tien mo 497 498

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ lĩnh đám phi hành mọi rợ, thật không ngờ Đôn Triệt nói động thủ liền động thủ liền cả kinh, hoang mang rối loạn, vội vàng tránh né. Cũng may hắn coi như tu vi cũng cao thâm, thân hình lại nhanh nhẹn không bị đạo Yêu Quái Hồn Thiểm đánh trúng. Nhưng vẫn có nửa bên đầu bị luồng ánh sáng chiếu trúng bay mất không thấy dấu vết.

Bất quá, hắn may mắn tránh thoát được không có nghĩa là những tên còn lại cũng tránh được, chỉ cần đạo Yêu Quái Hồn Thiểm chạm trúng đều biến thành một làn khói nhẹ hồn phi phách tán - thần hồn câu diệt.

Những người còn lại của đám Yêu Linh bộ tộc thấy Đôn Triệt ra tay cũng không còn cố kị gì nữa đều bắt đầu ra tay. Bắt đầu đối với phi hành mọi rợ tiến hành chém giết trên quy mô lớn, đem bị sự làm nhục vừa rồi trút đổ lên đầu lên cổ đám phi hành mọi rợ này.

Đám đầu phi hành mọi rợ này tại Hoàng Tuyền Địa Cung thực lực chỉ thuộc loại đê giai vong linh không cường hãn lắm. Chỉ là nương vào danh hào Thiên Quân Thạch Hổ, cáo mượn oai hùm mà thôi. Ở nơi này chỉ có Yêu Linh Bộ lạc mới được coi là cường hãn.

Chỉ vài phút công phu đám phi hành mọi rợ đã chết hơn nửa số còn lại cũng tìm đường chạy trốn. Thủ lĩnh đám phi hành mọi rợ này cũng bị thương nặng xen lẫn trong đám này tìm đường chạy trốn. Về phần Thiên thứ ma trư đã sớm trốn mất từ lúc nào.

Triệu Thụy cùng mọi người đuổi giết một hồi diệt thêm vài chục tên đầu phi hành mọi rợ, lúc này mới quay trở lại. Săn được một đầu Thiên thứ ma trư, mọi người cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ, vì thế trong lòng ai cũng vui vẻ trở về bộ lạc.

Mi Thiên thấy đệ tử thắng lợi sớm trở về không khỏi phi thương cao hứng, vì thế cười nói: "Các ngươi vận khí quả không tồi, liên tiếp 2 ngày săn bắn được 1 đầu Thiên thứ ma trư. Hơn nữa là đầu ma heo này lớn hơn đầu hôm qua".

Đôn Triệt cười đáp: "Đúng vậy sư phó, chúng ta quả thật vận khí tốt, bất quá để đem được đầu thiên thứ ma trư này về cũng không phải dể dàng gì. Một đám phi hành mọi rợ không biết ở đâu tới giành lấy con mồi của chúng ta! Những tên kia bảo rằng đó là của Thạch Hổ cướp đoạt đầu ma heo của chúng ta. Ta mặc kệ trực tiếp đánh giết bọn vong linh đó, đuổi bọn chúng chạy trối chết "

Mi Thiên vừa nghe xong sắc mặt không khỏi biến đổi: "Các người cùng vong linh thủ hạ của Thạch Hổ xung độ với nhau hay sao?"

Đôn Triệt tùy tiện nói: "Đúng vậy, ai biểu bọn chúng kiêu ngạo như vậy, thật là đáng giận mà".

"Đúng vậy! Những tên kia cũng thật là quá mức kiêu ngạo, ngay cả đám vong linh thấp cấp cũng dám nhục mạ chúng ta, quả thật phải cho bọn chúng một bài học mới được". Một vài người khác cũng phụ họa theo.

Mị Thiên nhíu mày trên mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng, tựa như có gì đó muốn nói. Bất quá, hắn cái gì cũng không muốn nói, chỉ gật gật đầu. Đôn Triệt, Đôn Ngân cùng đám yêu linh mặc dù thực lực cường hãn nhưng tính tình qua loa, cũng không nhìn thấy được nét dị thường của sư phụ. Vô cùng cao hứng cùng mọi người lột da đầu ma heo này.

Bất quá, Triệu Thụy từ trước đến nay tính tình bình tĩnh cẩn thận, nhận thấy vẻ mặt âu lo của Mi Thiên. Đợi mọi người đi khỏi, Triệu Thụy mới hỏi Mi Thiên: "Tiền bối, Đôn Triệt và mọi người xung đột với đám phi hành mọi rợ kia, người có phải hay không có chút sầu lo?".

Mi Thiên liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, cũng không phủ nhận nói: "Tuy bọn chúng chỉ là cấp thấp vong linh bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vốn không cần phải để trong lòng, nhưng chúng lại là thủ hạ của Thạch Hổ, vậy thì phi thường phiền toái rồi. Thạch Hổ này là hung linh hung hãn vô cùng, có thù tất báo. Chỉ là, cho tới nay hắn đối với ta có chút kiêng kị, nên cũng không dám mang quân đến xâm phạm. Hiện tại tình huống đã khác, Thạch Hổ nhiều năm như vậy không ngừng tu luyện đồng thời chiêu binh mãi mã bành trướng thế lực. Hiện giờ tại bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung cũng nắm giữ thế lực một phương. Đôn Triệt cùng thủ hạ của hắn xung đột, nếu Thạch Hổ nổi giận xuất lĩnh thủ hạ tấn công, chỉ sợ Yêu Linh bộ lạc của ta không dể dàng chống đỡ a!".

Nói tới đây Mi Thiên không khỏi thở dài .

Triệu Thụy gật đầu cảm thấy Mi Thiên lo lắng không phải là không có lý.

Bỗng nhiên, hắn như là nhớ ra cái gì đó nói: "Đúng rồi tiền bối, ta nhớ rõ đám phi hành man rợ kia vô tình tiết lộ, hình như Thạch Hổ cần lượng lớn huyết nhục cùng linh hồn, đại khái trong khoảng thời gian gần đây, con mồi ít đi chắc là do nguyên nhân này".

Mi Thiên nghe Triệu Thụy nói xong không khỏi trầm tư. Triệu Thụy tinh tế như nhìn ra vẻ mặt Mi Thiên tựa như có điều gì đó muốn nói, liền hỏi: "Tiền bối, có phải có vấn đề gì sao?"

Mi Thiên chậm rãi nói: "Ta nghi ngờ có phải hung linh Thạch Hổ đang tiến hành một loại nghi thức thần bí. Quả thật như vậy, thực lực của hắn sẻ tăng nhanh, nói không chừng thực lực của hắn sẽ tiến vào Độ Kiếp kì. Ta thực sự không hiểu hắn cần số lượng lớn huyết nhục cùng linh hồn như vậy để làm gì .

"Nếu quả thật như vậy, nhóm của ngươi tương đối phi thường nguy hiểm a! Một khi Thạch Hổ có đủ lực lượng cường đại, tuyệt đối sẽ đem ngươi giết trước rồi hẳn tính sau. Bởi vì tại Hoàng Tuyền Địa Cung này, người thực sự có thể gây uy hiếp tới hắn cùng đám vong linh chỉ có ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, một khi ngươi có đủ lực lượng cường đại trở lại". Mị Thiên tâm trạng lo lắng nói.

Ta cũng là lo lắng về điểm này.

Xem ra, cuộc sống ổn định của đám người Đôn Triệt sắp kết thúc, để tránh né Thạch Hổ, sau này chúng ta phiêu bạt tại chung quanh bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung, không thể ở cố định một chỗ lâu dài được rồi".

"Đại khái đây có lẽ là biện pháp duy nhất, bất quá muốn thắng Thạch Hổ cũng không phải là không có khả năng. Nếu ta điều khiển được ma cung, thừa lúc Thạch Hổ chưa kịp thực hiện nghi thức có thể đem giết hắn. Đáng tiếc là ta không có biện pháp điều khiển". Triệu Thụy nói tới đây trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khổ sở.

Nghe Triệu Thụy nói vậy, Mi Thiên không khỏi cao hứng hỏi: " Nga, cái ma cung gì cư nhiên lại lợi hại như vậy, tại sao ngươi không thể điều khiển được? Có thể cho ta xem qua một chút không?"

Triệu Thụy lấy La Hầu Chi Cung từ Càn Khôn Giới ra đưa tới trước mặt Mi Thiên.

"Này ... này hình như là viễn cổ thần khí La Hầu Chi Cung?" Mi Thiên thấy Triệu Thụy lấy ra La Hầu Chi Cung, trên mặt không khỏi khiếp sợ, liền vội vàng hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là La Hầu Chi Cung".

Mi Thiên phi thường cẩn thận nhận lấy ma cung, tỉ mĩ quan sát một hồi lại hỏi Triệu Thụy: "Thần khí này chỉ tồn tại trong truyền thuyết a! Cho dù là ta, cũng không thể nào chứng thực được, rốt cuộc nó có tồn tại hay không. Thật không ngờ, hiện tại cư nhiên có thể nhìn thấy tận mắt được nó. Thật là tam sinh hữu hạnh"

Có trong tay La Hầu Chi Cung này, đối phó với hung linh Thạch Hổ ta nghĩ không có vấn đề gì!

"Đúng rồi, cái chuôi thần khí ma cung này, ngươi từ đâu mà có vậy?"

Triệu Thụy nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Vận khí của ta rất tốt, may mắn có được mà thôi".

Mị Thiên nhìn hắn một hồi cũng không truy vấn mỉm cười nói: "Ngươi thật là may mắn làm cho người khác phải ganh tị, tiền đồ sau này không hạn lượng được đó nha".

Triệu Thụy vội vàng khiêm tốn nói : "Tiền bối quá khen rồi, thật ra, ta trước mắt cũng không điều khiển chuôi La Hầu Chi Cung này".

"Ai! Thật không? Bởi vì, do oán niệm bên trong ma cung này quá mức cường đại ? Bấy nhiêu đó thôi Mi Thiên đã nhìn ra khó khăn của Triệu Thụy.

Triệu Thụy gật đầu có chút bất đắc dĩ nói : "Đúng vậy, La Hầu Chi Cung này từ xưa được làm bằng ẩcánh tay của Ma Thần viễn cổ. Ở bên trong còn ẩn chứa đại lượng oán niệm Ma Thần, lấy thực lực hiện giờ của ta, vẫn chưa có thể khống chế được. Ta từng có nghe nói có loại chú văn viễn cổ có thể đem oán niệm trong La Hầu Chi Cung phong ấn lại. Nhưng nay, chú văn viễn cổ đó đã thất truyền, nhìn khắp Tu Chân Giới chắc có lẽ không còn có một ai biết được".

"Thật không thể thấy được?"

Mi Thiên mỉm cười, nói: "Ta cũng có biết một loại chú văn viễn cổ, có thể trợ giúp ngươi phong ấn oán niệm bên trong La Hầu Chi Cung".

"Thật chứ?" Triệu Thụy nghe xong, không khỏi mừng rỡ.

Không có cách tùy tâm sử dụng La Hầu Chi Cung, cũng là khúc mắc khó giải trong lòng hắn. Bất quá, hiện tại đã có biện pháp phá giải khúc mắc trong lòng, làm cho hắn không khỏi thập phần cao hứng. Triệu Thụy cảm thấy lần này xông vào Hoàng Tuyền Địa Cung nhân họa đắc phúc, thu hoạch không nhỏ a.

Hưng phấn không kéo dài được bao lâu, Mi Thiên lại nói tiếp: "Bất quá, cái loại này phong ấn nguyền rủa viễn cổ này, phải nhờ đến một ít môi giới, nếu như không có mấy cái môi giới kia, bằng vào phong ấn nguyền rủa viễn cổ thì không có cách nào khác có tác dụng".

"Môi giới? Môi giới là cái gì? Phải đi nơi nào tìm kiếm? Có thể tại bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung này tìm được không" Triệu Thụy liên tiếp hỏi.

Mi Thiên cười nói : "Đương nhiên tại Hoàng Tuyền Địa Cung tìm kiếm được. Trên thực tế chỉ có tại Hoàng Tuyền Địa Cung mới có thể tìm kiếm được loại môi giới này, ở nhân gian giới cũng không tồn tại loại này đâu. Cái môi giới này được gọi là vạn năm Âm Dương Hồn Thạch, chỉ có ở những nơi âm dương giao tiếp mới sản sinh ra được nó".

Dương Hồn Thạch có một đặc tính, đó là có thể tại bên trong địa cung không ngừng hấp thu hai luồng không khí âm dương, thậm chí có rất nhiều âm hồn không có ý thức đều được hấp thu.

Cứ như vậy trải qua vạn năm, hấp thu đủ hai luồng không khí âm dương, hình thành vạn năm Dương Hồn Thạch. Ẩn chứa linh lực mạnh mẽ, nhiều nhất,mạnh mẽ nhất, khan hiếm nhất

Dùng nó làm môi giới thi triển phong ấn cổ nguyền rủa, hẳn là có thể phong ân oán niệm bên trong La Hầu Chi Cung.

Chỉ là, Dương Hồn Thạch vạn năm ở bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung rất thưa thớt, cũng là vật hi hữu. Hơn nữa, có chăng đi nữa thì bên cạnh nó còn có vong linh cường đại thủ hộ, muốn có được nó cũng không dễ dàng gì.

Triệu Thụy nhàn nhạt, lại phi thường kiên định nói: "Xem ra cũng nguy hiểm cùng khó khăn mấy ta cũng phải đem lấy Dương Hồn Thạch về, chỉ cần điều khiển La Hầu Chi Cung thêm một lần nữa ta cũng mãn nguyện rồi .

Mi Thiên thấy hắn kiên định như vậy, vì thế vuốt chòm râu bạc, nói: "Đôn Triệt có lần vô tình gặp được Dương Hồn Thạch, nhưng ngặt nỗi lại có vong linh cường đại thủ hộ, nên nơi đó phi thường nguy hiểm. Cho nên ta đã nghiêm cấm không cho hắn động thủ"

Ngươi đối với Dương Hồn Thạch thật sự là cần thiết như vậy ta sẽ cho Đôn Triệt dẫn ngươi đi. Bất quá, ta cảnh báo các ngươi, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải tìm đường mà thoát thân, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh. Nhân loại các ngươi không phải có một câu sao? Người chết vì tiền, chim chết vì mồi (NV: Nhân vi tài tử, chim làm thức ăn vong). Ta không hy vọng thấy cảnh các ngươi gặp phải nguy hiểm đừng như chim vì mồi mà chết .

Triệu Thụy hơi hơi khom người, trịnh trọng nói : "Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ trong lòng". Nói xong, liền xoay người rời đi, đi tìm Đôn Triệt.

Mi Thiên nhìn Triệu Thụy quay đi thì thào trong miệng nói: "Chỉ mong rằng ngươi có thể kiếm được Dương Hồn Thạch mang về , an nguy của Yêu Linh bộ lạc đều nằm trong tay ngươi đó" .

Triệu Thụy lúc tìm được Đôn Triệt, Đôn Triệt đang cùng đường tỷ của mình thương lượng điều gì đó, làm sao phân giải đầu Thiên thứ ma trư to lớn kia. Đôn Triệt kiên trì chính mình muốn động thủ, đây là công việc mà hắn rất thích.

"Hả, Đôn Triệt, ngươi hơi chút dừng tay lại trong chốt lát đi, như thế nào?" Triệu Thụy đi qua vỗ vỗ bả dày rộng Đôn Triệt, nói: "Ta có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng"

"Oh? Triệu Thụy huynh đệ, ngươi có chuyện cần ta hỗ trợ sao? Cứ việc nói đi, ta nhất định toàn lực tương trợ. Đôn Triệt xoay người lại, đem bộ ngực của mình đánh thùng thùng giống như đánh trống, tựa như sợ Triệu Thụy không tin mà thôi. Triệu Thụy cười cười nói: "Cũng không có đại sự gì cả, chỉ là hy vọng ngươi có thể chỉ cho ta cái đường hoặc mang ta đi tìm Dương Hồn Thạch. Vừa rồi ta nghe Mi Thiên tiền bối nói, ngươi đã từng kinh qua chỗ đó, có thiên tài địa bảo như thế sao"

"A? Dương Hồn Thạch? Ngươi muốn đi nơi nào tìm? Đôn Triệt vừa nghe xong, sắc mặt hơi đổi, vẻ mặt cũng đã có chút quái dị.

"Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Triệu Thụy tỉ mỉ nhìn, lập tức nhìn ra sự khác thường của Đôn Triệt, liền hỏi.

Đôn Triệt có phần ấp úng nói: "Không ... Không có gì. Chỉ là ... chỉ là cái địa phương đó, có điều tương đối nguy hiểm. Ta cảm thấy được ... để an toàn tưởng nghĩ tốt nhất vẫn là không nên đi đến đó"

"Ta bức thiết cần phải có Dương Hồn Thạch, ta nguyện ý mạo hiểm cái nguy hiểm kia. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể thay ta dẫn đường" Triệu Thụy ánh mắt nhìn chằm chằm Đôn Triệt, "Có điều nếu như ngươi thực sự sợ hãi, vậy quên đi"

"Sợ hãi? Ai nói ta sợ hãi?" Đôn Triệt trên khuôn mặt không khỏi có chút không nhịn được, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Chỉ là ... ở đó có một vong linh lão già điên, phi thường phiền toái. Ta cũng vì muốn an toàn cho ngươi, ta mới đề nghị ngươi không cần phải đi đến đó"

"Vong linh điên khùng?" Triệu Thụy rất hứng thú, trêu chọc nói: "Vong linh mà cũng bị điên điên sao? Đôn Triệt. Ngươi có phải hay không từng kinh qua bại dưới tay tên vong linh kia. Ăn chút đau khổ à?" Đôn Triệt mặt đỏ như gấc. May mắn có lông mi dài che khuất, không dễ dàng nhìn thấy.

Triệu Thụy thấy hắn ngập ngừng nửa ngày, trong lòng nhất thời minh bạch. Vì thế cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, chúng ta chỉ nhìn qua một cái. Không cần cùng kẻ điên vong linh chính diện giao tiếp. Vạn nhất ngươi thật sự không muốn gặp tên vong linh kia, chỉ cần đem ta tới vùng phụ cận, ngươi có thể rời đi trước.

~~~~

Đôn Triệt vừa nghe xong, vội vàng nghiêm mặt nói: "Như vậy sao được, Triệu Thụy huynh đệ, ngươi tại sao có thể coi thường ta như thế, ngươi xem Đôn Triệt ta là dạng người gì chứ? Ta tuyệt đối không có cái loại người này, ném huynh đệ mặc kệ cho cái tên gia hỏa kia ... "

Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt lại có dấu hiệu thao thao bất tuyệt. nhất thời đầu như muốn to lên, vội vàng cắt ngang lời. "Nếu đã như vậy, hiện tại chúng ta nên đi chứ?"

"Đi thì đi!"

Đôn Triệt đáp ứng, sau đó hướng đường tỷ Đôn Ngân bắt chuyện.

Đôn Ngân vừa nghe xong Triệu Thụy muốn đi tìm Dương Hồn Thạch, không khỏi có chút ngoài ý muốn, ngăn cản nói: "Các ngươi đừng đi, đi chính là chết, lão gia hỏa thủ hộ Dương Hồn Thạch này keo kiệt đến cực điểm, hắn tuyệt đối sẽ không đem Dương Hồn Thạch giao cho các ngươi đâu.

Kỳ thật, lão vong linh kia cùng sư phụ chúng ta đều là lão bằng hữu. Kết quả, lần trước sư phụ tìm hắn hỏi hắn một viên Dương Hồn Thạch, mất rất nhiều công phu, đến nỗi đem cả nước bọt nước miếng phun ra hết cũng không được gì, cuối cùng vẫn là dùng một kiện pháp khí trân quý, mới đổi lấy một viên.

Còn có, tên kia tu vi tinh thâm, thực lực cường hãn, các ngươi muốn cứng rắn cướp đoạt, chỉ sợ cũng không có quá nhiều cơ hội"

"Đến cuối cùng tất có biện pháp" Triệu Thụy cũng không quá để ý, hắn rất giỏi xử lý về những phiền toái.

Đôn Ngân thấy Triệu Thụy tâm ý đã quyết, vì thế không ngăn trở nữa. Đôn Triệt liền mang theo Triệu Thụy ly khai bộ lạc.

Dọc theo đường đi, Triệu Thụy hướng Đôn Triệt hỏi thăm, vong linh thủ hộ Dương Hồn Thạch, rốt cuộc là cái tình huống nào.

Đôn Triệt lại ấp úng lần nữa, không chịu minh giải, chỉ nói là tới đó ngươi sẽ biết.

Triệu Thụy không khỏi cảm thấy được phi thường kỳ quái, Đôn Triệt chính là yêu linh không sợ trời không sợ đất, thậm chí cả hung linh Thạch Hổ, hắn cũng chẳng sợ hãi chút nào, chính là tại sao lại đối với vong linh thủ hộ Dương Hồn Thạch, sợ hãi như thế? Nhưng lại xưng là kẻ điên nữa chứ?

Hắn phỏng chừng, tên Đôn Triệt này đại khái tại trên tay vong linh kia, chịu đủ mọi thống khổ, cho tới bây giờ trong lòng cũng đều sợ hãi. Triệu Thụy cũng không hỏi nguyên nhân vết sẹo trên mặt Đôn Triệt, nhiều nhất chỉ là cười cười nhìn hai tròng mắt Đôn Triệt.

Đôn Triệt bị xem xét có chút chột dạ, nheo mắt nói: "Ngươi cuối cùng là xem xét ta cái gì? Ta mặc dù bộ dáng rất tuấn tú (^oo^) nhưng ngươi cũng không cần phải như vậy chứ. Triệu Thụy huynh đệ, ta đối với nam nhân không có tí hứng thú mà"

Triệu Thụy nguyên bản cảm thấy được, Đôn Triệt rất thú vị, lúc này cũng không nhịn cười được nữa, liền ôm bụng cười ha ha.

Đôn Triệt không biết Triệu Thụy rốt cuộc lại cười cái gì, không khỏi có chút buồn bực, liền ngậm miệng lại hiếm có, không nói không rằng bước lên phía trước dẫn đường. Ở bên trong địa cung quanh co khúc khuỷu được hai ngày thời gian, Triệu Thụy đi theo Đôn Triệt rốt cục cũng đi tới được mục đích.

Trước mắt hắn, là một mặt hồ rất rộng lớn, nước hồ màu nâu, mặc dù nhìn gió êm sóng lặng, lại không biết được ở dưới kia mặt ẩn tàng một vong linh yêu thú hung ác. Trung tâm hồ có một hòn tiểu đảo. Trên đảo rất nhiều cây đại thụ to lớn vươn lên tận trời, cành lá rậm rạp um tùm, xuyên qua cành lá có thể mơ hồ nhìn thấy trong rừng cây có dãy phòng ốc liên miên.

"Trên hòn đảo kia, có một miệng giếng cổ, trong giếng cổ sản sinh ra Dương Hồn Thạch" Đôn Triệt chỉ vào hòn đảo nhỏ giữa hồ. Bất quá, miệng giếng cổ kia có một kẻ điên vong linh thủ hộ, chúng ta ngàn vạn lần đừng làm gì cả.

Triệu Thụy gật gật đầu, sau đó mũi chân đạp trên đất một chút, cao cao nhảy lên, hướng hòn đảo nhỏ giữa hồ bay đi. Đôn Triệt mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng xuất phát từ tình huynh đệ, hắn vẫn là đi theo phía sau Triệu Thụy. Hai người vừa mới rơi xuống trên đảo nhỏ, đột nhiên một cái thanh âm già nua hào phóng đột nhiên từ trong rừng cây truyền ra.

"Ai? Là ai xâm nhập địa bàn của ta!"

Ngay sau đó, một lão khô lâu tràn đầy vết rạn, kéo lê theo một thiết kiếm đã hen gỉ tạo thành một vết rãnh sâu ở dưới đất, vội vàng vọt tới gần sát Triệu Thụy cùng Đôn Triệt.

Lão khô lâu này đánh giá Triệu Thụy cùng Đôn Triệt vài lần, đột nhiên chỉ vào Đôn Triệt lớn tiếng hét lên: "Lại là ngươi! Xú tiểu tử! Lần trước gây sức ép cho ngươi còn chưa đủ sao, lần này lại chạy tới chịu khổ nữa sao? Hừ, lúc này đây, ta sẽ không nể tình nữa, dễ dàng buông tha cho ngươi"

Đôn Triệt cùng yêu vật cường đại chiến đấu, cũng đều không sợ hãi chút nào, lúc này lại không tự chủ được sợ run cả người, lắp bắp thay chính mình biện giải, nói: "Lão ... lão phong tử, ai muốn ý ... nguyện ý đến địa phương quỷ quái này chứ. Chỉ là Triệu Thụy huynh đệ của ta đây, muốn mượn ngươi hai khối Dương Hồn Thạch để dùng dùng. ..."

"Mượn hai khối Dương Hồn Thạch để dùng dùng? Hừ! Xú tiểu tử, lại còn dẫn theo cái tên giúp đỡ lại đây nữa, khẩu khí thật là lớn a. Dương Hồn Thạch kia ngàn năm mới sản sinh ra một khối, mỗi một khối đều trân quý vô cùng, ngươi cư nhiên vừa mở miệng liền mượn hai khối! Thật sự là to gan. Đợi lát nữa xem ta như thế nào thu thập ngươi" Lão khô lâu nước miếng nước bọt bay tung tóe, quơ quơ thiết kiếm uy hiếp Đôn Triệt.

Đôn Triệt không tự chủ được lui về phía sau hai bước, thi triển ra tư thế phòng thủ, như là lâm vào đại địch.

Triệu Thụy hướng lão khô lâu ôm quyền thi lễ, rồi nói: "Tiền bối, ta gọi là Triệu Thụy. Không biết Đôn Triệt vị huynh đệ của ta trước đây như thế nào trêu chọc ngài, ngài lại như thế nào trừng phạt hắn vậy?"

Lão khô lâu cười hắc hắc, rất là đắc ý nói: "Ta chỉ đem lông mao trên người hắn cạo sạch sẽ, làm hắn trần như nhộng"

Lập tức trên khuôn mặt Đôn Triệt biến thành quả cà chua. Một lần trải qua, với hắn mà nói quả thực chính là vô cùng nhục nhã.

Sau khi trở về, hắn thật ra bị đồng bạn bộ lạc cười nhạo tròn một năm! Xem như hiện tại, trên người hắn lông xù một lần nữa mọc ra, chính là như trước không cấm được mấy tên gia hỏa kia, thỉnh thoảng đem sự kiện kia tiến hành giễu cợt.

Hiện tại, lão khô lâu nhắc lại chuyện xưa, Đôn Triệt không khỏi vừa thẹn vừa giận, hận không thể lập tức tiến lên công kích đem lão khô lâu bên kia, đánh cho thất điên bát đảo. Nhưng vừa nghĩ tới đó, lão khô lâu này thực lực cường hãn, đành phải đánh mất cái ý nghĩ kia ở trong đầu.

Triệu Thụy quay đầu lại liếc mắt nhìn Đôn Triệt một cái, tưởng tượng thấy Đôn Triệt toàn thân trần như nhộng, liều mạng nhịn xuống, mới không làm cho chính mình cười ra tiếng. Trên người Đôn Triệt lông rất dài tựa như quần áo vậy, có thể chống lạnh mà cũng có thể che giấu.

Lão khô lâu điên điên khùng khùng này, cư nhiên đem lông trên người Đôn Triệt cạo sạch sẽ, gần như làm cho Đôn Triệt trần truồng xuất hiện trên đường cái. Khó trách Đôn Triệt cảm thấy được dị thường hỗ thẹn, đối với lão khô lâu vừa hận vừa sợ.

Triệu Thụy đột nhiên cảm thấy được, lão khô lâu này mặc dù điên điên khùng khùng, chính là tính cách phi thường thú vị, ít nhất không phải cái loại vong linh khát máu. Có lẽ, không nhất định phải người sống ta chết mới có thể có được Dương Hồn Thạch.

"Tiền bối, chúng ta không hiểu quy củ, mạo muội xâm nhập, thập phần thật có lỗi, mời ngài thứ lỗi cho"

Lão khô lâu trong ánh mắt như ngọn lửa hừng hực: "Đừng nhiều lời cho ta, có lời gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng. Ngươi tiểu tử này, so với cái yêu quái lông dài kia, giảo hoạt hơn nhiều"

Triệu Thụy không khỏi cười khổ, lão khô lâu này, thật đứng là khó đối phó, hắn vừa mở miệng ra, đã đem gốc gác của hắn vạch trần. Vì thế hắn đơn giản nói: "Tiền bối, Đôn Triệt vừa rồi cũng đã nói, chính là chúng ta hướng ngài mượn hai viên Dương Hồn Thạch dùng một chút, không cần hai viên, một viên cũng được"

"Một viên cũng không có!" Lão khô lâu cự tuyệt phi thường rõ ràng, không chút nào ủy mị, không để cho Triệu Thụy có thời gian suy nghĩ, "Tiểu tử, ta xem ngươi rất lễ phép, sẽ không lột quần áo ngươi, đem lông của ngươi cạo sạch. Lần sau có thể không khách khí như vậy đâu, hiểu chưa? Đi, nhanh đi" Nói xong, quơ quơ thiết kiếm, khu đuổi hai người.

Đôn Triệt quay đầu nhìn Triệu Thụy, hướng Triệu Thụy tìm kiếm ý kiến, lập tức động thủ hay là thành thành thật thật rời đi.

Triệu Thụy đối với hai lựa chọn này đều không có chút gì hứng thú.

Hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nghiêm mặt nói: "Tiền bối, chúng ta mượn ngài Dương Hồn Thạch là muốn đối phó với hung linh Thạch Hổ. Hiện tại, Thạch Hổ nơi nơi đều thu thập huyết nhục mới mẻ cùng linh hồn, tựa hồ đang tiến hành nghi thức thần bí gì đó. Một khi nghi thức hoàn thành, chỉ sợ thực lực đại trướng, toàn bộ Hoàng Tuyền Địa Cung đều không có đối thủ để có thể ngăn cản hắn chiếm lấy chỗ ở. Đến lúc đó, ngài cũng chỉ sợ không cách nào không đếm xỉa đến, Thạch Hổ muốn làm gì thì làm?

Lão khô lâu nghe xong, nhảy lên cao ba bước: "Nói hưu nói vượn! Ta cư nhiên muốn xem sắc mặt cái tên kia? Cái tên đó tính là gì? Ngoại trừ lạm sát kẻ vô tội ra, không có bổn sự chó má gì!"

Triệu Thụy thản nhiên nói: "Nhưng là, thực lực của hắn đang ở mỗi ngày một lớn, phạm vi thế lực cũng đã càng lúc càng lớn. Mặc dù, ngài ở nơi này coi như yên lặng, nhưng muốn khuếch trương đến nơi này chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro