Chap 6: Cố chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi ☹️☹️

Mình quên mất ......

_______________

Tôi nhờ Sana - đứa bạn thân của tôi, giả vờ như vô tình để lộ cho Mina biết tôi đã thay lòng. Nhưng hơn một tháng trôi qua, Mina vẫn không nói gì với tôi về chuyện đó. Mỗi tối Mina vẫn nhắn tin chúc ngủ ngon như thường lệ, thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho tôi, nói vài ba câu chuyện phiếm, tôi vẫn cứ ầm ừ cho qua chuyện. Phải chăng Mina đang cố chấp níu giữ tình cảm này??

Tối đó, tôi gọi điện cho Mina, một việc mà bảy năm rồi tôi không làm. Tôi nghĩ mình cần dứt khoát nói chia tay với Mina. Đầu dây bên kia, tiếng Mina vang lên, nhẹ nhàng, ấm áp.

"Lần đầu tiên thấy Nayeon chủ động gọi điện cho mình đấy. Mina đang ở ngoài biển này, Nayeon có nghe thấy tiếng sóng biển không??"

Không hiểu sao, tim tôi bỗng đau thắt, có một thứ cảm xúc nghẹn đắng nơi lồng ngực khiến tôi không thở nổi. Tôi quên mất bản thân định nói gì, cũng không có cách nào lên tiếng.

" Nayeon biết không, hôm qua có một anh trong công ty nhìn thấy ảnh của Nayeon trong ví mình, thế là anh ấy đem khoe khắp phòng. Ai cũng khen Nayeon đẹp hết. Thế là Mina vô cùng tự hào khoe rằng đây là người yêu em."

Lam khẽ cười.

" Ở Nhật không có cà phê Biển, nên lúc nào rảnh Mina cũng thường ra biển. Ở đây không có Nayeon, chỉ có Mina và biển. Mina chỉ nhớ mùa đông năm ấy, nhớ đôi môi của Nayeon."

Tôi cũng nhớ, đó là vào mùa đông năm chúng tôi học cuối cấp, trước khi Mina trở về Nhật. Chúng tôi phóng xe ra biển. Gió biển mùa đông lạnh buốt, bàn tay Mina siết chặt. Ở nơi ấy, Mina đã dịu dàng nói với tôi rằng " Chờ Mina về, nhé !" Rồi đặt lên môi tôi nụ hôn thật nhẹ. Đủ để tôi cảm nhận hơi ấm từ môi Mina truyền sang môi mình. Đó là nơi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu.

Nước mắt tôi rơi xuống, lặng lẽ.

" Mina ..."

" Nayeon này." giọng của Mina vang lên rất khẽ, nhẹ hơn cả tiếng gió, trầm hơn cả tiếng sóng biển. " Nếu lúc này Nayeon nói không cần Mina nữa. Nếu Nayeon nói rằng không muốn làm người yêu Mina nữa. Mina sợ mình có thể buồn đến mức nhảy xuống biển ngay lập tức mất."

Cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi vội cúp máy, không muốn để Mina biết mình đang khóc. Mina vẫn còn rất yêu tôi, rất nhiều. Đêm ấy, tôi đã khóc cho tới khi đôi mắt mình đỏ hoe, sưng mọng, như dùng hết nước mắt của cả một đời để khóc cho Mina. Tại sao cố chắp đến thế chứ Mina? Sao phải cố giả vờ như không biết, sao phải níu kéo một kẻ thực dụng tệ hại đã phụ bạc tình yêu của Mina? Tại sao? Tại sao hả Mina?

Khi tôi còn chưa biết phải làm sao với Mina, thì nhận được tin Tzuyu - đứa bạn thân của tôi qua đời vì tai nạn giao thông. Tôi, Tzuyu, Sana là bộ ba chơi thân với nhau từ hồi học cấp hai. Sau khi tôi yêu Mina, thì Tzuyu và Sana cũng trở thanh một đôi. Sana không muốn kết hôn sớm, nên mãi tới tháng trước, hai bên gia đình mới gặp nhau nói chuyện. Lẽ ra đến đầu năm sau hai người kết hôn, vậy mà...

Ngày khâm liệm, Sana thẫn thờ ngồi dựa vào quan tài, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô ấy thậm chí còn không khóc thành tiếng, nỗi đau như biến thành nước, chảy từ khóe mắt xuống.

" Mới hôm trước, bọn mình còn tính xem nên mua ga trải giường màu gì. Tzuyu còn đòi mình phải sinh hai đứa con gái..."

Sana ôm lấy tôi, khóc nghẹn, đôi mắt đỏ ngầu. Nỗi đau mất đi người yêu thương nhất khi đang đứng trước bến bờ hạnh phúc quật ngã Sana, khiến cô ấy không thể chịu đựng nỗi. Sana lả đi, ngất xỉu khi nước mắt vẫn còn vướng trên mi.





___________________

Xin lỗi các bạn.............


Xin lỗi Du nha, mình không muốn như thế đâu, nhưng có vẻ mình thích những chi tiết như thế này ........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro