giác thống khổ này...." Danh Tỉnh Nam đột nhiên dừng lại, cô không biết nên giải thích thể nào với Biên Vu Đình về những chuyện đã xảy ra, cũng không biết nên nói thế nào về việc mình là trở về từ ba năm sau, cô thật sự rất sợ tất cả chỉ là một giấc mộng hoàn lương, đang nói thì trở về hiện thực. Thở dài một hơi, nói: "Mình không có cảm giác an toàn."
"Cậu đừng lo lắng." Biên Vu Đình trầm mặc lúc lâu, nở nụ cười an ủi nói, "Lần trước không phải Lâm Nhã Nghiên tiếp điện thoại sao? Mình cảm giác chị ấy còn quan tâm cậu, đặc biệt có dấu hiệu tức giận, mình sợ đến mức nhanh chóng cúp điện thoại. Lâm Nhã Nghiên quá lạnh, chị ấy tức giận còn đáng sợ hơn. Hơn nữa, chị ấy đối tốt với cậu, cậu không cảm nhận được sao? Mình vốn muốn giúp cậu nhận vai nữ nhị trong "Nịnh Thần", nhưng Lâm Nhã Nghiên đã giúp cậu trước rồi."

Danh Tỉnh Nam có chút kinh ngạc, cô nhướng mày nói: "Không phải cậu? Mình còn tưởng là cậu nói với Lý đạo."

"Không phải mình." Biên Vu Đình cười nói, "Mình thật sự muốn giúp cậu một phen, sau khi Lý Dao Dao rời khỏi đoàn phim, mình hỏi Lý đạo đã chọn được ai chưa, ông ấy nói đã tìm được, sau đó mình mới biết, thì ra là Lâm Nhã Nghiên giúp cậu nói chuyện với Lý đạo. Thấy chị ấy làm việc này có thể thấy được chị ấy rất để ý cậu."
Tâm tình vốn buồn bã, sau khi gọi điện thoại xong, Danh Tỉnh Nam nằm trên giường lăn một vòng, trong lòng đang vui sướng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc này còn ai đến gõ cửa vậy? Thông qua mắt mèo thấy được gương mặt của Lâm Nhã Nghiên , Danh Tỉnh Nam nhanh chóng chải lại tóc rối tung của mình, sau đó vội vàng mở cửa. Lâm Nhã Nghiên vào phòng, mắt nhìn khắp nơi như quốc vương muốn kiểm tra lãnh địa của mình, mà Danh Tỉnh Nam tay chân luống cuống đứng một bên, tai dần hồng lên.

"Chị sẽ soạn một đoạn thanh minh sáng tỏ, đến lúc đó em cũng chia sẻ." Lâm Nhã Nghiên nói xong thì im lặng, nàng cực kỳ tự nhiên ngồi xuống sô pha, duỗi tay mở TV, tiếng từ TV phát ra lấp đầy đi sự trầm tịch trong phòng.

Danh Tỉnh Nam cọ cọ đi đến trước mặt Lâm Nhã Nghiên , cô dùng sức gật đầu: "Được." Qua một lúc lâu, không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em cảm thấy mấy người đó thật rất phiền, còn có người tự xưng là bạn học chị, nói là tin tức đáng tin cậy, người nọ thật là bạn học chị sao?"
Lâm Nhã Nghiên lắc đầu, đáp: "Chị không biết."

Danh Tỉnh Nam nói: "Công ty bên kia cũng mặc kệ sao? Tùy ý dư luận như vậy?"

"Hợp đồng của chị đến hạn, quay xong "Nịnh Thần" chị sẽ rời khỏi Thịnh Đường." Lâm Nhã Nghiên cười, sợ Danh Tỉnh Nam không rõ, giải thích: "Có lẽ em quên lúc ấy chị nói với em, chị đã chuẩn bị phòng làm việc của mình."

Lâm Nhã Nghiên nhắc đến, Danh Tỉnh Nam bỗng nhớ ra lúc trước Tô Từ có nói qua, tuy cô là nghệ sĩ hợp đồng của Thịnh Đường, nhưng đối với quản lý của Thịnh Đường cũng không có hảo cảm, cơ chế hoạt động của Thịnh Đường không tệ, lực bảo vệ minh tinh trong giới là tốt nhất, nhưng cũng từng có không ít tin hoang đường làm người ta nản lòng thoái chí. Hơn nữa nghệ sĩ rời khỏi Thịnh Đường, công ty chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, khi bọn họ có chuyện lại còn bỏ đá xuống giếng. Dù sao cũng là thương nhân, không thể tạo giá trị cho mình, tự nhiên là vô tình vứt bỏ.
Nếu Lâm Nhã Nghiên có phòng làm việc của mình, nếu cảm tình hai người vẫn gắn bó keo sơn như cũ..... Danh Tỉnh Nam ném ý nghĩ này sau đầu, chuyện này cô không biết cách giải quyết, chỉ có thể bảo Lâm Nhã Nghiên cẩn thận.

Lâm Nhã Nghiên đột nhiên đổi đề tài: "Ngày mai Danh Khai Dương đến, chị đã nhìn qua suất diễn của em tương đối ít, em đi tiếp anh ấy trước đi."

Lúc trước cô nghe hắn muốn đến, nhưng qua một thời gian cũng không thấy, Danh Tỉnh Nam cũng không để trong lòng, nào biết hắn trực tiếp liên hệ với Lâm Nhã Nghiên . "Được." Danh Tỉnh Nam gật đầu.

"Ừ." Lâm Nhã Nghiên gật đầu, đứng lên vuốt lại góc áo, "Chị về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nuốt lại những lời sắp nói, Danh Tỉnh Nam nghẹn trong lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhã Nghiên rời khỏi phòng. Phim truyền hình truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế, làm cô rợn người. Người trong phim trang dung quá mức dày đặc cùng phục sức đẹp đẽ quý giá, phối hợp với biểu tình phù hoa, có loại cảm giác ớn lạnh không tên. Danh Tỉnh Nam run lập cập, vội vàng tắt TV, trong lòng thầm nghĩ: "Mình trong mắt người xem cũng như vậy sao?" Trước kia cô luôn là "bình hoa" danh xứng với thật, nhưng hiện tại không thể được, hoặc rời khỏi giới giải trí, còn không phải nỗ lực theo đuổi bước chân của Lâm Nhã Nghiên .
Cô mở kịch bản ra, nghĩ đến cảnh vừa rồi trong TV, diễn viên hẳn quá hồi hộp, nàng không thể thả lỏng cơ mặt của mình, thế nên khuôn mặt mới trở nên quỷ dị như vậy, bản thân mình cũng rơi vào tình trạng này không ít, nhưng còn Lâm Nhã Nghiên lại vô cùng tự nhiên không chút gò bó.

"Khi em nằm trên giường, em phát hiện bả vai, vai, eo còn có các bộ phận khác của em rất căng thẳng, nhưng em lại muốn thả lỏng." Danh Tỉnh Nam gửi tin nhắn cho Lâm Nhã Nghiên .

"Em có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của trẻ mới sinh, khi bé nằm trên cát, toàn thân đều dính cát, nhưng người lớn thì khác, chỉ dính cát vào vai cùng mông, thân thể bởi vì thói quen khẩn trương mà không dính nhiều cát."

Danh Tỉnh Nam không phải xuất thân học diễn xuất, suy nghĩ của cô về việc giảm căng thẳng cũng chỉ là một lý thuyết mơ hồ, cô hiểu lời của Lâm Nhã Nghiên nhưng không biết nên làm sao để giảm căng thẳng. Dù là ba năm sau, cô nỗ lực nâng cao năng lực diễn của mình nhưng vẫn có rất nhiều chỗ không rõ.
Lâm Nhã Nghiên nhắn lại: "Hôm nào mua mèo đi."

Mèo? Danh Tỉnh Nam không cảm thấy mình có hứng thú với việc chiếu cố một động vật xù lông, huống chi động vật cô thích nhất là chó.

Lâm Nhã Nghiên thấy Danh Tỉnh Nam trầm mặc hồi lâu cũng đoán được cô thắc mắc, dù luôn biểu hiện nhưng lại không thấy tin nhắn nào, trong lòng khẽ thở dài, không chờ cô lên tiếng hỏi, nàng giải thích: "Em đem mèo đặt trên đệm, sẽ phát hiện thân thể nó hoàn dính vào đệm, em bỏ nó đi, nó lập tức sẽ khẩn trương lên, nhưng rất nhanh sẽ thả lỏng, chỉ còn lại những cơ tất yếu là khẩn trương."

Danh Tỉnh Nam trả lời: "Chó thì sao?"

Lâm Nhã Nghiên hồi lâu không trả lời, sau đó nhắn một chữ: "Ngốc."

-----------------------------------

Suất diễn ngày kế của Danh Tỉnh Nam rất ít, sau khi nói với đạo diễn thì đi đến điểm hẹn. Danh Khai Dương cũng thật là tất cả tin tức đều nhắn cho Lâm Nhã Nghiên , cũng không biết ai mới là em gái của hắn. Điểm hẹn là khách sạn Bắc Đẩu, đây là sản nghiệp của Danh gia, chẳng qua Danh Tỉnh Nam rất ít đến. Giám đốc nơi này nhận ra Danh Tỉnh Nam nhưng là thân phận đại minh tinh của cô.
"Danh Khai Dương!" Danh Tỉnh Nam vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hốc mắt có chút nóng, giả vờ tức giận kêu lên. Danh Khai Dương đang đợi cũng tiến lên ôm lấy cô. Hai anh em đã một thời gian chưa gặp mặt, tuy cãi nhau đánh nhau nhưng tình cảm rất tốt. Xoa tóc dài nhu thuận của em gái, Danh Tỉnh Nam buông tay, hắn ghét bỏ nói: "Sao em đến đón anh? A Nghiên đâu?"

"Anh, anh không muốn nhìn thấy em sao?" Danh Tỉnh Nam trừng hắn, có chút bất mãn lẩm bẩm, "Lâm Nhã Nghiên còn suất diễn, sau khi xong chị ấy sẽ đến." Lời này Danh Tỉnh Nam có chút không tự tin, từ trước đến nay cô luôn không biết tính toán của Lâm Nhã Nghiên .

Danh Khai Dương "chậc" một tiếng, ngồi đối diện Danh Tỉnh Nam, bắt chéo chân đánh giá cô một lúc, nói: "Em nói xem em mệt như vậy rốt cuộc là vì sao? Dựa vào nhà không tốt sao? Nếu em giống Biên Vu Đình cũng sẽ không nông nỗi đến mức này. Em xem những tin đồn trên mạng, không biết khó nghe bao nhiêu." Thấy Danh Tỉnh Nam cười khổ, Danh Khai Dương cũng ngừng trách cô, đổi đề tài: "Em cùng Lâm Nhã Nghiên hiện tại là thế nào? Thật sự ly hôn như trên mạng nói?"
Danh Tỉnh Nam thở dài: "Anh, nếu cả anh cũng tin vậy thì những người khác thế nào? Lúc trước em đã nói với anh, em sẽ không ly hôn với Lâm Nhã Nghiên , nếu ly hôn em sẽ hối hận cả đời."

Danh Khai Dương gật đầu, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Lúc trước em vì theo đuổi A Nghiên nên tiến vào giới này, đừng đến cuối cùng em lại quên mất ước nguyện ban đầu của mình. Nhưng anh tin em, em tuyệt không phải người như vậy."

"Em không quên." Danh Tỉnh Nam lắc đầu, hỏi: "Anh không phải nói không quản chuyện bọn em sao? Sao lại đến chỗ này? Không lẽ còn có việc khác? Ba mẹ đâu? Vẫn du lịch ở nước ngoài?"

"Anh nhớ hai đứa, đến xem hai đứa không được sao?" Danh Khai Dương kéo cà vạt, trợn mắt nói, "Nhị lão lười quản chuyện này, nếu không có chú Lý đi theo truyền tin tức, anh chỉ sợ không biết ba mẹ chạy đến đâu thể nghiệm cuộc sống."
"Anh, em hỏi anh một chuyện."

Danh Khai Dương vung tay lên nói: "Nói."

"Anh cảm thấy em cùng Lâm Nhã Nghiên như vậy đều là lỗi của em sao?" Danh Tỉnh Nam thở dài, những lời này cô đã nghẹn trong lòng một thời gian dài, sau khi trở về ba năm trước, cô liên tiếp nhận ra sai lầm của mình, thật cẩn thận sợ chọc đến Lâm Nhã Nghiên , nhưng hai người là vợ vợ, là người thân nhất của nhau, vì sao có thể đi đến loại không bình đẳng như vậy? Cô cảm giác được tâm Lâm Nhã Nghiên mệt, nhưng có vài lúc, tâm cô cũng mệt thì biết tỏ cùng ai? Hết thảy tựa như có một thanh gươm Damocles treo trên đỉnh đầu.

Danh Khai Dương trầm mặt, mày nhăn lại, sau đó bị nụ cười xán lạn kia làm dịu xuống, hắn dùng ánh mắt từ ái nhìn Danh Tỉnh Nam: "Ai, em nghĩ gì vậy? Chuyện này em còn cần hỏi sao? Đừng nói là anh, ngay cả ba mẹ cũng không theo phe em."
Danh Tỉnh Nam: "......" Chấn động toàn thân, sau khi trở thành hạng chót trong nhà, Danh Tỉnh Nam tự giác ngậm miệng lại, không đáp lời của tên Danh Khai Dương này. Có ai là anh hai như hắn? Vì sao không hướng về em gái của mình, dù chỉ an ủi nho nhỏ cũng được!

"Được rồi được rồi." Danh Khai Dương ra vẻ không kiên nhẫn, phất tay bộ dáng đuổi người. "Anh với em vậy đủ rồi, em trở về đoàn phim đi, nếu A Nghiên có thời gian, mang em ấy đến đây một chuyến, anh có vài lời muốn nói với em ấy." Nói không quản nguy cơ hôn nhân của hai người là nói dối, trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành thời gian đến đây còn không phải vì hai tiểu tổ tông không làm người khác bớt lo này?

Danh Tỉnh Nam chân trước vừa đi, Lâm Nhã Nghiên chân sau đã đến, hai người vừa lúc gặp nhau. Tháo kính râm xuống, gương mặt vốn lạnh nhạt hiện lên tươi cười ấm áp, gật đầu với Danh Khai Dương, gọi một tiếng: "Anh."
"Xem ra còn nhận anh là anh." Danh Khai Dương trêu chọc nói.

Danh gia cùng Biên gia là hai thương nghiệp đầu sỏ ở Hoa Quốc, khi học trung học, Lâm Nhã Nghiên không biết Danh Tỉnh Nam có gia cảnh như vậy, chỉ cho rằng cô xuất thân từ một gia đình giàu có. Khi gặp gia trưởng, kỳ thật nàng có chút lo lắng, Danh Tỉnh Nam có ba mẹ từ ái, có anh hai không gì không làm được, nàng cái gì cũng không có, chỉ còn lại có Danh Tỉnh Nam. Nhưng người nhà Danh gia ân cần, thân thiết hơn so với tưởng tượng của nàng, không có thái độ cao cao tại thượng. Lâm Nhã Nghiên gặp không ít thương nhân xem diễn viên là con hát, mở miệng ngậm miệng đều tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường, nhưng Danh gia không giống vậy, từ cách nói có thể nhận ra họ tôn trọng nghề nghiệp của người khác. Nhị lão Danh gia xem nàng như con ruột, thậm chí nhiều lúc, đãi ngộ của nàng còn tốt hơn Danh Tỉnh Nam. Từ trong hồi ức bừng tỉnh, ánh mắt Lâm Nhã Nghiên có chút thẫn thờ, sao nàng có thể không hiểu ý của Danh Khai Dương? Chuyện ly hôn của nàng cùng Danh Tỉnh Nam, sợ toàn bộ Danh gia đều biết.

Danh Khai Dương vẫn tươi cười, chẳng qua ánh mắt đã sắc bén, mang theo vài phần thăm dò: "A Nghiên , chúng ta nói thẳng đi, mục đích anh đến đây hẳn em cũng biết. Nam Nam từ nhỏ đã tùy hứng, có chút tình trẻ con, cảm ơn em thời gian dài bao dung em ấy. Lúc trước chuyện em với em ấy, nói thật, ba mẹ cùng anh đều cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước, em vào nhà, mọi người đã nghiêm túc thảo luận cũng chưa từng thấy Nam Nam kiên quyết như thế với chuyện nào."

Lâm Nhã Nghiên gật đầu, đôi mắt nhìn xuống lắng nghe lời Danh Khai Dương.

"Danh gia bọn anh chỉ có hai đứa là anh cùng Tiểu Nam , ba mẹ nói thế nào nhỉ, họ luôn chọn phương pháp mặc kệ để dạy bọn anh, hầu như là không ngăn bọn anh làm việc gì, đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là bọn anh gánh vác. Tiểu Nam cũng có chút kiêu ngạo, từ việc em ấy không nhận trợ giúp trong nhà, Vu Đình cũng không biết cười em ấy ngốc bao nhiêu lần. Mâu thuẫn giữa em với em ấy, tự nhiên cũng không chịu nói rõ với mọi người. Từ nhỏ đến lớn em ấy rất ít khi khóc, lần trước anh gọi cho em ấy, anh nghe được em ấy rõ ràng khóc nức nở nhưng lại liều mạng tỏ vẻ không sao, Tiểu Nam em ấy thật sự rất thích em."
Lâm Nhã Nghiên mím môi, ánh mắt hiện lên sự ấm áp, nàng nhẹ giọng đáp: "Em biết."

"Bọn em cãi nhau cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng nên có hơi thở cuộc sống, bằng không tựa như tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục." Danh Khai Dương tâm tình tốt trêu chọc nàng. Thấy được Lâm Nhã Nghiên cong môi, hắn đột nhiên nói, biểu tình cũng trở nên uy nghiêm hơn: "Tiểu Nam đã biết sai lầm của mình, em ấy nói mình sẽ sửa. Vậy A Nghiên em thì thế nào? Đi đến bước này, không có khả năng là vấn đề của một người."

Lâm Nhã Nghiên nheo mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Danh Khai Dương nghiêm túc, trong lòng thoáng hoảng loạn. Sau khi ở riêng, nàng nhớ lại từng chút một, nàng nghĩ bản thân bao dung Danh Tỉnh Nam, nàng cảm thấy trong ngoài mệt mỏi..... nàng nghĩ rất nhiều việc, cũng biết bản thân cũng không buông được Danh Tỉnh Nam. Nàng có chút sợ Danh Tỉnh Nam bổn cũ soạn lại, như vậy tương lai vẫn sẽ như ban đầu, nàng sợ kỳ vọng của bản thân về Danh Tỉnh Nam sẽ biến thành công dã tràng..... Nhưng nàng chưa từng nghĩ về lỗi của bản thân. Hiện giờ bị lời này của Danh Khai Dương đánh thức, nàng lần nữa nhớ đến những họ hàng xa kia, sau khi cha mẹ mình qua đời vì tai nạn giao thông, nói nàng máu lạnh, ích kỷ. "Em......"
"A Nghiên , cho anh nói thẳng, em đừng trách anh." Danh Khai Dương ngắt ngang lời Lâm Nhã Nghiên . "Anh có thể từ trong lời của Tiểu Nam cảm nhận được nội tâm em ấy đầy sự bất an, đặc biệt là khi em ấy vào giới giải trí, sau khi hai đứa kết hôn. Loại bất an này là em cho em ấy. Nếu nói Tiểu Nam là một ngọn lửa bừng cháy, còn em chính là băng sơn ngàn năm, em quá trầm mặc, em đem mọi cảm xúc của mình giấu trong lòng. Trò chuyện cùng trao đổi là chuyện rất trọng yếu, cảm tình hai người muốn gắn bó, không thể thiếu điều này. Em có bất mãn gì với Tiểu Nam , em trực tiếp nói cho em ấy, em mong đợi gì ở em ấy, trong lòng em nghĩ gì, em cũng có thể nói với em ấy, chúng ta đều không có thuật đọc tâm. Nếu không có ngôn ngữ, chúng ta làm sao bày tỏ cảm xúc của mình? Anh không muốn hai đứa vì điều này mà bỏ lỡ nhau."

"Hai đứa còn trẻ, tuổi trẻ nông nổi dễ làm vài chuyện xúc động. Em cho rằng bản thân đủ bình tĩnh nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có khi còn phải để cho người ngoài thức tỉnh hai đứa."

Dù cho Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam có thanh minh, có vài người luôn thích nhận định hành động của hai người là tuyên truyền, quảng bá, chỉ có như vậy mới có thể vượt qua mọi chuyện. Tâm lý như vậy, từ trong buồn vui tan hợp của người khác mà tìm kiếm lạc thú sinh hoạt của mình. Có đôi khi Danh Tỉnh Nam cũng sẽ không nhịn được mà độc đoán, nhưng những người mở miệng đả thương người trên mạng, người tràn ngập ác ý vì cuộc sống không đạt nhiều toại nguyện, vậy nên mới mắng cùng bôi nhọ sinh hoạt của người khác để chống đỡ.

Tâm thái bực bội này ảnh hưởng đến công tác, đóng phim NG năm lần, vẫn không nhập diễn được, Danh Tỉnh Nam thật hâm mộ cùng kính nể sự chuyên nghiệp của Lâm Nhã Nghiên , dù cho có chuyện gì, trước màn ảnh nàng vẫn như biến thành người khác, không hề bị sinh hoạt bên ngoài ảnh hưởng. Danh Tỉnh Nam có chút uể oải ngồi xuống, Lý Âu hiếm khi không mắng ầm lên, ngược lại nhẹ nhàng vỗ vai nàng, thở dài. Trong lòng Danh Tỉnh Nam có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy uể oải vạn lần vì không thể quay được từ khi tiến vào giới giải trí. Đôi tay ấn huyệt Thái Dương, cô dựa vào ghế nhắm mắt.
"Tôi nói được lắm Danh Tỉnh Nam, hiện tại nhiệt độ hot search cũng giảm xuống nhưng một cái khác lại trồi lên." Trình Hạc Niên không có việc gì làm thì chạy khắp các đoàn phim, liếc mắt hình thấy trạng thái sa sút của Danh Tỉnh Nam. Nàng bước đến trước mặt cô, đẩy cô, cười nói, "Nhưng thật đáng tiếc, hot search mới này vẫn là cậu đó Danh Tỉnh Nam."

Tựa như không nghe thấy Trình Hạc Niên trêu chọc, Danh Tỉnh Nam ngẩng đầu hỏi: "Cậu có bao giờ xuất hiện cảm giác không hát được không?"

Trình Hạc Niên sửng sốt, nàng chớp mắt, giọng thoải mái nói: "Có, chính là lúc tôi hợp tác với Lục Dư Thanh, tôi phát hiện mình không hát được."

Danh Tỉnh Nam nhíu mày, hiển nhiên không tin Trình Hạc Niên. Nàng ngẩng đầu nhìn Trình Hạc Niên thấy trong mắt nàng chợt lóe lên nỗi đau kịch liệt, trong lòng hiểu rõ, không tiếp tục hỏi chuyện này, đổi chủ đề hỏi: "Khi cậu không hát được, cậu làm sao giải sầu? Sẽ ngừng hát sao? Hay chờ khi bình tĩnh lại?"
"Đây là câu hỏi hay." Trình Hạc Niên cười khẽ, tươi cười lười nhác kia bị loại buồn bã xa xưa thay thế. Ai cũng không biết được người được gọi là thiên tài đã trả giá lớn cỡ nào, nàng khẳng định thiên phú mang lại cho nàng nhiều ưu thế nhưng nếu không phải bản thân nàng tự ép buộc, chỉ sợ cũng không đạt được thành tựu hiện tại..... ngoài những giải thưởng ra, hợp tác với Lục Dư Thanh cũng được xem là thành tựu của nàng. "Khi tôi không hát được, tôi sẽ nhốt mình trong phòng, không quan tâm ai. Có nhiều lúc tôi còn đập vỡ dương cầm, đương nhiên mấy tháng sau tôi bắt đầu cạp đất. Tôi muốn trút hết những cảm xúc tiêu cực trong lòng ra, còn cậu, tôi cảm thấy cậu nên tìm cội nguồn của vấn đề mà giải quyết. Lúc này cậu đừng nghĩ phải diễn như thế nào, tôi đề nghị cậu nên lướt Weibo trước."
Trình Hạc Niên bĩu môi thấy Danh Tỉnh Nam không phản ứng, tay click vào một tin tức cho cô xem. ""Nam nhân thần bí lén gặp diễn viên đang hot tại khách sạn là lão tổng Danh thị", ảnh bìa là hình chụp mơ hồ ở khách sạn, mở đầu bài viết đã nói diễn viên đang hot là Danh Tỉnh Nam cậu. Hôn nhân đồng tính tan vỡ? Đồng tính có thể kiên trì bao lâu? Cậu tự xem đi."

........... Việc này xem như chuyện hoang đường nhất. Danh Tỉnh Nam đi gặp Danh Khai Dương tự nhiên là không thẹn với lương tâm, thậm chí cô còn không mang kính râm, nào biết có truyền thông trong tối? Cô nhìn ảnh chụp mơ hồ kia, góc độ đúng là xảo quyệt. Sức lực kéo khóe miệng cũng không có, bình luận phía dưới không ngoài ý muốn là một trận tiếng mắng chửi, cúng với một ít quần chúng ăn dưa không chê chuyện lớn.

------ Lâm Nhã Nghiên nɠɵạı ŧìиɦ với nữ nhân, Danh Tỉnh Nam nɠɵạı ŧìиɦ với nam nhân? Là sau khi thương tâm nên tìm kiếm người khác ôm ấp? Dù nói thế nào, hai người này làm tôi thấy tiện kinh khủng, người qua đường biến thành antifans.
------- Hai người đều họ Danh , làm tôi phải động não chút, chẳng lẽ anh em? Như vậy sao lại không nghe nói Danh Tỉnh Nam có bối cảnh cường đại như vậy?

-------- Khoa chỉnh hình nước Đức sao? Diệu kỳ làm sao!

-------- Mấy người ngốc sao? Nếu là Danh gia, vì sao khi Danh Tỉnh Nam cùng Lâm Nhã Nghiên kết hôn không có động tĩnh gì?

--------- Không phải nha, hai người kết hôn cũng không mời ai? Nhưng tôi nhớ rõ lúc ấy Biên gia đại tiểu thư có tham gia hôn lễ của hai người. Biên gia cùng Danh gia là thế giao, tôi còn cảm thấy bọn họ là anh em. Nhưng cũng có khả năng, Danh Tỉnh Nam là tư sinh.

-------- Quá ghê tởm, hai vị này mời ra khỏi giới giải trí! Tôi yêu cầu "Nịnh Thần" đổi diễn viên, không thể để nữ thần của tôi hủy trong tay hai người này được!

Đây là chuyện gì? Danh Tỉnh Nam cảm thấy thật sự buồn cười. Cô nhấn vào hot search, còn thấy một tiêu đề, người chia sẻ tên " nữ thần Z đại, dưa Z đại". Danh Tỉnh Nam đối với hai chữ Z đại luôn rất mẫn cảm, đặc biệt là bài còn lựa chọn thư viện của trường cũ cô, làm cô không thể không chú ý.
"Mọi người đều biết Danh Tỉnh Nam là tốt nghiệp Z đại, học là khoa tiếng Trung mà không phải khoa biểu diễn chuyên nghiệp, không thể không nói Danh Tỉnh Nam rất lợi hại, ở Z đại chúng tôi, nghệ viện hay văn viện đều nằm ở cấp Thần, cô có thể thi được khoa tiếng Trung, đã nói được trình độ của cô tương đối cao, ít nhất là nghiền áp đại chúng. Lúc ấy chính là sinh viên được yêu thích nhất của giáo viên khoa chúng tôi, nhưng mọi thứ thay đổi sau khi cô tham gia "Tiếng Vang Vạn Chúng", cô được thời đại Thịnh Đường ký hợp đồng, gia nhập vào giới giải trí, lúc đó thường xuyên trốn học. Từ một sinh viên xuất sắc biến thành người đội sổ hằng năm, chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả "sa đọa".

"Đương nhiên lần này tôi không phải nói chuyện này. Thành tựu lớn của Z đại, có giáo viên đã từng thống kê rằng có 10% trở lên xuất thân giới thượng lưu, 70% xuất thân từ gia cảnh khá giả đến giàu, chỉ là rất ít người xuất thân nông thôn, sự phân hóa tầng lớp này dù cho mọi người có thừa nhận hay không nhưng những đứa trẻ có gia cảnh tốt thì tầm mắt cũng trống trải hơn, ưu thế của bọn họ ở đại học cũng nhiều hơn. Có người thích xa hoa, có người thích điệu thấp, nhưng tên họ chưa bao giờ bị bao phủ. Như Danh Tỉnh Nam, khi cô học đại học, một thân trang phục đắt tiền cùng trang sức đẹp đẽ quý giá, nhưng gia cảnh của cô mà tôi biết được là thương gia bình thường, hoàn toàn không chống đỡ nổi phí sinh hoạt của cô. Có đôi khi ở ký túc xá, có khi còn ở phụ cận trường thuê một tiểu khu bình thường......."

Đọc hết mấy ngàn chữ, nói hết chuyện từ lúc Danh Tỉnh Nam từ đại học tiến vào giới giải trí. Nói có sách mách có chứng, ngay cả Danh Tỉnh Nam cũng suýt nữa tin. Một khi xảy ra chuyện những cô hồn dã quỷ luôn xuất hiện, Danh Tỉnh Nam tức đến cười, cô về Weibo của mình, phát hiện có không ít người chất vấn có phải từ khi đại học Danh Khai Dương đã bao dưỡng cô không, ban đầu cho rằng Lâm Nhã Nghiên nɠɵạı ŧìиɦ làm Danh Tỉnh Nam đau lòng. Nghe gió thành mưa, tựa như lúc Nữ Oa tạo người quên lắp não cho họ.

"Cốt truyện này có thể viết thành tiểu thuyết đó." Trình Hạc Niên cũng vừa xem xong, nàng tấm tắc khen vài tiếng, lập tức chia sẻ tiêu đề này, nói: "Nào, mọi người cùng tôi niệm tên của thất tinh Bắc Đẩu: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Tỉnh Nam ." Dù Danh Tỉnh Nam chưa từng nói rõ xuất thân của mình nhưng người có đầu óc đều sẽ không nghĩ vậy.
Suất diễn của Lâm Nhã Nghiên đã kết thúc, nàng cùng Kiều Tây đi đến phòng nghỉ, theo dĩ vãng Danh Tỉnh Nam sẽ ngồi một bên, đến khi Lâm Nhã Nghiên biến mất khỏi tầm mắt, nhưng lần này vì trong lòng có nhiều cảm xúc hỗn tạp, cô đi đến kéo tay Lâm Nhã Nghiên , nói: "Đi cùng em." Có lẽ sự việc cuối cùng sẽ được làm sáng tỏ, nhưng người phía sau bức màn là ai? Danh Tỉnh Nam càng nghĩ càng sợ. Bôi đen Lâm Nhã Nghiên rồi bôi đen cô, là ai tận lực làm những việc này?

"Chị có đắc tội với ai sao?" Danh Tỉnh Nam hỏi, nhìn Lâm Nhã Nghiên nhướng mày lộ ra vẻ mê hoặc, cô hất đầu, có chút bực bội bước quanh phòng. Nếu nói người ghét Lâm Nhã Nghiên có lẽ rất nhiều nhưng người nàng đắc tội lại không tìm được ai, nàng một lòng tập trung diễn xuất, luôn lãnh đạm mọi chuyện xung quanh. Sợ là Danh Tỉnh Nam cô đắc tội ai đi? Mỗi một việc đều thoát khỏi tầm kiểm soát, không thấy gì trong tương lai.
Lâm Nhã Nghiên ngập ngừng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì vậy? Em đừng gấp." Nàng vừa diễn xong, đương nhiên không biết chuyện trên Weibo. Chẳng lẽ ngôn luận ly hôn lúc trước ảnh hưởng đến cảm xúc của em ấy sao? Vậy cũng không có khả năng. Muốn an ủi Danh Tỉnh Nam một chút, nhưng không biết nên nói gì, đôi mắt dần ảm đạm, cuối cùng Lâm Nhã Nghiên chỉ thở dài nhẹ đến không thể nghe thấy.

"Em không biết là em điên rồi hay đám người trên mạng điên rồi." Danh Tỉnh Nam đột nhiên dừng bước, yên lặng nhìn Lâm Nhã Nghiên , "Em gặp Danh Khai Dương ở khách sạn bị truyền thông chụp lén, còn có người tỉ mỉ kỹ càng phân tích quá khứ của em, hận không thể đào được kiếp trước kiếp này của em, em cảm thấy rất vớ vẩn, giống như giấc mộng vậy."

Lâm Nhã Nghiên cắn môi, có chút mê mang nói: "Chuyện này sẽ sớm được sáng tỏ. Em vẫn không muốn người khác biết em là người Danh gia sao?"
"Không phải." Danh Tỉnh Nam lắc đầu, cô gãi đầu, thở dài nói, "Em không biết ai ở phía sau gây rối, chuyện này đương nhiên rất dễ sáng tỏ, quan hệ của em cùng Danh Khai Dương không chấp nhận được sự miên man bất định của bọn họ. Chỉ là em lo lắng, nếu có người ngầm muốn hại chị thì làm sao bây giờ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro