Hay là mình thử yêu nhau đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Yumi Lê

Thế gian này tôi không tin có định mệnh, nhưng tôi tin rằng khi tình yêu chân tình ta hướng về ai đó, dù đi một vòng thật lớn rồi một ngày ta cũng sẽ trở về bên nhau.

                                  ∆

     Những hạt mưa long lanh bay bay phủ khắp con đường thân quen ngày nào. Mưa thấm ướt vai ai, mưa như vô thức gợi lại trong tôi những mảng màu kí ức đã lãng quên tự khi nào mà ngay cả bản thân tôi cũng không hề hay biết. Tôi lạc lỏng trên con đường mưa ấy. Cảm giác sao lạ lẫm đến thế. Tôi chợt mỉm cười với dòng suy nghĩ vu vơ của mình... mùa này mưa gắt quá!

     Thành phố Đà Lạt như bừng tỉnh giấc, vươn đôi tay "xanh" của mình chào đón nàng mưa từ phương xa trở về sau một chặng đường dài lưu lạc chốn nhân gian. Nó đắm mình vào cái cảm giác se buốc của cơn mưa phùn đang gieo mình xuống thế gian này.

     Những ngọn đồi thông như hòa theo âm điệu thăng trầm của cơn mưa, nhảy múa cùng những âm thanh hối hả ấy như một vũ trường náo nhiệt, cả thành phố nhộn nhịp hẳn. Nhưng nào ai biết, nơi vũ trường náo nhiệt ấy, ở một góc nhỏ nào đó lại có một nơi yên ắng đến lạ thường - mưa như đọng lại giữa thành phố ngàn hoa.

     Con đường ngoằn nghèo ôm lấy thành phố bé nhỏ nằm sừng sững trên những sườn đồi thoai thoải, chúng tôi vẫn bon bon trên chiếc xe đạp cà tàng trở về nhà như mọi khi. Năm nay Đà Lạt mưa đến sớm nhỉ? Tôi co rút người về phía tấm lưng to lớn của Thiên trước mặt, hơi ấm từ người kia tỏa ra như lò sưởi phi năng lượng mà tôi may mắn nhận được giữa chốn này.

     Mới về chiều thôi vậy mà cái lạnh đã về tới chiếm trọn cả thế giới, lạnh đến mức như muốn cắt xé da thịt của người ta. Tôi rùng mình, thu nhỏ thân hình không thấy to lớn của mình để tập trung toàn bộ nhiệt độ cơ thể về một vị trí. Bàn tay nhỏ nhắn của tôi bất giác run lên làm cho người trước mặt cũng phản ứng theo. Chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường.

     "Cậu lạnh à?"

     Giọng nói trầm trầm của Thiên hòa cùng làn gió xuyên vào tim tôi, nó chẳng lạnh chút nào, ấm đến lạ thường. Thiên cũng chẳng đợi tôi đáp trả, cậu ấy vội nắm chặt lấy bàn tay đang run lên của tôi để bỏ vào túi áo của mình.

     "Ôm chặt tớ."

     Tôi như bị giọng nói của ai kia điều khiển mọi hành động, ngoan ngoãn nhẹ nhàng choàng đôi tay lên eo người ngồi phía trước. Tôi vốn là một cô gái dũng cảm, tôi chẳng sợ ngã, cũng chẳng sợ bóng tối nhưng đằng sau sự dạn dĩ của bản thân, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường, sợ hãi sự cô đơn và cái lạnh của xứ này.

     Có vài lần Thiên bất chợt hỏi tôi, có phải tôi vừa được nhặt đến đây sống hay không? Với cái lạnh của xứ này, hầu như mọi người đều quen thuộc và thích ứng rất tốt, chỉ duy tôi dù mười mấy năm ở đây nhưng vẫn không chịu được cảm giác lạnh buốt đặc trưng của vùng núi Tây Nguyên này.

     Tôi cười nghịch đáp lại:

     "Chắc tớ chính là sinh vật điển hình minh chứng học thuyết chọn lọc tự nhiên là có ngoại lệ nhỉ. Tớ là sinh vật cá biệt còn sót lại trong quá trình chọn lọc đấy!"

     Thiên cốc đầu tôi một cái rõ đau.

     Tôi thật sự rất sợ cái lạnh nhưng rồi một ngày khi tôi chẳng còn muốn trốn tránh nỗi sợ hãi của mình nữa, bởi trong cái giao mùa lạnh lẽo ấy tôi đã vô tình tìm được tia bắng mặt trời ấm áp cho riêng mình - đó chính là Thiên.

     Thiên không phải là người ở đất Lâm Đồng này, cậu ấy vốn là dân Sài thành, năm bọn tôi vào cấp ba, bố cậu ấy chuyển công tác lên trên này, thế là cậu ấy cũng được chuyển đến học cùng với lớp tôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, mỗi ngày cậu ấy thường đến đón tôi đến trường, dần dà tình cảm giữa chúng tôi càng thêm thân thiết và tôi chợt nhận ra thứ tình cảm kia vốn chẳng phải tình cảm giữa những người bạn thân. Một cảm giác đặc biệt chợt nhói lên trong tim.

     Sinh nhật đầu tiên cậu ấy đón cùng tôi cũng vào cái mùa mưa phùn vừa đến mang theo cái lạnh chết người này. Tôi sinh vào mùa hạ, mùa hạ ở vùng Tây Nguyên cũng chẳng khác gì mùa đông, mùa mưa cũng đến sớm mang theo cái lạnh se buốt, tiết trời cũng trở nên khắc nghiệt, tôi chui rúc trong nhà ôm khư khư người bạn chăn giường yêu quý, chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà. Nói trắng ra thì sinh nhật năm nào tôi và chiếc lò sưởi cũng ở bên nhau cho hết ngày.

     Tôi vừa làm bài tập xong đồng hồ cùng điểm chín giờ tối, tôi sắp xếp lại chỗ ngủ của mình rồi định nhanh chóng "đi du ngoạn chốn thiên đường" ngay lập tức. Bỗng điện thoại chợ reo lên liên hồi, đầu dây bên kia là Thiên. Tôi cất giọng lười nhác của mình đáp lại:

     "Cậu gọi tớ có chuyện gì giờ này thế?"

     "Nhiên, cậu đến bờ hồ chỗ bọn mình hay tới giúp tớ, tớ xảy ra chút chuyển ở đấy... đến nhanh nhé!"

     Thiên giục tôi hối hả, giọng cũng nhạt đi phần nào. Tôi chưa kịp định hình luồn sự việc vừa chạy xẹt qua bên tai, đầu dây bên kia đã để lại một tràn âm thanh "tút... tút..." ngân dài. Tôi giật mình lao thẳng xuống giường rồi vớ vội chiếc áo len mỏng trên cửa, leo lên chiếc xe đạp phóng thẳng về phía hồ Xuân Hương.

     Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ biết tình cảm ẩn sâu trong tôi đang thôi thúc bản thân mình mỗi lúc thêm hỗn độn, bàn tay cũng toát cả mồ hôi. Cảm giác ấy tôi cũng không biết diễn tả như thế nào, cảm giác kì lạ mà trước đây tôi chưa bao giờ biết - cảm giác nhói lên nơi lồng ngực trái. Giây phút ấy, tôi cũng chỉ mong có thể sớm tìm ra cậu ấy.

     Sau một vòng luẩn quẩn cuối cùng tôi cũng tìm được cậu ấy. Tôi ném thẳng chiếc xe đạp và lao đến ôm chầm cậu lấy cậu ấy như vừa tìm được một món quà yêu quý của mình bị lạc mất từ rất lâu. Nước mắt lặng lẽ rơi trong lòng, nỗi niềm hạnh phúc trào dâng khi nhìn thấy Thiên vẫn bình yên đứng trước mặt tôi. Khi ấy, tôi chợt nhận ra bản thân mình đã thật sự thay đổi vì cậu ấy nhiều đến thế, ngay cả lý trí cũng không thể khống chế được.

     Thiên đứng yên mặc cho tôi ôm chầm như thế, tôi đoán chắc rằng cậu ấy cũng đang rất ngạc nhiên trước hành động của tôi. Khoảnh khắc ấy như chậm lại, một lúc lâu tôi cảm nhận được thân hình của Thiên đang rung lên, thấp thoáng nghe tiếng cười khanh khách của cậu ấy vang lên.

     Tôi ngượng ngùng vội buông lỏng tay mình ra, sau một hồi trấn tĩnh bản thân tôi chợt nhận ra mình vừa bị ăn nguyên một "con cá" to đùng ấy chứ. Khổ nỗi sinh nhật tôi lại đúng ngay vào ngày Cá tháng Tư, lại giữa cái tiết trời thế này, cũng không dám oán trách người ta, chỉ do mình ngốc quá thôi. Tôi cố nén lại hơi thở dồn dập của mình quá lớn về phía ai kia:

     "Cậu làm cái trò gì thế hả?"

     Tôi đẩy mạnh cậu ấy ra xa. Thiên nhìn nét mặt giận dữ của tôi phì cười:

     "Thì ra bệnh sợ lạnh của Gấu ngủ đông như cậu cũng không phải bất trị."

     "Tớ về đây."

     Tôi quay người giận dỗi bỏ đi, mặc cho cậu ấy cười khanh khách phía sau. Tôi định phóng lên xe chạy một mạch về nhà rồi treo cái mặt giận dỗi ấy đến hết cả tuần cho em kia nhớ đời. Nhưng tiếc rằng kế hoạch của tôi đã bị dập tắt từ khi mới le lói hình thành.

     "Tớ xin lỗi."

     Thiên nhẹ nhàng bước tới từ phía sau, khoác chiếc áo của mình lên cho tôi.

     "Tớ chỉ muốn cậu tập đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân thôi, đạp xe một quãng đường dài như thế chắc cậu cũng bớt lạnh rồi đúng không?"

     Tôi như con mèo nhỏ ngoan ngoãn quay lại nhìn cậu ta đầy xúc động chẳng nói được lời nào, vô thức gật đầu đáp lại.

     "Hôm nay sinh nhật cậu, cậu cả ngày chỉ trốn trong nhà chẳng chịu đón sinh nhật cùng ai. Tớ hi vọng cậu sau này dù có tớ bên cạnh hay chỉ một mình cậu cũng sẽ vui vẻ trong ngày sinh nhật với tất cả mọi người, nhớ chưa?"

     Đôi mắt tôi như bị vật gì đó bay vào, cay cay đến khó chịu, tôi cố ngăn những dòng nước mắt xúc động trước mặt Thiên. Cậu ấy nói đúng, tôi không thể trốn cả đời như thế, tôi không thể tránh tất cả khó khăn trong cuộc đời mình mãi, tôi cần học cách đối mặt.

     Đôi môi tôi cong lên trong hạnh phúc. Tôi lấy lại vẻ hoạt bát vốn có của mình mè nheo lại Thiên:

     "Vậy quà của tớ đâu?"

     "Tặng rồi."

     "Đâu?"

     "Hôm trước chẳng phải tớ nói sẽ tặng cậu một món quà bất ngờ?"

     "Ừ."

     "Tặng rồi, cậu bị tớ dọa chạy ra đây, chẳng phải rất bất ngờ sao?"

     "Cậu... thật quá đáng!"

     Tôi đạp xe đuổi theo Thiên và quãng đường thật xa, đến tận bờ hồ bên kia. Bên một bãi đất trống có rất nhiều người đang đứng đó. Xa xa, có vài người vẫy tay gọi chúng tôi, trong ánh đèn mờ ảo tôi nhìn qua một lượt, chẳng phải là các bạn cùng lớp của bọn tôi sao?

     Chúng tôi dừng xe lại. Vài cô bạn khác nắm tay lôi tôi vào giữa đám người đông đúc ấy, tôi nghe được hơi ấm đâu đó phát ra. Bài hát Happy Birthday vang lên đầy hạnh phúc, ở những ngọn nến lung linh đang thắp sáng cả một vùng. Thiên nắm tay tôi kéo vào giữa vòng nến, mỉm cười nói:

     "Cậu sợ lạnh nhất nên mọi người sẽ sưởi ấm cho cậu, thế giới này không phải chỉ có một mình cậu, mọi người vẫn ở bên cậu, bảo về cậu,... và tớ cũng thế. Sinh nhật vui vẻ, Nhiên Nhiên."

     Trái tim tôi như loạn nhịp, nó đập thật nhanh và ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được nó và cả cảm xúc của mình. Quả thật tiết trời rất lạnh, nhưng tôi chẳng hề cảm thấy lạnh chút nào, cảm giác ấm áp lưu luyến mãi trong tim tôi. Buổi tối ấy chính là sinh nhật ấm áp nhất trong cuộc đời của tôi. Tôi mãi không bao giờ quên, đôi lúc nhớ về lại khiến tim không khỏi xao xuyến.

     Tôi không quên câu nói của cậu ấy, tôi không sợ hãi nữa, tôi sẽ mạnh mẽ và vẫn luôn tin rằng đôi tay rộng lớn ấy sẽ mãi che chở cho tôi trong cuộc đời này. Cái ấm áp le lói giữa những ngày mưa lạnh buốt cũng đủ sưởi ấm trái tim bé nhỏ của tôi từng ngày.

     Hạnh phúc chợt đến rồi đi, cuộc đời này cũng đã quá đủ trớ trêu cho tôi rồi chăng? Lời hứa còn đây nhưng người đã rời đi, tôi khẽ cười buồn cho thứ hạnh phúc vội vàng ấy.

     Chiều nay mưa phùn lại rơi, gió đêm lại ùa về. Thành phố Đà Lạt vẫn sừng sững giữa những triền đồi, cảnh vật vẫn thế nhưng cảm giác sao lạ quá. Đã bốn mùa mưa qua, nhưng người đi mãi không quai lại. Tôi vẫn chờ nơi đây...

     Hoàng hôn vừa buông xuống phủ lấy cả thành phố, bên bờ hồ dòng người qua lại thêm phần đông đúc. Tôi và Thiên cũng dạo bước bên cây cầu nhỏ, mặt trời đổ bóng đỏ rực xuống mặt nước như qua cầu lửa trầm mình giữa dòng suối. Tôi đắn đo một lúc rồi khẽ dừng bước.

      "Thiên..."

     "Gì thế?"

     "Chúng ta cùng chơi một trò chơi được không?"

     "Cậu lại muốn bày trò hại tới nữa đấy."

     Thiên cười lộ vẻ trêu tức tôi.

     Tôi ngượng ngùng một lúc rồi lấy hết dũng cảm của mình đề nghị:

     "Hay mình thử yêu nhau đi!"

     "..."

     "Chúng ta hãy thử yêu nhau một lần... có được không?"

     Thiên im lặng một hồi lâu rồi đáp lại lời đề nghị của tôi:

     "Xin lỗi, tớ không thể cùng cậu chơi trò chơi này, bởi với tớ tình yêu không thể 'thử', tớ..."

     Tôi cười nhạt quay đầu cất bước dưới chiều mưa, mặc cho ai kia gọi theo. Với tôi, lòng tự trọng của người con gái đã đủ mạnh để nhận lấy kết quả như thế. Xin lỗi, tôi đã dùng hết dũng cảm của mình để bày tỏ tình cảm với Thiên, vì thế tôi cũng chẳng còn chút tự tin nào nữa để đối diện với câu trả lời kia.

     Mưa rơi, mưa lại rơi. Mưa vội vã rơi trên con đường dài miên man, tôi như kẻ lạc bước chao đảo cố cất từng bước đi về phía trước. Trước mặt tôi mưa rơi trắng xóa chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Tôi biết mưa lạnh lắm, nhưng sao tôi chẳng còn cảm giác được gì nữa bởi trong tim tôi cái lạnh còn gắt hơn cơn mưa kia. Dòng mắt cứ lăn dài hòa lẫn vào những giọt mưa lạnh lẽo... trôi đi.

     Từ ngày ấy, tôi và cậu ấy đã bốn năm chưa hề gặp lại. Thiên cùng gia đình về lại Sài Gòn cũng chưa một lần quay trở lại. Năm nào vào mùa này tôi vẫn thường quay lại con đường này chờ một điều gì đó mà chính tôi cũng không biết, tôi chỉ biết đó chính là tìm thức của bản thân như một thói quen không thể từ bỏ mà thôi.

     Chiều nay cũng như những buổi chiều khác, tôi kết thúc tiết học ở trường sớm rồi dạo bước đến bờ hồ, nơi chốn cũ thân quen. Mưa lại lất phất bay trong gió. Cảm giác rất quen nhưng sao trong tôi lại thấy lạ lẫm đến thế. Những kí ức đã qua giờ chỉ còn là quá khứ...

     Tôi bước từng bước thật chậm men theo bờ hồ trở về nhà. Từng bước chân nặng nề như níu lấy tâm hồn tôi ở lại, nhưng giờ đây tôi cũng chẳng muốn luyến tiếc điều gì nữa. Tình cảm dành cho ai kia tôi đã thừa nhận, nỗi nhớ dài đăng đẳng kia đã chôn giấu hình bóng của ai kia quá lâu trong lòng của tôi. Thật sự lúc này, tôi đã quá mệt mỏi, tôi muốn buông tay...

     Chốn này chỉ còn mình ta nhung nhớ, nơi phương xa kia liệu ai đó có bao giờ nghĩ về ta như thế? Tôi chợt mỉm cười cho dòng suy nghĩ ngốc nghếch của mình. Có lẽ tôi chẳng là gì, chỉ là một người lặng lẽ lướt qua trong cuộc đời cậu ấy, chỉ vậy thôi.

     Mùa này mưa gắt quá...

     Mưa mỗi lúc lại thêm nặng hạt, loáng thoáng trong tiếng mưa tôi nghe thấy giọng trầm trầm của ai đó rất quen, dường như đang gọi tôi ở phía sau:

     "Nhiên Nhiên..."

     "..."

     "Là cậu phải không?"

     Tôi giật mình quay người lại. Chính là ánh mắt đó, là nụ cười đó... như ngày đầu ta gặp nhau, tôi chưa bao giờ quên, là Thiên. Như một giấc mơ, tôi cảm thấy rất mơ hồ trước những gì mình thấy. Cảm giác thật kỳ diệu, tôi như tìm được thứ gì đó mà mình đã vô tình đánh mất từ rất lâu.

     Thời gian như dòng nước, nó cuốn đi mọi thứ, cuốn đi ký ức, cuốn đi cả nỗi sợ hãi trong trái tim mình. Chân tôi run rẩy, nó cũng chẳng còn đủ sức lực quay đầu bỏ đi thêm một lần nữa. Khi ấy tôi chợt nhận ra bản thân cũng chẳng đủ quyết tâm quên đi một người và bản thân mình cũng cần dũng cảm để đối diện nó. Thiên mỉm cười khi nhìn thấy tôi, nói tiếp:

     "Xin lỗi vì tớ đã bỏ cậu một mình ở đây lâu đến thế."

     "..."

     Thiên bước tới nắm chặt lấy bàn tay đang run lên vì lạnh của tôi, nheo mày:

     "Trời lạnh rồi, sao lại ở ngoài này ngày?"

     Tôi lặng lẽ rụt tay mình lại giấu ra phía sau.

     "Năm đó tớ đi nhưng không gặp được cậu, tớ tưởng cả đời này cũng sẽ không gặp lại được cậu nữa. Tớ xin lỗi..."

     "Tớ..."

     Hôm Thiên rời khỏi Lâm Đồng, tôi vẫn không đủ dũng cảm đối diện với cậu ấy, tôi chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu ấy từ xa và bốn năm trôi qua, đó chính là điều tôi ân hận nhất bởi sự nhút nhát của bản thân. Và lần này tôi sẽ không hành động ngốc nghếch thêm một lần nào nữa.

     Tôi im lặng không biết nói gì. Thiên vội ôm chầm lấy tôi, nói:

     "Hôm đó tớ đáng lẽ nên dũng cảm đuổi theo cậu để giải thích, nhưng tớ sợ rằng sự ra đi của tớ sẽ khiến cậu không thể chấp nhận được... và sự nhút nhát ấy đã khiến tớ luôn dằn vặt suốt bao nhiêu năm qua. Hôm nay tớ sẽ không để sai lầm lặp lại thêm một lần nữa..."

    "..."

    "Hôm đó tớ vẫn chưa kịp nói với cậu. Tớ không muốn yêu thử cùng cậu bởi tớ muốn yêu cậu thật, Nhiên à. Tớ yêu cậu!"

     Đôi tim rung lên từng nhịp sau những tháng ngày đợi chờ nhau mòn mỏi. Dù rằng chúng ta xa nhau vạn lý nhưng tình cảm dành cho nhau có thể vượt xa hơn thế. Thế gian này tôi không tin có định mệnh, nhưng tôi tin rằng khi tình yêu chân tình ta hướng về ai đó, dù đi một vòng thật lớn rồi một ngày ta cũng sẽ trở về bên nhau. Để ta cho tình yêu của mình thêm cơ hội, thêm thử thách để ta hiểu nhau hơn... đợi chờ để yêu nhau nhiều hơn.

     Mưa đã rơi, mùa này mưa đến sớm thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro