Chương 25: Sao cậu lại đi cùng Lục Dư Thanh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ phim tên "Khai Thiên" nhưng vai chính cũng không phải Bàn Cổ, hắn chỉ là người dẫn truyện, về Nữ Oa cùng Phục Hy, kết phim khi Nữ Oa luyện được Ngũ Thải Thạch, có người khai thiên, tự nhiên cũng có người luyện thạch bổ thiên. Danh Tỉnh Nam chỉ biết sơ về cốt truyện, cô không thích xem điện ảnh, nhưng cho cô nói, cô cũng cảm thấy khó xử.

Khi hai người vào rạp, bộ phim đã bắt đầu, khắp nơi đều đông người, chỉ có một góc cách màn hình xa nhất, rải rác vài người, bọn họ cũng không phải đến đây xem phim, có người nhắm mắt ngủ, có người chơi điện thoại, ngón tay nhanh chóng gõ màn hình, không ai chú ý đến hai người vừa tiến vào. ngồi vào vị trí đã định, phòng chiếu u tối chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt hai người. Danh Tỉnh Nam ngồi xuống, tay cô chậm rãi hoạt động trên thân ghế, nội tâm bắt đầu giằng co. Cô muốn nắm tay Lâm Nhã Nghiên , nhưng lại sợ nàng rút tay về, như vậy sẽ phá vỡ sự ôn nhu hiếm có này.

Lâm Nhã Nghiên không biết suy nghĩ của Danh Tỉnh Nam, nàng nghiêng người, gần như bên cạnh Danh Tỉnh Nam. Nghe thấy tiếng hít thở đột nhiên dồn dập, nàng có chút buồn cười, tiểu gia hỏa này đang hồi hộp sao? Suy nghĩ vừa hiện trong đầu, nàng đã thì thầm bên tai Danh Tỉnh Nam: "Em nhìn xem thần thái, động tác của diễn viên, tự hỏi xem, nếu em diễn vai này, em sẽ có biểu hiện gì?"

.....Còn tưởng rằng hẹn hò trong rạp chiếu phim, ôn lại thân mật cùng ngọt ngào thời đại học, không ngờ Lâm Nhã Nghiên dẫn cô đến đây học tập? Danh Tỉnh Nam chỉ cảm thấy lòng thật lạnh, ai oán trừng mắt Lâm Nhã Nghiên, bắt lấy tay bên cạnh, bày ra dáng vẻ nghiêm túc xem phim. Hàn Thiếu Dịch không hổ là ảnh đế, hắn biểu diễn rất có sức dãn, dù là vai nào vẫn đều thành thạo. Hắn đóng vai vừa như dã nhân lại vừa như Bàn Cổ, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào vẫn bày ra được dáng vẻ duy mỹ, khi hắn đóng vai thiếu niên Phục Hy trên người xuất hiện cảm giác thiếu niên bồng bột.

Lâm Nhã Nghiên không rút tay lại, ấm áp từ mười ngón tương giao lan tỏa khắp người, nàng không thấy rõ biểu cảm của Danh Tỉnh Nam, nhưng vẫn có thể cảm giác được thể xác cùng tinh thần của cô vui mừng. Trong khoảng thời gian náo loạn quá mức này, không chỉ một mình nàng phiền muộn, Danh Tỉnh Nam cũng khó chịu, tâm đau như cắt? Với sự thân mật của hai người sao có thể vì chuyện nhỏ này mà mừng thầm? Thật sự muốn kết thúc cuộc hôn nhân này sao? Nàng vẫn luôn do dự không ngừng, nàng biết mình căn bản không buông được người bên cạnh. Hai người luôn lạnh nhạt sau đó sẽ một đoạn thời gian ấm áp, nhưng điều nàng lo lắng là thời gian ấm áp trước kia chưa từng quá lâu, nàng không biết ấm áp lúc này có thể kéo dài bao lâu.

Tâm tư Lâm Nhã Nghiên không đặt trên phim, mà Danh Tỉnh Nam xem vài đoạn thì lâm vào trạng thái mơ màng sắp ngủ. Cô hơi nghiêng về phía Lâm Nhã Nghiên , cuối cùng là cả người đều dựa vào nàng. Có lẽ biết bên cạnh có người, thân thể cô cực kỳ thả lỏng, dưới tình trạng này muốn tiến vào giấc mộng là một việc vô cùng dễ dàng. Lâm Nhã Nghiên cúi đầu, nương theo ánh sáng màn hình nhìn gương mặt khi ngủ của Danh Tỉnh Nam, lúc sau, trong bóng tối, nàng lần lượt miêu tả gương mặt kia. Ngón tay chạm nhẹ vào da thịt non mịn, tiếng thở dài gần như không nghe thấy tràn khỏi môi.
Hai người đương nhiên không đợi được đến kết phim.

Danh Tỉnh Nam trong mộng đẹp bị Lâm Nhã Nghiên đánh thức có chút xấu hổ, trong lòng lớn tiếng gào thét. Sau khi tốt nghiệp, ngoài hưởng tuần trăng mật, cô vẫn chưa hẹn hò với Lâm Nhã Nghiên , tại nơi khó có được này, ở thời điểm sắp phá được băng, cô lại ngủ mất, này thật sự là việc trước nay chưa từng có. Có phải nên may mắn vì phòng chiếu quá tối nên che được gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ của cô?

Mùa đông, trên đường không nhiều người nhưng hôm nay lại là Nguyên Đán, từ cửa ra vào đã nhìn thấy từng tốp người ồ ạt ra vào, khắp nơi tràn nghiệp sự ồn ào náo nhiệt của thành phố. May mà bởi vì thời tiết rét lạnh, không ít người bọc mình trong khăn quàng cổ, che kín mặt mình khỏi sự tập kích của gió lạnh. Hai người mang kính râm trên đường cũng không có vẻ quá kỳ quái.

Nếu không gặp người nào đó, hành tung của hai người chỉ sợ không ai phát hiện.

Nhưng không biết sao lại xui xẻo cố tình gặp được.

---------- "Chị là Trình Hạc Niên sao? Ký tên cho em có được không?" Giọng nói hưng phấn của một thiếu niên mười tám mười chín tuổi.

---------- "Không phải, không thể."

---------- "Là Trình Hạc Niên sao? Em rất thích chị!" Một nữ sinh xinh đẹp thét chói tai.

---------- "Được." Trình Hạc Niên đồng ý, cùng nàng chụp một tấm.

Khi Danh Tỉnh Nam nhìn thấy cảnh tượng này, vốn định kéo Lâm Nhã Nghiên quay đầu đi. Nào biết rằng Trình Hạc Niên mắt tinh, vài bước đã đến trước mặt các nàng, phía sau là fans của nàng đuổi theo. Tựa như trên đường không nhìn kỹ sẽ không dễ phát hiện. Nhưng hiện tại đã dừng bước, những người đó tò mò đánh giá hai người. Dù Trình Hạc Niên chưa nói câu nào, các nàng cũng đã hoàn toàn bại lộ.
Danh Tỉnh Nam cùng Lâm Nhã Nghiên nhìn nhau, khi tiếng thét chói tai vang lên, Danh Tỉnh Nam kéo nàng chạy vào một con hẻm sâu thẳm. Còn Trình Hạc Niên chỉ hôn gió với fans của mình, sau đó cũng chạy về hướng con hẻm sâu thẳm kia.

May mắn không gặp phải fans cuồng nhiệt.

Sau khi chạy được một đoạn, Danh Tỉnh Nam mệt đến mức thở dốc, đôi tay chống đầu gối mở miệng thở dốc.

Lâm Nhã Nghiên sắc mặt như cũ, chỉ hồng hơn so với bình thường.

Ngõ nhỏ này ít người lui đến, rẽ vào phía đông là phố ăn vặt.

"Sao lại gặp phải tên Trình Hạc Niên kia." Danh Tỉnh Nam nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lâm Nhã Nghiên tháo kính râm, hơi mỉm cười nói: "Đó là duyên phận."

Danh Tỉnh Nam bị loại ngữ khí ôn nhu dị thường này của Lâm Nhã Nghiên dọa sợ đến mức toàn thân nổi da gà, cô xoa cánh tay, cười nói: "Này là nghiệt duyên, em không cần."
Lâm Nhã Nghiên bình tĩnh nói: "Vậy nếu không phải nghiệt duyên, vậy em sẽ muốn sao?"

Danh Tỉnh Nam an phận im lặng, tầm mắt nhìn về phía tiếng động xa lạ phát ra trong ngõ nhỏ, dường như thấy một bóng người. Trong lòng đột nhiên cả kinh, cô vội đi vài bước về hướng kia, chỉ thấy đường nhỏ đá xanh không thấy người nào. Không lẽ mình hoa mắt? Danh Tỉnh Nam hơi thất thần nghĩ.

"Em nhìn gì vậy?" Lâm Nhã Nghiên chú ý đến động tác kỳ quái cùng sắc mặt nháy mắt trắng bệch của Danh Tỉnh Nam, có chút lo lắng hỏi. Ánh mắt Danh Tỉnh Nam không có định tại một chỗ, dường như đang tìm kiếm gì đó. Trong lòng nàng căng thẳng, vươn tay quơ trước mặt Danh Tỉnh Nam, thấy cô không phản ứng, tức khắc hơi sốt ruột.

"Không có gì." Phản ứng của Danh Tỉnh Nam trì độn, cô nhẹ nhàng đáp, "Em vừa thấy có người đi qua, nhưng nhìn kỹ thì không có ai, có thể gặp phải ma không, chị xem ngõ này vắng như vậy, còn có....."
Lâm Nhã Nghiên trừng mắt Danh Tỉnh Nam, bị phản ứng lúc trước của cô khϊếp sợ, kết quả toàn nói lời mê sảng, nàng tức giận nói: "Em im lặng cho chị!" Sau đó dẫn đầu ra khỏi ngõ nhỏ, Danh Tỉnh Nam che dấu sầu lo trong lòng, hướng bóng lưng Lâm Nhã Nghiên thè lưỡi, giả mặt quỷ, lập tức đuổi theo.

Trùng hợp vẫn còn tiếp tục.

Vừa ra khỏi ngõ đã gặp Trình Hạc Niên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Danh Tỉnh Nam không còn gì để nói, thấy Trình Hạc Niên luống cuống nhận điện thoại.

"Sao cô chưa đến?"

Giọng nói quen thuộc mang theo chút oán giận, vang vọng cả ngõ.

Danh Tỉnh Nam có chút kinh ngạc nhướng mày.

Biết hai người đối diện đã nghe thấy, Trình Hạc Niên cũng không giả vờ. Lông mày nàng rung, tức giận đáp: "Chị già, địa chỉ chị đưa hẻo lảnh như vậy, tôi không lạc đường đã rất may mắn rồi, hiện tại tôi đã đến ngõ nhỏ, chị vẫn chưa nói địa điểm chính xác cho tôi."
"Không phải tôi đã gửi rồi sao? Quên không nói với cô, hôm nay bạn tôi không đến, tôi đến chỗ khác, cô nhìn địa điểm mới tôi gửi đi."

Trình Hạc Niên có chút bất đắc dĩ xoa trán, trộm nhìn hai người: "Tôi gặp Lâm Nhã Nghiên cùng Danh Tỉnh Nam."

Bên kia trầm mặc thật lâu, nói: "Vậy cùng qua đi."

Cúp điện, Trình Hạc Niên nhún vai: "Cùng qua nha?"

Danh Tỉnh Nam nhìn Lâm Nhã Nghiên , trong mắt mang theo sự dò hỏi.

Lâm Nhã Nghiên nhàn nhạt đáp: "Cũng được." Buổi sáng Lục Dư Thanh mời nàng đi, nàng từ chối, không ngờ xoay người nàng đã tìm những người khác, nhưng sao lại tìm Trình Hạc Niên? Lúc trước không phải vì vị không biết lựa lời này mà tức giận sao, vì sao trong chốc lát đã nguyện ý cùng nàng thưởng thức mỹ thực?

"Lâm nữ thần chị đừng nhìn em." Trình Hạc Niên bị ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, đối mặt với Lục Dư Thanh hay Danh Tỉnh Nam, nàng đều không sợ hãi, nhưng Lâm Nhã Nghiên mang cho nàng cảm giác lạnh lẽo từ trong xương cốt, là dạng ngàn vạn lần không nên đụng vào.
Danh Tỉnh Nam đương nhiên hiểu vì sao Lâm Nhã Nghiên lại như vậy, cô cười, đánh vỡ bầu không khí này, trêu chọc nói: "Sao cậu lại đi cùng với Lục Dư Thanh? Là "bữa ăn cuối cùng" sao?"

"Phải." Trình Hạc Niên vẻ mặt đau khổ đáp, "MV quay xong rồi, chị già sợ là muốn tính sổ. Dù cho làm quỷ, vẫn phải là một con quỷ no."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro