Chap 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn quốc 18:30

"Lần cuối cùng, Lee Kangmin."

Thanh niên khuôn mặt anh tuấn sắc cạnh đứng trước ánh đèn sáng rực từ xe hơi, ánh sáng xuyên qua lỗ thủng của căn phòng mục nát sắp đổ vỡ những vệt mờ nhạt, đôi mắt màu trà phóng tia nguy hiểm nhìn xuống người đàn ông nằm vật vờ dưới chân mình, một thân tây đen toát ra hàn khí khiến căn phòng đã âm u còn thêm lạnh lẽo.

Người đàn ông nằm dưới đất khoảng 35-40 tuổi một bên mặt sưng phù bầm tím, vài giọt máu đỏ thẫm từ trán chảy xuống làm vết thương trông đáng sợ hơn. Chân tay hầu như đã gãy hết chỉ còn đôi mắt lờ đờ cùng hơi thở yếu ớt duy trì sự sống.

"Tôi...tôi kh...không biết thật mà...! Tôi biết...biết có người biết...tha cho tôi..."

"Nói đi."

Giọng nói trầm trầm lạnh lẽo lần nữa vang lên, khẩu súng trong tay cũng chưa hề dịch chuyển, nòng súng vẫn nhắm thẳng vào đầu người nằm dưới đất.

"Tên phục vụ...phục vụ hôm đó...chứng kiến!"

Jimin thu lại khẩu súng, tuỳ tiện vứt vào một xó trong phòng, mùi ẩm mốc hôi thối nơi này khiến anh khó chịu nhanh chóng quay người rời đi, tiếng giày tây va chạm nền nhà vang lên âm thanh "cộp cộp" xa dần. Dưới ánh trăng sáng tròn, bóng đen lên xe rời đi trả lại sự yên tĩnh cho khu nhà hoang.

Một lúc sau hai chiếc xe khác lái đến, tiếng người đàn ông la hét khổ sở vang vọng trong đêm tối, không ai nghe thấy, không còn hơi thở, âm thanh trên rỉ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Lại thêm một vụ mất tích nữa đi vào ngõ cụt.

Đến khu cao cấp Royal, chiếc xe màu đen chậm rãi lăn bánh vào hầm chứa xe, dáng người cao lớn đẹp mắt bước ra, trên tay chỉ cầm duy nhất chiếc điện thoại tiến vào thang máy, lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất là nơi nghỉ ngơi của giới thượng lưu, tầng 76 là quán bar, tầng 32 là nhà hàng, Jimin ở tầng 131.

Khoá phòng nhận dạng khuôn mặt tiên tiến, Jimin nghiêng đầu để camera thu lại hình ảnh của mình, âm thanh cửa mở "cạch" một tiếng, bóng dáng hoàn mỹ nhanh chóng khuất sau cánh cửa phòng đã đóng chặt.

Lập tức cởi khoác vest, caravat, áo sơ mi vứt bừa xuống đất, trên người chỉ còn mỗi quần tây đen để lộ nửa thân trên là cơ bắp quyến rũ. Anh nhấc điện thoại phòng gọi quầy tiếp tân:

"Phòng số 1, 1 chai vang 1867, 1 phần bít tết chín bảy phần, 1 người phục vụ từ quán bar, chọn người số...1."

Cúp máy, đến phòng khách mở kênh truyền hình thời sự, thong thả bước vào phòng tắm tắm rửa.

Người đàn ông quyền lực ít khi lộ diện với truyền thông-Park Jimin, nắm trong tay chuỗi trung tâm thương mại phân bố đều khắp Hàn Quốc, còn lãnh đạo một tập đoàn do gia tộc bổ nhiệm.

Trong bóng tối nắm quyền hành giao dịch vũ khí xuyên lục địa, trên tay nhuốm máu không ít người dù tuổi đời còn khá trẻ. Tài sản ròng do bộ tài chính liệt kê đứng thứ ba thế giới, còn tài sản ngầm chưa được tiết lộ. Giới bạch đạo tiếng tăm lừng lẫy người người nể trọng, giới hắc đạo một thân tàn nhẫn máu lạnh người người kính sợ.

Bồn tắm lạnh lẽo được vẩy ngập bong bóng xà phòng, đôi mắt nâu trà khép lại một cách thoả mãn, cả thân thể Jimin chìm vào bồn nước thư giãn sau một ngày bực bội.

Tâm tình được xoa dịu không bao lâu liền có tiếng gõ cửa đều đặn vang lên ba cái, người đàn ông nhíu mày lên tiếng:

"Vào đi"

Thiếu niên khuôn mặt sáng sủa cẩn thận mở cửa phòng bước vào trong, trên tay bưng khay thức ăn kèm chai rượu đắt tiền đến gần anh.

"Đặt lên đây."

"Vâng."

Jimin mở mắt nhìn người phục vụ đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói thật êm tai, rất dễ nghe, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, còn là học sinh sao? Thế nhưng chỉ thắc mắc trong đầu, anh lười biếng chép miệng:

"Rót rượu."

"Vâng."

Thiếu niên động tác thuần thục khui nắp chai, rót ra ly thủy tinh chất cồn sóng sánh tựa mật ong, thơm lừng khiến lòng người chếnh choáng say, cẩn thận đưa đến trước mặt anh. Jimin vẫn nhắm mắt chờ đợi ly rượu được đặt trong tay mình nhưng một hồi lâu vẫn không nghe động tĩnh, vốn tâm trạng đã không tốt còn gặp người chậm chạp. Bực mình!

Người đàn ông bàn tay cuộn tròn lại, bực bội mở mắt ngồi thẳng lưng quay mặt sang định mắng người, động tác bất ngờ khiến phục vụ không tránh kịp làm bờ ngực rộng lớn kia va vào ly rượu, ly thủy tinh lọt thỏm xuống bồn nước.

Phục vụ bối rối chỉ kịp a ơ hai tiếng lập tức đứng dậy cúi người xin lỗi tiên tục, hai đầu lông mày nhíu chặt vào nhau, môi nhỏ liên tục mấp máy dẫu ra nhìn đáng yêu vô cùng. Jimin nhìn người đẹp mắt tiếng nói êm tai nên cảm thấy cơn bực bội trong lòng vơi đi ít nhiều, đưa tay vớt ly ra đưa cho người đối diện.

"Lấy một ly khác, trong tủ kính bên ngoài."

"Vâng ạ."

Ngoan đấy!

Rất nhanh thiếu niên quay trở lại rót một ly mới, mùi thơm của rượu một lần nữa tràn ngập vị ngọt lan tỏa khắp phòng tắm rộng lớn.

"Lần sau rót xong thì lên tiếng"

"Vâng ạ."

Ngoan nhỉ?!

"Cắt thịt."

Phục vụ có hơi bối rối nhìn anh rồi cũng nhanh chóng xắn tay áo lên cắt thịt, bạn trẻ loay hoay một hồi cũng xong, trên gương mặt thoáng nét lo âu thấp thỏm. Jimin dùng bàn tay thon dài của mình cầm nĩa xiên một miếng đưa lên miệng. Mùi vị rất vừa, ừm...

"Sao dai quá vậy? Này, có biết cắt thịt không vậy? Cắt theo thớ mới đúng chứ? Gì đây? Không đều nhau chút nào!"

"Xin lỗi...em...em không biết cách cắt thịt này!"

Jimin nghe xong cũng im lặng theo một hồi, đôi mắt anh lần nữa nhìn thiếu niên đối diện từ đầu đến chân một lượt, chỉ có hai loại người không biết cắt bít tết. Loại thứ nhất là người luôn được người khác phục vụ tận miệng. Loại thứ hai là người chưa được ăn bao giờ. Bạn nhỏ này chắc là thuộc vế sau đi.

"Tên gì?"

"A? Em Min Yoongi."

"Ừm. Không thắc mắc tên tôi sao?"

"Thưa ngài, em chỉ đến phục vụ thôi ạ."

"Phải thắc mắc"

"Vậy...ngài tên gì?"

Park Jimin anh danh tiếng lẫy lừng, cao cao tại thượng như vậy nhưng lại có người không biết? Đôi mắt to tròn chớp chớp, bạn trẻ hơi nghiêng đầu để mái tóc đen dài phủ trán rớt xuống, nhìn biểu hiện đúng là không biết thật. Chợt nhớ ra mình cũng khá kín tiếng, ít để ai biết rõ mặt mũi của mình nên không biết cũng phải.

"Park Jimin."

"Vâng."

Ngoan thế!

"Đừng có quỳ, ngồi xuống đi, tôi không thích vừa nói chuyện vừa ngước nhìn người khác."

Bạn trẻ trong lòng vừa sợ phật lòng khách vừa khó chịu ngồi xuống, bồi rượu, bồi thức ăn, còn phải bồi nói chuyện?

Vốn dĩ công việc của cậu chỉ là tiếp tân phục vụ rượu tại quầy, hôm nay phá lệ quản lý để cậu đi lên tầng phục vụ khách, người đó yêu cầu nhân viên số 1. Yoongi cũng vâng dạ nghe theo mang đồ đến đây, ai ngờ gặp phải họ Min khó chiều này chứ.

Yoongi dẹp bỏ tâm tình không tốt qua một bên, ngồi ngay ngắn rót rượu cho khách, trong lòng nóng vội liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ. Phải về nhà trước chín giờ tối, đã 8 giờ 30 rồi.

"Xin lỗi...ngài, cho em tan ca được không? Đã hết giờ được nửa tiếng rồi ạ!"

Yoongi e dè nhìn người ngồi trong bồn, hai tay chống xuống chân, bàn tay cấu chặt lấy đùi mình biểu thị sự thấp thỏm lo lắng. Jimin nhíu mày, đặt ly rượu xuống nền gạch một cách khó chịu rồi nhìn cậu, hôm nay toàn gặp phải thứ gì!

"Không."

Câu trả lời đương nhiên cậu không thể từ chối, nhưng vẫn rất bực mình. Hôm nay xui xẻo đụng phải khách hàng khó tính thật!

"Vâng."

Ngoan thật!

Chín giờ, Jimin cầm lấy khăn tắm bên cạnh đứng dậy quấn vào ngang hông, bọt xà phòng bám trên người còn thoảng mùi thơm nhẹ. Thân hình vạm vỡ sậm màu bước đến vòi hoa sen thản nhiên xả nước, khăn tắm cũng vứt nốt sang bên cạnh, trước mặt người khác cứ loã thể mà thảnh thơi tắm rửa.

Yoongi khuôn mặt không chút bất ngờ hay ngượng ngùng gì ngước nhìn một cái rồi cúi đầu dọn dẹp khay thức ăn. Chân có chút nhũn do ngồi tư thế khép chân quá lâu, cậu cẩn thận mang đồ chậm rãi rời đi. Chân chưa bước đến cửa phòng tắm đã bị gọi lại.

"Ai cho đi? Không phép tắc! Ngồi tại nơi đó hết đêm cho tôi!"

Chưa gì đã muốn đi rồi à?

"Nhưng..."

Nhưng ngài còn cần phục vụ thêm gì nữa đâu?

Lời chưa kịp ra khỏi cửa miệng Yoongi đã bị người kia quát đến mức ngóc đầu lên không nổi:

"Cái khu cao cấp này đào tạo làm sao ra thứ nhân viên như vậy hả? Một cái tức giận của tôi có thể đem cả nhà cậu đến đây cùng quỳ! Liệu mà làm!"

Yoongi cúi đầu im lặng, trầm mặc một hồi mới nhỏ nhẹ đáp lại:

"Xin lỗi ngài, mong ngài đừng trách."

Đấy! Ngoan như thế có phải được không?!

Quay trở lại cạnh bồn tắm lớn, dáng người nhỏ nhắn ngồi thẳng lưng tại chỗ cũ, ánh mắt đen láy thoáng chút khổ sở nhìn vào bồn tắm kia, từng bọt bong bóng dần tan đi trong làn nước không rõ nóng lạnh, còn thoảng chút mùi thơm của rượu vang thượng hạng, một cái bồn tắm nhìn như thế...còn có giá trị hơn cả bản thân cậu.

Jimin tắm xong vươn vai vận động cơ khớp rồi khoác áo choàng vào, đôi mắt lạnh lùng nhìn qua bóng lưng gầy yếu kia một cái rồi ra khỏi phòng.  Âm thanh cửa phòng tắm đóng lại mạnh mẽ dứt khoác, thật giống bóng hình hai năm trước người kia cũng bạo lực như thế, tàn nhẫn, vô tình. Thoáng nghĩ đến chuyện hai năm trước thân thể mỏng manh bỗng run nhẹ, hai bàn tay gắt gao cấu lấy vải quần cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy mình.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro