Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tuấn Miên đang trong bếp bày thức ăn sáng vừa mới đặt về. Dọn ra xong, định như mọi khi lên lầu gọi cậu chủ thức dậy. Vừa định nhấc chân đi thì thấy Thế Huân một thân chỉnh tề đi xuống. À thì anh có hơi bất ngờ một chút vì thường ngày cậu chẳng bao giờ thức vào giờ này đâu.

" Tôi vừa gọi đồ ăn sáng xong, cậu chủ vào ăn một chút rồi đi."
Anh vừa nói vừa đi đến bên tủ lạnh rót một ly sữa để lên bàn cho cậu.

Thế Huân cũng không nói gì, bước đến kéo ghế ngồi xuống, cậu hết cách rồi bây giờ có làm thế nào anh cũng sẽ chẳng chịu trở về Mĩ đâu, đành chấp nhận thôi.
Tuấn Miên cũng ngồi xuống chỗ đối diện cậu. Cả hai duy trì một bầu không khi im lặng mà ăn. Một lúc Tuấn Miên cuối cùng cũng lên tiếng trước:

"Phu nhân lúc tối có gọi hỏi tôi tại sao không thể gọi cho cậu được!"

"Điện thoại tôi hết pin."
Thế Huân vẫn đang ăn lơ đãng trả lời.

" Tôi cũng nghĩ vậy nên đã nói với phu nhân như thế."

"Ừ."

Cuộc đối thoại đến đây là kết thúc. Bầu không khí im lặng lại tiếp tục cho đến lúc kết thúc buổi ăn. Chẳng hiểu nổi hai con người này tại sao lại có thể chịu được sự nhạt nhẽo này nữa.

Thế Huân đã lái xe đi trước, anh ở lại dọn dẹp một chút rồi cũng đi sau.

Anh thường có thói quen uống cà phê vào buổi sáng. Trên đường đi  anh tấp vào một quán gọi 2 ly Americano và 1 ly trà sữa chocolate  sẵn tiện mua cho cậu và Xán Liệt luôn. Đúng lúc vừa tính tiền xong quay ra, anh thấy người đàn ông mặc một thân vest đen chắc là người công sở chăm chú nhìn vào chiếc iPad đi ra khỏi quán vô tình rớt cái ví lại trong quán.

" Này anh gì đó ơi! Anh rơi ví này!"

Tuấn Miên thấy thế lớn tiếng gọi người kia lại.
Người ấy dường như không nghe tiếng anh gọi vẫn  chăm chú vào màn hình iPad và bước đi.
Tuấn Miên vội vàng chạy tới nhặt ví đuổi theo.

" Này anh ơi !"

Tuấn Miên đuổi theo kịp nắm lấy vai của người đàn ông ấy. Bây giờ con  người ấy mới có phản ứng giật mình quay đầu lại. Lúc này mới nhìn thấy gương mặt của đối phương cũng tuấn tú, đẹp trai, không già như anh nghĩ, chắc cũng  tầm tuổi anh.

Thấy người kia quay lại , anh buông tay đang nắm vai người ta ra đưa chiếc ví ra, nói:

"Anh hình như làm rơi ví này."

Mất một lúc, đối phương thì đang nhìn anh chằm chằm mà vẫn chưa có phản ứng gì hết. Thấy đối phương cứ đứng ngơ ra một chỗ, Tuấn Miên thầm nghĩ chẳng lẽ anh ta không thể nghe được, anh thử lên tiếng thêm một lần nữa.

" Anh gì ơi, anh có nghe tôi nói gì không?"

Người kia giống như vừa mới được hoàn hồn, bối rối bắt đầu sờ soạng túi quần của mình mới phát hiện mình bị rơi ví lúc nào không hay.

"A, đúng rồi, là ví của tôi cảm ơn cậu nhiều lắm."

Tuấn Miên đưa chiếc ví cho đối phương mỉm cười.

" Không có gì, chuyện nên làm mà. Cũng không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước nhé!"

Mà chàng trai  kia không hiểu sao lại tiếp tục ngơ ngác không lên tiếng. Tuấn Miên cảm thấy người này vô cùng kì lạ, anh ta có bị bệnh gì không nhỉ? Sao cứ một lúc là bị ngơ ra thế. Anh có chút bối rối quơ quơ tay trước mắt đối phương.

"Anh có nghe tôi nói gì không ?"

" Cậu nói gì cơ? À, vâng." Trương Nghệ Hưng giật mình tỉnh lại giữa mớ suy nghĩ kì lạ trong đầu, mới sực nhớ đối phương đang nói chuyện với mình, đáp lại.

"Vậy tôi đi trước."

"À...Vâng."

Tuấn Miên mỉm cười tay xách 3 ly cà phê chuẩn bị xoay người đi.

" Này cậu ơi..."

" Có chuyện gì không ạ?"

"Ừm cũng không có gì, cảm ơn cậu lần nữa nhé!"

Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Nghệ Hưng  lại có chút ngẩn ngơ, tay không tự chủ đưa lên ngực trái của mình.
' mình bị bệnh gì rồi phải không?' Nghệ Hưng cảm nhận được tim của mình bỗng dưng lại đập nhanh lạ kì.

Vốn dĩ lúc nãy, anh định hỏi Tuấn Miên tên gì nhưng một người xa lạ không quen không biết gì tự dưng lại đi hỏi tên người ta như vậy có phải hơi kì lạ không nên đành thôi vậy. Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp lại, Trương Nghệ Hưng mong là vậy.

.

Xán Liệt vắt chiếc áo của mình lên ghế, rồi ngồi xuống nhìn Thế Huân vừa đến đã bay qua phòng của anh rồi ngồi xuống chiếc sofa  thản nhiên rung rung chân ngồi chơi game, không nhịn được hỏi.

" Yah, Sao hôm qua chưa nhận việc đã bỏ đi đâu vậy?"

" Tại thích thì đi không thích thì đi thôi."

"Cái thằng nhóc này, dám ăn nói với anh mày thế đấy!"

Xán Liệt trừng mắt nhìn thằng em họ trời đánh kia dửng dưng nói chuyện không có kính ngữ gì cả, bực tức muốn giáo huấn cho thằng nhóc này một trận.

" Này, dù cậu vào đây chỉ để học hỏi kinh nghiệm thôi nhưng cũng phải tuân thủ luật công ty chứ, em mà cứ tự ý bỏ đi giữa giờ làm như vậy nhân viên cấp dưới nghĩ anh bao che cho em họ của mình mà chỉ trích tổng giám đốc anh đây không công bằng nữa. Em phải giữ  mặt mũi cho anh  mày chứ!."

" Thì chẳng phải mặt mũi anh vẫn ở trên mặt của anh đấy sao!?"

Nếu nói thú vui của Thế Huân là gì thì đó chính là ngồi chọc cho ông anh họ thân yêu hay nóng tính của mình nổi giận lôi đình lên, nó khiến cho tâm trạng của cậu vô cùng tốt. ( À đó chỉ là trừ khi lúc nào Xán Liệt quá sức tức giận mà đánh cho cậu một trận thôi)

Mắt thấy anh họ yêu dấu của mình sắp bay qua tẩn cho cậu một trận, cậu liền buông điện thoại xuống, vươn vai một cái rồi nhếch mép nhìn anh.

" Ầy, biết rồi, biết rồi mà."

Thật sự là Xán Liệt muốn đập nát cái gương mặt đẹp trai mà thiếu đánh của nó một trận. Nhưng đây là công ty anh phải giữ hình tượng Phác Tổng điềm đạm, lạnh lùng mà trừng mắt tha cho cái tên nhóc kia.

Cốc...cốc...cốc...

"Vào đi."

Cô thư ký nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

"Dạ thưa Phác Tổng, hôm nay ngài có cuộc hẹn với giám đốc Trương của công ty Lay lúc 10h ạ."

" Được rồi,khi nào Trương tổng tới mời anh ấy đến phòng tiếp khách đợi tôi." Xán Liệt xem đồng hồ đeo tay rồi gật đầu với cô thư ký.

" Vâng, tôi xin phép.

Thế Huân từ lúc tới đây đã ở lì trong phòng của anh, giờ cũng phải quay về "làm việc" thôi.

" Thôi em đi về làm việc của em đây."

"Không tiễn."
Xán Liệt chính là chờ mỗi câu này.

.
.

" Chào ngài, ngài cần gì ạ ?"
Cô tiếp tân lịch sự hỏi người trước mặt.

" Tôi là Trương Nghệ Hưng giám đốc  của công ty Lay,hôm nay có hẹn với Tổng Giám đốc Phác."

" À, vâng mời ngài đi theo tôi."
Nữ tiếp tân đưa tay chuẩn lịch sự mời.

Nghệ Hưng đi theo cô ấy,vừa xoay người đi thì gặp bóng lưng người lúc sáng. Anh liền nói với tiếp tân đợi một chút rồi đuổi theo bóng lưng kia.

" Này cậu ơi ! "

Ở sảnh công ty có bao nhiêu người đi lại, người kia thì tưởng đang gọi người khác nên cũng không quan tâm lắm.

" Này, cậu nhặt ví ơi !"

Lần này Tuấn Miên dừng lại, lúc sáng mình có nhặt ví giúp người đi đường, hình như là đang gọi mình thì phải, cậu quay lại nhìn người phía trước đang tiến lại phía mình.

" Lại gặp cậu ở đây rồi."
Nghệ Hưng trong lòng vui vẻ đi lại gần cậu.

" Cậu làm ở đây à?"

" Vâng tôi làm ở đây, còn anh...?"
Tuấn Miên khá ngạc nhiên, nhưng cũng lịch sự trả lời.

" Tôi là Trương Nghệ Hưng, là đối tác của công ty này, hôm nay đến đây để bàn việc kí hợp đồng."

" À, tôi là Kim Tuấn Miên rất vui được gặp anh."

Nghe người kia giới thiệu là đối tác của công ty nên anh lịch sự bắt tay chào hỏi.

" Rất vui được gặp cậu Tuấn Miên, chuyện lúc sáng cảm ơn cậu lần nữa nhé! "

" Không có gì đâu ạ, đó là chuyện hiển nhiên nên giúp thôi."

"À.... nếu... nếu cậu có thời gian cậu có thể cùng tôi ăn một bữa cơm không ? Chỉ là tôi muốn mời cậu một bữa thay lời cảm ơn ấy mà."

Nghệ Hưng có chút lúng túng mở lời mời với anh.

" Chuyện nhỏ thôi mà cũng không có gì đâu, anh không cần khách sao như vậy đâu."

" Nếu bây giờ cậu không rảnh thì có để sau mà, đây là danh thiếp của tôi khi nào cậu có thời gian thì gọi cho tôi. Tôi chỉ muốn mời cậu một bữa ăn để cảm ơn, nếu không tôi sẽ khó chịu chết mất."

Nghệ Hưng vừa nói vừa rút ra một tấm danh thiếp đưa cho anh. Tuấn Miên thấy cậu có ý như thế cũng không nỡ từ chối được, cuối cùng cũng nhận tấm danh thiếp từ tay cậu.

" Vâng, khi nào có thời gian tôi sẽ gọi cho anh."

" Tuấn Miên cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu được không? Tôi... Tôi khi làm việc không hay nhận số điện thoại lạ, nếu lỡ cậu gọi tôi lại không biết số của cậu mà tắt thì không biết thế nào nữa."

Nghệ Hưng cố bịa ra chuyện này nọ mục đính chính là để có thể có được số của anh.

Tuấn Miên nhìn cậu cũng không biết nói gì cho phải chỉ cười rồi lấy điện thoại nhập dãy số xong bấm nút gọi.

Điện thoại trong túi của Nghệ Hưng reo lên vài tiếng rồi tắt.

" Được rồi đấy." Tuấn Miên mỉm cười.

Mục đích cuối cùng cũng thành công, Nghệ Hưng cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền bên má,nhìn anh rồi nói cảm ơn.

"Bây giờ tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu. Nhớ khi nào rảnh phải gọi cho tôi đó!"

" Được rồi."
Tuấn Miên mỉm cười nhìn người rời đi,  không biết rằng nãy giờ có người đang đứng cạnh thang máy dõi theo cuộc nói chuyện của anh và Nghệ Hưng mà chau mày khó chịu.

Chính xác đó là thiếu gia Ngô Thế Huân. Lúc đầu cậu định về văn phòng ngủ một giấc nhưng chợt nhớ từ nãy tới giờ cũng gần 1 tiếng rồi Tuấn Miên tại sao lại chưa đến, không biết có chuyện gì không. Lại thầm mắng bản thân việc gì phải quan tâm chứ, không phải anh ta không ở bên quản mình rất thoải mái sao! Tuy cậu nghĩ như vậy nhưng từng bước chân tiến về phía thang máy đã bán đứng cậu.

Thế Huân vừa từ thang máy bước ra thì thấy ngay khung cảnh đấy.Lại không ngờ mình đang lo lắng cho anh ta sao? Hoá ra là anh ta đang trò chuyện vui vẻ với người khác ở đây, khiến cho cậu đi lo chuyện không đâu.
Chả biết lí do gì khiến cho Thế Huân nhìn thấy hai người nói chuyện, cảm thấy khó chịu vô cùng mà ngay cả cậu cũng không hiểu.
Chỉ tội cho Tuấn Miên không biết gì tự dưng bị cậu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống anh mà chả biết lí do.

Ai mượn thiếu gia cậu tự dưng lo lắng không đâu làm chi rồi  bây giờ khó chịu -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro