Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Cô: Danh Tỉnh Nam; Nàng: Lâm Nhã Nghiên)

Sau hai ngày Danh Tỉnh Nam ngây ngốc ở nhà Lâm Nhã Nghiên, các nàng liền mua vé máy bay trở lại thành phố Z. Bởi vì kỳ nghỉ tết âm lịch của Lâm Nhã Nghiên đã xong, phải quay lại công tác, còn Danh Tỉnh Nam vẫn trong kỳ nghỉ, vốn định cho Tỉnh Nam về nhà cha mẹ chơi, nhưng Danh Tỉnh Nam nói cha mẹ đi du lịch rồi, chưa hết tháng một cũng không về, cho nên dắt theo Tỉnh Nam về thành phố Z.

Còn hai tuần Danh Tỉnh Nam mới hết kỳ nghỉ tết ở trường, thời gian này cô bắt đầu công việc trợ lý riêng kiêm tiểu tình nhân thân ái của Lâm Nhã Nghiên. Dù sao cũng đã xác định quan hệ, sau khi về thành phố Z, Danh Tỉnh Nam đến ở nhà Lâm Nhã Nghiên, đợi khi đi học lại thì về ký túc xá. Tỉnh Nam cùng Nhã Nghiên đều cảm thấy dù cho yêu nhau cũng không cần phải 24 tiếng dính lấy nhau, cho nhau một chút không gian riêng cũng là một cách giúp phát triển tình cảm.


Danh Tỉnh Nam mỗi ngày theo Lâm Nhã Nghiên đến công ty, cùng nàng ra ngoài họp, giúp nàng xử lý một ít văn bản tài liệu, đương nhiên còn chuẩn bị phần cơn tình cơm tình yêu cho hai người. Đôi khi nhìn thấy Lâm Nhã Nghiên mệt mỏi sẽ đến đấm bóp cho nàng một chút, xoa xoa bóp bóp, thợ đấm bóp biến thành sư phụ yêu đương vụng trộm, đôi lúc trong phòng làm việc chán ngấy "tâm sự" một chút.

Hôm nay, vừa bắt đầu giờ làm, Lâm Nhã Nghiên nhận được điện thoại của thư ký "Lâm tổng, giám đốc tập đoàn Vịnh Lãng, Vịnh tiên sinh muốn gặp ngài."

Lâm Nhã Nghiên nghe được Vịnh Thứ đến tìm nàng liền muốn nôn, nàng không biết mình vì cái gì chán ghét tên nam nhân mặt trắng kia như thế, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy buồn nôn, hiện tại đã phát triển thành cái dạng chỉ cần nghe tên cũng muốn nôn.


Danh Tỉnh Nam nghe được tình địch từ nước ngoài đến tìm Lâm Nhã Nghiên trong nội tâm một hồi lửa giận, nghĩ thầm, cái tên không biết mặt mũi là gì, tiểu Nghiên đã biểu hiện rõ ràng như vậy mà còn vác xác đến tìm nàng.

Lâm Nhã Nghiên nhìn vẻ mặt khó chịu của Danh Tỉnh Nam, đi qua nựng mặt cô, lưu lại một nụ hôn ở khóe miệng Tỉnh Nam, rồi nói với thư ký mời Vịnh Thứ đến phòng tiếp khách, quay người muốn đi ra cửa lại bị Danh Tỉnh Nam kéo lại.

Lâm Nhã Nghiên vốn muốn Danh Tỉnh Nam đi cùng lại sợ Tỉnh Nam không thoải mái, nhưng Danh Tỉnh Nam không nghĩ vậy, Vịnh Thứ lần này từ nước ngoài chạy đến tìm Nhã Nghiên nhất định không có ý gì tốt, cái liếc không mấy thiện cảm của Vịnh Thứ lúc ở nhà Lâm Nhã Nghiên cho Danh Tỉnh Nam biết được Vịnh Thứ đã minh bạch quan hệ của cô cùng Nhã Nghiên, biết rồi mà còn tìm tới chính là lai giả bất thiện*. (người đến không có ý tốt)


Danh Tỉnh Nam hiểu Lâm Nhã Nghiên muốn bảo vệ mình, nhưng cô lại không nghĩ để Nhã Nghiên cảm thấy mình thật yếu đuối, phương châm trước nay của Tỉnh Nam là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất nhiên phạm người.

Nếu như cô đã lựa chọn cùng một chỗ với Lâm Nhã Nghiên thì vô luận có đụng phải chuyện gì đền muốn hai người cùng đối mặt. Nếu vì một hắn mà lựa chọn trốn tránh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, xem ra tại thời điểm này Lâm Nhã Nghiên cũng không rõ ràng ý nghĩ của mình, có thời gian nhất định tìm nàng nói chuyện.

Danh Tỉnh Nam nhìn như còn tuổi trẻ bồng bột, nhưng thực tế tâm tư không còn trẻ con ấu trĩ nữa, cô có những suy nghĩ của người trưởng thành, có mục tiêu của riêng mình, cô đem tình yêu với nàng đặt ở vị trí đầu tiên, vì tình yêu sẽ cố gắng phấn đấu ở những phương diện khác để đạt được cuộc sống cô mong muốn.

Danh Tỉnh Nam dùng lực kéo tay Lâm Nhã Nghiên khiến nàng cảm nhận được lòng kiên định của Danh Tỉnh Nam, cho nên không phản bác, mang Tỉnh Nam cùng đến phòng tiếp khách.

Vịnh Thứ hôm nay ăn mặc vô cùng bắt mắt, còn cầm theo một bó bách hợp. Hắn sai người điều tra tư liệu về Danh Tỉnh Nam, còn tưởng cô là nhân vậy lợi hại gì, kỳ thật chỉ có cha mẹ ở nước ngoài, bỏ con lại trong nước, xuất thân từ loại gia đình này làm sao có thể xứng với Lâm Nhã Nghiên đây.


Vịnh Thứ khinh bỉ trong lòng, không khỏi cười vang vài tiếng, ngẫm lại xuất thân của mình, địa vị của mình, như thế nào cũng tốt hơn tên Danh Tỉnh Nam chưa tốt nghiệp kia vạn lần. Hơn nữa mình còn được cha mẹ Lâm Nhã Nghiên ưa thích, xem ra để có được Lâm Nhã Nghiên không cần tốn công phí sức gì cả.

Vịnh Thứ nghĩ đến đây thì thấy Lâm Nhã Nghiên tiến vào phòng khách, còn có Danh Tỉnh Nam đi theo sau. Vịnh Thứ vẻ mặt nình nọt tiến lên muốn nắm tay Nhã Nghiên, Danh Tỉnh Nam nhìn Vịnh Thứ như chó con thấy chủ về nhà chạy ra mừng, nội tâm vô cùng khinh thường, lại nhìn thấy hắn muốn bắt tay Lâm Nhã Nghiên, lập tức đi đến bên người Nhã Nghiên, dùng thân thể chặn lại, gạt tay Vịnh Thứ nói "Vịnh tiên sinh, xin tự trọng."

Vịnh Thứ bị đánh một cái đau đớn rụt tay về, trong nội tâm nghiến răng nghiến lợi mắng "Chờ cho lão tử có được mỹ nhân, nhất định tìm người cho ngươi một bào học."

Vịnh Thứ điều chỉnh tâm tình, đem mặt tà ác đè xuống, hướng Lâm Nhã Nghiên nói "Nhã Nghiên, ta từ nước ngoài trở về liền đến tìm ngươi." Nói xong cầm bó bách hợp tặng Lâm Nhã Nghiên "Hoa tươi xứng mỹ nhân."

Lâm Nhã Nghiên thấy Danh Tỉnh Nam không sợ Vịnh Thứ, còn vì mình ngăn cản Vịnh Thứ, nội tâm ấm áp vô cùng. Nghĩ đến con tôm nhỏ nhà mình nguyên lại còn có một mặt như vậy a, xem ra tôm luộc bị chọc giận sẽ đứng lên bảo vệ chủ quyền a. Lâm Nhã Nghiên đối với Danh Tỉnh Nam là bá đạo độc chiếm, Danh Tỉnh Nam đối với Lâm Nhã Nghiên là bảo vệ độc chiếm. Hai người đều ưa thích độc chiếm đối phương, quả thật là cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen xứng rùa đen.


Lâm Nhã Nghiên không nhận bó hoa của Vịnh Thứ, chỉ kéo Danh Tỉnh Nam ngồi xuống sofa phòng tiếp khách, lạnh mặt nói "Giám đốc Vịnh, hôm nay nếu không phải đến để đàm phán công vụ, xin mời ra về."

Vịnh Thứ nghe xong lời Lâm Nhã Nghiên thì trong nội tâm thầm mắng một tiếng, nữ nhân này đúng là không biết nặng nhẹ, hừ, chờ lão tử bắt được ngươi cho ngươi biết thế nào là lợi hại. Tình hình hiện tại không tiện cho Vịnh Thứ phát tác, chỉ có thể đè nén oán khí trong lòng xuống, như con chó què chỉnh sửa lại quần áo trước khi nói với Lâm Nhã Nghiên "Nhã Nghiên m, giữa trưa cùng ta ăn cơm a, ta đặt chỗ ở nhà hàng tây rồi, hai bác cũng từng nói cho ta nhiều thời gian chăm sóc ngươi."

Danh Tỉnh Nam nghe xong lời này thầm nghĩ, tiểu cẩu, ngươi được lắm, đủ vô sỉ, cả gan dám lấy cha mẹ ra dọa tiểu Nghiên.

Lâm Nhã Nghiên nghe xong chỉ cười lạnh vài tiếng, bình sinh nàng ghét nhất cũng như hận nhất người dọa nàng, xem ra tên Vịnh Thứ  này ngoại trừ là tiểu bách kiểm còn là tên lưu manh vô văn hóa, trên cơ bản lực tác dụng và lực phản tác dụng đều học không giỏi, giống như cái lò xo áp càng chặt bật càng mạnh. Người này tốt nhất đừng có đụng tới điểm giới hạn của nàng, nếu không cũng đừng trách nàng. Mà điểm giới hạn của nàng chính là Danh Tỉnh Nam, Danh Tỉnh Nam là người của nàng, là người nàng yêu, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào là ra sự tình tổn thương Tỉnh Nam.

Vịnh Thứ nghe được tiếng cười của Lâm Nhã Nghiên, bỗng có chút không được tự nhiên, người phát run một chút, nhưng vẫn giả bộ khí định thần nhàn, tiếp tục không sợ chết nói "Nhã Nghiên, ta từ thật xa đến tìm ngươi, ta cũng xin bên Vịnh Lãng chuyển về công tác làm tổng giám đốc trong nước, hai bác nói ta chăm sóc ngươi, ta cũng cố gắng hết sức làm."

Lâm Nhã Nghiên nghe xong mặt ngày càng lạnh, Danh Tỉnh Nam có thể cảm thấy khí tràng của băng sơn nữ vương, "Ah, thì ra là giám đốc Vịnh lên chức rồi, thảo nào lại ngữ khí mạnh mẽ như vậy, thất kính thất kính, tuy nhiên dù là giám đốc Vịnh hay tổng giám đốc Vịnh thì chỉ số thông minh cũng không tăng, một chuyện nhỏ cũng học không xong, trong giới kinh doanh ai không biết Lâm Nhã Nghiên ta ghét nhất bị người ta gây sức ép, lần sau nói chuyện mời học tốt bài này, nghĩ kỹ rồi nói." Lâm Nhã Nghiên nói xong, đứng lên kéoDanh Tỉnh Nam ra khỏi phòng. Để Vịnh Thứ cầm bó hoa đứng như tượng ở đó.


Vịnh Thứ thấy Lâm Nhã Nghiên không liếc mình một cái đã đi, lửa nóng trong lòng rốt cuộc bạo phát, ném bó bông xuống đất, quay người đóng sập của đi ra khỏi phòng, nhìn theo bóng lưng Lâm Nhã Nghiên hung hăng nói "Nhã Nghiên, ta sẽ lại đến." Nói xong cũng bỏ đi.

Lâm Nhã Nghiên kéo Danh Tỉnh Nam về văn phòng, cùng ngồi xuống sofa, Danh Tỉnh Nam nhìn Lâm Nhã Nghiên khôi phục biểu lộ ôn nhu, đối với Nhã Nghiên vui bẻ cười nói "Nghiên, rốt cuộc ta đã lĩnh ngộ được khí tràng của băng sơn nữ vương, rất đẹp nha."

Lâm Nhã Nghiên nhìn khuôn mặt tươi cười đang nói với mình, đưa tay lên nựng yêu cái má bánh bao, ôn nhu nói "Ngươi còn dám nói ta đẹp, để cho các trưởng phòng cùng giám đốc các bộ phận nghe được thì ngươi không có đường sống a." Đúng vậy a, để cấp lãnh đạo của công ty nghe được Danh Tỉnh Nam khen thời điểm Lâm Nhã Nghiên băng sơn là soái thì có khả năng bọn họ sẽ liên hợp cho cô một trận, đánh cho nàng không thể tự sinh hoạt luôn a. Thời điểm Lâm nữ vương băng sơn khiến người ta toàn thân rét lạnh, cộng thêm run lẩy nẩy, có thể gọi là giết người không gươn đao, là loại sự tình giết người không đền mạng a.

Danh Tỉnh Nam nhìn Lâm Nhã Nghiên ôn nhu trước mắt, nghĩ đến vừa rồi nàng cũng Vịnh Thứ nói chuyện, biết rõ nàng một lần nữa muốn bảo vệ mình, nhưng cô không muốn mỗi lần đều được nàng bảo hộ, cô nhớ đến vấn đề mình suy nghĩ kia, "Nghên, ngươi mau làm việc đi, tan tầm về nhà ta có một số chuyện muốn nói với ngươi."

Nhìn vẻ mặt thành thật của Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên biết bởi vì sự tình hôm nay của Vịnh Thứ làm cô suy nghĩ, cho nên nhẹ gật đầu, vuốt tóc cô, sau đó đứng lên đi đến vị trí ghế chủ tịch của mình bắt đầu thẩm duyệt văn kiện.
______________________

(Cô: Phát Chung Hoa; Nàng: Phát Trí Hiếu)

Sau khi Phát Trí Hiếu nói ra suy nghĩ của mình, ba ngày liền không thấy mặt Phát Chung Hoa. Đáp ứng cho nhau thời gian suy nghĩ, Chung Hoa rời khỏi nhà Trí Hiếu, ra ở khách sạn.

Nhâm Sơ muốn kiểm điểm tính đại tiểu thư của mình, ghi hết tất cả khuyết điểm lên giấy, còn đặc biệt gọi điện cho Lâm ngự tỷ, người ta nói người ngoài cuộc sáng suốt hơn, đương nhiên muốn tìm hiểu khuyết điểm của mình trước tiên gọi diện cho Lâm Nhã Nghiên.


Lâm Nhã Nghiên nhận được điện thoại khi đang cùng Danh tôm nhỏ hôn môi, nghe được điện thoại, nàng đẩy Danh Tỉnh Nam ra, Tỉnh Nam chu môi bất mãn, nhưng cũng biết không quấy rầy nàng, rời đi quay về vị trí của mình.

Lâm Nhã Nghiên có chút thở dốc, nói "Alo, Phát đại tiểu thư sao lại rảnh rỗi gọi cho ta a."

Phát Chung Hoa biết rõ Lâm Nhã Nghiên lại trêu chọc mình, cũng không chịu thua kém nói "Ơ, ngươi làm gì thở dốc thế kia, vậy là không được nha, đương thời gian làm việc mà Lâm tổng lại thở dốc, chắc là đang cùng bạn nhỏ đáng yêu kia, chậc chậc chậc, ta không phải quấy rầy chuyện của Lâm tổng chứ?"

"Ngươi đây là không ăn được bồ đào nói bồ đào còn xanh a, hâm mộ ta thì nói đi, tỷ tỷ cho ngươi cơ hội hâm mộ, nói đi tìm ta có chuyện gì."

Phát Chung Hoa nghe Lâm Nhã Nghiên nói cũng không dám trêu chọc nàng nữa, dù sao mình cũng có chuyện càng nhờ nàng nha, như thế nào cũng phải cúi đầu nhờ vã, ôn nhu nói "Tỷ tỷ tốt, ta cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn nhờ ngươi nói cho ta biết một chút khuyết điểm của ta." Sau còn dùng vẻ mặt thành thật nó thêm "Nhất định phải dùng góc độ khác quan nhất nói."

Lâm Nhã Nghiên nghe Phát Chung Hoa nói mà có chủ kinh ngạc, nghĩ không biết đại tiểu thư này là bị cái gì kích thích đây. A, đoán chừng là công cuộc theo đuổi Phát Trí Hiếu không thuận lợi thành ra đầu óc có vấn đề rồi. Nhưng giọng điệu Phát đại tiểu thư rất chân thành, không giống nói đùa, nàng biến nghiêm mặt nói "Được rồi, ngươi đã muốn biết, ta dựa theo quan điểm của ta cho ngươi biết, Ngươi trời sinh thân phận đại tiểu thư cao quý, tính khí không tốt, có chút vội vàng xao động, còn muốn mọi người theo ý mình."

"Còn gì nữa không?"

"Ngươi nếu muốn cùng Trí Hiếu cùng một chỗ cả đời, phải chuẩn bị tốt cho cuộc sống sinh họa bình thường, ví dụ như phải biết dọn dẹp, nấu cơm, giặt giũ, ... nhũng việc này tuy ngươi nói có thể tìm người hầu, nhưng dù sao cũng là gia đình của mình, tự mình chăm sóc sẽ tốt hơn, ta cũng là nữ nhân, đều có suy nghĩ như vậy."

Phát Chung Hoa nghe Lâm Nhã Nghiên nói rất có đạo lý, cầm bút ghi lại hết những gì Nhã Nghiên nói, sau đó nói tiếng cám ơn rồi cúp điện thoại.

Phát Chung Hoa đem toàn bộ khuyết điểm của mình tập hợp lại, sau ba ngày cầm cặp giấp đến nhà Phát Trí Hiếu.

Trong ba ngày này Phát Trí Hiếu cũng suy nghĩ về chuyện cùng Chung Hoa, nàng không muốn cưỡng cầu, cứ thuận theo tự nhiên phát triển. Sở dĩ hạn định với Chung Hoa nửa năm là muốn xem tâm tính người kia một chút, cũng muốn giúp gia tăng tìm hiểu đối phương, dù sao thời gian xa nhau lâu như vậy, thói quen trước kia cũng đã sớm thay đổi. Kỳ thật trong nội tâm Trí Hiếu cũng không có ý muốn mỗi người một ngã, dù sao cũng là mối tình đầu của nhau, trong lòng cũng thương nhớ nhiều năm.

Phát Trí Hiếu cảm thấy tình yêu giống như một ly caramel macchiato chưa khuấy đều, lúc đầu uống sẽ rất ngọt, sau lại là cảm giác đắng chát, uống được nửa ly thì sẽ cảm nhận được hương vị cafe nhàn nhạt động lai trong miệng.
___________________

Nhớ vote cho tui nha~ chương này dài hơn 2k8 chữ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro