√ Lý Ngọc cầu hôn Giản ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương 122

Lý Ngọc nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Em vốn định lãng mạn một tí, ăn ké âm nhạc của người ta, nhưng đợi đến khi tàn cuộc rồi mà anh vẫn chưa đến."

Giản Tùy Anh không hiểu lắm: "Sao cơ?"

Lý Ngọc lấy từ trong túi áo ra một hộp nhung nhỏ, đưa đến trước mặt hắn.

Giản Tùy Anh lập tức nhận ra đó là cặp nhẫn đôi trước đây hắn đã đặt.

Lý Ngọc nhìn vào mắt hắn, chậm rãi mở ra.

Giản Tùy Anh thoáng chốc như có cảm giác cái mặt già của mình đang nóng bừng lên, hắn bĩu môi, "Thứ này cũng là do anh trả, em mượn hoa hiến Phật như vậy không thấy ngại à?"

Lý Ngọc chớp mắt đầy vô tội: "Em nhặt được thì là của em."

Giản Tùy Anh không khỏi bật cười: "Đúng là không biết xấu hổ."

Lý Ngọc nắm tay hắn, rồi đột nhiên cậu quỳ một gối xuống.

Giản Tùy Anh trợn tròn mắt nhìn cậu, hàng vạn hàng ngàn chữ kẹt nơi cổ họng, cuối cùng quy thành một chữ "Đệt".

"Em làm gì thế? Em mau đứng lên đi." Giản Tùy Anh còn thấy ngại thay cậu.

Mặt Lý Ngọc cũng nghẹn đến mức đỏ bừng. Vất vả lắm cậu mới dồn hết can đảm để đi làm cái việc ngu ngốc này, vậy mà chỉ một câu của Giản Tùy Anh đã khiến cậu cảm thấy mình còn ngáo hơn nữa. Hiệu quả tệ quá đi.

Lý Ngọc cắn răng, làm cũng làm rồi, mặt cũng mất rồi, không thể cứ như vậy mà kết thúc được, cậu lắp bắp nói: "Anh có thể để em... nói vài câu không?"

Giản Tùy Anh dở khóc dở cười: "Em muốn nói thì nói được rồi, quỳ thế này, dọa chết người ta."

Hắn kéo tay Lý Ngọc nhưng Lý Ngọc lại chẳng mảy may nhúc nhích, ngược lại còn giữ chặt tay hắn rồi nói: "Giản ca, anh hãy nghe em nói."

Giản Tùy Anh nhìn vào ánh mắt cố chấp của cậu, hơi mất tự nhiên thả tay xuống: "Được, em nói đi."

Lý Ngọc ngước gương mặt ửng đỏ lên, chân thành nói: "Giản ca, trước kia em đã làm sai rất nhiều chuyện nhưng anh vẫn bằng lòng trở về bên em, em thật sự rất cảm ơn anh. Em cũng không biết nên cảm ơn bao nhiêu người đã mang anh đến bên em nữa..."

Giản Tùy Anh chỉ cảm thấy tim mình đập như nổi trống, vừa như muốn cười, lại vừa thấy xoang mũi cay cay. Khung cảnh một người đàn ông lại quỳ gối trước một người đàn ông, tay nâng nhẫn kim cương, nói mấy lời sến sẩm, khỏi phải nói buồn cười và ngốc nghếch đến nhường nào. Giản Tùy Anh có nằm mơ cũng không ngờ chuyện này cũng có ngày sẽ xảy đến với mình, mà đúng là đã xảy ra thật rồi.

Không những thế còn khiến hắn khắc ghi cả đời.

"Giản ca." Lý Ngọc lấy chiếc nhẫn ra, giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Giản Tùy Anh cúi đầu nhìn ngón tay mình, vẫn chưa kịp thích ứng, trong đầu còn nảy ra một ý nghĩ: Đệt, ông đây phong lưu cả đời, còn như hoa như ngọc thế này mà cứ công khai vậy à?

Lý Ngọc đứng lên đưa chiếc nhẫn còn lại cho hắn: "Đeo cho em đi."

Giản Tùy Anh đeo nhẫn cho cậu có hơi thô lỗ, muôn vàn cảm xúc nơi trái tim lại không biết phải biểu đạt thế nào.

Lý Ngọc dùng tay đeo nhẫn cầm lấy tay Giản Tùy Anh, tay kia nâng mặt hắn lên hôn môi hắn thật sâu.

Tình cảm dào dạt trong lòng mỗi người lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể. Cảm giác hạnh phúc không ngôn từ nào có thể hình dung này mang đến cho họ sự thỏa mãn và vui sướng mà trước nay chưa từng có.

Hôn xong Lý Ngọc nghiêm túc nhìn vào mắt Giản Tùy Anh, "Đeo nhẫn rồi thì anh sẽ được xem là người đã kết hôn, không được léng phéng bên ngoài đâu đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro