tinh vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết hôn được năm năm, Giang Dụ lại tiếp tục đổi một người phụ nữ khác.

Tôi không giỏi giả vờ, nhưng cô gái lần này rất không nghe lời đã làm loạn đến trước mặt tôi.

Cô ấy kéo áo sơ mi của Giang Dụ, càn rỡ hôn lên trên khuôn mặt của anh ấy.

Giang Dụ vậy mà dung túng cho cô ấy càn quấy.

Khi đó trên tay tôi đang cầm giấy chứng nhận mắc bệnh nan y của mình, tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rồi: " Giang Dụ, ly hôn đi."

Giang Dụ vẫn còn cho rằng tôi đang dọa dẫm anh ấy.

Tất cả mọi người đều không tin, tuy là năm đó chúng tôi đã làm ầm ĩ nhất còn đánh đến vào viện, thà dây dưa với nhau cũng không quyết định buông tay.

Ngay cả Giang Dụ cũng quên rồi, tôi vốn là một người cứng đầu.

Khi yêu có thể khắc cốt ghi tâm, khi hận cũng có thể đến c h ế t cũng không muốn gặp lại.

Tôi không hề muốn sau khi mình qua đời, trên bia mộ của mình còn khắc tên của anh ấy.
---------------------------------------
1

Khi tôi nhận được giấy báo chuẩn đoán ung thư dạ dày, đầu óc tôi trong phút chốc trở nên trống rỗng.

Trên thực tế, mọi thứ đều đã có dấu hiệu từ trước.

Đó là những hôm tôi bị đau bụng suốt đêm.

Tôi và Giang Dụ đã lấy nhau được 5 năm, đi với nhau từ lúc còn mặc đồng phục học sinh đến khi mặc váy cưới, cho đến hôm nay mọi cung bậc cảm xúc đều cạn kiệt.

Cùng nhau nằm trên một chiếc giường, anh luôn quay lưng về phía tôi, để lại cho tôi một bờ vai vô cùng lạnh nhạt.

Nếu anh chịu liếc nhìn về tôi một chút, có lẽ anh sẽ sớm phát hiện ra tôi đau đớn đến mức mồ hôi lạnh đổ đầm đìa.

Màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên, tôi tê liệt cảm xúc bấm vào.

Màn hình hiện lên một vidieo, một cô gái xinh đẹp đang câu cổ Giang Dụ và hôn lên mặt anh một cái "BẸP".

Nhưng anh lại dung túng cho cô ta vừa cười vừa điên cuồng làm loạn.

Cô ta cười rất giống tôi khi còn trẻ.

Hơ, tôi dường như đã quên mất mình đã không cười bao lâu rồi.

Năm 18 tuổi, Giang Dụ kiên định nói với tôi: "Tố Tố đừng sợ, cả đời này anh sẽ bảo vệ em"

Cả đời rất dài và tôi đã tin điều đó.

Hiện tại, anh đã 30 tuổi, từ lâu tôi đã biết anh không còn yêu tôi nữa, nhưng tôi lại tham lam quá khứ tươi đẹp giữa anh và tôi, thà để cho cả hai dày vò nhau nhưng tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ để anh ra đi.

Nhưng lúc này đây, tôi chán rồi.

Sau khi tôi chết, tôi không muốn tên anh lại được khắc lên bia mộ của tôi.

Tôi chịu đựng cơn đau bụng dữ dội, không chút do sự lái xe đến quán bar mà Giang Dụ và những người anh em của anh thường hay đến.

Thời điểm cửa phòng bao được đẩy ra, cô gái đó hình như vừa thua trò chơi nào đó.

Giang Dụ ngà ngà say, khẽ lắc đầu, cúi người về phía cô gái đó, dùng ngón trỏ chỉ vào một bên mặt, ra hiệu cho cô ta hôn mình.

Tôi đã quá quen thuộc với hành động này.

Trước kia, mỗi khi Giang Dụ không vui, nhìn thấy tôi cuối đầu mặt ủ rủ , anh lại hướng về phía tôi dùng ngón trỏ chì vào má.

Tôi sẽ kiễng chân lên hôn lên mặt anh, anh sẽ ôm tôi thật chặt vùi đầu vào cổ tôi.

Người nam nhân lạnh lùng này sẽ bắt đầu làm nũng nói: "Tố Tố, giúp anh nạp năng lượng đi!"

Lúc đó, anh thực sự rất yêu tôi.

Rõ ràng chúng tôi yêu nhau nhiều như vậy, hiện tại, sao lại đi đến nước này.

Tôi không hiểu, cũng không muốn tìm câu trả lời nữa

2

Những người trong phòng bao vẫn đang điên cuồng vui vẻ, dường như không ai chú ý đến tôi.

Cô gái kia lại càng tỏ ra vui vẻ, ôm lấy mặt của Giang Dụ, nụ hôn không ngừng rơi xuống.

Giang Dụ lại vui vẻ cười quên cả trời đất.

Khi tôi nhìn về phía anh, hai mắt anh ta chạm vào mắt tôi.

Đường quai hàm của Giang Dụ bỗng nhiên căng chặt, sự hốt hoảng lóe lên trong thoáng chốc.

Tôi nhìn anh bao lâu thì cô gái đó lại hôn anh bấy lâu.

Trên thực tế anh chỉ muốn khiêu khích tôi.

Thiết nghĩ tôi nên buồn mới phải.

Tôi đã từng buông những lời cay nghiệt rằng nếu anh dám mang người tình về nhà làm bẩn mắt tôi, nhất định tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Nhưng chỉ có bản thân tôi mới biết, tôi sợ chuyện đó như thế nào, bởi nếu như tôi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi sẽ không thể lừa dối bản thân được nữa.

Giờ đây, thứ còn lại trong tôi là cơn đau bụng âm ỉ," Giang Dụ, anh vui đủ rồi chứ?"

Tôi bình tĩnh đi đến trước mặt Giang Dụ, tôi vừa giơ tay lên, anh liền chắn cho cô gái đó chắn trước mặt tôi.

Anh nghĩ là tôi muốn đánh người sao, thật nực cười.

Tôi cầm lấy ly nước hất vào mặt anh, thứ chất lỏng lạnh lẽo đó chảy xuống đường nét cương nghị của anh.

Giang Dụ đã 30 tuổi, từ lông mày đến ánh mắt đều đã thâm trầm hơn, anh đã mất đi sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, trở nên ổn định và hướng nội hơn và những cô gái vây xung quanh anh cũng trẻ đẹp hơn tôi.

Đúng là vô liêm sỉ.

Giang Dụ không chút do dự lau mặt đi, tỉnh táo hơn rất nhiều, lời nói châm chọc: "Tô Kiều, chúng ta đã không còn tình cảm với nhau nữa, cô lại không chịu ly hôn, tôi ở đây chơi đùa một chút thì đã làm sao?"

"Chúng ta ly hôn đi"

Giang Dụ nghĩ rằng tôi còn đang đe dọa anh ta.

Sao có thể tin được đúng không, năm đó chúng tôi làm một trận ầm ĩ đến như vậy, đánh nhau đến mức phải nhập viện, hận đối phương muốn chết, thà rằng hành hạ đối phương cũng nhất quyết không chịu ly hôn.

Ngay cả Giang Dụ cũng đã quên rằng tôi là một người cực kỳ cố chấp.

Yêu thì sẽ vĩnh viễn khắt cốt ghi tâm, hận thì có chết cũng không gặp.

"Giang Dụ, là tôi không thèm anh nữa, anh không xứng với tôi"

Tôi dứt khoát tháo chiếc nhẫn, ném theo đường vòng cung chiếc nhẫn theo đó yên vị tại sọt rác.

Tôi quay đầu rời đi, Giang Dụ nắm lấy tay tôi, cười lạnh nói: "Tô Kiều, cô phát điên cái gì, ngoài tôi ra, cô còn có thể đi đâu?"

Anh thừa biết tôi không có người thân, một thân một mình, cho nên anh mới tàn nhẫn sát muối vào nỗi đau của tôi.

Tôi cố nén cơn đau bụng càng lúc càng dữ dội, từng chút gỡ ngón tay anh ra, "Không cần anh quan tâm"

Tôi dứt khoát xoay người rời đi, phía sau lại vang lên tiếng Giang Dực cảnh cáo: "Tô Kiều, cô tốt nhất đừng nên hối hận"

Anh ném chai rượu xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, từng mảnh vở cũng giống như mối tình mười hai năm giữa tôi và anh.

3

Khi tôi ra khỏi quán bar, cảm thấy bản thân thật nhẹ nhõm, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.

Trên đường là hình ảnh các cặp đôi đang say đắm ôm lấy nhau, người già dắt trẻ nhỏ, đôi ba người bạn đang tươi cười với nhau.

Thế giới này vẫn náo nhiệt như vậy.

Đột nhiên trời bắt đầu mưa to, đám đông trên đường tản ra tìm nơi trú mưa.

Sau khi ý thức được hiện tại, tôi mới nhận ra bản thân đã đi bộ một mình giữa trời mưa to này rất lâu.

Tôi không biết phải đi về đâu, cho đến khi thân thể rã rời, tôi ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào hai đầu gối.

Cơn ớn lạnh lan ra từ lòng ngực, lại nghĩ đến bản thân đơn độc một mình trong tương lai.

Dạ dày con mẹ nó lại đau (này là nguyên văn tác giả nha)

Một lúc sau, thực ra tôi cũng không biết đã ngồi đây bao lâu rồi, một chiếc ô xuất hiện trên đỉnh đầu, ngăn đi cơm mưa lạnh giá.

Tôi ngước mắt lên, rõ ràng tôi không hề buồn, chả hiểu sao nước mắt lại chảy dài theo khóe mắt.

Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy hình dáng thiếu niên quen thuộc. Ánh sáng và bóng tối đan xen, làm tôi đau hết cả mắt.

Thiếu niên đó cúi đầu xuống, trên trán và quanh miệng đều có vết thương sâu, rõ ràng là mới vừa đánh nhau với người khác xong.

Cậu nghiêng chiếc ô về phía tôi, cả người ướt sũng trong cơn mưa nặng hạt, bàn tay buông lỏng bên hông siết chặt thành nắm đấm.

Cậu đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, nhưng tôi lại lạnh lùng tránh đi.

Tay Lãnh Bạch dừng lại giữ không trung, theo bản năng nắm lại, sau đó lại buông ra, nước mưa trượt xuống rơi theo kẻ ngón tay như sợi tơ đứt đoạn.

"Tố Tố, em xin lỗi". Giọng cậu run lên khàn khàn.

"Em lại đến muộn rồi"

Một tia chớp lóe lên như muốn xé toạc không gian và thời gian.

Nhớ lại trước đây, mỗi lần tôi bị bắt nạt, Giang Dụ đều đến cứu tôi.

Nhìn thấy tôi mình đầy thương tích, anh sẽ hối hận tự trách bản thân mình, hết lần này đến lần khác xin lỗi tôi, như thể vết thương của tôi khiến anh đau đớn hơn cả vết thương của anh.

Lần bị bắt nạt thảm nhất, tôi không khóc, nhưng ở trong vòng tay dịu dàng của anh tôi không thể không khóc.

4

Tôi sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bố mẹ tôi cho rằng tôi là đồ vô dụng, chỉ chiều chuộng quan tâm đến em trai tôi.

Chỉ cần là những thứ nó thích, tôi đều phải đưa cho nó, lấy lòng nó.

Nếu tôi từ chối, mẹ tôi sẽ mắng tôi: "Mày là chị nó, em trai còn nhỏ dại, mày cho nó thì sẽ mất miếng thịt à", bà ta sẽ tát tôi đến khi nào tôi thừa nhận là tôi sai và cầu xin sự thương xót từ bà ta.

Tôi khao khát tình thương từ bố mẹ, tôi luôn cố gắng để trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn.

Nhưng cho dù tôi có làm gì đi nữa, bố mẹ vẫn luôn coi thường tôi.

Tôi không hiểu, tôi hỏi bố mẹ, tôi không phải là con ruột của họ sao?

Trong cơn tức giận, mẹ tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà, nhốt tôi ngoài trời suốt đêm.

Không lâu sau đó, em trai tôi nghịch nước c h ế t đuối.

Cha mẹ tôi mất đi đứa con trai bảo bối, trong lúc đau buồn, tôi trở thành người cho họ giận.

Nếu họ có thể đổi mạng sống của tôi để lấy lại mạng sống cho em trai tôi, nhất định họ sẽ không chút do dự bỏ rơi tôi.

Tôi thường trốn trong tối một mình, túm tóc khóc nấc lên.

Bởi vì tính cách thu mình của tôi, ở trường tôi không có nhiều bạn bè.

Người không nơi nương tựa như tôi, hiển nhiên trở thành mục tiêu bị bắt nạt.

Mọi người trong trường đều biết rằng bố mẹ ghét cay ghét đắng tôi, bọn họ không quan tâm tôi sống chết ra sao. Vì vậy, những người trong trường bắt nạt tôi mà không hề sợ bị trừng phạt.

Họ nhốt tôi trong nhà kho, lấy trán tôi làm điểm ngắm, thay phiên nhau đánh lên.

Tôi càng chống cự, họ càng vui vẻ tra tấn tôi mạnh bạo hơn.

Có lần, tôi liên tục bị ném xuống bể bơi, trải qua nỗi thống khổ c h ế t đuối hết lần này tới lần khác.

Lúc đó tôi đã nghĩ mình sẽ bị tra tấn đến chết.

Không ai thèm cứu tôi cho đến khi Giang Dụ xuất hiện.

"Tố Tố, xin lỗi anh đến muộn"

Tôi khó chịu ho khan liên tục, ho ra cả dịch trong dạ dày.

Giang Dụ lo lắng ôm lấy tôi, bên tai là tiếng tim đập loạn xạ.

Anh trở nên điên cuồng, đánh tất cả những người bắt nạt tôi, từng người một rơi xuống bể bơi.

Ánh mắt lạnh của anh khiến những tên bắt nạt tôi sợ nến mức không dám lên tiếng.

Cảm giác chết đi sống lại, kèm theo là sự kiêu ngạo chói lọi của Giang Dụ, từng chút thấm sâu vào xương tủy tôi.

Kể từ ngày đó, anh hứa sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.

Sau đó, anh ấy đỏ mặt và thú nhận với tôi. Anh đã thích thầm tôi hai năm rồi, anh nói muốn làm bạn trai tôi, anh nói muốn cưới tôi.

Bất chấp sự phản đối của gia đình, anh đưa tôi đi cùng.

Hóa ra đây chính là cảm giác an toàn khi được che chở, cảm giác được yêu thật ngọt ngào làm sao.

Tôi khỏe lên từng ngày và không còn phải dùng đến thuốc nữa.

Lúc đó, anh yêu tôi da diết, không muốn để tôi bị tổn thương dù chỉ là một chút.

Giang Dụ 18 tuổi sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng cô gái mà anh đem hết tâm can bảo vệ trong nhiều năm sau này sẽ bị anh đối xử tàn nhẫn như vậy.

5

"Tố Tố, chị không sao chứ?"

Tôi lấy lại tinh thần, nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên trước mặt, Giang Tiểu Bạch căng thẳng nhìn tôi.

Tôi và Giang Tiểu Bạch gặp nhau trong một quán rượu. Cậu ta trông rất giống Giang Dụ năm 18 tuổi, lần đầu gặp nhau, tôi uống say và đã nhận nhầm người.

Sau đó cậu ta thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, nghĩ cách khiến tôi vui vẻ khi uống rượu.

Mặc dù tôi lớn hơn cậu ta vài tuổi nhưng cậu ta vẫn cố chấp gọi tôi là "Tố Tố"

Bên cạnh cậu ta, tôi cũng cảm thấy vui vẻ một chút, dù đây chỉ là tạm bợ.

Tôi chua xót lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ bị đau dạ dày thôi"

Người ta nói dạ dày cũng là cơ quan xúc cảm, mỗi khi bạn buồn, dạ dày của bạn sẽ đau đớn dữ dội.

Tôi đau đớn ngất đi.

Giang Tiểu Bạch bế tôi lên, hét lên như một kẻ điên, cậu ta chặn một chiếc taxi và đưa tôi đến bệnh viện.

6

Tôi đã nằm mơ, một giấc mơ rời rạc, khi tôi tỉnh dậy, cơn sốt mới vừa hạ xuống.

Ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối, tội tựa đầu vào cửa kính, ngẩn ngơ nhìn ánh chiều tà, không có chút tinh thần.

Lý Nghĩa sắc mặt nghiêm túc giáo huấn tôi, "Tô Kiều, cô bị bệnh nên chú ý thân thể nhiều hơn, phải tịnh dưỡng thật tốt, cô đây là muốn chết sao?"

Tôi biết anh ta hung dữ như vậy là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi vẫn không thể vui vẻ được, "Bác sĩ Lý, tôi là bệnh nhận của anh, tôi không sống được bao lâu nữa. Bây giờ tinh thần tôi rất tốt, không muốn đôi co với anh"

Lý Nghĩa là bạn thuở bé của Giang Dụ, tích cách anh ta hoàn toàn trái ngược với Giang Dụ, anh ta dịu dàng điềm tĩnh như một người trưởng thành.

"Tô Kiều, cô nói bậy nói bạ cái gì đó? Nếu chữa trị kịp thời, vẫn còn có hi vọng"

Anh ta rất ít khi mất bình tĩnh như vậy, cũng không biết hôm nay chuyện gì xảy ra mà anh ta lại tức giận như vậy.

Tôi thờ ơ vẽ vòng tròn trên cửa sổ, "Tôi biết, nhưng có thể đừng nói cho Giang Dụ biết, tôi không muốn anh ta biết tôi sắp chết còn cười nhạo tôi"

"Nếu như Giang Dụ biết, nó chắn chắn sẽ không để cô như vậy, trong lòng nó vẫn còn có cô, nó...."

Tôi ngắt lời: "Tôi không muốn nghe, nếu anh nói chuyện này với anh ta, sau này đừng làm bạn với tôi nữa"

Thật lâu sau, Lý Nghĩa khó khăn nặn ra một chữ. "Được"

Tôi tùy hứng chạy ra khỏi phòng bệnh hoàng hôn, Giang Tiểu Bạch vì lo lắng nên luôn theo sát tôi.

Tôi nhờ Giang Tiểu Bạch kể chuyện cười cho tôi nghe, nhưng mỗi cậu chuyện đều cảm lạnh lòng người.

"Giang Tiểu Bạch, nếu như tôi biến mất, cậu sẽ tìm tôi sao?"

"Sẽ"

"Tại sao?"

"......"

"Em có thích chị không?"

"......"

Giang Tiểu Bạch vẫn không trả lời, chỉ phối hợp nhắm mắt lại.

"Tiểu Bạch, nếu như tìm không thấy tôi, cậu hãy trở về đi"

Tôi trốn vào một chỗ ít người, đợi rất lâu nhưng cậu ta không thể nào tìm thấy tôi được.

Cũng không biết tôi đang mong đợi điều gì?

Một con bướm xinh đẹp bay ngang qua, tôi bị nó thu hút, tôi nhìn theo nó, do không nhìn đường đi nên tôi đã va phải một người.

"Tống Lê, cẩn thận"

Giọng nói căng thẳng của Giang Dụ vang lên nhưng không phải nói với tôi.

Hóa ra cô gái trông giống tôi tên là Tống Lê.

Trong lúc choáng váng, tôi mất thăng bằng, trẹo chân ngã xuống đất, đầu gối thâm tím, lòng bàn tay bị nền đất thô cào xước, cát đá găm vào da thịt rất đau.

Ánh mắt tôi rơi vào vòng tay của anh đang ôm cô gái kia, nhìn lại thật đáng xấu hổ.

Tống Lê thu lại nụ cười tự mãn, giả vờ quan tâm cố gắng đỡ tôi dậy" Dì Tô Kiều, dì không sao chứ?"

Dì Tô Kiều?

Tôi giận quá hóa cười.

Tuổi của tôi cũng không lớn lắm, nhưng đôi mắt của cô ta như muốn nhắc nhở tôi rằng cô ta trẻ đẹp hơn tôi, có ưu thế hơn tôi.

Tôi mặc kệ cô ta, từ mặt đất đứng lên và đẩy cô ta ra. Tôi dùng sức cũng không nhiều, nhưng cô ta lại ngã xuống đất, trông yếu ớt đáng thương làm sao.

"Tô Kiều, cô đừng có mà quá đáng"

Lại là cái giọng điệu ghê tởm đó.

Bây giờ, trong mắt anh, mọi chuyện tôi làm không có gì ngoài việc chỉ biết gây rối không có lý do.

Tôi không nổi giận như mọi khi, lao vào đánh nhau với anh nữa.

Chả còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tôi giễu cợt cười: "Anh Giang, anh mới là người quá đáng đó, chúng ta còn chưa ly hôn anh đã nóng lòng khoe khoang tình nhân của anh như vậy rồi"

"Không được sao? Tống Lê chỉ là sinh viên đại học do tôi hướng dẫn"

"Không cần giải thích dài dòng kéo dài thời gian ly hôn, hai người muốn chơi thế nào tùy các người, đối với tôi không có ý nghĩa gì"

Tôi không kiên nhẫn quay người bỏ đi, nếu còn nói với anh một câu nào nữa, tôi ói tại chỗ mất.

Có thể là do phản ứng của tôi quá mức lạnh nhạt, không đúng với bình thường, Giang Dụ đột nhiên có linh cảm không tốt.

Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Tối hôm qua anh uống say, là lỗi của anh, anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn"

"Đừng chạm vào tôi, thật ghê tởm"

Khoảnh khắc anh ta chạm vào tôi, mọi xúc cảm của tôi đã lên tới đỉnh điểm.

7

Bạn phải ôm bao nhiêu thất vọng mới có phản ứng khi đối phương chạm vào mình như vậy.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên nắm tay nhau, chúng tôi rất tham lam nhiệt độ đối phương, từng ngón tay đan vào nhau, không ai nỡ buông tay ai.

Đúng là khi mới yêu nhau thì say đắm, như giờ gặp nhau chỉ có sự chán ghét.

Tình yêu đã tan biến như vậy đấy, từ lâu trong lòng tôi đã quen với sự lạnh lùng này, tôi cũng không còn buồn nữa.

Chỉ tiếc là, trong lòng tôi lại mất đi một khoảng lớn, quá trống trãi rồi.

Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng tìm được tôi, cậu ta luôn xuất hiện lúc tôi chật vật nhất.

Cậu ta xông lên, đè Giang Dụ xuống đất và đánh anh ta, hai người vật lộn với nhau, ngang tài ngang sức, cả hai xuống tay đều tàn nhẫn như nhau.

Tống Lê sợ đến mức phát khóc: "Đừng đánh nhau nữa, sẽ chết người mất"

Náo loạn như vậy, thu hút rất nhiều nhân viên bảo vệ, mọi người phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tách hai người ra.

"Tô Kiều, cô dám lén lúc với người đàn ông khác sau lưng tôi"

Giang Dụ lau đi vết máu nơi khóe miệng, hai mắt tức giận đỏ bừng.

Trước mặt tôi, anh tán gái đẹp, say sưa cùng nhau đàn đúm tại chỗ.

Còn tôi bị cơn đau dạ dày hành hạ ngất giữa trời mưa, chính Giang Tiểu Bạch là người cứu tôi, nhưng anh lại oán trách tôi phản bội anh.

Tôi đi thẳng đến trước mặt anh, giơ tay tát anh một cái," Giang Dụ anh đúng là thằng khốn nạn"

Như bị tôi đánh tỉnh người, Giang Dụ ý thức được lần này tôi thật sự nghiêm túc, anh ta bắt đầu hốt hoảng.

Giang Dụ là một người rất tự tin.

Anh luôn nghĩ là tôi chả thể làm được gì nếu không có anh, và chuyện ly hôn này chỉ là tôi cố ý muốn thu hút sự chú ý của anh.

Nhưng tôi thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa.

Tôi kéo Giang Tiểu Bạch rời đi trước mặt anh.

"Tô Kiều, đừng đi cùng hắn ta"

Giọng nói của Giang Dụ vang lên từ phía sau, tôi dừng lại, nỗi uất ức bao trùm toàn thân.

Nhưng tôi không dừng lại, tiếp tục đi về trước, để lại cho anh bóng lưng hờ hững như cũ.

Trên đường trở về phòng bệnh, Giang Tiểu Bạch một mực im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng bàn tay vẫn giữ chặt nắm đấm.

Khi giúp tôi xử lý vết thương, cậu đột nhiên nói: "Nếu chị định kết thúc như thế này, nếu chị được làm lại một lần nữa, chị có chọn yêu anh ta không?"

Màn đêm dày đặc lặng lẽ kéo đến, ánh đèn neon bên trong thành phố hoa lệ chiếu vào mắt tôi: "Sẽ không"

Không mong đợi, sẽ không có tổn thương.

Bởi vì tôi yêu Giang Dụ, nên anh mới có tư cách tổn thương tôi.

Tôi giao tất cả các vấn đề về thủ tục ly hôn cho luật sư, nhưng Giang Dụ lại không muốn hợp tác và nhất quyết yêu cầu tôi phải gặp anh để cùng thương lượng.

Nhưng tình trạng cơ thể tôi đã trở nên tồi tệ hơn bất cứ lúc nào, các tế bào ung thư đã di căng, tôi phải nhập viện để giảm bớt đau đớn.

Đương nhiên là tôi cũng không còn hơi sức đâu mà tìm Giang Dụ để gây rối nữa.

Tôi phải uống nhiều loại thuốc và tiêm thuốc hằng ngày.

Vì làn da tôi vốn nhạy cảm nên mu bàn tay tôi bị kim tiêm châm chích sưng tấy lên, ngay cả các y tá cũng khó lòng tìm được mạch máu của tôi, họ đã nhầm lẫn rất nhiều lần.

Tôi ăn càng ngày càng ít, cuối cùng cũng ăn được chút ít thì lại cảm thấy buồn nôn, tôi ôm toilet nôn thốc nôn tháo, nôn hết thức ăn thì bụng tôi trống rỗng cuối cùng thứ nôn ra là dịch dạ dày.

Bằng mắt thường có thể nhận thấy được tôi sụt cân rõ rệt, tóc tôi bắt đầu rụng nhiều hơn.

Lý Nghĩa đề nghị tôi tiến hành xạ trị, nhưng tôi từ chối.

Quá trình xạ trị quá đau đớn, da sẽ bị bỏng và đen lại, tóc sẽ rụng hết mất, tôi sợ lắm.

Tôi không muốn trở nên xấu xí.

Giang Tiểu Bạch một mực canh giữ bên giường bệnh chăm sóc tôi, tôi không thể đuổi cậu ta đi được, tôi cũng không muốn cậu ta thấy bộ dạng tôi lúc này.

Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì, cậu ta cũng không ăn giống tôi.

Mỗi lần cơn đau dạ dày đến, tôi đau đến mức nước mắt chảy dài trên mặt, cậu cũng khóc cùng tôi.

Tôi không biết tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy, chúng tôi quen nhau chưa đầy một tháng.

Sau đó, tôi mới biết cậu ta nói dối tôi.

8

Hôm nay, tinh thần của tôi minh mẫn đến kinh ngạc, tôi có cảm giác thèm ăn.

Tôi muốn ăn rất nhiều thứ, tôi muốn ăn lẩu, súp cay, bún ốc, thịt nướng, xiên nướng,....

Giang Tiểu Bạch nghe tôi thèm ăn thì rất vui, sẵng sàng ra ngoài mua đồ ăn cho tôi.

Nhưng đến khi cậu nghe được tên món ăn mà tôi muốn, cậu lại đanh mặt từ chối: "Món này không được ăn, sẽ đau dạ dày, chị khỏi bệnh mới được ăn"

"Làm sao có thể, đây là bệnh nan y, giai đoạn cuối rồi, sẽ khỏi sao?"

"Chắc chắn sẽ khỏi"

Giang Tiểu Bạch vậy mà cũng có lúc tin vào mấy điều này.

"Ăn cháo bí ngô đi"

Cậu cẩn thận múc cháo nóng hổi trong phích ra, đưa bát cho tôi.

Mấy ngày nay tôi không ăn được gì khác, mỗi ngày chỉ ăn được chút cháo này.

Tất cả đều do cậu nấu, mỗi ngày là một loại khác nhau.

Mắt tôi bỗng nhiên nóng bừng lên nhứt nhối.

Dạy dày của tôi luôn không tốt, mỗi khi tôi ốm, Giang Dụ sẽ nấu cháo cho tôi.

Anh ấy rất ghét nấu ăn, nhưng vì tôi anh ấy đã học nấu ăn, tìm hiểu nhiều công thức nấu ăn khác nhau và làm theo nhiều cách khác nhau, chỉ vì muốn tôi ăn được nhiều hơn và mau khỏi bệnh.

Sau này, tài nghệ nấu ăn của anh ngày càng tốt, nhưng số lần anh nấu cho tôi ăn ngày càng ít.

Anh dần mất kiên nhẫn với tôi hơn, lúc đầu anh gọi đồ ăn mang về để tôi bỏ cuộc, nhưng cuối cùng anh lại diện lý do là bận rộn công việc, nói tôi tại sao lại yết ớt như vậy, vì cái gì mà bắt anh ta nấu cháo?

Sức lực trong cơ thể tôi như thủy triều rút đi từng đợt, tôi không muốn cử động nữa: "Này tôi.."

"Tốt"

Cho dù tôi có đưa ra yêu cầu vô lý gì, Giang Tiểu Bạch đều đáp ứng tôi,

Nỗi chua xót trong lòng tôi không ngừng tăng lên, nước mắt theo khóe mắt từng đợt rơi xuống.

Sau khi bình tĩnh trở lại, ý nghĩ ly hôn trong tôi ngày càng mạnh mẽ.

Dù chỉ còn một hơi thở tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân với Giang Dụ.

Tôi đã không gặp Giang Dụ hơn một tháng kể từ lần hồ nháo trong bệnh viện.

Có lẽ anh lại chìm đắm trong hương sắc nơi nào rồi, chắc anh cũng quên rằng người vợ trên danh nghĩa này của anh vẫn còn sống.

Tôi không vui vẻ được, anh cũng đừng mong được yên ổn.

Sau khi đuổi Giang Tiểu Bạch đi, tôi nhấc điện thoại lên.

Do tay tôi nhiều lần bị kim tiêm đâm vào, dần dần xuất hiện di chứng run tay, ngay cả điện thoại tôi cầm cũng không vững.

Để ly hôn với Giang Dụ, tôi đã chỉnh sửa từng bức ảnh thân mật của Giang Dụ và Tống Lê bằng đôi tay không ngừng run rẩy này và đăng chúng lên Internet.

Giống như ném hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng, làm nó dậy sóng.

Giang Dụ là một người đàn ông có kinh tế tài chính ổn định, không chỉ trẻ tuổi, đẹp trai, ngông cuồng, mà còn đạt được thành công trong sự nghiệp từ rất sớm.

Dù không phải người nổi tiếng nhưng anh có rất nhiều người hâm mộ theo dõi.

Chẳng mấy chốc, tin tức về Giang Dụ đã nằm trên hot search và gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trên diện rộng.

"Ối giồi ôi, nhà anh Giang sập rồi. Trông bài phỏng vấn lần trước, khi anh ta nhắc về vợ mình, tôi còn cảm nhận được tình yêu nồng nàng tuôn trào ra từ mắt anh ta. Hóa ra mọi thứ đều là đóng kịch"

"Đúng là đồ cặn bã, nghe nói bọn họ ở bên nhau 12 năm, đi từ đồng phục học sinh đến váy cưới, sao có thể thay lòng là thay lòng được"

"Đàn ông chỉ thích những cô vợ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Vợ anh Giang quá mạnh mẽ đi, ai mà chịu cho nổi"

"Tức quá đi, Thật không ngờ bệnh nhân mà tôi chăm sóc hằng ngày lại là vợ của anh ta. Bà Giang mắc phải bệnh nan y, hằng ngày phải chống chọi với bệnh tật, nhưng anh ta chẳng thèm ngó ngàng quan tâm. Anh ta lại có thể vui vẻ với những người phụ nữ khác, anh Giang nhất định anh sẽ hối hận"

......

Nhiều câu chuyện của Tống Lê cũng được đào lên.

Hóa ra cô ta không chỉ ngoại tình với Giang Dụ, mà còn có quan hệ với hai ba người giàu có khác.

Không chỉ đời sống tình cảm hỗn loạn mà tính cách của cô ta cũng rất tệ, cô ta thường xuyên đi bắt nạt những bạn học khác.

Sự việc không dừng lại ở đó mà có xu hướng bùng nổ hơn, hai người họ đều bị cư dân mạng mắng té tát.

Vì sự việc này, cổ phiếu của công ty Giang Dụ xuống dốc phong phanh, thua lỗ nặng nề.

Tống Lê bị đuổi học, thậm chí cô ta còn không thể ra ngoài gặp mọi người.

Tôi đã cười phá lên khi thấy bọn họ nhận lấy quả báo thích đáng.

Nhưng hiện tại tôi không thể cười được nữa. Cuối cùng, ngày này cũng đến, không nằm ngoài dự tính, Giang Dụ đã sớm tìm được tôi.

Trước giờ, anh ta luôn quan tâm vẻ bề ngoài của bản thân, lúc nào cũng chỉnh chu tỉ mỉ.

Nhưng giờ phút này, anh đứng trước mặt tôi, nhưng khuôn mặt hốc hác, râu mọc cũng không cạo đi, "Tố Tố, bọn họ nói cô bị bệnh, tôi không tin, nhất định là cô lại tìm cách lừa tôi đúng không"

9

Tôi còn tưởng anh ta đến đây để tính toán với tôi, tôi cười cười nói "Đây là sự thật, Giang Dụ, anh có vui không? Đúng như ý anh rồi còn gì? Người đàn bà độc ác như tôi phải nhận lấy trừng phạt thích đáng."

Từng lời nói tôi thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng với anh nó như những nhát dao đâm mạnh vào tim.

"Đó chỉ là những lời nói trong lúc nóng giận, anh thật sự không muốn em rời xa anh"

Vừa mở miệng, nước mắt của Giang Dụ đã rơi xuống, hai tay hắn lúc thì buông lỏng lúc thì nắm chặt lại, không khống chế được mà run rẩy.

"Sao, không chịu nổi à, mỗi đêm khi dạ dày hành hạ tôi đau chết đi sống lại, anh lại lạnh lùng quay lưng về phía tôi cùng người khác vui vẻ trò chuyện....."

"Làm ơn, xin em đừng nói nữa"

Anh khó chịu bịt tai lại, không dám nghe tiếp.

"Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em, em nhất định sẽ khỏi bệnh"

Tôi không hiểu nỗi nữa "Giang Dụ, anh dùng đôi mắt thâm tình đó để nhìn ai vậy? Anh không cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?"

Trên bàn là hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn, tôi khó chịu gõ lên bàn ra hiệu anh mau ký tên lên đó.

Anh nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy đó rất lâu, bàn tay cầm bút vẫn còn run rẩy, mấy lần làm rơi viết.
Hai chữ Tô Kiều, đã được viết trước đó.

Anh còn tự nguyện rời khỏi nhà và để lại tất cả tài sản cho tôi.

"Tố Tố, anh xin lỗi, anh đã đánh mất em rồi"

Tôi thấy thật hả dạ, tuy trong lòng có chút buồn bã khi nghĩ đến trong tương lai bản thân cô đơn chiếc bóng.

"Giang Dụ, từ đây về sau, tôi và anh sinh tử bất tương phùng"

Sau khi Giang Dụ rời đi, tôi lại nhìn thấy Giang Tiểu Bạch.

Tháng sáu trời rất nóng, nhưng tôi lại thấy rất lạnh, Giang Tiểu Bạch giúp tôi mặc áo khoác.

Tôi ngước lên nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt Lãnh Bạch giống hệt Giang Dụ năm 18 tuổi, thật sự tôi không muốn làm nũng với cậu ta chút nào.

"Giang Tiểu Bạch, cảm ơn cậu đã đồng hành cùng tôi trong khoảng thời gian dài như vậy, từ quá khứ đến tương lai, cùng tôi vượt qua những khó khăn này"

"Cám ơn cậu cho tôi cảm giác chân chính được yêu là như thế nào, cậu quay về đi"

Đồng tử cậu giãn ra, hóc mắt đỏ lên, nước mắt chực chờ trào ra:" Thật xin lỗi, anh không biết sau này anh lại trở thành như vậy, anh đúng là kẻ khốn nạn"

Cơ thể Giang Tiểu Bạch dần trở nên trong suốt.

Đúng như tôi nghĩ, khoảnh khắc tôi nhận ra anh ấy, anh ấy sẽ dần biến mất.

"Sau khi trở về, đừng tìm trêu trọc tôi nữa, được không?"

"Anh có thể ôm em lần nữa được không?" anh e dè cầu xin tôi.

"Không được"

Tôi cười nhạt lắc đầu, không muốn chứng kiến anh dần biến mất ngay trước mắt, tôi liên xoay người rời đi.

"Bùm!"

Một chiếc xe tải mất kiểm soát đang lao về phía tôi, trước khi tôi kịp phản ứng, chiếc xe tải đã tông mạnh vào tôi.

"Tố Tố, cẩn thận...."

Tiếng hét sau lưng nghe đau hết cả tâm can.

Tôi bị hất tung lên không trung văng xa ba bốn mét, đầu đập mạnh xuống đất, phần đầu của tôi bị thương nặng, máu chảy đầm đìa, tai ù, mắt mờ. Giang Dụ loạng choạng chạy về phía tôi.

Tai nạn luôn đến bất ngờ khiến ai cũng không kịp đề phòng.

10

Sau khi hồn lìa khỏi xác, linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung.

Nhìn bản thân nằm trong vũng máu, ánh sáng trong mắt Giang Dụ vỡ tan từng chút.

Anh khuỵ xuống đất như người vô hồn, ôm đầu ăn năn, khóc như đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nhìn anh thật sự rất đau đớn, anh nghĩ rằng bản thân vẫn còn thời gian để sửa chữa mọi thứ.

Nhưng không ai nghĩ đến thứ cướp đi mạng sống của tôi không phải là căn bệnh nan y khủng khiếp đó mà là một vụ tai nạn giao thông bất ngờ này.

Mây đen kéo đến, mưa nặng hạt giăng khắp lối, ngay cả ông trời cũng đang khóc tiếc thương cho tôi.

Nhưng trên thực tế, đây có lẽ là kết cục khá tốt cho tôi, tôi thật sự vui vì đã chết như thế này.

Những gì diễn ra trong quá khứ vụt qua trước mắt tôi như cuốn phim.

Những ký ức bị tôi cố tình quên lãng bỗng hiện ra rõ ràng.

Những hình ảnh đã bị đóng băng năm 18 tuổi.

Cô bé Tô Kiều bị nhốt trong căn phòng tăm tối, co ro sợ hãi khóc lóc một cách bất lực trong góc tối.

Tiếp theo, cô bé đó phải chịu đựng sự bắt nạt khủng khiếp nhất.

Cảnh cửa đóng sầm lại một cách nặng nề, "Điên thiệt, tao biết mày đang trốn trong đó rất chán đi, tao mang theo người đến chơi với mày nè"

Nỗi sợ hãy siết chặt trái tim nhỏ bé của cô từng chút, cô bé Tô Kiều không còn chỗ nào để trốn nữa.

"Tách"

Tiếng vặn khóa vang tên đinh tai nhức óc, cánh cửa bị đá văng ra, tên bắt nạt ôm quả bóng rổ trên tay bước vào.

Nỗi đau bị quả bóng rổ đập vào trán, dù đã qua rất nhiều năm, tôi vẫn không thể nào quên được.

Đó chính là sự kiện bắt đầu cơn ác mộng của tôi.

Khi quả bóng rổ lại được ném vào người tiểu Tô Kiều, tôi không do dự đứng chắn trước mặt cô ấy.

"Bùm!"

Tiểu Tô Kiều sợ hãi nhắm mắt lại, cơn đau như mong đợi đã không đến.

Cô ấy nghi ngờ mở mắt ra và nhìn thấy quả bóng đập vào tôi, quả bóng lại bật ngược trở lại và trúng vào tên bắt nạt.

Không ai trong số họ có thể nhìn thấy tôi.

"Gặp quỷ rồi"

Tên bắt nạt tôi bịt mũi, chảy rất nhiều máu.

Hắn ra lệnh cho đàn em lần lượt chạy đến đánh tiểu Tô Kiều, không ngoài dự kiến, lần nào cũng bị phản đòn.

Họ nhìn nhau với vẻ mặt hoài nghi, rồi hét lên vì cho rằng họ bị ma ám, bọ họ sợ chết khiếp, chạy chối chết.

Đầu tôi bị đập nát, máu bê bết chảy xuống trán, nhưng khi tôi nhìn lại cô gái bé nhỏ này.

Trong quá khứ, mỗi khi tôi tuyệt vọng, tôi lại mơ tưởng có một thiên thần sẽ giang rộng đôi cánh để bảo vệ tôi và đưa tôi đi.

Tiểu Tô Kiều ngẩng đầu nhìn tôi, con ngươi chết lặng run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra, "Chị, chị là thiên sứ sao?"

Khi tôi bị bắt ăn đồ ăn thừa của mọi người, khi tôi bị nhốt trong nhà kho qua đêm, run rẩy vì lạnh, khi tôi sắp chết ngạt vì bị nhấn xuống nước, tôi sẽ rơi vào mộng tưởng.

Tôi luôn nghĩ về điều đó, khi đi ăn, khi ngủ, khi chỉ có một mình.....

Sau đó, bọn họ đã đặt cho tôi một cái biệt danh--- đồ thần kinh.

"Chị thiên sứ, chị có thể đưa em rời khỏi đây được không?"

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời, đành cay mắt lắc đầu.

Đồng tử của tiểu Tô Kiều co lại như chết lặng, cô uất ức lui vào trong góc.

"Em điên rồi, điên nên mắt gặp ảo giác"

Ánh sáng mờ mịt, không gian yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy những âm thanh uất nghẹn.

Tôi chưa bao giờ đủ can đảm để chạm vào bản thân trong quá khứ.

Lần này, tôi muốn để cho ông trời thương xót tôi một lần nữa.

Trái tim tôi tràn ngập một loại sức mạnh ấm áp, tôi muốn gỡ rối hòa giải với bản thân trong quá khứ.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt tiểu Tô Kiều, kiên định nói: "Người duy nhất có thể cứu được em, mãi mãi chỉ có thể là bản thân em"

"Bố mẹ không yêu em không phải là lỗi của em. Họ chỉ đơn giản là không yêu em thôi. Em đã thật sự rất cố gắng để làm tất cả mọi thứ. Bạn học không thích em không phải là lỗi của em. Bởi không ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau mà em đã trãi qua"

"Nhớ kỹ, đừng từ bỏ tình yêu cùng hy vọng, lúc đau buồn cũng đừng ép bản thân ăn nhiều quá, cùng đừng tự tổn thương bản thân, hãy trưởng thành thật tốt, chị sẽ luôn ở phía sau em"

"Còn nữa, Giang Dụ không yêu em nữa cũng không phải là lỗi của em."

Tiểu Tô Kiều nhào vào lòng tôi, không ngừng khóc.

Tôi đi theo sau tiểu Tố Kiều, chỉ cần là có người làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ bảo vệ cô ấy và cho bọn họ một bài học thích đáng.

Bọn họ không thể nhìn thấy tôi được, họ coi tôi như một con ma xấu xa và sợ tôi đến phát điên.

Tiểu Tô Kiều chỉ biết cười cười, một nụ cười đã lâu rồi không xuất hiện trên mặt của cô ấy.

Cách đó không xa, một thiếu niên đang dựa người vào lan can, từ xa nhìn sang, tóc cậu bị gió thổi bay, theo đó là bộ đồng phục học sinh, ánh mắt cậu ta mờ mịt.

Ánh mắt tôi dừng lại trên phù hiệu của cậu ta, trên đó có ghi, lớp ba(6): Giang Dụ.

Bánh xe số phận một lần nữa lập lại, cơ thể tôi dần dần trở nên trong suốt.

Thời gian đã tới, tôi biết rằng tôi cũng nên triệt để biến mất.

"Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại"

Tôi bàng hoàng mở mắt ra, đầu óc trống rỗng, tôi không nhớ bất cứ thứ gì ngoại trừ việc tôi bị tai nạn xe.

Lý Nghĩa vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy tôi, hai mắt anh ta lập tức đỏ lên,"Tô Kiều, cô rốt cuộc cũng tỉnh"

"Anh là ai?"

Lý Nghĩa sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại giải thích nói: "Tôi là Lý Nghĩa, bạn học cấp ba của cô. Sau tai nạn xe, đầu của cô bị thương rất nặng, tuy ca phẫu thuật rất thành công, nhưng cô lại hôn mê suốt 3 năm, có thể đây là di chứng của vụ tai nạn làm cô mất trí nhớ, tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện lại cho cô"

Kết quả kiểm tra đều bình thường, nhưng tôi lại không có chút ký ức về quá khứ.

Khi tôi đang đi trên hành lang của bệnh viện, tôi bị một con bướm xinh đẹp thu hút, vô tình tôi đã theo nó một lúc lâu.

Khi đang đi, tôi vô tình đụng phải một người.

"Cẩn thận"

Giọng nói của người đàn ông trầm trầm, lông mày nhíu lại, anh ta nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Cô không sao chứ?"

Tôi lắc đầu "Tôi không sao, vừa rồi cám ơn anh"

Anh ta mấp máy miệng, như muốn nói điều gì, nhưng lại không thể nói nên lời.

Anh ta rõ ràng đang cười với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn trong đôi mắt của anh ta.

"Không có gì"

Nhìn bóng lưng anh ta dần xa, không hiểu sao, trong lòng tôi chợt dâng lên nỗi chua xót, "Chờ đã, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Anh khựng lại, nhưng không quay lại, cũng không trả lời tôi, chỉ quay lưng về phía tôi, đôi vai vô hình run run.

Đúng là một người đàn ông kỳ lạ.
Tôi nhìn xuống thấy một tấm danh thiếp rơi từ người anh ta, tôi nhặt lên và xem. Hóa ra tên anh ta là Giang Dụ.

Nhưng Giang Dụ là ai?

Đột nhiên danh thiếp trên tay tôi nóng lên, tôi run tay, danh thiếp lại rơi xuống đất.

"Tô tiểu thư tại sao cô lại ra ngoài này, đến giờ uống thuốc rồi"

Y tá Lâm đuổi theo giẫm lên tấm danh thiếp, thấy tôi ngẩn người liền hỏi : "Cô Tô, cô sao vậy? Sao cô lại nhìn chằm chằm vào chân tôi vậy?"

Sau khi trở lại phòng bệnh, trên bàn còn có thêm một bát cháo bí đỏ đang bốc khói.

"Y tá Lâm, cái này là ai mang đến vậy?"

"Tôi cũng không biết, cũng không biết đây có phải ai quấy rối không, hằng ngày đều có mấy người đến đây đưa cháo, tôi nghĩ cô không nên ăn, cẩn thận có người giở trò, cô ăn vào bị tiêu chảy nữa thì tôi biết làm sao?"

Y tá Lâm theo thói quen cầm lấy cháo bí đỏ đi vứt.

"Cô Tô, tại sao cô lại khóc?"

Mặt tôi đanh lại, trên tay tôi toàn là nước mắt, tôi bàng hoàng lấy tay lau đi.

Rời xa nhau, quay lưng bước đi, gặp lại đã thành người xa lạ.

Ngoại truyện

Giang Dụ mười tám tuổi ---

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu Tô Kiều.

Cô ấy thờ ơ, thu mình và xa lánh người khác, giống như một con nhím, cô ấy có những chiếc gai nhọn trên người.

Mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy, tôi lại sợ.

Nhưng có một thứ gì đó trong đôi mắt của cô ấy thu hút tôi.

Cho dù có bị bắt nạt như thế nào, cô cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước kẻ bắt nạt và cầu xin tha thứ.

Nhưng sự phản kháng trong tuyệt vọng của cô ấy dẫn đến việc cô ấy bị bắt nạt nghiêm trọng hơn.

Ban đầu, đó chỉ là ý nghĩ làm chuyện nghĩa hiệp của một thiếu niên, và tôi chỉ muốn bảo vệ những người đáng thương như vậy.

Nhưng khi cô ấy bất chấp nguy hiểm lôi tôi ra khỏi gầm đầu máy đang bốc cháy, trong tiếng còi inh ỏi, tim tôi đập dữ dội trong sự vùng vẫy đến tuyệt vọng.

Chỉ cần tôi do dự thêm một giây nữa thôi, tôi sẽ bị thổi bay trong vụ nổ đó.

Trước khi tôi ý thức được thì tôi đã yêu cô ấy lúc nào không hay.

Sau này, tôi không nỡ để cô ấy bị thương dù chỉ là một chút.

Tô Kiều đã phải chịu đựng quá nhiều thứ, tôi muốn dành cho cô ấy những thứ tốt đẹp nhất.

Bố mẹ tôi đã nổi trận lôi đình khi biết tôi dẫn về cô bạn gái như vậy, họ nói rằng tôi và cô ấy là hai thế giới.

Tôi lớn lên được nâng niu trong bàn tay của bố mẹ, sống trong nhung lụa, một chút gian khổ tôi cũng sẽ không thể chịu nổi.

Còn cô ấy thì đã vùng vẩy trong bùn, thân hình lấm lem, nếu như vậy sẽ rất khó để sống sau này.

Tôi không tin.

Tôi gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình chỉ vì muốn ở bên cô ấy.

Mọi khó khăn càng khiến chúng tôi vững vàng hơn, tình yêu đã ăn sâu vào xương tủy, nó lớn lên từng ngày theo cách cuồng nhiệt nhất. Khi tôi yêu Tố Kiều nhất, tôi vô tình xuyên không đến tương lai.

Tôi vô cùng vui khi biết hai chúng tôi đã kết hôn.

Nhưng điều tôi không thể tin được là con người của mình trong tương lai, tôi trong tương lai, tình yêu của tôi dành cho Tô Kiều sẽ biến mất trong khi Tô Kiều còn yêu tôi tha thiết.

Sau đó là những trận cãi nhau liên miên, tôi dần mất kiên nhẫn với Tô Kiều, tôi bắt đầu đi chơi thâu đêm suốt sáng, thỉnh thoảng lại đắm mình vào dục vọng của bản thân.

Tôi đúng là một thằng khốn nạn.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tô Kiều, tim tôi đau đớn dữ dội.

Tôi chính là người làm tổn thương cô ấy nhiều nhất.

Cô ấy bị bệnh nặng, khi tôi biết đó là bệnh nan y, cả người tôi bị bao trùm bởi sự tuyệt vọng và bất lực. Tại sao lại ra nông nổi này? Chuyện gì đang diễn ra?

Tô Kiều bị bệnh tật giày vò, đau đớn lăn lộn trên giường bệnh, ăn vào lại nôn ra, hai bàn tay trắng nõn bị kim tiêm chích đến sưng đỏ, tóc cũng rụng rất nhiều.

Cô ấy thường thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cảm đuổi tôi đi, nhưng tôi nhất quyết không chịu rời đi.

Cô ấy hỏi tôi tại sao lại đối xử tốt với cô ấy như vậy.

Tôi không dám nói chỉ biết im lặng.
Nếu cô ấy phát hiện ra, tôi là Giang Dụ từ quá khứ đến.

Với tính cách của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ đuổi tôi đi.

Quan trọng nhất, nếu cô ấy phát hiện ra, tôi cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng tôi không thể để cô ấy như vậy một mình được.

Nếu tôi có thể giúp cô ấy giảm đau, tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì, nếu tôi c h ế t có thể đánh đổi tất cả cho cô ấy, tôi cũng sẽ chết mà không do dự.

Nhưng tôi không thể san sẽ nỗi đau của cô ấy dù chỉ là một chút.

Tô Kiều là một người rất quyết đoán, chỉ cần ai đó làm trái tim cô ấy tan vỡ, cho dù có quỳ xuống cầu xin tha thứ, cô ấy cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Tất cả mọi thứ về tôi, cả tốt cả xấu, đều bị cô ấy vứt bỏ.

Cho dù có bị cơn đau hành hạ đến bất tỉnh, cô ấy vẫn nghĩ về chuyện ly hôn với tôi.

Vào ngày ly hôn, tôi đứng bên ngoài cục dân chính rất lâu.

Ánh nắng chói chang, nhưng sắc mặt của Tố Kiều lại tái nhợt, giống như cô ấy mới là người sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Tôi muốn đi cùng cô ấy thêm một đoạn đường nữa, muốn cùng cô thực hiện những ước muốn của bản thân.

Nhưng cô ấy vẫn nhận ra tôi.

Cơ thể tôi đang dần trở nên trong suốt, tôi cầu xin được ôm cô ấy thêm một lần nữa.

Hiển nhiên, cô ấy cự tuyệt "Giang Dụ, quay về quá khứ đi, đừng đến trêu chọc tôi nữa"

Tô Kiều để lại cho tôi một tấm lưng hờ hững, tim tôi như bị hàng ngàn gai nhọn đâm vào.

Chính tôi đã là tổn thương cô ấy sâu sắc đến mức cô ấy ly hôn với tôi một cách rất dứt khoát.

Tôi nghĩ đến đây đã là kết thúc câu chuyện giữa hai chúng tôi rồi.

Thật không ngờ, Tô Kiều lại bị một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải, tôi chỉ biết bất lực nhìn cô ấy nằm trong vũng máu.

Tô Kiều rất sợ đau, chảy máu nhiều như vậy, chắc chắn cô ấy rất thống khổ.

Khoảnh khắc tôi chạm vào cô ấy, tôi hoàn toàn biến mất.

Tất cả những tiếng kêu của tôi đều bị mắc kẹt trong cổ họng, tôi chạy trong tuyệt vọng nhưng chả thể nắm lấy thứ gì.

Tôi ghét bản thân trong tương lai, tôi quyết định đánh đổi phần đời còn lại của mình, để chúng tôi bỏ lỡ nhau và để cô ấy được bình yên, hạnh phúc.

Tôi quay về quá khứ, thời điểm trước khi tôi biết Tô Kiều.

Lần này, Tô Kiều đã biết dùng cách của cô ấy để bảo vệ bản thân mình, điều tôi có thể làm là tránh xa cô ấy ra và đứng từ xa âm thầm bảo vệ của cô ấy.

Bánh xe số phận một lần nữa quay trở lại, mọi chuyện trong quá khứ đang được viết lại.

Tất cả ký ức của Tô Kiều về Giang Dụ bị xóa sạch từng chút một.

"Ầm!"

Tôi lại xuyên qua, khi tôi tỉnh dậy, Tô Kiều đã hoàn toàn quên mất tôi.

Tôi biết tôi sắp c h ế t rồi.

Lần này phải để cô ấy sống thật tốt.

Chỉ cần cô ấy sống tốt, như vậy là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lrg