/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tôi nhìn thấy Mingyu, em đã chữa lành mọi vết thương còn rỉ máu trong tôi.

Em nép người bên mẹ, đôi mắt long lanh ngay lập tức khiến tôi nhớ tới nửa vầng trăng lênh đênh trong cả đại dương ngập tràn nỗi buồn. Mẹ vốn không thích trẻ con, lại vòng một tay bảo vệ em như sợ rằng sự ngại ngùng xinh đẹp kia sẽ khiến đôi cánh trắng sau lưng em dang ra rồi nâng em khỏi mặt đất, để quay trở về thiên đường nơi em vốn dĩ thuộc về. Tôi không thể mỉm cười, nỗi đau vẫn ăn mòn từng tế bào hạnh phúc trong não, kêu gào tôi chất vấn mẹ về đứa trẻ mẹ chưa từng nửa lời nhắc tới trước khi cha ra đi, ép buộc tôi đổ hết tội lỗi lên đầu em.

Nhưng khi em mấp máy môi đọc từng âm tiết tên em, rời rạc và run rẩy, tôi đã biết cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ dám làm tổn thương em.

Em tên Kim Mingyu.

Một cái tên thật đẹp, hệt như đôi mắt chứa cả bầu trời sao kia vậy.

Em là em trai cùng mẹ khác cha của tôi. Em là đứa trẻ mà, đáng lẽ ra không nên tồn tại trên đời.

...

Lần đầu tiên em nói chuyện với tôi, là hai tháng sau khi em và tôi cùng nhau sống dưới một mái nhà.

Mẹ thường xuyên đi vắng. Những lịch khám chữa bệnh dày đặc cướp mẹ đi khỏi tôi kể cả trong những ngày lễ Tết, những ngày mà những đứa trẻ khác sẽ được chiều chuộng đưa đi chơi sở thú, công viên nước, hoặc ra sông Hàn ăn ramen. Khi cha còn sống, tôi và cha thường ngồi bên nhau đọc sách, hoặc cha sẽ hát cho tôi nghe những bài ca cha viết thuở thiếu thời chưa một lần cha đủ dũng khí hát trước cả thế giới. Nhưng khi cha đã thuộc về màu quá khứ xưa cũ và tôi trở thành chị gái em, tôi chỉ biết dành hết thời gian trống trải mơ hồ ấy dõi theo đôi mắt buồn của em mà cẩn trọng tìm cách phá vỡ bức tường vô hình ngăn cách giữa hai đứa trẻ mang chung nửa dòng máu.

Mingyu là đứa trẻ sống nội tâm, khép kín và có chút gì đó yếu ớt. Huyết thống là một sợi dây liên kết đáng sợ, nó ràng buộc em vào với số phận bi thương của cha em, mặc cho sự vô tội và thuần khiết vương trong tròng mắt em lấp lánh luôn khiến tôi tự hỏi liệu em có phải một thiên thần.

Mingyu chỉ rụt rè nói chuyện với tôi hai tuần sau khi mẹ đưa em về nhà. Cái cách em phát âm từng chữ một khiến tôi cảm giác em là một đứa trẻ mới sinh, đầy yếu ớt và lạ lẫm với cả thế giới. Khi tên tôi bật khỏi môi em, đôi mắt em nheo lại khổ sở như thể trái tim em quặn đau với cái tên mà cha đã đặt cho tôi ấy, trước khi em vội cúi gằm mặt im lặng rất lâu dù cho tôi có cố gắng hỏi em điều em muốn nói là gì đi chăng nữa.

Vì em không muốn gọi tên tôi, vậy nên tôi đã nghĩ hẳn Mingyu ghét tôi.

Hầu hết mọi thời gian trong ngày em đều ở trong phòng của mình - căn phòng nhỏ bé như hộp diêm trước kia cha dùng để đựng những món đồ chơi cũ tôi không còn thích nữa theo thời gian tôi trưởng thành. Có lần tôi đánh mất một chiếc kẹp tóc màu tím nhạt tôi rất thích, tìm cả nhà cũng không có, em cũng chỉ ngồi một góc cụp mắt im lặng lờ đi câu hỏi em có thấy nó đâu không của tôi. Mingyu chỉ ra ngoài hiên nhà vào bình minh, khi mẹ vẫn chưa trở về từ những ca phẫu thuật bất tận và chạng vạng, lúc những dãy núi từ nhà tôi nhìn hướng thẳng ra cắn dần hết ánh tà dương. Những âm tiết đơn run rẩy khi em rụt rè nói và đôi mắt khuất sau mái tóc đen dài chạm sống mũi chì truyền tải những thông điệp ngắn ngủi không hiểu sao luôn khiến mẹ bật khóc. Mẹ chưa từng khóc vì tôi, hay vì cha, bất kể là khi tôi đạt giải toán ở trường mẫu giáo, lên lớp một, hay khi cha mất đột ngột sau tai nạn giao thông. Mẹ chỉ khóc vì em, vì một mình đứa trẻ đáng thương mẹ lỡ lầm có sau mối tình chóng vánh với chính bệnh nhân của mình. Tôi không hiểu, và cũng không muốn biết tại sao, tôi không muốn có thêm lý do nào để tôi làm tổn thương em nữa. Kim Mingyu ấy mà, em đã chịu quá nhiều tổn thương rồi.

...

Lần đầu tiên em nói với tôi một câu hoàn chỉnh, không run rẩy, không ngần ngừ hay vấp váp, là hai năm sau khi em trở thành em trai tôi.

Khi ấy, tôi lên lớp bốn, còn em vừa vào tiểu học.

Đứng trước sân trường chật ních các phụ huynh và những đứa trẻ khác, trái với suy đoán của tôi, Mingyu không tỏ ra sợ hãi hay co người lại chút nào, dù em đã từng thu hẹp sự tồn tại của chính em trong nhà chúng tôi suốt hai năm qua. Em đứng đầu hàng, cao nhỏng lên so với các bạn tầm nửa cái đầu dù em ăn rất ít, đôi mắt luôn rất buồn nhìn chằm chằm vào tôi suốt buổi tập trung sau kỳ nghỉ hè. Các bạn hỏi tôi em trai xinh đẹp kia là ai thế, không hiểu vì sao tôi không thể nói em là em trai tôi.

Mingyu đến gặp tôi sau buổi tập trung, bộ đồng phục trắng ôm lấy cơ thể gầy của em vừa vặn tôn lên nước da vốn rất trắng có lẽ còn trắng hơn xưa vì cả năm em chỉ ở trong nhà. Mái tóc đen được mẹ chải vào nếp của em nhìn khác hẳn mái tóc xõa rối tung của tôi bay nhẹ trong gió, dẫu chỉ là một đứa trẻ lớp một vẫn đủ khả năng làm các chị gái lớp lớn hơn trầm trồ. Bỏ ngoài tai mấy câu hỏi dồn dập từ lũ bạn tôi, Mingyu hơi cúi đầu trước khi ngẩng mặt lên gọi tên tôi, lần này em không còn nheo mắt đau đớn nữa, hai âm tiết ngắn rời khỏi môi êm ái đến lạ thường. Khi ấy, em còn thấp hơn tôi hơn nửa cái đầu, nhưng bàn tay em lúc nắm lấy tay kéo tôi ra sân sau của trường đã dài gấp rưỡi của tôi.

Mingyu bảo rằng cảm ơn tôi vì đã là chị gái của em. Không có ngữ cảnh nhất định nào cả, tôi không hiểu vì sao tự dưng em lại nói như vậy, cũng không biết tại sao em đột nhiên lại không còn sợ hãi nhút nhát như trước nữa, tôi chỉ thấy thật vui vì em cuối cùng cũng đã mở lòng với tôi. Nhìn tôi cười hẳn rất ngốc, em nghiêng đầu khó hiểu, những ngón tay dài đan lấy bàn tay tôi siết chặt hơn trước khi đôi mắt ấy lại nhìn thẳng vào tôi, lấp lánh nửa vầng trăng như ngày đầu tiên gặp gỡ.

Hôm ấy anh đào nở bung trên mấy cành cây khẳng khiu sau mùa đông dài, rơi trên mái tóc Mingyu những vệt màu rất nhạt.

...

Ngày đầu tiên tôi biết tình yêu là gì, em đón tôi dưới mưa với tán ô màu xanh.

Khi ấy tôi đã lớp tám còn em học lớp lớn nhất tiểu học.

Mingyu rất nổi tiếng trong trường, khi em về nhà lúc nào cũng mang vô số bánh kẹo dúi cho tôi, bảo cho chị ăn hết đấy. Tôi không nỡ ăn hết tấm lòng các em gái khác dành cho em, cẩn thận cất đi những vỏ kẹo vỏ bánh, rửa sạch rồi buộc những sợi ruy băng hồng đặt trong phòng em. Mingyu không hiểu tại sao tôi làm thế, tôi bảo rằng tình yêu dù có được đáp lại hay không đều vô cùng đáng trân trọng, em nên giữ lại tất cả để nếu sau này em gặp được người con gái em yêu, em sẽ được người ấy yêu quý hệt như cách em đã cẩn thận cất giữ những vỏ bánh kẹo này vậy. Em im lặng không đáp, nhưng sau lần đấy em không còn nhờ tôi ăn hộ chocolate hoặc kẹo dẻo vị dâu nữa.

Tôi đã thích một gã trai hư. Khi gặp gã lần đầu trên đường đến thư viện, tôi không nghĩ mãi về sau tôi vẫn sẽ thích gã như một con ngốc mặc kệ bao nhiêu khổ đau chất chồng, lúc ấy tôi chỉ thấy gã thật sự rất đẹp trai. Kiểu đẹp của gã rất khác em, không đơn thuần trong trẻo mà rất sắc, mang hơi thở của một người đàn ông trưởng thành. Gã nổi tiếng ở trường cấp hai còn hơn nhiều so với em ở trường tiểu học, tôi cho rằng vì con gái luôn thích có cảm giác chiếm hữu một con báo hoang hơn là ôm ấp một con mèo ngoan ngoãn. Tôi dẫu thích được ở bên Mingyu hơn nhìn gã từ xa mà không thể chạm tới, nhưng tôi lại yêu gã chứ không yêu em.

Tôi không thể yêu em. Giống như tôi không thể ngừng yêu gã, bất chấp gã nói lời yêu với tôi dễ dàng như khi gã chia tay cô nàng nào đó xinh đẹp hơn tôi gấp vạn lần. Khi nhìn ánh mắt tôi dõi theo gã ném vào mặt cô nàng nọ những câu chối từ rằng vì cô ta quá xấu xí, quá lả lơi nên gã đã mất hứng, Mingyu biết rất rõ tôi đang nghĩ gì. Em chỉ lặng lẽ ôm lấy tôi.

Lần đầu tiên Park Woojin chia tay tôi, em đã giương tán ô màu xanh đưa tôi đang khóc đến hai cánh phổi bung khỏi lồng ngực về nhà, dưới làn nước mưa mặn đắng như nước mắt.

Đó, cũng là lần đầu tiên em nói em yêu tôi.

...

Lời yêu của một đứa trẻ lớp năm, tuy chưa đủ trưởng thành nhưng cũng không còn ngây ngô như của những đứa nhóc mẫu giáo.

Tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện ấy, vì ngay sau ngày em đưa tôi về nhà với tất cả phần ô đều nghiêng sang phía tôi, dòng máu quái gở em nhận được từ cha mình siết chặt lấy cả cơ thể em kéo xuống vũng bùn đau đớn. Mẹ hốt hoảng bỏ cả công việc đưa em đến bệnh viện, mặc kệ tôi với căn nhà trống hoác lạnh lẽo không một bóng người.

Ngày hôm ấy, tôi không biết tôi đã khóc vì người tôi yêu không yêu tôi, hay tôi đã khóc vì Mingyu.

Mẹ trở về, không đem theo mái tóc đen và nửa vầng trăng trong mắt em. Mẹ khóc. Bà đem rất nhiều lon bia mua từ cửa hàng tiện lợi cách nhà gần mười cây số với tờ hóa đơn nhàu nát rơi lả tả trên sàn khi mẹ đổ sụp xuống nền nhà lạnh lẽo. Mẹ vừa uống hết từng lon một, vừa gào khóc, nỗi đau của bà như thấm qua không khí chọc nát trái tim tôi.

Cả đêm tôi khóc, lần này tuyệt đối không liên quan gì tới gã nữa. Cũng không phải vì chuyện đây là lần đầu tiên mẹ uống bia dù bà vốn ghét chất cồn đến mức giận cha tôi cả tháng trời chỉ vì ông lỡ quá chén với bạn, cũng không phải vì mẹ lại khóc vì Mingyu, lần nữa, trong khi lúc chồng của nà - hay chính là cha tôi - bị xe tải cán qua trên đường đi làm, bà vẫn nuốt ngược nước mắt ấy vào trong.

Mà tôi khóc, vì tôi biết em của tôi đúng là một thiên thần ngã khỏi vườn địa đàng.

Và Chúa sắp đến để đem em đi.

...

Mingyu không nhắc gì tới câu em yêu chị em nói vào đêm ấy, cũng không phản ứng gì khi tôi báo với em rằng tôi và gã sẽ quay về bên nhau. Có lẽ sau khi chán ngán những cô chân dài khác Park Woojin đã chọn quay lại với tôi như một cách thay đổi khẩu vị. Gã chỉ nhắn một cái tin cụt lủn và chẳng hề có chút thành ý, nhưng tôi không có cách nào chối từ trái tim ngu ngốc vẫn cứ liên tiếp gọi ba âm tiết Park Woojin, dù cho ba âm tiết ấy cũng cùng lúc xé toạt chính nó. Tôi về bên người tôi yêu, dưới danh nghĩa người yêu, nhưng thật ra chỉ là kẻ mù lòa vô vọng. Em chỉ nắm chặt tay tôi bằng những ngón tay dài, đôi mắt dịu dàng đượm mùi thuốc xát trùng nồng nặc khó chịu. Bàn tay em xuyên đầy những cái kim nối đến những dây truyền nước chằng chịt bên cạnh, tôi nhận ra tôi rất muốn khóc. Mingyu khẽ bảo rằng em sẽ không sao đâu, nên chị đừng lo nữa. Tôi biết rằng em nói dối, nhưng tôi không thể mắng em tại sao lại nói dối, không thể bảo em là đứa trẻ hư.

Kim Mingyu của tôi, thiên thần nhỏ của tôi, không bao giờ có thể là đứa trẻ hư.

...

Lần thứ hai gã chia tay tôi, là giữa chừng cuộc phẫu thuật lần thứ ba của em.

Mingyu đã rời trường học được một thời gian, em chỉ kịp hoàn thành chương trình học kỳ một lớp tám, sau đó gần như trở thành bệnh nhân nội trú bệnh viện. Tôi học lớp mười một của trường cao trung danh giá nhất thành phố, ngày tôi đỗ Mingyu mặc kệ lời khuyên bảo của mẹ và bác sỹ để về nhà ôm tôi, bảo rằng chị của em là tuyệt vời nhất. Tôi không thể đồng ý với em rằng tôi là tuyệt vời nhất, khi mà em còn trắng hơn trước gấp hai ba lần, cả khuôn mặt em nhợt nhạt thiếu sức sống vì căn bệnh không bao giờ khỏi hẳn, thế nhưng đôi mắt em vẫn lấp lánh nửa vầng trăng trong veo. Tôi bật khóc ngay trong vòng tay gầy gò mà vững vàng của em, mùi thuốc sát trùng cay xè hai mắt.

Em từng nói rằng em sẽ đỗ ngôi trường này để tôi có thể tự hào rằng tôi có một đứa em trai giỏi giang. Thế nhưng, Chúa đã làm gì với em trai tôi thế này?

Ngay sau cái ngày em rời bệnh viện ấy chỉ để chúc mừng tôi đỗ trường cấp ba em luôn mơ ước ấy, tôi lại nhìn thấy gã ngồi cạnh một cô gái mới trong rạp chiếu phim gần bệnh viện. Cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa, tôi lờ đi mặc kệ cô nàng có mái tóc dài màu vàng kim quyến rũ nọ nhếch mày khiêu khích, quay lưng bỏ đi như trốn chạy. Tôi yêu gã. Đó là điều xấu xí nhất tôi có được trong cuộc đời, nhưng tồi tệ thay, cũng là điều tôi trân quý nhất. Như những gì tôi nói với Mingyu khi em đem những món quà của các bạn nữ thích em cho tôi, tôi gói tất cả mảnh vụn trái tim mình lại, buộc một sợi ruy băng màu đem cất vào một xó trong lòng. Tôi ước thay tôi đừng yêu gã, nhưng vì tôi đã yêu gã rồi, thế nên tôi không có cách nào từ bỏ.

Vậy nên, khi gã gọi giật tôi lại ở con hẻm giữa rạp chiếu phim và đường tắt đến bệnh viện, mặc kệ lý trí kêu gào rằng cứ lờ gã đi không tôi sẽ lại đau, tôi vẫn đi đến đối diện gã. Mặc dù mẹ vừa gọi tôi bảo rằng em đang phẫu thuật, có thể đến được không vì em chỉ một mực muốn nhìn thấy tôi sau khi lần phẫu thuật thứ ba này kết thúc, tôi vẫn mù quáng nghe lời gã, đổi lại câu chia tay đau đớn hơn mọi nỗi đau khác Park Woojin gây ra cho tôi trước kia.

Gã bảo gã ghê tởm loại người như Mingyu, dù biết mang trong mình thứ bệnh ung thư quái gở mà vẫn nhởn nhơ sống trên đời, cướp bao nhiêu phần đất trống, bao nhiêu phần không khí quý giá của người khác.

Gã bảo em nên chết đi.

Gã bảo, tôi đừng tiếc nuối nữa, cứ để em chết dần chết mòn.

Gã cười, nụ cười tôi từng say mê đến mức trở thành một kẻ ngu xuẩn, giơ tay bảo rằng nếu tôi mặc kệ em với cuộc phẫu thuật vô vọng kia và đến với gã, gã sẽ không bao giờ chia tay tôi nữa.

Vậy là cuối cùng, lần chia tay thứ hai của tôi với người tôi yêu lại có giá trị ngang bằng chính mạng sống của em.

...

Lần đầu tiên Mingyu cư xử quá giới hạn của mình với tôi, là khi em thấy tôi khóc dưới ánh chiều tà.

Tôi đứng một góc khuôn viên bệnh viện khóc nức nở trong nỗ lực cố gắng không phát ra âm thanh sau khi nhìn thấy những tấm ảnh ghê tởm gã đăng trên mạng với dòng caption sỉ nhục thanh danh tôi, đính kèm những cái tên xấu xí như con điếm hay con đần độn và rất nhiều dòng bình luận đem tên tôi và cả tên em ra làm trò đùa. Tôi nghĩ tôi khóc vì tôi đã lỡ yêu một người như gã chỉ là ba phần, bảy phần tôi khóc cho em. Mingyu đã chịu đủ đớn đau rồi, vậy mà chỉ vì sự mù quáng của tôi em lại phải gánh chịu thêm bao lời xỉa xói ác độc từ miệng đời nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi bất chợt nghĩ đến chuyện lấy cái chết để đền tội cho em.

Mingyu nhác thấy con dao lam nhỏ xíu tôi mua từ chính cửa hàng mẹ mua bia trước kia liền như người điên giật tung những đoạn dây truyền gắn vào cái thanh em luôn kéo theo mỗi khi muốn rời phòng khám mà lao tới bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng. Người em vẫn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, nhưng ngửi thật gần thì vương vấn cả mùi anh đào dịu nhẹ. Em của tôi. Em thơ của tôi.

Mingyu hôn tôi.

Tôi không còn đủ sức phản kháng nữa, chỉ cười khổ nghĩ hóa ra bản thân dù đã thề rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương em, vậy mà vẫn làm em đau đớn. Lời tỏ tình của đứa trẻ lớp năm, hóa ra ngây ngô không hề tồn tại, chỉ có duy nhất sự chân thành.

Em buông tôi ra, đôi mắt dưới ánh tà dương chập choạng tối sáng lên những vệt hằn đau đớn. Mái tóc em đã thưa dần đi, còn rất mỏng, nhưng chưa đủ để khiến em bớt phần lộng lẫy. Em lẩm bẩm bảo em yêu tôi, lần nữa rồi lại lần nữa, lặp đi lặp lại như thể một Kim Mingyu nhút nhát run rẩy ngày nào lại quay trở lại, sợ hãi mất đi thứ quý giá nhất đến mức câu từ rối loạn không thể sắp xếp.

Em không thể yêu chị. Chúng ta không thể yêu nhau, Tôi bảo.

Vì tôi và em là hai chị em chung nửa phần huyết thống.

Em lắc đầu, bàn tay dài lành lạnh vuốt ve hai má tôi run lên làm tôi vội lo lắng cho tình trạng sức khỏe của em. Mingyu bảo, chị đã nói với em rằng tình yêu dù có được đáp lại hay không đều vô cùng đáng trân trọng, em nên giữ lại tất cả để nếu sau này em gặp được người con gái em yêu, em sẽ được người ấy yêu quý hệt như cách em đã cẩn thận cất giữ những vỏ bánh kẹo này vậy, thế nên em đã luôn giữ hết mọi thứ liên quan đến tôi, trân trọng nó hơn tất thảy. Em cho tôi xem chiếc kẹp tóc tôi làm mất sau khi em đến vài tuần, lục tung cả căn nhà vẫn không thấy, trước đôi mắt ngạc nhiên của tôi dịu dàng giải thích rằng em đã giữ chiếc kẹp tóc này bao nhiêu năm qua, như thực sự tin vào lời nói của tôi. Mingyu bảo, tôi nói đúng, vì em vẫn luôn trân trọng mọi thứ liên quan đến tôi, nên em cũng đã được tôi trân trọng. Em bảo, em thấy biết ơn điều đó vô ngần. Đến mức dẫu tôi và em không thể yêu nhau, em vẫn thấy hạnh phúc.

Tôi thấy mắt mình cay xè, mũi nghẹn lại và tôi ôm em khóc thêm lần nữa. Không còn ba phần vì gã, hệt như lần đầu tiên gã chia tay tôi, lần thứ hai nước mắt tôi rơi hoàn toàn vì Mingyu, vì thiên thần nhỏ của tôi, vì em thương của tôi.

Tôi tự hỏi tại sao Chúa lại độc ác đến thế, dẫn đường cho chúng tôi tréo ngoe đến nhường này. Em yêu tôi, tôi lại yêu gã, gã lại ghê tởm em.. Tôi không xứng đáng với em, một kiếp người này vĩnh viễn không xứng đáng.

...

Lần đầu tiên Mingyu trốn khỏi bệnh viện, là lúc em biết vì sao chạng vạng hôm ấy tôi lại khóc.

Tôi không biết em trốn đi cho đến khi cuộc gọi nhỡ cùng với tin nhắn của mẹ và của gã hiện lên cùng một lúc. Mẹ nhắn, hốt hoảng, rằng Mingyu đã biến mất khỏi phòng bệnh, dây truyền nước đều đã giật ra cả. Còn gã nhắn, đầy cợt nhả, rằng có phải em trai tôi có mái tóc đen và đôi mắt nhu nhược không.

Khi tôi chạy đến quán rượu gần trường nơi Park Woojin thường lui tới trước, trong và cả sau khi chúng tôi hẹn hò, tôi tìm thấy em ngồi ở cửa sau với gương mặt vương vãi vài vết xước đen thẫm. Tôi không thấy gã ở đâu cả, có lẽ gã đã rời đi rồi, chỉ biết lao tới bên em xem xét những vết thương kia, vừa muốn mắng em lại vừa rất muốn mắng bản thân. Em bảo rằng em đã đấm gã ba cú, cười cười bảo rằng tuy bị gã đấm lại hơn chục cú thì đánh được gã vẫn làm em vui lắm. Tôi vừa khóc vừa hỏi em tại sao lại phải làm như thế, Mingyu ôm tôi vào lòng, bờ vai và lồng ngực gầy hơn trước rất nhiều, khẽ bảo tôi rằng bởi vì gã đã làm tôi đau.

Em này, chị cũng đã làm em đau, vậy sao em không đánh chị?

Tôi muốn hỏi em như thế, nhưng em không cho tôi cơ hội hỏi. Mingyu hôn tôi, lần thứ hai.

Có lẽ em biết em sắp hết thời gian để làm điều ấy rồi. Và tôi biết vậy, nên tôi đã hôn lại em.

Tôi và em không thể yêu nhau. Tôi không thể yêu em. Tôi chỉ biết làm thế để phần nào đó chuộc lỗi với em, dẫu rằng tôi biết tôi đã chọn cách chuộc tội độc ác nhất.

Và tôi ước gì Mingyu trách móc tôi vì điều đó, chứ không phải dịu dàng bao dung tất thảy để rồi lặng lẽ ra đi.

...

Lần thứ hai em trốn viện, là trước giáng sinh tầm một tuần, khi tôi vừa hoàn thành năm đại học đầu tiên. Mẹ mắng tôi tại sao lại để em rời đi, tôi không còn trách bà như tôi của cách đây mười mấy năm, tôi biết rõ Mingyu quan trọng nhường nào với bà. Với mẹ, có lẽ em quan trọng nhiều gấp đôi, mà em cũng quan trọng với tôi nhiều nhường ấy, hoặc có lẽ hơn rất nhiều. Mối tình tuyệt vọng của mẹ với người bệnh nhân ung thư dạ dày mẹ điều trị sau khi gặp cha tôi hai năm đã khiến em trở thành ánh sáng cuối cùng mẹ có, báu vật duy nhất còn sót lại chứng minh sự hiện diện mong manh của người đàn ông mẹ yêu nhất cuộc đời - hơn cả cha tôi - trong những tháng ngày công tác xa. Tôi từng trách bà rất nhiều vì vô tâm với chính con gái mình, không để cho tôi cảm nhận được trọn vẹn tình mẫu tử, và vì bà quá lạnh lùng trước sự ra đi của cha. Nhưng sau khi gặp Mingyu, tôi đã hiểu lý do vì sao đứa trẻ lạ mặt đó năm ấy lại được bà đem về nhà nuôi nấng mặc kệ bao dị nghị của họ hàng.

Bởi vì với tôi em còn ý nghĩa nhiều hơn mẹ, nhiều hơn cha. Mingyu quan trọng với mẹ vì em là minh chứng cho mỗi tình đau khổ của bà, nhưng em quan trọng với tôi chỉ vì em là em mà thôi.

Khi tôi hốt hoảng trở về với cái giường trắng toát nhàu nhĩ trống không rồi vội vã đi tìm em khắp nơi gần bệnh viện, em xuất hiện bên dưới tán anh đào duy nhất được trồng ở nơi vốn dĩ chẳng ai muốn ghé thăm này. Em đã gầy lắm rồi, cái dáng cao nhỏng từ hồi bé xíu đã nổi bật nay càng hút mắt, bộ đồ bệnh nhân chẳng hiểu bằng cách nào đã được em thay thế bằng bộ đồng phục cấp ba. Tôi nghĩ giây phút nhìn thấy Mingyu của tôi mặc bộ đồ ấy, như thể em không mắc căn bệnh ung thư dạ dày quái ác chỉ vì di truyền từ cha, như thể em trai bé bỏng của tôi có thể đi học như mọi người bình thường khác, tôi lại lần nữa bật khóc - không biết là vì tôi nhạy cảm hơn xưa hay chỉ vì cứ nhìn thấy em là tôi sẽ đau lòng, suốt thời gian ở bên Mingyu tôi khóc rất nhiều, đến mức em từng gọi tôi là đồ mít ướt.

Em đứng đó, dưới tán anh đào không hề nở hoa vì trái mùa, bộ đồng phục hơi rộng so với vóc người đã gầy đến đáng sợ của em, nhưng vẫn đẹp trai đến kỳ quái. Mingyu mỉm cười, đôi mắt trong veo chứa nửa vầng trăng nhìn tôi chăm chú, trên tay em cầm một đóa hoa lẫn lộn hai màu hoa và một gói quà nào đó buộc ruy băng hồng y hệt những vỏ bánh kẹo em nhận được từ những người yêu mến em năm xưa. Tôi bước chậm lại, bình ổn hơi thở gấp gáp sau khi chạy khắp nơi mà vẫn không thấy em đâu, cố gắng mỉm cười trong khi nước mắt đã chực trào khóe mắt.

Em đưa cho tôi gói quà nhỏ đầu tiên, bảo rằng hãy mở nó khi tôi chỉ còn lại một mình. Tôi hiểu ý em, gật đầu, thầm mong cái ngày ấy không bao giờ tới. Vì ngày mà tôi chỉ còn lại một mình, là ngày em đã mãi mãi đi xa. Không có em bên cạnh, cả đời này tôi có lẽ sẽ không bao giờ tìm được ai ở bên tôi như em. Rồi Mingyu đưa tôi bó hoa có hai màu xanh lam và đỏ chói buộc lại bằng một sợi ruy băng tím, có lẽ là em đã tự mua hoa về tự bó lại vì thắt nơ không hoàn hảo được như ngoài cửa hàng làm, tôi lóng ngóng nhận trước khi cẩn thận nhìn từng loại hoa. Màu đỏ và xanh lam vốn là hai màu đối chọi nhau, có lẽ vì đây là món quà em dành tặng tôi vậy nên tôi vẫn thấy nó đẹp đến lạ thường.

Là một đóa hoa lưu ly xanh buộc cùng một chùy hoa đinh tử đỏ rực.

Tôi đã từng đọc về ý nghĩa các loại hoa, chỉ cần nhận ra đúng hai loại hoa Mingyu tặng tôi ráp vào với trí nhớ mơ hồ trong não tôi liền không kiềm được nữa mà hai khóe mi chảy dài nước mắt.

Hoa lưu ly mang ý nghĩa đừng quên em nhé; còn đinh tử đỏ, có nghĩa là tình yêu không bao giờ đổi thay.

Mingyu cười, trời nổi gió lộng thốc qua mái tóc đã chẳng còn bao nhiêu sợi của em, làm lay động cả vạt áo đồng phục rộng quá cỡ.

Em của tôi.

Thương yêu, khờ dại, ngây ngô, bé nhỏ của tôi.

Mingyu lại ôm tôi vào lòng, bó hoa hai màu ép giữa lồng ngực tôi và em, bàn tay em đặt sau đầu tôi ghì chặt lấy trong khi tôi gác trán lên vai em khóc nức nở.

Thiên thần của tôi, cuối cùng cũng sắp bị Chúa đòi về vườn địa đàng rồi.

Tôi thì thầm bên tai em, nghẹn ứ đến độ tôi ngờ rằng em không nghe thấy, rằng tôi sẽ không bao giờ quên em. Tôi không thể nói tôi yêu em, dẫu chùy đinh tử đỏ em trao cho đã nói hết tình yêu em dành cho tôi, lặng thầm mà bất tử. Tôi không yêu em, tôi không thể yêu em - như yêu một người con trai nào đó, một tình yêu theo kiểu trai gái đôi lứa, một tình yêu như thứ tôi từng mù quáng trao cho gã.

Tôi biết Mingyu hiểu, nhưng em chỉ dịu dàng ôm tôi. Em luôn bao dung như vậy, như khờ như dại, lại như chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi, cũng chẳng khác nào em yêu tôi đến chừng không cần đáp lại vẫn sẽ hạnh phúc.

Ước gì tôi yêu Mingyu như cách em yêu tôi.

Như vậy, có lẽ khi em ra đi, tôi cũng sẽ chọn lựa cách cùng em đi đến cuối kiếp người.

Nhưng em lại bắt tôi hứa rằng, nhất định phải sống tiếp, sống thay cho em, còn phải sống thật tốt.

Đôi mắt mang nửa vầng trăng khuyết của em xoáy sâu vào mọi đau thương trong tôi, ép tôi phải gật đầu.

Nhận được lời hứa của tôi, Mingyu mỉm cười.

Nụ cười đẹp nhất trên trần gian. Nụ cười mờ nhòa vì lớp nước mắt bao phủ thị giác, nhưng lại in sâu vào tận xương tủy tôi, cả đời này cũng không thể quên được.

...

Ngày tôi chỉ còn một mình trên thế gian, là một ngày đầu xuân.

Mingyu của tôi nhắm mắt dưới tán anh đào lớn nhất giữa nghĩa trang, vào đúng mùa hồng rực cả một góc trời.

Tôi ngồi xuống bên cạnh nơi thiên thần của tôi được dẫn về với Chúa, mở ra gói quà tôi cẩn trọng nâng niu suốt những tháng cuối em còn ở lại với tôi. Là cái kẹp tóc màu tím năm xưa tôi đánh mất, kèm theo một mẩu giấy nhỏ viết xiêu vẹo những dòng chữ hẳn Mingyu đã dốc cạn sức lực để viết.

Em viết, cảm ơn chị vì đã là người con gái em yêu.

Tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy ấy đến khi chữ viết tay run rẩy của em mờ đi vì những giọt nước mắt rơi xuống, rồi tôi cẩn thận đặt gần bức ảnh em - vẫn thuần khiết, xinh đẹp hệt như ngày đầu tiên gặp gỡ - một đóa hoa hồng viền trắng thắt ruy băng tím.

Bầu trời mùa xuân mang màu xanh nhạt, tiết trời còn hơi lạnh, tôi ở bên em thêm vài phút rồi đứng dậy, vừa đúng lúc một cánh hoa anh đào mỏng rơi xuống trên nền đất nơi bé nhỏ của tôi đang ngủ rất ngon.

Tình yêu kín đáo, sâu sắc, sẵn sàng hy sinh cho người mình yêu.

Ấy là ý nghĩa của hoa hồng viền trắng.

Tôi mỉm cười, lần đầu tiên gặp em khi đôi cánh của em đã dang rộng lần nữa, tôi chỉ mong em sẽ luôn vui. Lần cuối gặp Mingyu nhất định không được phép khóc, tôi chỉnh lại đóa hồng viền trắng trước khi cúi người tạm biệt em lần cuối.

Chị sẽ không khóc đâu, vì em muốn tôi sống hạnh phúc mà, phải không em?

...

fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro