Hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Phải thật lâu khi qua hết những tháng ngày bên chị, em mới biết tình yêu là thứ có hạn kỳ. Là khi em nhận được tin nhắn từ chị, tin nhắn ấy ngắn gọn nhưng lại rõ ràng đến đau lòng: "Mình chia tay nhé. Chị nghĩ chúng ta không hợp nhau ". Là khi chị có thể dễ dàng làm em đau bằng cách quay lưng không thèm quan tâm phía sau có một người cứ đứng đó chôn chân nhìn theo cùng đôi mắt ngấn nước mong chị sẽ hạnh phúc. Là khi chị không thèm giải thích, không thanh minh, không lí do cho dù em đã cố gắng níu kéo, cố gắng hỏi vì sao chúng ta phải chia tay? Là khi em biết được nơi em đã từng trú ngụ đã sớm có người khác lắp đầy.


       Cuối cùng cơn ác mộng lớn nhất, điều em lo nhất cũng đã ập đến vào một ngày em không lường trước được. Em cứ nghĩ bây giờ chúng ta đang rất hạnh phúc, sẽ yêu nhau đến khi đầu bạc răng long nhưng không, em đã nhầm. Rốt cuộc trên thế gian này, có bao nhiêu mối tình có thể cùng nắm tay nhau như lúc mới yêu, trái tim vẫn vẹn nguyên những nhịp đập như những ngày đầu tiên? Nhưng mà nghĩ lại thì có gì lạ đâu, bao nhiêu thứ trên đời đều có hạn sử dụng sao? Cả kiếp người cũng không phải ngoại lệ. Thì tình cảm, đâu phải lúc nào cũng có hai chữ "vĩnh viễn"? Chẳng phải để cập bến hạnh phúc, biết bao nhiêu người cũng trải qua mất mát, đỗ vở đó hay sao?


       Lần đầu tiên nhìn thấy chị cũng là lần đầu tiên yêu chị, biết được rằng yêu thương cho đi, có thể được đáp trả, có thể chỉ là những yêu thương ném vào hố sâu không vọng lại bất cứ điều gì. Lần đầu tiên yêu chị, cũng là lần đầu tiên biết được những lời người ta nói với nhau chỉ mang tính thời điểm. Lần đầu tiên yêu chị, cũng là lần đầu tiên biết được tình yêu- không phải chỉ được yêu thôi là đủ. Vì chỉ có mình em yêu, còn chị thì đã nhanh chán. Vì em còn yêu, nhưng chị thì đã muốn tìm đến những điều mới lạ. Vì em còn yêu, nhưng chị- chị dần buông tay em. Em biết rồi đây, sẽ khó để có thể bắt đầu lại tình yêu mới vì từ lâu rồi em không còn mở lòng với ai nữa. Em sợ tình yêu sẽ luôn là thứ có hạn kỳ, mà em- quá dại khờ mà tin rằng chị sẽ quay lại, tin rằng tình yêu đôi ta là mãi mãi...



       Chúng ta để trôi mất duyên phận trong đời, mà quên mất rằng mọi cố gắng đều cần thiết. Và bởi tình yêu luôn luôn cần cố gắng, kể cả khi đã lạc mất nhau... Em đã gói ghém ký ức cất thật sâu nơi đáy lòng mà quên rằng kí ức cũng chứa những tháng năm, kỉ niệm đẹp đẽ khi bên chị, dù có mười phần tổn thương thì vẫn có dăm ba phần hạnh phúc.Em xây cho mình vỏ bọc, tường thành, mà quên mất càng gai góc chỉ khiến cho em trở nên xa cách với thứ gọi là tình yêu... Em tự an ủi mình, tự dìu dắt mình đi qua nổi buồn, mà quên mất cái em cần là một bờ vai, một bàn tay, một cái ôm từ người.Em cứ ôm mãi vết thương và sợ hãi không dám bước tiếp, mà quên mất thời gian vẫn chạy, Trái Đất vẫn quay chẳng ai chờ ai.


       Em để trôi đi những lời yêu không thành lời, quên mất rằng những thứ đã qua khó lòng quay lại. Mọi vết thương theo thời gian sẽ lành, cũng như mưa rồi sẽ tạnh nhưng vết sẹo trong tim không thể nào phai đi dù thời gian có trôi đi. Nếu cứ mãi trú ngụ trong thế giới của riêng mình, chúng ta sẽ quên mất một cầu vồng ngoài kia, liệu chị có biết...?



       Em vẫn không thôi hi vọng về một ngày chị sẽ quay lại nắm tay em như lúc đầu, tựa như chúng ta chưa từng xa cách... Dù năm tháng song hành bên nhau bên nhau, nước mắt em tựa hồ như có thể nhấn chìm cả tinh cầu bao la này. Dù cách chị yêu em, cuối cùng chỉ để lại những nỗi buồn miên man kéo dài không ngớt. Dù đó là một mùa yêu chỉ toàn hoang mang và cô độc. Dù em biết tình yêu của chúng ta đã lệch cân từ khi nào không rõ, thậm chí có lúc em cứ ngỡ rằng em đang đơn phương chị- chứ không phải là người yêu của chị- như cái cách mà người ta nhìn thấy ở mối quan hệ của chúng mình. Nhưng nếu như được quay ngược kim đồng hồ, em cũng sẽ chọn yêu chị, được yêu chị thêm lần nữa. Được bên chị để sửa chữa những tổn thương của ngày xưa cũ. Vẫn muốn được ngược dòng để gom hết chút yêu thương lỡ đánh rơi từ lâu, để ghép lại, để chắp vá. Để nắm tay chị thật chặt không cho những rạn nứt mang chị đi xa khỏi em. Để vẫn gọi tên chị khi nghĩ đến tình yêu, vẫn nhắc về chị trong những câu chuyện không đầu không đuôi luôn làm em nở nụ cười hạnh phúc.

        Hoá ra tình yêu là vậy, vẫn có thứ để ta hi vọng về một người mà ta lỡ buông tay- lỡ để yêu thương dần trôi vào quên lãng. Hoá ra tình yêu vẫn có "Giá như"... để ta hi vọng đau đáu cả thanh xuân. Có lẽ đã muộn mất rồi phải không Nghiên?
___________________________________________


                                   Nghiên bỏ lại đằng sau,
                                     Những lời yêu đã cũ.

                                    Một mảnh tình yên ngủ,

                                  Nam đừng buồn, Nam nhé!


___________________________________________

P/s: Kiểm tra lỗi chính tả giùm.
#Min

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro