Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày đầu tiên cĩnh thức quen nhau, sáng sớm Mina đã dậy sớm chải chuốt ngắm qua ngắm lại,thay hết các bộ đồ mà tối qua cậu soạn sẵn. Nhưng Mina ơi, đây là lần thứ n cậu cởi ra rồi đó. Cuối cùng cậu quyết định thay đổi,cậu sẽ mặc đồng phục trường và đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc trong đời. Không phải Nayeon thích những người gương mẫu còn gì:

- Myoui Mina! Mày là no.1, Fighting!!!

giờ thì Mina cũng vừa ý với bộ bồ hiện tại của mình. Nở một nụ cười thật tươi, tự hứa với lòng sẽ bỏ thói player và một lòng mộ dạ mà yêu Nayeon. Cậu đã quá yêu Nayeon thì chuyện này có khó khăn gì.

.

.

.

****

Mina bước vào trường với bộ đồng phực xinh tươi khoe cá tính, cả đám chỉ vừa nghe tin Mina xuất hiện là chạy ù ra cổng trường còn hơn vận tốc ánh sáng. Mina đi một hồi tự dưng có cảm giác quên cái gì đó, linh tính mách bảo quay đầu lại thì hình ảnh đập vào mắt chẳng phải thứ đẹp đẽ gì... đám bạn thân thường ngày cứ ngẩng cao mặt, kiêu ngạo, tự tin sải bước đi thẳng thì giờ đây cuối đầu dựa vào nhau mà vừa đi vừa ngủ. Cái quái gì thế này, cảm thấy quá mất mặt, Mina lập tức chạy tới xoá bỏ hình ảnh này:

-Yah!!! Các cậu đang làm cái gì vậy?!

- Thì đi học chớ làm gì - Jungyeon gãi gãi bộ tóc ngắn của mình trả lời giọng ngái ngủ.

- Các cậu làm tớ mất mặt đấy. Thẳng lưng lên mà đi như thường ngày chứ.

- Oáp! Cậu có biết tớ buồn ngủ muốn chết luôn không hả? Hôm qua bọn tớ đi bar 2 giờ sáng mới về mà sáng sớm mới 5 giờ đã gọi lôi người ta dậy đi học rồi. Mọi khi 9 giờ bọn mình mới vô trường  mà? - Tzuyu cũng khó chịu không kém.

- Aishh... Còn cậu Sana, cậu làm gì mà choàng nguyên cái khăn con sóc quanh người vậy?

- Cái bộ đồng phục này quê mùa muốn chết mà bắt bọn mình mặc. Sáng nay tớ muốn phát khùng vì nó,nếu không khoát thêm cái khăn choàng này tớ thà không mặc. - Sana vừa nói vừa ôm lấy cổ Tzuyu dựa vào mà ngủ, nói chuyện với Mina mà không thèm mở mắt ra.

- Aishh... thật là, học sinh gì mà. Kệ các cậu, vào lớp nhanh nào, Nayeonie đang đợi tớ.

Mina bó tay bước đi, đám bạn thân vẫn giữ nguyên tư thế nhiều khi là tệ hơn. Haizzz...!

.

.

.

****

Nayeon bước vào lớp, cô cũng bất ngờ với hình ảnh của Mina ngày hôm nay, ngõ qua bên cạnh đám người cũng mang hình ảnh rất lạ, tuy cả đám nằm dài lên bàn ngủ nhưng hôm nay họ đều mang đồng phục trường. Cô cố tỏ rẻ không có gì bước đến bàn học, Mina đang kêu gào cho đám bạn trời đánh của mình ngồi dậy ngay ngắn nhưng dường như có vẻ lực bất tòng tâm, không có kết quả khả quan. Thấy Nayeon vào chỗ ngồi, Mina liền quay qua cười xoà, Mina nhìn Nayeon, vui vẻ nói:

- Chào em, Yeonie. Buổi sáng tốt lành!

- Tôi đã nói gọi tôi là Nayeon ssi.

- Chúng ta quen nhau thì phải gọi thân mật chứ em. Mina nghĩ như vậy mới đúng. - Mina gãi đầu.

- Nhưng tôi không thích. Hãy gọi tôi là Nayeon ssi - Nayeon nghiêm giọng.

- Mina không thích xưng hô như thế. Từ nay Mina chỉ gọi là em hoặc Yeonie thôi.

Nayeon tức giận liếc nhìn nhưng Mina chỉ cười khì và đến ngồi cạnh thỏ con. Nhưng ngồi chưa bao lâu thì...

- Mina ssi, cậu đã qua nức rồi đấy.

- Thôi mà em, tụi mình quen nhau mà mức gì đâu. Bỏ, bỏ hết nha.

Mina mặt dày, lếch mông lại gần ngồi sát Nayeon hơn mặc cho Nayeon có đánh, có chửi thì Mina cũng nhất quyết phải xoá bỏ giới hạn mà Nayeon đã đặt ra. Mệt mỏi với con người lì lợm trước mặt, Nayeon cũng không thèm quan tâm nữa. Nayeon nghĩ dù sao cũng không có tình cảm thì cólàm gì cũng kệ. Coi như không biết là được.

.

.

.

****

Hôm nay là "liên khúc bất ngờ" thì phải, Mina chịu bận đồng phục đã là một bất ngờ nhưng hôm nay còn sốc hơn: hôm nay bạn Mina chăm nhỉ học hành, ghi chép đầy đủ, chăm chú nghe giảng. Tình yêu đúng là mãnh liệt, có thể thay đổi tính cách con người.

Nhưng mãnh liệt thì sao? Thay đổi thì sao? Đã bảo chỉ là hạt cát, chỉ là người thay thế, chỉ là không quan tâm thì có hề hấn gì? Vẫn vô tâm, vẫn không lung chuyển.

Mina thấy lạ là tại sao lại Nayeon lạnh lùng như vậy? Tại sao quen nhau mà Nayeon cứ coi mình là người xa lạ. Buồn chứ, đau lòng chứ. Nhưng Nayeon cũng chịu làm bạn gái mình thì dù có thế nào thì ráng chịu đựng một chút có sao đâu. Myoui Mina, mày làm được mà,fighting!!!

Giờ ra về, Nayeon lập tức ra khỏi lớp, Mina nhanh chóng chạy theo nắm lấy bạn tay Nayeon nhưng bị cô ấy giật mạnh, hơi bất ngờ với hành động đó. Nayeon biết Mina đang ngỡ ngàng nhưng vẫn bình thản nói:

- Đừng chạm vào người tôi trước khi tôi cho phép.

- Ơ, Mina xin lỗi. Mina nghĩ chúng ta yêu nhau thì mấy việc đấy cũng mình thường mà.

- Bình thường với cậu còn tôi thì không. Nếu cậu còn có mấy hành động tự nhiên tiếp diễn như vậy lần nữa thì tôi và cậu lập tức chấm dứt, nghe rõ chưa.

Nayeon quay lưng bước đi bỏ lại một con người đang vô cùng hoang mang, Mina không biết liệu mình có nên khóc hay không nữa. Trong lòng cứ nhói lên như thế, tim đau lắm, rất đau.Mina bước đi mà khuôn mặt hướng lên trời, cậu sợ nhìn xuống thì những giọt nước mắt kiềm nén sẽ rơi, người ta sẽ biết cậu yếu đuối mất.

.

.

.

****

Không biết trời muốn giúp người hay trêu người mà tối nay có người nhấn chuông nhà Nayeon inh ỏi. Ông quản gia đã đi lo cho pama Nayeon bên Mỹ một số chuyện, Nayeon đành bực bội đi ra mở cửa. Đập vào mắt cô là cái con người với nụ cười cá sấu và bên cạnh là cái vali to đùng

- Yeonie à! Em cho Mina ngủ nhà em?

- CÁI GÌ? Cậu nghĩ gì vậy? Tại sao lại dọn tới đây? Cậu điên à?

- Mina sống có một mình ở nhà hà. Pama Mina đi suốt còn pama em thì ở Mỹ. Thôi cho Mina vào ở ké vài bữa nha em.

- Tôi nói không là không! Cậu quên những gì tôi nói rồi sao? Cậu đừng có tuỳ tiện như vậy nữa.

- Em ở một mình trong cái nhà rộng như vậy không có sợ ma sao. Có Mina ở đây cũng bớt sợ hơn. Mina có làm gì em đâu mà, đừng có lo.

- Cậu... cậu... thôi được rồi nhưng cậu chỉ được ngủ ở phòng khách thôi.

Nayeon nghe đến việc ngủ một mình đúng như Mina nói, cô thật sự sợ ma. Cô không biết tại sao Mina biết cô sợ ma nhưng Nayeon nào có biết vì Mina quá yêu cô mà yêu cô mà tìm hiểu mọi thứ về Nayeon, có khi còn hiểu hơn cả bản thân cô.

.

.

.

****

Nói ở chung thì nói vậy chứ một ngày gặp được Nayeon có bao nhiêu đâu: Sáng dậy lẽo đẽo theo đi học, chiều lẽo đẽo về nhà, hết. Tối chỉ có mình Mina ở cái nhà rộng rãi này, Nayeon thì đi chơi với bạn đến gần sáng mới về. Mina biết hết những nơi Nayeon đi nhưng không dám tới. Cậu sợ Nayeon cụt hứng với bạn bè, cậu sợ Nayeon không thích nên chỉ ngồi chờ ở sopha chứ không vào phòng khách ngủ, mà hình như cái sopha trở thành cái giường của cậu ấy luôn rồi.

Đám bạn cứ chửi Mina ngốc, nhất là Sana. Cô lo lắng cho Mina vô cùng. Nhìn bạn mình buồn vì tình, khóc cũng không dám khóc sợ Nayeon nhìn thấy. Cô muốn đánh Mina, muốn la Nayeon nhưng như vậy đã ích gì, Mina đã lún quá sâu vào vũng lầy mang tên "tình yêu" này rồi.

Ngày nào Mina cũng học hành nghiêm chỉnh, đồng phục trường gọn gàng, học bài trước khi vào lớp. Đám bạn Mina dù không thích nhưng vẫn mặc đồng phục và đi học đúng giờ cho cậu ấy vui, có lẽ đây là thứ mà họ giúp được cho Mina.

.

.

.

****

Hôm qua, Mina sang nhà Sana làm bánh cho Nayeon. Mina làm đến phỏng tay khi phải thường xuyên bưng bánh ra hỏi lò vi sóng. Cho đến khi cái bảnh hoàn hảo nhất thì tay Mina đã phỏng gần hết các ngón tay, mồ hôi nhễ nhại ướt cả lưng áo nhưng khi nhìn vào cái bánh tình yêu mà mình làm thì Mina mỉm cười ngây ngốc.

Sana lấy khăn giấy cho Mina, ngồi đối diện Mina nói chuyện một cách ngiêm túc:

- Mina yah! Hãy nói cho tớ biết sự thật đi. Có thật là cậu và Nayeon đang quen nhau không vậy?

- Tất nhiên rồi. Sao cậu lại hỏi vậy?

- Tớ thấy cậu cứ chạy theo cậu ấy mãi nhưng cậu ta có quan tâm gì đến cậu đâu!?

- Tại tính Nayeonie thế mà. Ngày mai là sinh nhật cô ấy, tớ sẽ tặng cho thỏ con cái bánh tình yêu này, chắn chắn Yeonie sẽ cảm động mà khóc cho coi.

- Tuỳ cậu! Nhưng dù có chiện gì xảy ra thì vẫn có tụi tớ bên cạnh cậu, nhớ nha!

Sana show ra nụ cười dễ thương vỗ vai Mina bước đi. Quay lại thấy Mina ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, cô biết Mina đang rất buồn. Sana lắc đầu ngao ngán, cô thà để Nayeon chia tay Mina rồi để cậu ấy quay lại con người trước đây. Một lần đau rồi sẽ không đau nữa, chứ nhìn Mina bây giờ như vậy cô sót cô cùng.

.

.

.

****

Đúng như Sana nói, Mina vói Nayeon quen nhau mà cứ như không quen. Không biết Mina đã nắm tay Nayeon lần nào chưa, không biết họ đã hẹn hò lần nào chưa. Làm sao mà biết được, những chuyện đó có xảy ra đâu mà biết.

Mina không ám đặt chân đến bar nữa, không dám thân mật với em nào nữa vì cậu đã tự hứa với lòng sẽ bỏ thói player, cậu sợ Nayeon ghen, Nayeon buồn nhưng Nayeon nào có ghen, có buồn bởi ngay để ý thì Nayeon còn không thèm nữa mà.

Có lẽ quảng thời gian hạnh phúc nhất mà Nayeon dành cho Mina là những lúc chụp ảnh chung với nhau vì tất cả những hình đó đều được up lên Facebook để trêu tức Minhyuk nên những bức ảnh đó trong họ hạnh phúc như những cặp đôi thật sự. Mina ngây ngô cười tươi, Nayeon chụp hình xong liền quay lại gương mặt lạnh lùng vốn có của mình. Mina thấy thời gian họ chụp hình nên kéo dài mãi thì tốt hơn, Mina không biết tại sao Nayeon lại như vậy nhưng cậu chỉ cần Nayeon đối xử với cậu tốt hơn là được.

Nayeon vô tâm, cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của Minhyuk, cô lo cho người cô yêu mà không lo cho người yêu cô đến quên bản thân mà chỉ xêm người ta là thay thế kia. Cô không biết tim cô là gì nhưng mà cô không yêu Mina, cô cho là vậy.

.

.

.

****

Mina buồn bã đi dạo trong siêu thị gần nhà. Cậu thấy Nayeon đang lựa đồ gần đó, tim đập lâng lâng, nụ cười vui vẻ đang hiện hữu không chần chừ liền chạy đến bên Nayeon, thỏ con hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Mina nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản tiếp tục lựa đồ.

Thấy Nayeon đi tính tiền, Mina liền lập tức chạy đến trả tiền và xách đồ hộ Nayeon.

- Tôi đâu có mượn - Giọng lạnh lùng.

- Em là bạn gái Mina mà, mấy việc này chỉ là chuyện nhỏ.

Nayeon thấy cũng đúng, cô mua cả tá đồ thì Mina phải xách cả tá đồ. Khệ nệ ôm cả đống đồ đó, Nayeon thấy tội nhưng... mặc kệ. Nayeon vừa ăn kem vừa tiếp tục bước đi... và...

- Yah!!! Con nhóc này, cô làm dính kem lên người tôi rồi này.

Nayeon vì mãi ăn kem, không để ý xung quanh nên đã tông vào người đàn ông trước mặt, in cả cây kem lên áo ông ta. Nayeon lo sợ nhưng Mina đã kịp đến và kéo Nayeon ra sau lưng mình để cô ấy an toàn song cậu nói người đàn ông đó:

- Tôi xin lỗi ạ, bạn gái tôi không cố ý, tôi xin lỗi! - Mina cuối đầu thành khẩn.

- Có ngon thì kêu bạn gái mày ra xin lỗi tao - tên đó hung hăng doạ nạt.

- Tôi xin lỗi mà. Bao nhiêu tiền tôi sẽ bồi thường. - Mina vẫn hạ giọng xin lỗi, Cậu biết Nayeon sẽ không xin lỗi ai và cũng không muốn Nayeon phải chịu thiệt thòi như thế.

- Tao bảo con khốn đó ra xin lỗi tao chứ không phải mày, nếu không thì hai đứa bây chết chắc.

'' BỐP''

- Con khốn hả mày. Dám chửi bạn gái tao à?!

Mina đấm vào mặt tên đó không chỉ làm cho Nayeon bất ngờ mà nhưng tên đàn em của hắn cũng sốc không kém và mọi người xung quanh khiếp sợ. Bọn chúng bắt đầu xông lên đánh trả nhưng chưa kịp đến gần thì cậu đã " bỏ của chạy lấy người", cậu vứt hết đồ đạc xuống đất rồi nắm tay kéo Nayeon bỏ chạy.

Nayeon theo phản xạ cũng chạy theo Mina, cậu kéo cô chạy khắp cái siêu thị nhưng chạy đến cửa hàng chạy ngang trước mặt, chạy xuống thang máy thì có vài tên chạy lên. Mina nắm tay Nayeon hết luồn qua trái thì luồn qua phải, hết chạy lên rồi chạy xuống, cuối cùng cũng chạy được ra ngoài để đoán taxi. Chết tiệt!!! Cái đám taxi thường ngày đông như kiến mà giờ chẳng thấy đâu.

Mina kéo Nayeon chạy thật xa ra khỏi nơi nguy hiểm đó thì mới dừng lại, cả hai thở hổn hển mồ hôi nhễ nhại. Nayeon nhìn Mina thì cảm thấy tay mình có gì đó nặng nặng nên nhìn xuống. Mina thấy thế liền lập tức thả tay Nayeon ra rồi rít phân trần:

- Mina xin lỗi. Mina xin lỗi em. Mina không cố ý tuỳ tiện nắm tay em. Chỉ là lúc nãy gấp quá nên mới nắm tay em chạy đi ra khỏi chỗ đó.

- Không sao. Cậu tại sao đánh hắn ta? Cậu đánh không lại hắn mà? - Nayeon vừa thở vừa hỏi.

- Vì hắn ta chửi em. Mina không muốn ai xúc phạm em và cũng không muốn em phải chịu thiệt.

Lần đầu tiên cô xúc động vì Mina, cô cứ nhìn Mina nhưng Mina ngốc chỉ ngồi đó lo thở lấy sức.

" RÀO"

Đúng là " nghèo còn mắc cái eo", đã bị rượt đuổi mà còn mắc mữa nữa. Mina ngước lên thầm trách ông trời vô tình. Nhìn qua liền thấy Nayeon ướt cả áo, lập tức cởi áo khoác ra cho cô ấy.

- Em mặc vào đi kẻo bị cảm!

- Làm thế nào để về nhà bây giờ?

Một ý nghĩ loé lên trong đầu Mina, quay qua nhìn Nayeon cười gian, hỏi:

- Em tắm mưa bao giờ chưa?

-HẢ???!!!

Không đợi Nayeon nói thêm câu nào, Mina đã nắm áo khoát của mình trên người Nayeon rồi chạy ra ngoài. Cậu cười tươi trong mưa.

- Tắm mưa rất thú vị nha. Em thử một lần đi cho biết "mùi vị" của nó.

Cô không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vui vui. Không ngờ Mina là con cưng con vàng mà cũng biết đến thú vui này. Đúng là tắm mưa vui thật, lần đầu tiên cô thấy không cần tốn tiền mà lại vui như thế này.

.

.

.

****

Họ chạy dưới mưa lâu như vậy cho đến nhà Nayeon. Vì ngày mai là sinh nhật Yeonie cho nên cậu muốn tạo bất ngờ cho cô ấy. Hôm nay cậu sẽ về nhà mình ngủ.

- Cậu không định vào nhà à?

- Không. Mina chỉ đưa em về nhà an toàn thôi. Hôm nay Mina về nhà ngủ.

Mina đi về nhà. Nayeon cảm thấy chút hụt hẫng trong lòng nhưng cảm giác lạ ấy nhanh chóng biến mất.

.

.

.

****

Sáng sớm Nayeon nhận được tin nhắn của Minhyuk:" Anh xin lỗi. Anh không đến dự sinh nhật em được." Nayeon vừa buồn bã, vừa thất vọng lại vừa đau lòng. Cô bước vào lớp với tâm trạng và bộ mặt không mấy tốt lành gì. Khi cô vừa bước vào lớp thì...

" Bụp Bụp"

Những ống pháo hoa trong hộp nổ ra khắp nơi. Các học sinh trong lớp lẫn ngoài lớp đều tò mò dừng lại xem hình ảnh trước mặt: Mina tổ chức sinh nhật cho Nayeon. Cậu đứng giữa lớp ôm chiếc bánh sinh nhật do chính tay mình làm với bộ đồng phục gọn gàng và nụ cười thật tươi:

- Chúc em sinh nhật vui vẻ Nayeonie. Đây chính là chiếc sinh nhật do chính tay Mina làm, mong em sẽ thích.

1s

2s

3s

4s

5s

Nayeon nhìn chiếc bánh rồi nhìn Mina. Tại sao cái bánh này là do Mina làm mà không phải Minhyuk làm. Tại sao người chúc mừng sinh nhật cô là Mina mà không phải Minhyuk. Côđau lòng với sự thật.

- Tôi không ăn!

Nói rồi cô lạnh lùng quay bước đi về chỗ ngồi. Mina đau đớn, tim cậu thắt lại như có ai bóp nghẹn nó vậy. Cậu ôm cái cái bánh lại trước mặt Nayeon như một đứa ngốc giữa hàng ngàn học sinh và đám bạn thân của cậu. Lời xì xầm bắt đầu hình thành. Mina đưa bánh trước mặt Nayeon:

- Sao vậy? Đây chính là do tay Mina làm đấy. Em thử một chút đi.

- Tôi đã bảo là không ăn rồi mà!

Nayeon hét lên và hất cánh tay Mina ra khiến chiếc bánh tình yêu rớt mạnh xuống đất vỡ tan tành, cũng như lòng cậu bây giờ đau đớn như muốn nổ tung. Mina điếng người, Nayeon cảm thấy hơi ấy náy nhưng mặc kệ. Đám đông càng kéo tới, lời xì xầm càng to hơn. Sana tức giận thật sự, cô đi tới kéo tay Mina và la Nayeon:

- Nayeon ssi! Nói thật thì tôi không thích cậu một chút nào nhưng Mina thì có, có rất nhiều. Mina yêu cậu không chỉ tụi tôi biết mà cả trường biết, mọi người biết và cả cậu cũng biết. Tôi không cản Mina yêu cậu cũng không cản Mina vì cậu mà thay đổi nhưng tôi xin cậu đừng làm đau Mina. Tôi không biết cậu đồng ý chấp nhận Mina vì lí do gì nhưng đừng có thói đó mà cư xử với Mina như vậy.

- Thôi mà Sana. Tại tớ quên Yeonie không thích ăn ngọt. Lỗi tại tớ, đừng trách Nayeon.

Mina ngớ ngẩn tìm một lí do hoang đường cho Nayeon nhưng ai cũng hiểu lí do ấy không có thật. Dù có đau lòng thế nào thì cậu cũng không muốn Nayeon bị bẽ mặt trước mọi người. Cậu nắm chặt lòng bàn tay ngăn nước mắt chảy ra ngoài đến nỗi bật máu vì móng tay ghim sâu vào da thịt.

- Nayeon ah!!!

Một thanh từ đâu chạy lại ôm chặt lấy Nayeon, lúc đầu cô cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó liền ôm chặt đáp trả, hắn ta cuối xuống chuẩn bị hôn Nayeon nhưng bị Mina đấm một một cú thật mạnh ngay mặt khiến hắn ta té ngã xuống đất. Nhưng hắn không thất vọng vì ngay lúc đó Nayeon không thương tiếc tặng ngay cho Mina dấu năm ngón tay ngay mặt rồi chạy đến đỡ hắn ta dậy và mắng Mina:

- Ai cho cậu đánh Minhyuk hả?

- Thế tại sao cậu đánh tôi? - Mina hỏi với giọng nhẹ tênh. Khuôn mặt vẫn không nghiêng về vị trí cũ, nó vẫn giữ nguyên góc độ khi bị Nayeon đánh.

- Vì Minhyuk là người yêu tôi, cậu không được đánh anh ấy.

- Thế tôi là gì? - Mina vẫn không quay đầu lại.

- Là người thay thế cho Minhyuk trong khi tôi và anh ấy giận nhau.

- HA HA HA... Myoui Mina chỉ là người thay thế. Thì ra là vậy. Myoui Mina chỉ là một đứa ngốc chỉ đi cầu xin sự thương hại của người ta, làm người thay thế cho kẻ khác. Thật sự rất thú vị.

Mina quay người lại lau giọt máu nơi khoé miệng. Nayeon đánh cậu mạnh đến nỗi răng cậu va vào môi mình đến bật máu. Cậu bước nhanh ra khỏi lớp, bước qua hai con người khiến cậu đau lòng, bước qua ánh mắt tò mò của hàng ngàn học sinh.

Đám bạn của cậu thấy thế cũng chạy theo, trước khi chạy qua mặt Nayeon , Sana quay lại đầy hăm doạ:

- Cậu được lắm Im Nayeon! Mina mà có chuyện gì thì tôi không tha cho cậu đâu, kể cả anh nữa đó Minhyuk. Đồ bỉ ổi!

- Đây là lần đầu tiên trong đời Mina bị đánh đấy!!! - Momo cũng không khỏi tức giận và xót xa cho Mina.

.

.

.

****

Mina ngồi trong xe ôtô. Cậu gục mặt trên vô lăng. Sana thấy thế liền ngồi cạnh ôm Mina vào lòng dỗ dành. Mina ôm Sana, cậu không khóc rấm rứt như những đứa trẻ cũng không rơi lã chã như bao người, cậu chỉ để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nước mắt bao lâu nay cô kìm nén. Đã đến lúc phóng thích chúng ra. Đẩy Sana ra, cô lau nước mắt rồi gượng cười:

- Tớ xin lỗi vì thời gian qua đã làm phiền các cậu. Ngày mai chúng ta không cần mặc đồng phục quê mùa cũng không cần đi học đúng giờ nữa. Bây giờ chúng ta sẽ sống cuộc sống của chúng ta trước kia.

- Cậu từ bỏ sao Minari?

Nghe đến đó Mina bật cười:

- Nó chưa bao giờ thuộc về tớ Sóc à. Bây giờ tớ muốn một mình, cậu đi ra với Chewy đi!

Cô đau xót cho Mina, đưa tay xoa đầu cậu rồi lẳng lặng ra ngoài. Mina lập tức phóng xe đi, lần này nước mắt cậu rơi nhiều hơn. Cậu gọi cho appa mình:

- Appa à, con đồng ý. Con đồng ý sang Pháp du học. Con sẽ không cãi lời Appa nữa...

.

.

.

****

Từ bỏ tình cảm không thuộc về mình liệu có là từ bỏ?

===========================

Nói thiệt chứ bây giờ tôi mệt lắm.

Mấy cậu "sạc pin" cho tôi đi.

Tôi yêu mấy cậu "sạc pin" cho tôi lắm nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro