Chương 1: Thất hồn lạc phách - Vừa gặp đã thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Huyền Môn đã lâu lắm rồi chưa phát hiện được đệ tử nào ưu tú.

Tất cả tông môn đều lâm vào khủng hoảng không người kế tục. Những bậc đại năng sau khi ngộ đạo, tuổi thọ từ trăm năm tăng đến hơn ngàn năm, nhưng hậu đại của bọn họ, vẫn cứ chỉ là căn cốt của phàm thế.

Dù là nam tu nữ tu căn cốt thượng thừa kết hợp với nhau, cũng không cách nào cải biến được tình trạng hiện tại.

Phàm nhân tu tiên, thời gian tu dài nhưng tỉ lệ thành công cực thấp. Lại thêm yêu ma tấn công, thiên tai nhân họa làm hao tổn, nhân số các đại tông môn bây giờ đều dần ít đi.

Nhưng gần đây, tiên môn lại phát hiện trẻ mới sinh ở ma tộc lại có thể kế thừa căn cốt của cha mẹ, mà không phải chỉ một hai trường hợp.

Ma Tộc trước giờ luôn tham lam cố chấp, giao chiến cùng tiên môn nhiều năm nay. Nếu cứ phát triển theo đà này, chỉ sợ chưa tới trăm năm, thực lực sẽ vượt qua tiên môn.

Như có lưỡi đao treo trên cổ, toàn bộ tiên môn đều tràn đầy lo lắng.

Chín vị chưởng viện của Cửu Uyên Tiên Tông, cộng thêm ba mươi sáu vị trưởng lão tập họp lại, cùng thương lượng đối sách. Thương lượng tới thương lượng lui, phát hiện không có đối sách nha – ngươi quản trời quản đất, làm sao quản được ma tộc người ta sinh con?

Ma anh trở nên mạnh hơn, trời mới biết nguyên nhân là gì, lỡ như nam nhân bên người ta mạnh hơn bên mình thì sao, không thấy mặt à không mất mặt à?!

Chưởng viện Âm Dương Thiên Cù Tử vẫn yên tĩnh lắng nghe. Hắn toàn thân áo trắng in chìm hoa văn, tóc đen mềm mại rũ xuống tận eo, sau lưng đeo đàn tranh và kiếm, tua kiếm thật dài rũ trên bờ vai hắn.

Hắn một mực im lặng, chưởng viện Đạo Tông Ngọc Lam Tảo hỏi một câu: "Thiên Cù Tử, ngươi nói gì đi chứ?"

Thiên Cù Tử rũ mắt, giọng nói trầm thấp ôn hòa: "Phái người thâm nhập vào Thiên Ma Thánh Vực, tìm hiểu tin tức."

Vừa nói xong, Ngọc Lam Tảo lập tức vỗ vai hắn, hắn nghiêng người né tránh, Ngọc Lam Tảo cũng quen rồi, không thèm để ý, cười toét miệng: "Có lý có lý nha!"

Tám vị chưởng viện, ba mươi mấy vị trưởng lão, sao lại không nghĩ tới điều này được chứ? Chỉ là chờ hắn mở miệng thôi. Lúc này mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉ thiếu vỗ tay nữa thôi: "Kế này của Hề chưởng viện* hay lắm, hay lắm! Đã vậy, chúc Hề chưởng viện mã đáo thành công!"

*Nam chính đạo hiệu Thiên Cù Tử, tên thật thì họ Hề, nên được kêu là Hề chưởng viện.

Tất cả đều vui vẻ, chỉ có sư tôn của Thiên Cù Tử là thở dài.

Muốn thâm nhập được vào Thiên Ma Thánh Vực, tất nhiên là phải ngụy trang thành ma tộc.

Thiên Cù Tử chậm rãi rót ma tức vào trong cơ thể, quá trình thống khổ như vậy nhưng trên mặt hắn cũng không thể hiện rõ ràng. Chỉ có mồ hôi là thành thật lăn xuống, ướt đẫm ống tay áo.

Sư tôn Tái Sương Quy của hắn thủ ở bên cạnh, thấy thế chỉ thở dài: "Ngươi biết rõ bọn họ lười nhác, cố ý dụ ngươi đi, sao lại còn nhiều lời?"

Thiên Cù Tử cố nén đau nhức tê tái từ trong huyết mạch, giọng nói khàn khàn: "Việc này kỳ lạ, dù gì né tránh cũng không phải là cách giải quyết."

Tái Sương Quy quyết tâm, muốn giúp hắn đưa đạo ma tức cuối cùng vào thân thể. Nhưng Thiên Cù Tử dựng thẳng tay cự tuyệt, vẻ mặt muốn tự mình làm. Rõ ràng sắc mặt trắng bệch, lại cứ quật cường im lặng, không lộ ra chút yếu ớt nào.

Tái Sương Quy đối với người đệ tửu này của mình, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Kỳ thực lấy thiên tư của Tái Sương Quy, không đủ tư cách để vào hàng trưởng lão của Cửu Uyên Tiên Tông.

Nhưng vận khí ông tốt, thu được một đệ tử thiên tư kinh thế.

Nhưng ông biết, người này nhìn ôn hòa như thế, nhưng bên trong lại giấu băng. Mỉm cười là ngàn dặm xa cách cự tuyệt, chưa từng thổ lộ tâm tình.

Ông muốn căn dặn vài câu, lại đột nhiên phát hiện nhiều năm như vậy, vẫn cứ là Thiên Cù Tử dặn dò ông mà thôi. Ông cười khổ, chỉ nói một câu: "Sớm trở về."

Thiên Cù Tử nói: "Sau khi ta đi, sư tôn nhớ quản giáo việc học của chúng đệ tử thật chặt. Vân Giai yếu về pháp trận, Vân Thanh cần luyện thêm kiếm đạo,..."

Tái Sương Quy bất đắc dĩ, xem đi, người lo lắng thật ra vẫn cứ là hắn.

Thiên Ma Thánh Vực.

Pháp điện bày biện thật hoa mỹ, nhưng cửa sổ lại đóng chặt. Một tia nắng lọt vào từ giữa khe hở, Húc Họa đưa tay đón. Tay vừa mới động, khóa sắt ở giữa lập tức rung vang.

Xiềng xích giam cầm linh lực, Húc Họa giật giật khóe miệng, vị "bạn thân" này của nàng, thật là có lòng.

Ngoài cửa có tiếng vang, có người tiến đến. Húc Họa không ngẩng đầu, người kia đi đến trước mặt nàng, áo bào đen thêu hoa văn hoa mỹ phức tạp bằng tơ vàng lấp lánh.

Hắn dịu dàng khẽ vuốt tóc nàng. Bọn phụ nhân Phương Tài đã giày vò nàng kịch liệt, trong phòng bây giờ tràn ngập hương khí của nàng. Hương hoa quế ngọt ngào, làm lòng người mê say.

Hắn khàn giọng nói: "Húc họa, nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái đi." Húc Họa bất động, hắn vẫn cố chấp nâng cằm nàng lên, ép buộc nàng nhìn mình, "Nàng như vậy, ta rất lo lắng."

Lời của hắn vô cùng chân thành, Húc Họa cười châm chọc: "Sao, hạ lệnh làm nhục ta bấy nay, hóa ra không phải là Ma Tôn à?"

Hương khí dày đặc, làm hắn có chút mê loạn, "Húc Họa, nàng là Ma Hậu mà ta chọn. Ta có lòng luyến mộ, sao lại làm nhục cơ chứ?"

"Luyến mộ?" Húc Họa cười một tiếng, không có bất kỳ tình cảm nào mà hắn chờ mong.

Hắn vuốt ve gương mặt nàng, tộc Ma Khôi đúng là đẹp đến khắc vào xương tủy. Hắn nói: "Chỉ là một chút dạy dỗ thôi. Ta hi vọng thân thể của nàng, sẽ chỉ vì ta mà vui vẻ. Tin tưởng ta, nàng sẽ chậm rãi thích những thứ này."

Dùng lượng lớn khí cụ và dược vật để kích thích dục vọng trong thân thể nàng. Khơi ra vô tận khoái cảm, để cho nàng khuất nhục.

Những phụ nhân tinh thông phương diện này, đã để lại trên người nàng hằng hà vết tích, nhưng vẫn không thể đánh bại được linh hồn của nàng.

Hắn đã sắp mất hết nhẫn nại.

Húc Họa nói: "Chi bằng giết ta."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nàng, môi nàng ấm áp mà mềm mại, như suối nguồn tỏa hương vô tận. Hắn nói: "Ta làm sao có thể giết nàng, ta nói rồi, nàng chính là Ma Hậu mà ta chọn."

"Vậy ra sẽ giết ngươi, Doanh Trì." Âm thanh của nàng thấp mà mạnh mẽ.

Ma Tôn Doanh Trì dường như yên tâm hơn, tay hắn xuyên qua suối tóc dài, nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy thon thon của nàng. Da thịt bị hắn đụng vào run rẩy, hắn cố gắng nhẫn nại, không muốn cưỡng đoạt món trân quý: "Húc Họa, ta cần một Ma Hậu. Ta chỉ hi vọng người đó là nàng. Lúc trước, chúng ta du sơn ngoạn thủy, nấu rượu đối ẩm, không phải rất vui vẻ sao? Bây giờ nàng cần gì phải quật cường?"

Húc Họa thân thể rã rời, nhưng giọng vẫn rõ ràng: "Ngươi hao tổn tâm cơ kết bạn với ta, chỉ bởi vì phát hiện tộc Ma Khôi khi kết hợp cùng ma tộc có thể sinh hạ ma anh mà thôi. Tình cũ cũng chỉ là một mặt dối trá, cần gì nói tới?

Doanh trì chậm rãi đè chặt cổ nàng, đè éo để nàng tựa vào ngực mình: "Nghe tiếng tim đập của ta một chúc đi Húc Họa. Không cần phải nghĩ như vậy."

Hắn không biết Húc Họa có đang nghe hay không, nàng xem ra đã rất suy yếu, như hoa cỏ bị giẫm đạp, một trận gió nhỏ thổi ngang cũng có thể ngã quỵ. Hắn thích sự yếu ớt dịu dàng này, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt căm thù trên đó: "Món đồ chơi bị độc chiếm, cũng cần phải để ý hay sao?"

Doanh Trì nhẹ nhàng buông nàng ra, nhớ tới đợt tuyết đầu mùa năm đó ở Họa Thành, nàng đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, trông như tạc từ tuyết, từ sương. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, nói với mấy phụ nhân thủ ngoài cửa: "Trong vòng ba ngày, nếu không có tiến triển gì thì toàn bộ các người đều phải chết."

Lượng thuốc lại tăng lên, Húc Họa chán ghét đến tận xương tình triều trong cơ thể mình. Mâu thuẫn mãnh liệt, để bọn phụ nhân thấy kết quả đạt được không hề khả quan.

Có người nhỏ giọng nói: "Khương di, nàng hình như không chịu nổi nữa."

Phụ nhân cầm đầu ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét nàng. Mặc dù thời gian Ma Tôn cho là có hạn, nhưng nếu người này xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bọn họ chỉ sợ là chết trăm lần cũng không đủ.

Qua một lúc, Khương di lại nói: "Còn có thể tiếp tục, thêm một chén dâm xà huyết."

Xà huyết vào người, Húc Họa đọt nhiên nhắm hai mắt lại, thân thể hư nhược ngã xuống đất. Bọn phụ nhân sợ hãi, Khương di hấp tấp dò xét hơi thở của nàng, lập tức biến sắc. Cả phòng phụ nhân đại loạn, có người nói: "Nàng chết rồi, chết rồi!"

Sợ hãi trên mặt Khương di chưa tan, cả giận quát: "Câm mồm! Đi tìm y tu mau!"

Sau đó bà ta nhìn về xích sắt trên tay Húc Họa, dây thừng nối lấy tường vã vòng xích ở cổ tay của nàng, khiến nàng chỉ có thể ngồi, không thể ngồi, nằm. Ban đầu muốn thời dịp nàng rã rời mà đánh vỡ ý chí, nhưng bây giờ chỉ sợ là không xong. Bà ta cũng không chú ý tới cái khác, tìm chìa khóa mở xiềng xích trói Húc Họa với tường ra.

Vòng xích màu bạc vẫn còn trên cổ tay, nàng vẫn không có linh lực, nhưng có thể nằm xuống nghỉ ngơi. Khương di đang muốn đỡ nàng nằm xuống, khuỷu tay Húc Họa lại đột nhiên vọt đến đập mạnh vào mũi của bà ta.

Khương di chỉ nghe ầm một tiếng, máu chảy đầy mặt, lập tức mất đi tri giác.

Hai phụ nhân còn lại ngẩn ngơ, muốn la lên, Húc Họa mượn lực xích chân nặng nề, toàn lực nện trên đầu hai người. Hai người nối nhau ngã oặt xuống, trong mắt là vẻ kinh hoàng – chuốc nhiều dâm xà huyết như vậy mà nàng vẫn còn mạnh đến thế?

Húc Họa cố gắng đứng đạy, chìa khóa vòng xích hẳn là trên người Doanh Trì. Toàn thân nàng bây giờ không hề có chút linh lực nào. Càng thêm đáng sợ chính là: dâm xà huyết rần rật trong huyết quản của nàng, sắc mặt nàng ửng đỏ, mồ hôi tuôn như mưa.

Ngứa ngáy đến từ xương cốt, khiến nàng khát vọng muốn được ôm và hôn.

Húc Họa lảo đảo chạy ra khỏi thạch điện, phía trước có một mảnh rừng dâu.

Tộc Ma Khôi sinh ra tại Họa Thành, trời sinh thích hái dâu nuôi tằm. Sau khi Doanh Trì bắt nàng, cũng tự cho là đúng mà dời một mảnh rừng dâu tới. Húc Họa xông vào, trước hết phải nghĩ biện pháp mở ra xích tay chân, nếu không có linh lực, nàng lại mang dị hương trên người, bất luận thế nào cũng không trốn thoát được.

Nhưng Doanh Trì đã dùng cái này hạn chế nàng, hiển nhiên cũng nắm chắc rằng người mất đi linh lực không thể nào mở ra.

Nàng đi sâu vào rừng, trên thân chỉ có một lớp sa y mỏng như cánh ve, lúc này mồ hôi thấm ướt, dính sát lên thân. Huyết dịch dưới da như thiêu như đốt, nàng thở gấp gáp, hết sức ổn định tâm thần.

Thiên Cù Tử dò xét những ma anh được sinh ra gần đây, phát hiện tất cả ma anh đều có một điểm giống nhau – mẹ của chúng, là Ma Khôi.

Tộc Ma Khôi, cư ngụ tại Họa Thành, rất ít vãng lai cùng chủng tộc khác.

Không ai biết rằng khi bọn họ cùng ma tộc sinh con, lại có thể kế thừa huyết mạch của ma tộc.

Thiên Cù Tử nhíu mày, rất nhanh ý thức được chuyện này với Ma Khôi mà nói, chỉ sợ không phải chuyện may mắn. Quả nhiên kiểm chứng một đường, phát hiện rất nhiều Ma Khôi không hề tình nguyện, nhiều người còn bị cầm tù giam giữ.

Chuyện này Ma Tôn Doanh Trì có biết hay không? Hay căn bản đây cũng chính là ý hắn?

Xét dã tâm của hắn, một khi đã biết được việc này, Ma Khôi tuyệt không có khả năng an ổn. Mà bây giờ, ma anh lần lượt ra đời, Doanh Trì có phải cũng chuẩn bị sinh ma anh rồi không?

Thực lực Ma Tôn là không thể nghi ngờ, nếu ma anh này cũng kế thừa thiên tư của hắn, chỉ sợ tiên môn lại có thêm một cường địch.

Lại nói, nếu Ma Khôi có thể mang thai ma anh, vậy thì kết hợp với người trong tiên mộn, phải chăng cũng giữ được căn cơ huyết mạch?

Nhưng Âm Dương Viện chính là nền tảng của Cửu Uyên Tiên Tông, có liên quan đến thuật pháp của các tông môn khác. Hắn thân là chưởng viện Âm Dương Viện, đối với pháp trận này tuy không thể so với tuyệt đỉnh trận tu, nhưng cũng xứng được danh xưng thủ viện.

Hắn dễ dàng xuyên qua pháp trận, cẩn thận quan sát, không đi vào trong điện. Ngoài điện vậy mà trồng một mảnh rừng dâu. Thiên Cù Tử chau mày, Huyền – Ma giao chiến vô số lần, song phương đều rõ nhau như lòng bàn tay. Pháp điện này cũng không phải lần đầu hắn vào, từ khi nào lại gieo xuống rừng dâu?

Doanh Trì hình như cũng không giống người thích hái dâu.

Thiên Cù Tử đi đến đó, chóp mũi thoang thoảng một mùi thơm không dứt. Là hương hoa quế ngọt ngào, nhưng lại không có cây quế nào. Thiên Cù Tử lần theo hương mà đi, đột nhiên sau đầu có tiếng gió. Phản ứng của Thiên Cù Tử vô cùng nhanh lẹ, nhưng kẻ đánh lén mặc dù nhanh như điện, nhưng khí lực kém xa tưởng tượng của hắn.

Một kích của bảo kiếm va chạm với xiềng xích trên cổ tay nàng, phản lực chấn động, nàng phun ra một ngụm máu, ngã về sau.

Là nữ tử. Thiên Cù Tử vô thức tiếp lấy nàng, xoay người một cái, chặn lại thế ngã. Tóc dài triền miên xoắn vào nhau, mùi hương ngọt ngào kia, trong nháy mắt tập kích hắn. Dù có pháp trận vô thượng cũng không dùng được.

Thiên Cù Tử chỉ thấy trong lòng đầy một mùi hương nồng nàn, hắn ôm vai nàng, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, là sự nóng hổi mà đời này hắn chưa từng nhận biết.

Là Ma Khôi, hắn tại những nơi có Ma Khôi khác từng ngửi được hương khí này, nhưng không nồng đậm như vậy.

Húc Họa chỉ cảm thấy phế phủ đau đớn kịch liệt, không có linh lực quả là yếu ớt, đối phương chỉ hơi ngăn cản thì thuật pháp đã đả thương nàng. Trong miệng nàng hơi tanh, máu ứa ra khóe môi.

Thiên Cù Tử không biết tại sao trong tình cảnh cấp bách này, sự chú ý của hắn lại tập trung tại nơi đó. Hắn đưa tay vận linh lực cho nàng, lập tức phát hiện xiềng xích trên cổ tay.

Hắn xoay người ôm nàng lên, Húc Họa cảm giác được khí tức xa lạ của nam tử, toàn bộ cảm giác của thân thể đều tụ lại nơi đang tiếp xúc với hắn. Tay phải nàng cầm chặt vạt áo của hắn, trong nháy mắt không biết mình muốn đẩy ra hay muốn kéo sát vào.

Thiên Cù Tử ôm nàng đi mấy bước, đem nàng đặt xuống dưới cây dâu, nâng tay nàng lên. Húc Họa thấy vậy, một chân lập tức đạp đến.

Thiên Cù Tử lấy đầu gối chặn chân nàng lại, giọng hơi nâng, nói: "Khốn Long Tỏa, ta có thể mở."

Húc Họa lúc này mới mở to mắt, khi đôi mi rung động kia tách ra, đôi tròng mắt như ngọc lưu ly triệt để hiện đến, một tia sáng từ trong lưu ly vừa chuyển, đã lu mờ mười dặm dâu xanh.

Thiên Cù Tử chỉ thoáng nhìn, liền quên cách mở Khốn Long Tỏa. Hắn dời mắt đi, thầm hít sâu, gọi về lý trí và thông minh đang tứ tán của mình.

Húc Họa hỏi: "Ma tộc phổ thông, có thể mở được trói buộc của Ma Tôn sao?" Giọng nàng hổn hển, như phiến lông vũ đậu lại trên tim, nàng bây giờ tựa vào thân cây dâu, tay nâng lên không cao. Thiên Cù Tử quỳ một gối bên cạnh nàng, cúi đầu, nhanh nhanh chóng chóng phá vỡ trùng điệp pháp trận của Khốn Long Tỏa. Hắn phải cực lực khống chế bản thân, mới có thể không nhìn đến những nơi khách ngoài cổ tay nàng. Hắn nói: "Ngươi là ai? Vì sao bị Doanh Trì cầm tù ở đây?" Đã biết mà còn hỏi, cố ý che giấu choáng váng của mình.

Sau đó hắn nghe thấy người kia nhẹ giọng nói: "Húc Họa, ta tên là Húc Họa."

Chưởng viện Âm Dương Viện lại phải lần nữa đào ra chút tin tức hữu dụng từ trong cái đầu đáng thương của mình – Khôi Thủ tộc Ma Khôi, Húc Họa. Bởi vì không tham gia chiến sự, nhiều năm qua chỉ nghe tên.

Hắn giải Khốn Long Tỏa, bỏ ra thời gian gấp năm lần bình thường. Mà trong khoảnh khắc Khốn Long Tỏa mở ra, nàng lại như giao long phá băng. Linh lực trở lại, cuồn cuộn trong huyết mạch. Thiên Cù Tử thối lui mấy bước, mùi hương ngọt ngào bức người kia như muốn dìm chết người trong đó.

"Đưa ngoại bào cho ta." Nàng chỉ chỉ áo bào của hắn, Thiên Cù Tử không chút do dự, cởi áo cho nàng. Thình lình ánh ngọc trong ngực lóe lên, bị Húc Họa dùng ngón tay kéo ra.

Thiên Cù Tử đưa tay ra cản, chạm phải đầu ngón tay của nàng, như phải bỏng mà lập tức rụt về.

Húc Họa cầm trong tay nhìn một tí, là một khối ngọc bội, Song Ngư Bội của Âm Dương Viện Cửu Uyên Tiên Tông. Người của Cửu Uyên Tiên Tông?!

Húc Họa phủ ngoại bào của hắn lên người, cười khẽ: "Gian tế sao?"

Thiên Cù Tử muốn nói lại thôi, hắn mang theo tín vật của đại đệ tử Hề Vân Giai của mình. Đi vào Thiên Ma Thánh Vực, nguy hiểm rất lớn. Nếu như vô ý bị bắt, Doanh Trì cũng không phải là người nhân từ biết nương tay. Nhưng thân phận đại đệ tử của chưởng viện Âm Dương này, cũng sẽ giúp hắn không bị giết, mà khi Doanh Trì đòi chuộc cũng sẽ không đòi tiền chuộc quá cao.

Có giá trị nhất định, nhưng lại không phải giá trị lớn nhất. Đúng là thân phận thích hợp nhất.

Húc Họa nhìn thoáng qua phía sau ngọc bội, quả nhiên có một chữ "Giai" rõ ràng. Đại đệ tử của chưởng viện Âm Dương, Hề Vân Giai.

Nàng ném ngọc bội về, Thiên Cù Tử đưa tay tiếp lấy. Trước mắt, năng lực Thiên Cù Tử biểu hiện ra, xác thực là tương xứng với Hề Vân Giai – hắn dùng thời gian gấp năm lần để giải Khốn Long Tỏa.

Húc Họa làm sao có thể nghĩ tới, đó còn có thể vì Hề chưởng viện thấy sắc mờ mắt cơ chứ?

Ánh sáng lóe lên trong tay nàng, chính là pháp bảo Xá Thế Liên Đăng. Ánh mắt của Thiên Cù Tử ngừng một chút trên liên đăng, hỏi: "Một mình ra ngoài được không?"

Húc Họa xoa nhẹ cổ tay trắng ngần, mỉm cười hòa nhã: "Đủ. Đa tạ."

Giọng nói như châu như ngọc, khiến lòng Thiên Cù Tử rung động. Nàng lấy từ khư đỉnh ra một vật, ném cho Thiên Cù Tử: "Ân cứu mạng, sau này báo đáp."

Thiên Cù Tử tiếp vật vào tay, nhân ra đó là một khối hổ phách. Hổ phách trong suốt, bên trong là một mảnh lá dâu yên tĩnh ngủ say, xanh như phỉ thúy. Hắn chậm chạp thu vào trong tay áo, nhìn lại đã thấy Húc Họa đạp lên dâu mà tiến. Áo bào màu đen, lộ ra sa y màu trắng bên trong. Một thân này của nàng, trắng đến chói mắt, đen đến đậm nồng, tóc đen như suối, xõa ra sau lưng.

Pháp trận của thạch điện ngăn không được nàng, nàng từng bước thong dong, theo trận khí mà đi, khí phách thong dong như đạp trên mây trời, ngẩng đầu ngước mắt, chiếm hết phong lưu.

Vậy mà lại quên hỏi nàng, Ma Khôi kết hợp cùng người trong huyền môn, phải chăng căn cốt đứa bé cũng theo cha mẹ. Thiên Cù Tử vuốt ve hổ phách trong tay áo, bốn chữ thất hồn lạc phách, cùng lắm cũng chỉ như này mà thôi.

Trở lại Âm Dương Viện, Thiên Cù Tử thanh tẩy ma tức trên thân. Róc xương tẩy tủy, thống khổ là khó tránh khỏi. Nhưng hắn lại cứ thất thần.

Đạo tu Ngọc Lam Tảo, đao tu Mộc Cuồng Dương, phật tu bất Động Bồ Đề, ba vị chưởng viện ngồi đợi ngoài bình phong sơn thủy. Thiên Cù Tử ngoài nóng trong lạnh, không có nhiều hảo hữu. Cũng chỉ có ba người này mặt dày, thường xuyên đi lại với hắn.

Mộc Cuồng Dương thân mang trang phục võ sư màu xanh xám, tay cầm càn khôn nhật nguyệt đao dài sáu thước, mặt thiếu kiên nhẫn hỏi: "Thiên Cù Tử ngươi xong chưa, không được ta vào giúp ngươi nhá?"

Thiên Cù Tử lõa thể nằm trong bồn tắm, máu tươi chảy ra khỏi lỗi chân lông, máu đỏ đầy bồn. Lo rằng Mộc Cuồng Dương thật sự xông tới, hắn nỗ lực nói: "Mộc chưởng viện xin chờ một chút."

Ngọc Lam Tảo mặt mày bất đắc dĩ: "Mộc Cuồng Dương, ngươi có thể giống nữ nhân một tí không! Hắn giờ đang lõa thể đó, ngươi đi vào hỗ trợ cái gì?!"

Mộc Cuồng Dương chống trường đao xuống, làm rung động mặt đất: "Cũng lâu lắm rồi đó, không nhìn thấy ta cứng hết cả lên rồi sao!"

"..." Ngọc Lam Tảo cùng Bất Động Bồ Đề đều cấp tốc tránh xa nàng. Mộc Cuồng Dương nhìn hai bên một chút, hỏi: "Làm gì vậy, ra nói là đầu gối ta đó. Aiz đệ tử Âm Dương Viện thật là một chút quy củ cũng không có, chúng ta đứng cả buổi, vậy mà đến cái ghế cũng không cho."

Bất Động Bồ Đề rốt cục nhìn không nổi nữa, nói: "Mộc chưởng viện, chúng ta bây giờ là đang đứng trong phòng tắm của Thiên Cù Tử." Nào có ai bày ghế uống trà trong phòng tắm cơ chứ.

Mộc Cuồng Dương cả giận nói: "Chúng ta rõ ràng là ở trong phòng tắm của hắn, lại không thể nhìn hắn tắm. Thiên lý ở đâu?!"

"..." Ngọc Lam Tảo hơi đau răng rồi: "Mộc chưởng viện, chúng ta là đang hộ pháp cho hắn..."

Bất Động Bồ Đề tay lần phật châu: "Mộc chưởng viện chớ gấp. Để bần tăng tụng một chương kinh, thanh tâm cho chưởng viện." Dứt lời, niệm một đoạn Độ Vong Chú.

Ngọc Lam Tảo bất lực: "Ngươi đây là siêu độ cho Thiên Cù Tử hay gì?"

Tái Sương Quy không thể nhịn được nữa, cầm khăn tắm đuổi ba người ra ngoài. Tẩy ma tức dù nguy hiểm thống khổ, nhưng chỉ cần đám người này không đến hộ pháp cho Thiên Cù Tử, Thiên Cù Tử cmn còn có chút hi vọng sống.

Sắc có đôi lời:

- Giải thích tên truyện một chút: "Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài" – đại khái truyện này nam chính thầm mến nữ chính, mà thầm mến thì người kia chính là ánh trăng trong lòng. Tên truyện đại khái là ánh trăng cuối cùng cũng đến với người vẫn hằng nhớ thương. Tên cũ "Tang Trung Khế" – có nghĩa là hẹn ước trong rừng dâu, y như cảnh nam nữ chính gặp nhau ở chương đầu này. Tang thụ là cây dâu, không phải là cái chi chết chóc đâu hen.

- Năm mới khai hố mới, vì quá hay nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng đọc, hi vọng được ủng hộ haha. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro