Chương 3:Tức chết mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"xin lỗi cậu, là tôi bất cẩn!"

"không sao!" giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, tuy là tỏ ý không việc gì nhưng nghe lại rất dọa người.

"à...." Min Yoongi không biết nói gì, chỉ có thể cười hề hề qua chuyện.

Hắn chỉ nhìn cậu, bất giác nhếch môi cười khẽ một cái rồi nhẹ nhàng cúi đầu xem như chào tạm biệt.

Min Yoongi nhìn theo bóng lưng ấy, sao cứ có cảm giác quen quen nhỉ?

"Min Yoongi!" bỗng nhiên ở phía sau có tiếng gọi, cậu quay lại, ra là thực tập sinh của mình.

"Heesoo, vào thôi!"

"v... vâng" Kang Heesoo khẽ cúi đầu, giọng có chút yếu ớt.

"sao thế?" Min Yoongi vốn là người rất tâm lý, ai có gì bất thường cũng không qua được mắt cậu, vì thế chỉ nhìn sơ đã biết chắc là có chuyện.

Kang Heesoo lắc đầu, tay quẹt đi nước mắt đang lăn dở trên gò má.

"thôi được rồi, vào trong đi!" cậu lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho cô.

Sau đó, chính là không có sau đó.

Khi vào trong, Kang Heesoo một mực không nói chuyện, ngồi thút thít mãi khiến cho Min Yoongi cũng khó xử, thật không biết làm thế nào cho đúng.

"cãi nhau với người yêu à?", cậu đoán thử.

Kang Heesoo lại khóc thê thảm hơn, "anh ta.. Chia tay em rồi! Còn nhạo báng sỉ nhục em... hức..."

Chậc, lại là yêu đương trai gái.

"à... ờm... Heesoo, hay... hay em về nhà nghỉ ngơi đi!"

"Min... Min Yoongi, em..." Kang Heesoo hai mắt đỏ hoe ngước lên nhìn cậu "em không muốn về nhà... Em..."

Min Yoongi nuốt nước bọt ực một cái, không về nhà thì về đâu?

"vậy thì, tôi đặt phòng khách sạn cho em nghỉ một đêm nhé!"

Kang Heesoo đắn đo một chút rồi gật đầu. Cũng không biết cô ấy có biết được phía xa đang có nhiều hơn một ánh mắt đang hướng về mình.

Min Yoongi là nam nhân, những phép tắc lịch sự cơ bản của nam nhân đối với phái nữ đương nhiên cậu hiểu rõ, vì thế đã chủ động cởi áo khoác ngoài phủ lên vai cô ấy. Cũng đã đến nước này, thôi thì làm người tốt cho trót, ôm vai Kang Heesoo đỡ ra xe của mình.

"cẩn thận!" Min Yoongi dìu cô vào trong xe, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Xe lăn bánh, phút chốc đã tới khách sạn gần đó.

"chào cô, vừa nãy tôi đã gọi điện đặt phòng rồi!", Min Yoongi đi đến quầy tiếp tân.

"à, anh Tiêu đúng không ạ?" nữ tiếp tân mỉm cười, ngón tay lướt trên bàn phím máy tính mấy cái rồi đưa chìa khóa phòng cho cậu "phòng của anh là 302, đây là chìa khóa ạ!"

"cám ơn!" Min Yoongi nhận lấy rồi quay lại chỗ của Kang Heesoo.

"cám ơn Min Yoongi!" Kang Heesoo yếu ớt lên tiếng, nghe qua như không có hơi sức gì cả.

"em ổn chứ?" Min Yoongi lo lắng nhìn cô.

"ô... ổn"

Kang Heesoo định đứng lên, nào ngờ đột nhiên đầu quay cuồng, ngã nhào về phía trước.

Min Yoongi giật mình, tay chân luống cuống muốn đỡ lấy cô, nhưng không kịp. Một thân ảnh khác lướt đến nhanh như gió, chớp mắt vững vàng đã đỡ lấy Kang Heesoo.

"là cậu sao?" Min Yoongi tròn xoe mắt nhìn nam nhân kia, đây... đây không phải người mình đụng phải lúc ở bãi đậu xe trước quán cafe sao?

"Min Yoongi đúng không? Cám ơn anh đã đưa cô ấy tới đây, anh về được rồi!"

Thanh âm vẫn trầm mặc đáng sợ vô cùng.

Kang Heesoo phút chốc nổi lên một tầng da gà, mặc dù vẫn đang ngất trong vòng tay hắn.

"cái này... cậu là??"

Khi không chạy đến kêu mình về đi, lại không nói bản thân có quan hệ gì với Heesoo, bảo cậu làm sao yên tâm cho được? Nhỡ đâu gặp người xấu... hại con gái nhà người ta thì biết làm sao?

"bạn." hắn chỉ đáp lại đúng một chữ, sau đó dời mắt nhìn cô gái trong lòng mình "Đúng không?"

Kang Heesoo rung lên bần bật, thật sự rất sợ con người này, thế nên chỉ có thể giả vờ vô lực gật đầu.

"nếu như vậy thì giao Heesoo cho cậu nhé!" Min Yoongi vỗ vỗ vai nam nhân kia.

"được!"

Nam nhân gật đầu, lạnh lùng cầm chìa khóa, mang Kang Heesoo vào thang máy.

Min Yoongi nhìn một lúc, cũng quay đầu rời đi.

Mà bên trong thang máy lại là một diễn biến mà cậu không bao giờ ngờ tới.

"đứng dậy!" nam nhân gằng giọng.

Kang Heesoo sợ hãi dựng thẳng sống lưng, cả người lạnh đến rung lẩy bẩy.

"làm trò gì vậy?" đôi mắt phượng hoàng sắc bén liếc nhìn Kang Heesoo, có vẻ cực kì không vui.

"Park... Park Jimin!!!" Kang Heesoo hít một hơi lấy hết can đảm cãi "chẳng phải anh đòi chia tay sao? Bây giờ tôi tìm người tôi thích lại không à? Anh muốn quản tôi sao? Hay là không nỡ? Ghen khi tôi tìm…"

"lắm chuyện!" Park Jimin cắt ngang "cô... đê tiện hơn tôi nghĩ nhiều!"

Kang Heesoo còn chưa kịp phản ứng với lời khinh bỉ của hắn dành cho mình, thang máy đã "boong" một tiếng, cửa mở.

Bên ngoài hành lang vắng lặng vô cùng, ngọai trừ một tên phóng viên đang tác nghiệp bị một tên cao to khác khóa tay vật vã dưới đất thì không còn bất kì ai cả.

Kang Heesoo sắc mặt trắng bệch. Chân cũng mềm nhũng ra, phải bám vào thanh kim lọai bên trong thang máy mới miễn cưỡng đứng vững.

Park Jimin cao lãnh bước ra ngoài, đi đến trước mặt tên phóng viên kia, giật lấy máy ảnh, bấm bấm vài cái. Thứ hiện ra chính là ảnh Min Yoongi dìu Kang Heesoo đến khách sạn, đều là những góc chụp tạo ra cảm giác thân thiết vô cùng. Thậm chí còn có một tấm nhìn vào liền xác định Min Yoongi đang hôn Kang Heesoo trên xe, nhưng thực chất chỉ là góc khuất của bóng tối khi cậu đang giúp cô thắt dây an toàn.

Park Jimin không nói không rằng, lấy hết thẻ phim trong máy ảnh ra, sau đó ném nó xuống đất vỡ tan tành.

"tôi vừa rời khỏi liền giả vời khóc lóc lừa người ta, cũng cao tay thật!"

Hắn vò mạnh thẻ phim, đến mức nát ra từng mảnh rồi ném vào mặt Kang Heesoo, không hề để lại chút mặt mũi cho cô.

"kinh tởm!" sau đó xoay người đi mất.

Sáng hôm sau, khi Min Yoongi đến công ty liền nhận được tin Kang Heesoo đã xin nghỉ việc. Học trò ưu tú nhất của mình xin nghỉ? Tối qua, tối qua có chuyện gì sao???

Min Yoongi vội lấy điện thọai ra gọi cho cô, kết quả chỉ nhận được mấy tiếng "tút tút tút" liên tục.

"mấy đứa có biết tại sao Heesoo xin nghỉ không?" cậu vào phòng thiết kế, cầm đơn xin nghỉ việc của cô rồi quay sang hỏi mấy thực tập sinh khác.

"không ạ, tối qua sau khi tăng ca xong bọn em nhà ai nấy về, không có liên lạc!" một nam sinh nhanh chóng trả lời.

"nhưng mà tối qua tất cả vẫn bình thường mà đúng không? Heesoo không có biểu hiện gì lạ hết!" nữ sinh bên cạnh nhớ lại chuyện hôm qua.

"đúng đó, cô ấy còn vui vẻ nói trưa nay sẽ mời bọn em đi ăn kia mà!!!" một nữ sinh khác cũng lên tiếng.

"đúng đúng đúng..."

Cả phòng nháo nhào lên, Min Yoongi nghe đến ong ong lỗ tai.

"được rồi, quay về làm việc đi!"

"dạ vâng, ạ!"

Sau đó chính là chỗ ai nấy về, nghiêm túc làm việc.

Min Yoongi cả buổi sáng không tập trung vào công việc được, cứ nghĩ mãi đến việc Kang Heesoo xin nghỉ.

"tối qua... Không lẽ tên đó...." Min Yoongi tự nghĩ rồi tự mình khiếp sợ.

Nếu thật vậy thì tội của mình rất lớn a. Vừa nghĩ tới liền vơ lấy áo khoác cùng chìa khóa xe ra ngoài.

Xuống đến bãi đậu xe không ngờ lại gặp đúng ngay tên tối qua, vì thế ào ào xông tới.

"cậu... tối qua đã làm gì Heesoo rồi? Hả?"

Park Jimin bình tĩnh, hai tay vẫn đút vào túi quần, điềm nhiên nhìn Min Yoongi.

"tôi làm gì?"

"tôi là đang hỏi cậu!" Min Yoongi trợn mắt.

"tôi cũng đang hỏi anh!"

"..."

Chưa bao giờ Min Yoongi cảm nhận được xúc động muốn đánh người dâng trào mãnh liệt như thế.

Cố gắng kiềm chế bản thân lại, cậu hỏi tiếp "vậy tôi hỏi cậu, Heesoo đâu?"

"sao tôi biết?" Park Jimin mặt tỉnh như ruồi nhìn cậu.

"cậu... Tối qua tôi giao Heesoo cho cậu, cậu đã làm gì, tại sao sáng nay cô ấy lại xin nghỉ việc?"

"mang lên phòng, chỉ như vậy!"

Min Yoongi nghe xong muốn hộc máu.

"anh thích cô ta?" Park Jimin nhướng mày.

"thích cái đầu cậu!" Min Yoongi giận đỏ mặt "đó là học trò của tôi, là tôi giao cô ấy cho cậu, bây giờ không thấy cô ấy đâu tôi không có trách nhiệm sao?"

"không!" Park Jimin đáp gọn gàng.

"cậu..."

"anh giao cho tôi rồi, thì tôi chịu trách nhiệm, anh cuống cái gì?"

"...", khói bay nghi ngút trên đầu Min Yoongi.

"tôi nói, anh trai à!" Park Jimin đi lướt qua cậu "anh ngốc thật!"

"cậu... Cậu đứng lại đó!!" Min Yoongi phì phì tức giận.

"muốn gặp cô ta đúng không?" Park Jimin dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

"hỏi thừa!" Min Yoongi liếc xéo.

"vậy phải xem cô ta có dám ra gặp anh hay không đã!" hắn xoay người dựa vào chiếc xe phía sau, giọng điệu rõ chán ghét.

"ý cậu là sao?" Min Yoongi nhíu mày không hiểu.

Nghĩ nghĩ lại thêm kinh sợ "cậu... cậu thực sự ... cô ấy?? Cậu... Cái tên hỗn đản này!!!!", sao đó giơ tay muốn đấm hắn.

Park Jimin vẫn trưng bộ mặt dửng dưng khinh bỉ ra đối đầu với nắm tay của Min Yoongi.

"tôi làm gì?" lại lặp lại câu hỏi.

"cậu còn dám hỏi tôi?" Min Yoongi trừng mắt hung hăng.

"ở đây chỉ có tôi với anh, không hỏi anh tôi hỏi thổ địa chắc?"

"...." cậu siết chặt nắm tay, gào lên "cái tên nhóc này!!"

Park Jimin không cần tốn sức cũng chắn được nắm đấm kia. Vừa nhìn liền biết Min Yoongi là kiểu người nho nhã ngọt ngào, không phải kiểu lưu manh hở ra là dùng nắm đấm.

"anh lớn hơn tôi bao nhiêu mà bảo nhóc con?"

"dù lớn hơn cậu một tháng cũng là hơn!"

"không nhầm thì anh 28 tuổi nhỉ?" Park Jimin cười cười.

"đúng vậy, thì sao? Đủ tư cách gọi cậu nhóc con chưa?" Min Yoongi bặm môi.

"đủ..." hắn nhẹ nhàng đặt tay cậu xuống, còn bồi thêm một câu khiến Min Yoongi chấn động mãnh liệt "già thật!"

Sét đánh ầm ầm trên đỉnh đầu Min Yoongi.

Sắc mặt cậu sa sầm đến đen thui, mắt không rời khỏi bóng dáng con người đáng ghét kia, quá đáng.

Cực kì quá đáng.

Min Yoongi này trước nay mệnh danh là thần tiên giáng thế, hack tuổi cực mạnh. Không một ai có thể đoán chính xác được tuổi của cậu.

Đương nhiên, ngọai trừ gia đình... và tên họ Park kia.

Min Yoongi tức đến mức quên mất mình xuống bãi đỗ xe để làm gì.

"đại ca... Muốn gặp người tình thì đi nhanh!" Park Jimin ở phía xa nhìn cậu cười ha hả.

Cậu nhắm mắt, muốn tĩnh tâm một chút. Đây là loại người gì vậy?? Trong đẹp trai trắng trẻo thế mà sao nói chuyện lại như bom mìn vậy?

Min Yoongi bất đắc dĩ đi theo hắn, vừa hậm hực vừa lo lắng.

Park Jimin thong dong bước đi, không có vẻ gì là gấp gáp cả.

"ra đây!" bỗng nhiên hắn dừng bước, lạnh lùng lên tiếng.

Min Yoongi liếc mắt nhìn xung quanh, vừa lúc dừng ở một góc khuất của bãi đỗ xe, chân bất giác chạy đến.

"Heesoo? Em có sao không?"

Kang Heesoo cúi gầm mặt, không dám nhìn lão sư của mình.

"Heesoo, nói tôi nghe, tại sao nghỉ việc?" Min Yoongi nhẹ giọng.

"em..." Kang Heesoo lắp bắp, vẫn không dám ngước mặt lên.

"có phải cậu ta làm gì em rồi không?" Min Yoongi nhíu mày, đưa ta chỉ về phía Park Jimin đang đứng nhìn trời.

Park Jimin mở to mắt, tự chỉa ngón trỏ vào mặt mình, nghiến răng "TÔI LÀM CÁI GÌ??"

"anh ta... cưỡng hiếp em!!" Kang Heesoo bỗng nhiên lên tiếng, giọng rung rung sợ hãi.

Park Jimin "...."

________

end chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro