I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mộc Tử Đằng

***

Quán cà phê vào xế chiều đã không còn vị khách nào nữa, nhân viên phục vụ cũng đã tan làm.

Mẫn Doãn Kì dọn dẹp sơ qua trong tiệm thì phát hiện trong bếp còn dư lại một ít nguyên liệu nấu ăn nên cậu nhanh chóng quyết định mở chương trình phát sóng trực tiếp. Không sai, ngoại trừ việc kinh doanh quán cà phê này thì Mẫn Doãn Kì còn là một người chủ trì kênh nấu ăn ngon nổi tiếng.

Nửa giờ sau, món sườn xào chua ngọt vô cùng ngon miệng được ra lò, Mẫn Doãn Kì giới thiệu sơ lược các bước làm sau đó nở nụ cười yêu kiều hướng về phía những người theo dõi vẫy tay chào tạm biệt, nói:

“Thật ra món này làm vô cùng đơn giản lại đặc biệt ăn rất ngon, có thời gian các bạn có thể làm thử. Hôm nay trực tiếp đến đây thôi, tạm biệt mọi người”.

Lúc này, đột nhiên trên màn hình hiện ra một chuỗi quà tặng vô cùng hào phóng, hệ thống hiển thị tên người tặng quà là người hâm mộ cũ ID là Fan hâm mộ của nam thần Doãn Kì.
Đột nhiên trên màn hình như muốn nổ tung, một chuỗi bình luận xuất hiện.

Cách Cách: Lầu trên điên rồi sao, tặng quà như vậy thì đập vào bao nhiêu tiền chứ?

Giày nhỏ của Vi Vi: Tôi mới vừa vào xem tài khoản của người đó thì phát hiện có rất nhiều đại thần follow anh ta, Doãn Kì thật khéo lừa mà, rốt cuộc thì người đó là thần thánh phương nào?

Năng lực tìm kiếm của những người trên mạng vô cùng ghê gớm, Mẫn Doãn Kì sợ hết hồn vội vã tắt chương trình trực tiếp, cậu sợ thông tin riêng tư gì cũng bị đào ra mất thôi. Sau đó cậu gửi tin nhắn riêng.

Doãn Kì: Này đừng tặng quà lộ liễu cho em như vậy. Không nghe lời có phải không?

Fan hâm mộ của nam thần Doãn Kì: Anh nghe lời mà. Ở đây quá nhàm chán, em đến đây với anh được không?

Cách màn hình Mẫn Doãn Kì cũng có thể hình dung được dáng vẻ đôi mắt nhỏ đầy đáng thương của Phác Chí Mẫn, đang định an ủi anh đôi câu chợt bạn thân Giản Hân Nghiên gọi điện đến.

“Doãn Kì bảo bối, Chí Mẫn của cậu đang bị mấy cô gái nhỏ vây quanh kìa! Tớ phải đi trước rồi nên cậu mau đến canh chừng đi!”

Mẫn Doãn Kì cảm thấy dở khóc dở cười. Từ khi cậu nói cho cô ấy biết cậu và đại thần Phác Chí Mẫn ở cạnh nhau, bạn thân nhà cậu liền biến thành đội trưởng đội hình sự luôn theo dõi nhất cử nhất động của anh, dựa vào thân phận là Game Master*, cô ấy luôn giúp cậu nhìn chằm chằm vào Phác Chí Mẫn.

(*Game Master (GM) - quản lý game online: là người giám sát, thực thi và đảm bảo sự công bằng cho tất cả thành viên tham gia chơi. Công việc chính của các GM là sử dụng thành thạo các kỹ năng chơi game để có thể tư vấn cho người chơi, đồng thời theo dõi, ngăn chặn kịp thời mọi hành vi gian lận có thể xảy ra trong các server. Nói một cách dễ hiểu thì đây là một nghề nghiệp như một quản lý. Nguồn: Google )

Ở trung tâm thể dục thể thao diễn ra cuộc thi đấu Anh Hùng Liên Minh toàn cầu, vào nữa cuối trận chiến, trong chiến đội ACE, Phác Chí Mẫn thành công đột phá vòng vây của địch, thuận lợi đưa chiến đội tiến thẳng vào trận chung kết. Vì thế nên câu lạc bộ mở tiệc ăn mừng tại hội sở Lam Thiên, có rất nhiều người đến. Loại trường hợp như thế này Mẫn Doãn Kì luôn không thích có mặt, nhưng Giản Hân Nghiên ở bên kia đầu điện thoại không thuận theo ý cậu, không hề buông tha cho cậu, Mẫn Doãn Kì không có biện pháp nào chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Nửa giờ sau Mẫn Doãn Kì đến hội sở Lam Thiên, trong phòng bao quả nhiên có rất nhiều người, Chung Ngôn Khải tập trung ôm micro hát bài Tình yêu Quảng đảo, đường đường là đội trưởng chiến đội ACE vào lúc này được người đẹp vây quanh mà nụ cười trên miệng anh ta cũng sắp cứng đờ rồi.

Ở đầu khác của gian phòng lại có nhiều người tụ tập hơn, Mẫn Doãn Kì liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phác Chí Mẫn, bất kể là ở đâu trong đám người anh cũng là người nổi bật nhất, vô cùng xuất sắc, anh tuấn đẹp trai lại còn có khí chất xuất chúng.

Phác Chí Mẫn thờ ơ dựa vào ghế ngồi, tay tùy ý thảy ra lá bài còn mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Đại Tề là một đội viên trong chiến đội ACE cũng không đành lòng nhìn thấy lá bài chủ chốt của cả đội tỏ ra mất tiết tháo như vậy, anh ta phiền muộn nói: “Chí Mẫn, cậu cũng nên thôi đi, tất cả mọi người dù sao cũng đều là nhân vật có mặt mũi, cũng đã nể mặt ngồi chờ cậu xem vợ cậu hướng dẫn cách làm sườn xào chua ngọt, vất vả lắm mới chờ xong nên cậu có hay không mẹ nó nghiêm thúc đánh một trận xem nào?”

Phác Chí Mẫn nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên chỉ bày ra dáng vẻ tôi có nhắm mắt cũng đánh thắng được anh. Đại Tề nhìn thấy dáng vẻ này thiếu chút nữa tức đến nôn hết những gì đã ăn ra ngoài, anh ta quay đầu qua chỗ khác bỗng thấy được Mẫn Doãn Kì, nhất thời hưng phấn kêu lên: “Em dâu, em đến rồi!”.

Ngay lập tức mọi âm thanh huyên náo đồng loạt dừng lại trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn qua. Phác Chí Mẫn nhanh chóng đứng lên.
Một giấy kế tiếp cảnh tượng xảy ra khiến mọi người phải trợn mắt há mồm, đại thần lãnh khốc bây giờ đã biến thành một chú chó trung thành, trong mắt lóe lên tia sáng vui mừng, sãi bước dài đến ôm Mẫn Doãn Kì vào trong ngực, giọng nói dịu dàng vang lên: “Tại sao em đến đây?”

Mẫn Doãn Kì cười nói: “Hân Nghiên nói nơi này có rất nhiều người đẹp, sợ anh bị dụ dỗ nên em đến thị sát một chút.”

Phác Chí Mẫn gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, vội vàng giải thích: “Em đừng nghe cô ấy nói bậy! Một câu anh cũng không có nói mà!” Anh cũng không có gan làm vậy đâu.

Mẫn Doãn Kì níu lấy cổ áo anh kéo xuống, nhón chân ngửi ngửi mùi trên người anh, cau mày nói: “Uống rượu?”

Thân thể Phác Chí Mẫn hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Một chút”.

Dạ dày của anh vốn không tốt, gần đây lại thức đêm tranh giải nên thân thể hao tổn rất nghiêm trọng vậy mà còn dám uống rượu? Mẫn Doãn Kì có chút tức giận, nhéo nhéo gò má anh uy hiếp nói: “Phác Chí Mẫn, lần sau anh còn dám uống rượu sẽ phạt anh một tháng không cho phép ăn đồ ăn em làm.”

“Anh cam đoan”. Một người cao một mét tám mươi mấy lại khom lưng bị một chàng trai nhỏ nhéo mặt dạy dỗ, hình ảnh này thấy thế nào cũng không cân xứng. Một đại thần bình thường phách lối cao ngạo giờ phút này ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ nói: “Hồi nãy là anh không nhịn được nhưng đảm bảo sau này không dám nữa”.

“Như vậy mới ngoan”. Mẫn Doãn Kì quả thực không nhịn được, cười cười nhón chân lên hôn cằm anh một cái rồi nói: “Đây là phần thưởng của anh!”.

Phác Chí Mẫn cong mắt cười rồi cởi áo khoác đang mặc trên người xuống cẩn thận choàng lên vai Mẫn Doãn Kì, để cậu ngồi vào chỗ của mình, hết lòng dặn dò: “Em cứ ngồi đây đi, anh ra ngoài trả tiền rồi chúng ta cùng về.”

Mặc dù âm lượng của hai người cũng không lớn lắm nhưng hơn phân nữa người trong phòng bao đều cố tình để ý đến động tĩnh bên này. Phác Chí Mẫn vừa đi, Đại Tề nhất thời hứng thú nói: “Em dâu đến rất đúng dịp, Chí Mẫn không có ở đây vậy thì em chơi thay cậu ấy đi.”

Mẫn Doãn Kì khổ sở nói: “Em thật sự chơi không tốt lắm.”

“Tùy tiện vui đùa chút thôi, thắng tiền cũng không có ý nghĩa gì, vậy thì chúng ta đổi biện pháp khác, người thua phải làm chuyện mà nhà cái yêu cầu, mọi người thấy sao nào?” Đại Tề nháy nháy mắt với mọi người xung quanh. Mọi người rối rít hưởng ứng nói không thành vấn đề!

Mẫn Doãn Kì đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể đồng ý. Quả nhiên ngay ván đầu tiên cậu đã thua rồi. Đại Tề cực kỳ hưng phấn, hô to về hướng mấy người đang hát: “Đội trưởng mau đưa micro qua đây, em dâu sẽ hát cho chúng ta nghe bài << Uy phong đường đường >>.”

<< Uy phong đường đường >>?

Bài hát đó vô cùng gợi cảm, hầu như chỉ toàn là thở gấp thôi, đám người này cũng quá độc ác mà!

Mẫn Doãn Kì kinh ngạc nhìn Đại Tề nói: “Em có thù oán gì với anh chứ, hơn nữa anh đi theo Phác Chí Mẫn ăn cơm ở nhà em cũng không ít đâu.”

Đại Tề cười hắc hắc: “Xin em dâu thứ lỗi, ngày thường Chí Mẫn ngược chúng ta quá tàn nhẫn, bây giờ phải tranh thủ thời cơ báo thù lại thôi.”

Vừa dứt lời, Phác Chí Mẫn đẩy cửa vào thì thấy một đám người đang vây quanh Mẫn Doãn Kì, anh lập tức đi nhanh đến trước mặt cậu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mẫn Doãn Kì mang vẻ mặt đưa đám nhìn anh nói: “Mới vừa đánh bài thua, bọn họ muốn em hát một bài”

Bỗng nhiên khúc nhạc dạo của bài hát vang lên, muốn hát bài gì nói cũng không cần nói nữa. Chung Ngôn Khải giơ micro qua có chút hả hê nói:

“Nhiều người làm chứng như vậy đừng hòng giựt nợ nha.”

Quả nhiên là cậu không nên tới mà, đám người này không có tiết tháo gì cả, đáng hận! Mẫn Doãn Kì đang chuẩn bị gào to lên một tiếng thì không ngờ Phác Chí Mẫn đứng bên cạnh bỗng đoạt lấy micro.

Giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vậy mà trông có vẻ hợp với lời bài hát ám muội này, hơn nữa anh lại có một khuôn mặt đẹp trai tinh xảo còn mang theo chút phản nghịch. Từng tiếng thở gấp như có như không kia vang lên làm các cô gái có mặt ở đó đều đỏ mặt, tim đập nhanh.

Mọi người vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ thì Phác Chí Mẫn đã hát xong một đoạn, tiện tay đem micro ném qua cho Chung Ngôn Khải, thuận tiện đưa ánh mắt sắc bén âm trầm nhìn qua, ném ra một câu “Các người chờ đó cho tôi!” rồi nhanh chóng kéo Mẫn Doãn Kì rời khỏi phòng bao.

Chung Ngôn Khải cùng Đại Tề hai mắt nhìn nhau một cái, hai miệng đồng thanh nói: “Đáng giá!” Cho dù bị ngược mấy trăm lần mà có thể nghe Phác Chí Mẫn hát << Uy phong đường đường>> là vô cùng đáng giá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro