CHƯƠNG 13 : Áo sơ mi bị cafe đỗ lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Yeolie đưa cậu đi tham quan một vòng bên trong liền đưa cậu ra ngoài vườn hoa.

Cậu nhìn vườn hoa giống như một biển hoa, còn có một cái đu dây, một cây cầu hình vòm nối thẳng biệt thự với ao nhỏ phía dưới, bên trong dòng suối nhỏ nuôi không ít cá, thật sự rất đẹp.

Cậu đứng bên dòng suối nhỏ nhìn đàn cá vui vẻ bơi lội trong dòng nước, khóe miệng khẽ mỉm cười.


Yeolie nhìn thấy biểu hiện của cậu cũng không tự giác nở nụ cười :


“ Yoongi, cậu đã quen hết mọi thứ trong phủ tổng thống, bây giờ chúng ta quay vào bên trong chuẩn bị bữa ăn nhé .” Nói xong hai người đi vào biệt thự.

Yeolie hình như nhớ ra điều gì, lại mở miệng nói :


“Yoongi, hôm nay là thứ bảy, cậu chủ sẽ quay về, tính cách cậu chủ rất cổ quái, không thích nói chuyện, nếu cậu nhìn thấy cậu chủ thì nên tránh xa một chút, bằng không sẽ bị chỉnh rất thảm.”

Cậu kinh ngạc hỏi :

“Cậu chủ mấy tuổi, tại sao tính cách lại cổ quái chứ?”

“Kể từ sau khi phu nhân đi, cậu chủ cũng không thích nói chuyện về tình yêu......”  Yeolie còn chưa nói hết bên cạnh đã có hai tiếng ho khan.


“Không được nói xấu sau lưng người khác!” Kim Buyng Wo đi tới trước mặt hai người.

“Dạ, tôi biết rồi!” Nói xong hai người ão não đi vào.

Quản gia nhìn thấy hai người đi vào liền đi tới an ủi :

“Sau này nên nhớ bất luận là chuyện gì liên quan đến phủ tổng thống cũng không nên nói, an phận làm xong công việc của bản thân là được!”

Cậu đổ mồ hôi, không ngờ mới vửa cùng Yeolie nói những lời đó liền bị thư ký cùng quản gia nghe thấy, sau này vẫn là không nên nói xấu sau lưng người khác.

Bởi vì tối qua thức khuya làm việc nên Park Jimin cảm thấy mệt mỏi, ấn điện thoại :

“Cho người đưa tới cho tôi một ly cà phê!”

Quản gia nhận được điện thoại liền thông báo nhà bếp chuẩn bị cà phê, cậu nghe thấy liền suy nghĩ, có phải cậu nên có biểu hiện tốt một chút hay không, tổng thống có thể động lòng trừ bớt tiền sửa xe cho cậu không?

Nghĩ tới đây lập tức cười hì hì đi lên trước :

“Quản gia, để tôi đi đưa cà phê tới cho tổng thống!”

Quản gia thật sự không ngờ, người mới tới này lại chịu khó như vậy, vì vậy liền gật đầu, xem như đồng ý.


Cậu hấp tấp bưng cà phê tới phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa

Cốc  cốc

“Mời vào!”


Cậu dùng tay mở cửa phòng đi vào :

“Tổng thống, cà phê của anh đây.”

Cậu nhìn người đàn ông đang chăm chú trước bàn làm việc, dừng một chút nói :

“Tổng...tổng thống, cà phê của anh để ở đâu?” Luống cuống nói giống như sợ ảnh hưởng đến công việc của anh.

Ánh mắt lạnh lùng quét về phía người bưng cà phê trước mặt, lại một lần nữa quay về đống tài liệu trước mặt :

“Để lên bàn !”

Cậu nghe thấy liền đi tới, đem ly cà phê trước mặt đặt lên bàn, xoay người khẩn trương muốn lui ra ngoài.

“Chờ một chút!”

Cậu giống như chim sợ ná thận trọng quay đầu lại, người đàn ông vẫn hết sức chăm chú nhưng giọng nói lại rõ ràng truyền đến bên tai cậu.


“Cầm chậu hoa kia ném ra ngoài!”


“Vâng, tổng thống!”

Cậu khẩn trương nói hai chữ tổng thống này thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.

Phi ! cái gì chứ? Không phải chỉ là một chậu hoa nhỏ, sao lại muốn vứt đi chứ, thật là một người lạnh lùng.

Lại lần nữa quay về bàn làm việc, cậu từ trên bàn làm việc cầm lên chậu hoa, có lẽ do quá khẩn trương hoặc là do nguyên nhân khác, tay không tự giác run rẩy......

“A!!!”

Kèm theo một tiếng kêu nhỏ, cậu trừng to mắt, nhìn ly cà phê ở một bên đổ xuống đống tài liệu, chất lỏng màu nâu đen chậm rãi chảy ra, bắn thẳng vào người tổng thống.


Lúc này trong phòng làm việc bỗng trở nên im lặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậy bỗng trở nên trắng bệch, nhìn áo sơ mi trước mặt xuất hiện một vài dấu vết.

Trước mặt người nào đó cậu thấp thỏm lo âu, mở to hai mắt, trong đầu liền nghĩ đến giá trị chiếc áo sơ mi tổng thống đang mặc.

Áo sơ mi này nhất định là rất đắt tiền......

Nghĩ đến đây, tiền sửa xe có thể bị tăng thêm, mẹ kiếp, bây giờ thì tốt rồi, hai mươi năm trả tiền sẽ được tăng thêm vài năm.

Nghĩ đến đây, trong đầu cậu đang nghĩ xem phải làm sao để tiêu diệt chứng cứ này, kết quả là, khẩn trương từ trên bàn làm việc rút khăn giấy ra điên cuồng lau......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro