01 Mine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee SangHyeok cả đời này chỉ có một người để thương.

Cuộc đời Lee SangHyeok đã từng rất tẻ nhạt,nó nhạt nhoà đến mức anh còn có thể tự cảm thấy bản thân như một người máy chỉ biết làm đi làm lại một công việc suốt năm suốt tháng mà không biết mệt.

Nhưng đấy là khi anh chưa gặp em,chưa gặp thiên thần nhỏ bé nằm dài trên sườn đồi rộng lớn đón nhận từng tia nắng sớm bình minh,ánh nắng lấp ló khẽ xuyên qua tán lá chiếu xuống gương mặt kiều diễm của em làm cho tất cả mọi thứ xung quanh em đều trở nên phai mờ.Điều ấy khiến cho anh,một người từng sẵn sàng nói không với tất cả những mối quan hệ liên quan đến ái tình,nay lại lóng ngóng học cách theo đuổi và yêu thương một người.

Còn em cũng đã từng là một người có trái tim đanh thép,sẽ từ chối tất cả những chàng trai cô gái muốn ngỏ lời làm quen vì những tổn thương mà người cũ đã reo rắc vào trái tim của em.Nhưng rồi cuối cùng lại không kìm lòng được mà rung động trước một người đàn ông kinh nghiệm chinh chiến trên thương trường bằng mười nhưng trong chuyện tình cảm thì bằng không,rung động trước một người nhạt nhẽo nhưng khi nói chuyện với em thì luôn nhìn thẳng vào mắt em,rung động trước một người nghe em nói bệnh thì sẽ chẳng nói chẳng rằng mua thuốc đứng trước cửa nhà em mặc cho hôm đó trời mưa rất to.Khác xa so với những anh chàng em quen trước đây,những kẻ chỉ biết nói những lời đường mật rồi đạp vỡ niềm tin và tình yêu ấy trong tích tắc. 

Nhưng anh lại bước vào cuộc đời em một cách nhẹ nhàng rồi từ từ theo đuổi và dùng sự yêu thương của bản thân ở hiện tại và kể cả tương lai để chữa lành cho những vết thương trong quá khứ của em.

Em sẽ chẳng bao giờ nghĩ được bản thân sẽ có thể yêu một ông chú hơn gần một con giáp này,nhưng biết sao bây giờ,em đã lỡ trót trao con tim của mình cho người ấy mất rồi.

Ngày em đồng ý yêu anh là ngày sáng suốt nhất trong cuộc đời em.Vì...

-------

 -Này Lee SangHyeok!

-Sao vậy,WangHo?

-Anh đấy, anh hết yêu em rồi anh chỉ biết cắm mặt vào cái máy tính với cái đống giấy tờ kia của anh thôi,sao anh không yêu nó luôn đi!!

Nhìn mèo con tức giận ôm chiếc chăn hình đậu  chạy tót vào phòng, anh không nhịn được mà bật cười chạy theo an ủi người thương.

-Anh xin lỗi đậu nhỏ,Đậu nhỏ đừng giận anh nữa nhé.

-Yahhh anh nghĩ một câu xin lỗi của anh là xong sao,ra ôm cái đống giấy tờ đó của anh ra sofa mà ngủ,tôi không cho anh ngủ đây nữaaaa.

Cạch

Người lớn hơn bị đá ra khỏi phòng một cách không thương tiếc,cũng tội đấy nhưng biết sao giờ tại anh cả thôi.Nằm trong phòng của bản thân anh lại chẳng thấy thoải mái chút nào,chắc anh đã quen ngủ ở phòng của em nên bây giờ thiếu em lại cảm thấy khó ngủ.

Bên em cũng chẳng khá hơn,thấy thiếu hơi ấm của người lớn hơn nhưng em biết rằng một chút nữa thôi người ấy sẽ xuất hiện ngay bên cạnh em.

Cạch.

-Đậu nhỏ,em đã ngủ chưa?

Tiếng cửa được mở ra,đúng như em nói anh chẳng thể chịu được nỗi nhớ em,lặng lẽ mở khoá cửa.Đến bên cạnh em,đặt lưng xuống giường vòng tay qua ôm em, tham lam hít hà mùi hương thơm dịu trên cơ thể em.

Trong một khoảng lặng im,anh lên tiếng cất lời.Lời nói xin lỗi em được cất lên,sâu trong câu nói em vẫn có thể cảm nhận được sự chân thành từ tận đáy lòng anh,thế cũng được coi là một sự bù đắp cho mấy ngày vắng bóng anh nhỉ? Nhưng thế này chưa đủ để em nguôi đi sự tức giận trong lòng,vậy thì đêm này sẽ là một đêm dài đấy.

Em xoay người lại,đặt một nụ hôn nhẹ thoáng lướt qua trên môi anh.Không chần chừ anh đáp lại nụ hôn ấy bằng một nụ hôn mãnh liệt,anh mạnh bạo quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè của em, tham lam hút hết dưỡng khi trong khoang miệng em,khiến cơ thở em mềm nhũn .Hai thân ảnh quấn quít vờn nhau trên chiếc giường bigsize êm ái tiếng mưa rào lác tách ngoài cửa sổ hoà lẫn với tiếng hoan ái của người lớn người nhỏ làm cho căn phòng trở nên nhuốm màu tình dục.Đến khi em hết sạch dưỡng khí tay nhỏ cấu vào lưng anh,anh mới luyến tiếc rời bỏ,chẳng mấy chốc quần áo của cả hai đã yên vị dưới nền đất lạnh lẽo.Nay trời khá lạnh nhưng sao trong căn phòng này chỉ thấy nóng bỏng.

Cơ thể thiếu niên trần như nhộng đang hết sức vùng vẫy trên thân người đàn ông trưởng thành chững chạc ấy.Mặc cho anh cắn mút đầu ti nhảy cảm và để lại những vết cắn dấu hôn chằng chịt trên cơ thể em.

Nhìn cơ thể trắng hồng,xinh đẹp đang trong tư thế ám muội trên cơ thể mình,anh thoải mái tận hưởng cảm giác sung sướng đang chảy dài trong cơ thể. Xoa nắn cặp đào mềm mại của em người yêu,anh không nhịn được muốn chửi thề.

Anh ôm lấy em rồi đặt lên em một nụ hôn trải dài từ cổ em xuống tới hông.Còn không quên để lại vài vết hickey đánh dấu chủ quyền của bản thân ở trên người em.

Thiếu niên xinh đẹp chỉ biết ngửa cổ mà rên rỉ,bỗng có một cảm giác lạ xuất hiện bên dưới cơ thể em. Bàn tay thon dài của anh đang mân mê đùa nghịch nơi nhạy cảm.Bất ngờ anh đút một,rồi hai,ba ngón tay vào bên trong em mặc cho em có rên đến khàn cả giọng,từng lời rên rỉ của em bây giờ cứ như mật ngọt rót vào tai anh.Anh bắt đầu di chuyển ngón tay,cứ đâm rút khiến người nhỏ không nhịn được mà rên to hơn nữa.

-Ư...Ưm...Sang...SangHyeokie..

Nghe được tiếng người thương,anh ngẩng đầu nhìn lên,WangHo bây giờ trông rất gợi tình.Làn da của em trở nên ửng đỏ,miệng xinh không ngừng rên rỉ gọi tên anh,trong phút chốc,anh cứng.

Chợt anh rút hết ba ngón tay ra,em thấy cơ thể bỗng trống trải,cố gắng nhướn người dậy tìm anh.Mở hộc tủ đầu giường anh lấy ra một lọ gel trắng,lấy một ít bôi vào vùng lỗ nhỏ đang kịch liệt co rút đòi ăn kia không nhịn được mà tát một cái.

-Ưm...Ahh~

-A-anh ơi,cho..Cho vào đi...

-Cho cái gì vào cơ?

-Cho..Cho dương vật.

-Của ai cơ?

-C-của..a...Anh

-Asss Em thật hư hỏng.

Anh đút đầu khấc rồi từ từ đút vào trong em,cảm giác đang trống vắng bỗng được lấp đầy khiến em không chịu được mà kêu đau.

-Đừng...đừng..ưm...dừng lại..ha..

Nhưng anh lúc này đã bị tình dục che mờ con mắt,cứ đâm rút liên tục.Bắt lấy cặp chân dài của em đặt lên vai,đùi em vô thức kẹp chặt lấy đầu anh.Anh cứ không ngừng ra vào bên trong ,khoái cảm chợt ập đến khiến em chỉ biết mở mồm rên rỉ.

-A...a..Sướng...sướng..

Sau gần một tiếng mây mưa,không biết em đã bắn bao nhiêu lần,anh mới chịu bắn.Cơ thể em bây giờ mềm nhũn,mệt lả đi.Nhưng anh thì không.

------

Sáng hôm sau,Wangho tỉnh dậy với cơ thể mềm nhũn,không bước nổi chân xuống giường.Thầm chửi tên người yêu mạnh bạo làm em không xuống được giường.

Phía bên Sanghyeok sáng nay anh đã dậy trước chuẩn bị một bàn ăn để dành cho em,anh cũng đã bàn giao công việc xong hết rồi nên bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của anh.Anh lên phòng tìm Wangho thì thấy em đang chật vật ra khỏi giường,vội đến đỡ em thì bị em lấy gối đập cho một cái.

-Cái đồ chết bầm nhà anhhhh.

-Anh biến tôi thành như thế này đây àaaa.

-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi lần sau anh sẽ nhẹ nhàng.

-Anh nghĩ anh còn có lần sau hả?

-ahhhhh

-----------

-Ủa sao nay anh không đi làm hả?

-Không hôm nay anh ở nhà với Wangho,ngày mai cũng vậy,cả tuần này đều vậy.

-Anh phải ở  nhà chăm sóc Wangho của anh chứ.

-Yaa, anh hay rồi ha, từ khi nào mà anh văn vở vậy hả?

-Từ khi yêu Wangho.

======

Vì kể từ lúc đó,lúc nào em cũng cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh.

20/3/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro