Một ngày xuân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Rabindranath Tagore

"Một ngày xuân tươi
Nàng bước tới,
Lạc bước
Vào khu rừng tôi
Khu rừng đã
Bao đêm cô đơn chơi vơi.

Nàng khoác trên vai
Dáng vẻ Người Yêu Dấu
Nàng mang theo
Giai điệu
Bản tình ca ngẩn ngơ,
Nàng mang theo
Mật ngọt
Ru vỗ giấc ngủ tôi mơ.

Bỗng bàng hoàng
Một cơn sóng bạo tàn
Ập đến,
Bến bờ trái tim tôi
Chợt tan hoang,
Nhấn tìm xuống đáy đại dương
Trăm vạn lời muốn nói
Ngổn ngang,
Và đôi môi tôi
Mấp máy
Tên nàng chẳng còn vang.
Nàng tựa mình bên gốc cây
Nàng quay đầu nhìn tôi chăm chú
Và sao mắt nàng đớn đau đến vậy?
Rồi vội bước
Nàng sà vào lòng tôi
Như kẻ say.
Bàn tay tôi lồng trong tay nàng
Nàng nói
Nhẹ nhàng:
“Chàng và em – đôi kẻ xa lạ
Vì cớ gì chuyện này lại xảy ra?”
Tôi nói:
“Em à!
Ta sẽ dựng lên
Một cây cầu đi đến vĩnh viễn
“Nó” nằm đó
Giữa hai bản thể
Huyền bí chẳng tỏ tường
Nhưng “nó” sẽ tỏa sáng
Là niềm nhiệt huyết tựa ánh dương.

Tiếng khóc tôi là tiếng khóc của nàng
Nàng ràng buộc tôi, nàng cũng buộc nàng
Nàng ở nơi đâu
Bao lâu tôi tìm kiếm
Nàng trong tim tôi
Trở thành tín ngưỡng
Nàng trong tim tôi
Cũng mải miết tìm kiếm
Tìm tôi.
Vượt qua bể rộng
Nàng đến đánh cắp trái tim tôi
Vượt qua biển rộng
Mà nàng quên mất rồi
Nàng quên trở vể
Nàng lạc lối
Và nàng nào hay
Trái tim mình đóng vai kẻ phản bội
Ôi! Kẻ giăng lưới chẳng hề hay biết
Mình là cá, hay là kẻ đi câu."

Bản gốc: "One day in spring."

"One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.
Suddenly a wild wave
Broke over my heart's shores
And drowned all language.
To my lips no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.
Taking my hands in hers, she said:
'You do not know me, nor I you--
I wonder how this could be?'
I said:
'We two shall build, a bridge for ever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.'

The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.
Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro