tien mo full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vạn thế bạo chúa"

Triệu Thụy rốt cuộc cũng suy nghĩ ra, Thạch Hổ này rốt cuộc là ai.

Trong lịch sử Trung Quốc chỉ có một người xứng với danh hào này.

Đó là thời Ngũ Hồ hỗn chiến, Thạch Hổ là tướng quân nước Triệu.

Thạch Hổ tướng quân em trai của Triệu Vương, là người dũng mãnh thiện chiến. Sau khi nước Triệu khai quốc, Thạch Hổ lập được rất nhiều công lao, nhưng hắn là 1 người tàn bạo ngang ngược hung danh vang xa.

Hắn ở trong chiến tranh từng một lần tàn sát hơn 10 vạn dân trong thành bất luận già trẻ lớn nhỏ đều tàn sát hết .

Hắn giết huynh trưởng là Triệu Vương cướp ngôi vị, mở một khu vực săn bắn rộng lớn hơn 10 nghìn km vuông .

Trong phạm vi này, nếu bị dã thú tập kích hắn không cho phép một ai được đánh trả nếu vi phạm sẽ bị xử tử, do đó dân chúng sống trong khu vực này mất đi cuộc sống của họ.

Thạch Hổ rất thích ăn thịt, khi hành quân không mang theo quân lương mà cướp bóc đoạt lấy con gái. Những người con gái đó lúc bình thường sẽ cùng quân lính vui vẻ, nhưng khi lương thực thiếu đó sẽ là nguồn bổ sung cho quân lương. Nên hàng ngàn hàng vạn người con gái bởi vì vậy mà chết thảm.

Trước sự hung tàn của Thạch Hổ, con trai của hắn là Thái tử Thạch Tuyên mưu phản, Thạch Hổ phản kích nhanh chóng đàn áp mà tàn nhẫn.

Hắn lĩnh suất thê thiếp và văn vỏ bá quan đi lên đài, hướng đến Thạch Tuyên tàn nhẫn cắt lưỡi, chặt đứt tay chân, thiêu sống. Tất cả thê thiếp của Thạch Tuyên đều xử chém, ngay cả cháu nội 5 tuổi hắn cũng không buông tha.

Thái giám cùng với quan viên trong cung Thái tử tất cả đều bị ngũ mã phanh thây. Hơn 10 vạn binh lính ở cung thái tử đều bị đày ải đi biên cương, xa cách hơn 1200km.

Thạch Hổ đột nhiên chết bất đắc kì tử, mà vương triều của hắn quá mức tàn bạo nên cũng nhanh chóng sụp đổ. Cuối cùng diệt vong.

Thạch Hổ sau khi chết đi liền tiến vào Cửu U Hoàng Tuyền nên Triệu Thụy cảm thấy không có gì kì quái. Chỉ là Triệu Thụy không ngờ Thạch Hổ cư nhiên từ bên trong này chạy ra, đến bên trong địa cung này tiếp tục xưng vương.

Mị Thiên như là nhìn thấu nghi hoặc của Triệu Thụy, tiếp tục nói: "Thạch Hổ khi còn sống không phải là phàm nhân mà là một gã tu chân cho nên lực lượng mới cường hãn, hắn không phải chết bất đắc kỳ tử mà là do một vi cao nhân thấy tội ác của hắn quá lớn, không nhịn được, từ ngàn dặm xa xôi đến giết chết hắn.

Bởi vì, Thạch Hổ giết người quá nhiều nên sau khi chết hắn bị đày đến Địa Ngục Hoàng Tuyền bên trong Địa Ngục Băng Tuyền, ở trong đó vĩnh viễn chịu đựng mọi điều thống khổ.

Ai ngờ tại Địa Ngục Băng Tuyền hắn chịu đựng mọi thống khổ ngàn năm nhân họa đắc phúc làm cho tu vị tăng tiến. Tiếp đó không biết hắn dùng phương pháp gì mà chạy thoát khỏi Băng Tuyền Địa Ngục.

Lúc trước khi ta gặp Thạch Hổ tu vi của hắn đạt tới Hợp Thể kì đỉnh phong cách Độ Kiếp kì chỉ còn một bước.

Hiện tại không biết có hay không hắn đã đột phá tu vi chưa.

Nếu lúc trước lấy thực lực của ta không bị hao tổn còn có thể áp chế được hắn, nhưng bây giờ ta cũng đành bất lực. Có thể lấy Yêu Linh bộ lạc này bảo chứng, không chịu nổi các vong linh tụ tập tại bên trong Hoàng Tuyền Địa.

Triệu Thụy yên lặng gật đầu, nếu La Hầu Chi Cung trong tay hắn còn có thể sử dụng, Thạch Hổ chưa tiến vào Độ Kiếp kì thì hắn vẫn còn cơ hội thắng Thạch Hổ.

Nhưng bây giờ Huyền Linh đại sư đưa tặng Phong Ma Hoàn, bởi vì không chống đỡ được oán niệm Ma Thần trong ma cung nên tất cả toàn bộ bị đập nát. Hắn lần nữa mất đi sự điều khiển La Hầu Chi Cung.

Hiện tại xem ra chỉ có thể tạm thời lưu lại Hoàng Tuyền Địa Cung chờ đợi thời cơ cướp lấy trang thứ tư Phong Thần Chi Thư.

Cùng Mị Thiên nói chuyện xong trời cũng đã tối, vì vậy Triệu Thụy tìm một gian nhà đá không có người ở nghỉ ngơi một đêm.

Từ khi đi vào Hoàng Tuyền Địa Cung cho tới nay Triệu Thụy mới có một buổi tối an ổn không bị yêu ma vong linh quấy phá. Không cần lo lắng nửa đêm yêu ma vong linh tiến đánh bất ngờ.

Sáng sớm hôm sau Triệu Thụy trong lúc mơ màng bị Đôn Triệt thức tỉnh.

Nguyên là Đôn Triệt cùng bộ lạc của hắn tiến vào sâu bên trong săn bắn, hỏi Triệu Thụy có thể cùng nhau đi chung không.

Triệu Thụy cảm thấy nếu như mình đã tiếp nhận khoản tiếp đãi đặc biệt của Yêu Linh bộ lạc, chung quy cũng phải báo đáp. Không thể ở trong bộ lạc ăn không ngồi rồi, vì thế lập tức đáp ứng.

Đôn Triệt và Triệu Thụy cùng đi ăn điểm tâm xong, hai người với tiểu đội Đôn Ngân tiến hành ly khai khỏi bộ lạc, đi vào chỗ sâu nhất bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung tiến hành săn bắn.

Triệu Thụy mặc dù ở bên trong địa cung chuyển động khắp nơi được mấy tháng, nhưng do địa cung quá lớn, nên hắn cũng chưa thể thông thuộc hết địa hình bên trong.

Bất quá do Yêu Linh bộ lạc ở bên trong này quá quen thuộc đối với từng cọng cỏ ngọn cây nên cũng không sợ lạc đường.

Tìm tòi một hồi lâu, cái mũi Đôn Triệu đột nhiên động đậy, trên mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

"Thiên thứ ma trư! ta vừa ngửi được hơi thở của Thiên thứ ma trư đã đi qua đây".

"Thật không?"

"Ha ha, mọi người không khỏi vui mừng, xem ra hôm nay vận khí không tệ a".

"Đầu Thiên thứ ma trư này có thể cho bộ lạc ta dùng trong vài ngày".

" ... "

" ... "

Trong tiểu đội xôn xao hẳn lên, trên mặt ai ai cũng toát lên vẻ mặt sung sướng.

"Ngay cả bóng dáng ma heo còn chưa thấy đâu, vui mừng cái nỗi gì". Đôn Ngân trách cứ một câu. "Nhanh, truy đuổi nhanh lên nào".

Đôn Triệt cười hắc hắc, xấu hổ gãi cái đầu lông xù, sau đó lần theo dấu vết Thiên thứ ma trư lưu lại. Tăng tốc truy đuổi. Triệu Thụy vẫn là đuổi theo sau lưng hắn. Đuổi theo không bao lâu Triệu Thụy, Đôn Triệt cùng mọi người liền thấy Thiên thứ ma trư kia. Đầu ma heo này dài khoảng 12, 13m, cao chừng 3, 4 m. So với đầu ma heo ngày hôm còn muốn lớn hơn.

Đôn Triệt và đám yêu linh nhìn thấy không khỏi vui mừng, nếu như chém giết được Thiên thứ ma trư này, có thể cũng đủ cho bô lạc của hắn dùng được hai tuần hoặc còn nhiều hơn thế nữa.

Thiên thứ ma trư đột nhiên nhìn thấy phía sau một đoàn yêu linh xuất hiện. Không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Nó cảm giác được, đoàn yêu linh này tới đây không có gì hảo ý, trên người cái mũi nhọn cao hai thước, lập tức dựng lên.

"Mau tránh ra".

Đôn Triệt bỗng nhiên la lớn, chỉ thấy thân thể Thiên thứ ma trư này chấn động, hơn mấy ngàn cái gai nhọn từ trên người nó bắn nhanh ra, mang theo tiếng rít chói tai, giống như mưa sa, dày đặc bay về phía Triệu Thụy và mọi người.

Những cái gai nhọn này hung hăng dị thường, nếu như là ở nhân gian giới chỉ cần một cái gai nhỏ kia thôi cũng đủ san bằng một tòa núi nhỏ.

Triệu Thụy không dám sơ sảy liên tục lùi về phía sau tránh né.

"... "

Mấy cái mũi nhọn này mang theo từng trận kình phong bay sát bên người mọi người bắn thẳng vào bờ tường địa cung. Liên tục những âm thanh va chạm nặng nề vang lên. Quỷ dị xảy ra với cung tường, lực kình mạnh mẽ bắn vào bờ tường địa cung như vậy, cư nhiên hoàn toàn hấp thu lực va đập này mà không xảy ra chút hao tổn nào.

Thấy đợt công kích kia không làm tổn thương một người nào. Thiên thứ ma heo có vẻ tức giận, trên người nó một lần nữa xuất hiện các thanh mũi nhọn chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo.

Đôn Triệt thấy thế không đợi cho Thiên thứ ma trư kia có cơ hội. Trước một bước, thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm, chỉ thấy một đạo quang trụ lục sắc trong miệng bay ra công kích trên người Thiên thứ ma trư. Ma heo này không chịu nổi công kích cường đại như vậy thân thể bị oanh tạc bay xa mấy chục mét. Trên người nó mở ra cái động thật lớn, máu tươi từ nơi đó không ngừng chảy ra. Nó đau đớn kêu to và y thức nói cho nó biết, nó không phải là đối thủ của người này. Vì thế nó muốn chạy trốn.

Nó mới vừa chạy chưa được bao xa Triệu Thụy lấy ra Cửu Tiêu Lôi Đình Thương hoa lên, nhất thời một đạo Tử điện lôi xà từ trên thần thương bắn nhanh ra, đem Thiên thứ ma trư này cuốn lấy chặt chẽ. Đạo thiểm điện thật lớn kia trong nháy mắt làm cho Thiên thứ ma trư kia tê liệt, nó lảo đảo tốc độ di chuyển chậm lại rất nhiều.

"Oa! pháp khí rất lợi hại, nếu dùng để săn thú quả thật rất tuyệt vời". Đôn Triệt mở to đôi mắt như quả chuông, rất thèm thuồng nhìn Cửu Tiêu Lôi Đình Thương trong tay Tiệu Thụy.

Triệu Thụy trong lòng cười khổ, kiện viển cổ thần khí này bị hắn dùng để săn bắn, nếu để chủ nhân trước đây mà biết được, nói không chừng ở trong Tiên Mộ tức tối nhảy ra tìm hắn tính sổ!

Do vết thương quá nặng, Thiên thứ ma trư chạy thêm mấy chục mét liền ầm ầm ngã xuống đất, đám yêu linh không ngừng reo vang vui mừng khôn xiết. Chuẩn bị tiến lên đánh giết con mồi này.

Đúng lúc này một đoàn người từ chỗ góc tối vọt ra, vây quanh Thiên thứ ma trư mà Triệu Thụy cùng đoàn yêu linh săn được.

Đây là bọn người man rợ trong truyền thuyết, một chủng tộc chim cú phi hành. Có tên mặt mũi trông hung tợn, trên đầu còn có sừng. Có tên trông không khác gì loài người, thậm chí còn có mỹ nữ cực kì xinh đẹp nữa. Nghe giang hồ đồn rằng những mỹ nữ này chuyên đi dụ dỗ những chàng thanh niên trẻ tuổi về làm thức ăn cho bộ tộc.

Triệu Thụy cũng là lần đầu tiên thấy bọn người này trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hải. Nhất thời một đoàn phi hành bay loạn đầy trời không khỏi làm cho hắn kinh ngạc.

Hắn là người tu chân thấy cảnh tượng này còn sợ hãi huống chi là người thường nhìn thấy cảnh này không sợ chết khiếp mới lạ.

Bất quá Đôn Triệt cùng mọi người sớm ý thức được bọn này muốn cướp Thiên thứ ma trư mà mọi người vất vả săn được hắn không khỏi la lớn.

"Con mồi này là của chúng ta"

"Con mồi nào của các ngươi? Mắt ngươi nhìn thấy con mồi là của nhà ngươi hả. Nếu cuối cùng rơi vào trong tay chúng ta là của chúng ta!" Một đầu lão bà phi hành mọi rợ có khuôn mặt trắng hình như là thủ lĩnh của nhóm này. Phi thường hống hách nói: "Đám người các ngươi coi đồ vật này nọ, đừng nghĩ rằng những cái bánh bao là từ trên trời rơi xuống là của các ngươi!"

Đôn Triệt thấy đám mọi rợ này không chỉ cướp đoạt trắng trợn con mồi của bọn họ, mà còn nói chuyện ngang ngược, không khỏi giận dữ quát: "Đám vong linh chết tiệt này ta muốn xé sác linh hồn để các ngươi vĩnh viễn không được siêu thoát, câm cái miệng thối ngươi lại!".

"Thế nào? Các ngươi muốn động thủ sao?" Một đầu phi hành mọi rợ có vẻ là thủ lĩnh hỏi". Nở nụ cười khinh thường, lớn tiếng nói : "Chúng ta chính là Thạch quân vong linh của Thiên Quân, các người là lũ yêu quái đê tiện. Nếu các ngươi chọc giận chúng ta, Thạch bệ hạ sẽ đem đại quân vong linh đến tiêu diệt hết toàn bộ các ngươi! Hắc hắc, Thạch Hổ bệ hạ giờ đang cần số lượng lớn linh hồn và huyết nhục để tu luyện, các ngươi có lẽ là nguyên liệu tốt nhất đó!".

Một số đầu phi hành mọi rợ khác có thực lực lớn cũng đi ra, im lặng đứng nhìn mọi người biểu hiện thật là chói mắt.

Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, nguyên bởi vì con mồi bị cướp trắng trợn, bụng đầy oán khí, hiện tại lại bị những đầu phi hành mọi rợ này không ngừng châm biếm, không thể tiếp tục nhẫn nại được nữa.

Hắn rống lớn một tiếng, ngưng tụ toàn bộ pháp lực lên toàn thân thi triển ra Yêu Quái Hồn Thiểm. Chỉ thấy một đạo quang mang lục sắc bao quanh vệt sáng chói mắt từ trong miệng hắn phun ra, hướng đầu thủ lĩnh phi hành mọi rợ mà bắn tới.

Thủ lĩnh đám phi hành mọi rợ, thật không ngờ Đôn Triệt nói động thủ liền động thủ liền cả kinh, hoang mang rối loạn, vội vàng tránh né. Cũng may hắn coi như tu vi cũng cao thâm, thân hình lại nhanh nhẹn không bị đạo Yêu Quái Hồn Thiểm đánh trúng. Nhưng vẫn có nửa bên đầu bị luồng ánh sáng chiếu trúng bay mất không thấy dấu vết.

Bất quá, hắn may mắn tránh thoát được không có nghĩa là những tên còn lại cũng tránh được, chỉ cần đạo Yêu Quái Hồn Thiểm chạm trúng đều biến thành một làn khói nhẹ hồn phi phách tán - thần hồn câu diệt.

Những người còn lại của đám Yêu Linh bộ tộc thấy Đôn Triệt ra tay cũng không còn cố kị gì nữa đều bắt đầu ra tay. Bắt đầu đối với phi hành mọi rợ tiến hành chém giết trên quy mô lớn, đem bị sự làm nhục vừa rồi trút đổ lên đầu lên cổ đám phi hành mọi rợ này.

Đám đầu phi hành mọi rợ này tại Hoàng Tuyền Địa Cung thực lực chỉ thuộc loại đê giai vong linh không cường hãn lắm. Chỉ là nương vào danh hào Thiên Quân Thạch Hổ, cáo mượn oai hùm mà thôi. Ở nơi này chỉ có Yêu Linh Bộ lạc mới được coi là cường hãn.

Chỉ vài phút công phu đám phi hành mọi rợ đã chết hơn nửa số còn lại cũng tìm đường chạy trốn. Thủ lĩnh đám phi hành mọi rợ này cũng bị thương nặng xen lẫn trong đám này tìm đường chạy trốn. Về phần Thiên thứ ma trư đã sớm trốn mất từ lúc nào.

Triệu Thụy cùng mọi người đuổi giết một hồi diệt thêm vài chục tên đầu phi hành mọi rợ, lúc này mới quay trở lại. Săn được một đầu Thiên thứ ma trư, mọi người cơ bản đã hoàn thành nhiệm vụ, vì thế trong lòng ai cũng vui vẻ trở về bộ lạc.

Mi Thiên thấy đệ tử thắng lợi sớm trở về không khỏi phi thương cao hứng, vì thế cười nói: "Các ngươi vận khí quả không tồi, liên tiếp 2 ngày săn bắn được 1 đầu Thiên thứ ma trư. Hơn nữa là đầu ma heo này lớn hơn đầu hôm qua".

Đôn Triệt cười đáp: "Đúng vậy sư phó, chúng ta quả thật vận khí tốt, bất quá để đem được đầu thiên thứ ma trư này về cũng không phải dể dàng gì. Một đám phi hành mọi rợ không biết ở đâu tới giành lấy con mồi của chúng ta! Những tên kia bảo rằng đó là của Thạch Hổ cướp đoạt đầu ma heo của chúng ta. Ta mặc kệ trực tiếp đánh giết bọn vong linh đó, đuổi bọn chúng chạy trối chết "

Mi Thiên vừa nghe xong sắc mặt không khỏi biến đổi: "Các người cùng vong linh thủ hạ của Thạch Hổ xung độ với nhau hay sao?"

Đôn Triệt tùy tiện nói: "Đúng vậy, ai biểu bọn chúng kiêu ngạo như vậy, thật là đáng giận mà".

"Đúng vậy! Những tên kia cũng thật là quá mức kiêu ngạo, ngay cả đám vong linh thấp cấp cũng dám nhục mạ chúng ta, quả thật phải cho bọn chúng một bài học mới được". Một vài người khác cũng phụ họa theo.

Mị Thiên nhíu mày trên mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng, tựa như có gì đó muốn nói. Bất quá, hắn cái gì cũng không muốn nói, chỉ gật gật đầu. Đôn Triệt, Đôn Ngân cùng đám yêu linh mặc dù thực lực cường hãn nhưng tính tình qua loa, cũng không nhìn thấy được nét dị thường của sư phụ. Vô cùng cao hứng cùng mọi người lột da đầu ma heo này.

Bất quá, Triệu Thụy từ trước đến nay tính tình bình tĩnh cẩn thận, nhận thấy vẻ mặt âu lo của Mi Thiên. Đợi mọi người đi khỏi, Triệu Thụy mới hỏi Mi Thiên: "Tiền bối, Đôn Triệt và mọi người xung đột với đám phi hành mọi rợ kia, người có phải hay không có chút sầu lo?".

Mi Thiên liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, cũng không phủ nhận nói: "Tuy bọn chúng chỉ là cấp thấp vong linh bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vốn không cần phải để trong lòng, nhưng chúng lại là thủ hạ của Thạch Hổ, vậy thì phi thường phiền toái rồi. Thạch Hổ này là hung linh hung hãn vô cùng, có thù tất báo. Chỉ là, cho tới nay hắn đối với ta có chút kiêng kị, nên cũng không dám mang quân đến xâm phạm. Hiện tại tình huống đã khác, Thạch Hổ nhiều năm như vậy không ngừng tu luyện đồng thời chiêu binh mãi mã bành trướng thế lực. Hiện giờ tại bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung cũng nắm giữ thế lực một phương. Đôn Triệt cùng thủ hạ của hắn xung đột, nếu Thạch Hổ nổi giận xuất lĩnh thủ hạ tấn công, chỉ sợ Yêu Linh bộ lạc của ta không dể dàng chống đỡ a!".

Nói tới đây Mi Thiên không khỏi thở dài .

Triệu Thụy gật đầu cảm thấy Mi Thiên lo lắng không phải là không có lý.

Bỗng nhiên, hắn như là nhớ ra cái gì đó nói: "Đúng rồi tiền bối, ta nhớ rõ đám phi hành man rợ kia vô tình tiết lộ, hình như Thạch Hổ cần lượng lớn huyết nhục cùng linh hồn, đại khái trong khoảng thời gian gần đây, con mồi ít đi chắc là do nguyên nhân này".

Mi Thiên nghe Triệu Thụy nói xong không khỏi trầm tư. Triệu Thụy tinh tế như nhìn ra vẻ mặt Mi Thiên tựa như có điều gì đó muốn nói, liền hỏi: "Tiền bối, có phải có vấn đề gì sao?"

Mi Thiên chậm rãi nói: "Ta nghi ngờ có phải hung linh Thạch Hổ đang tiến hành một loại nghi thức thần bí. Quả thật như vậy, thực lực của hắn sẻ tăng nhanh, nói không chừng thực lực của hắn sẽ tiến vào Độ Kiếp kì. Ta thực sự không hiểu hắn cần số lượng lớn huyết nhục cùng linh hồn như vậy để làm gì .

"Nếu quả thật như vậy, nhóm của ngươi tương đối phi thường nguy hiểm a! Một khi Thạch Hổ có đủ lực lượng cường đại, tuyệt đối sẽ đem ngươi giết trước rồi hẳn tính sau. Bởi vì tại Hoàng Tuyền Địa Cung này, người thực sự có thể gây uy hiếp tới hắn cùng đám vong linh chỉ có ngươi. Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, một khi ngươi có đủ lực lượng cường đại trở lại". Mị Thiên tâm trạng lo lắng nói.

Ta cũng là lo lắng về điểm này.

Xem ra, cuộc sống ổn định của đám người Đôn Triệt sắp kết thúc, để tránh né Thạch Hổ, sau này chúng ta phiêu bạt tại chung quanh bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung, không thể ở cố định một chỗ lâu dài được rồi".

"Đại khái đây có lẽ là biện pháp duy nhất, bất quá muốn thắng Thạch Hổ cũng không phải là không có khả năng. Nếu ta điều khiển được ma cung, thừa lúc Thạch Hổ chưa kịp thực hiện nghi thức có thể đem giết hắn. Đáng tiếc là ta không có biện pháp điều khiển". Triệu Thụy nói tới đây trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khổ sở.

Nghe Triệu Thụy nói vậy, Mi Thiên không khỏi cao hứng hỏi: " Nga, cái ma cung gì cư nhiên lại lợi hại như vậy, tại sao ngươi không thể điều khiển được? Có thể cho ta xem qua một chút không?"

Triệu Thụy lấy La Hầu Chi Cung từ Càn Khôn Giới ra đưa tới trước mặt Mi Thiên.

"Này ... này hình như là viễn cổ thần khí La Hầu Chi Cung?" Mi Thiên thấy Triệu Thụy lấy ra La Hầu Chi Cung, trên mặt không khỏi khiếp sợ, liền vội vàng hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là La Hầu Chi Cung".

Mi Thiên phi thường cẩn thận nhận lấy ma cung, tỉ mĩ quan sát một hồi lại hỏi Triệu Thụy: "Thần khí này chỉ tồn tại trong truyền thuyết a! Cho dù là ta, cũng không thể nào chứng thực được, rốt cuộc nó có tồn tại hay không. Thật không ngờ, hiện tại cư nhiên có thể nhìn thấy tận mắt được nó. Thật là tam sinh hữu hạnh"

Có trong tay La Hầu Chi Cung này, đối phó với hung linh Thạch Hổ ta nghĩ không có vấn đề gì!

"Đúng rồi, cái chuôi thần khí ma cung này, ngươi từ đâu mà có vậy?"

Triệu Thụy nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Vận khí của ta rất tốt, may mắn có được mà thôi".

Mị Thiên nhìn hắn một hồi cũng không truy vấn mỉm cười nói: "Ngươi thật là may mắn làm cho người khác phải ganh tị, tiền đồ sau này không hạn lượng được đó nha".

Triệu Thụy vội vàng khiêm tốn nói : "Tiền bối quá khen rồi, thật ra, ta trước mắt cũng không điều khiển chuôi La Hầu Chi Cung này".

"Ai! Thật không? Bởi vì, do oán niệm bên trong ma cung này quá mức cường đại ? Bấy nhiêu đó thôi Mi Thiên đã nhìn ra khó khăn của Triệu Thụy.

Triệu Thụy gật đầu có chút bất đắc dĩ nói : "Đúng vậy, La Hầu Chi Cung này từ xưa được làm bằng ẩcánh tay của Ma Thần viễn cổ. Ở bên trong còn ẩn chứa đại lượng oán niệm Ma Thần, lấy thực lực hiện giờ của ta, vẫn chưa có thể khống chế được. Ta từng có nghe nói có loại chú văn viễn cổ có thể đem oán niệm trong La Hầu Chi Cung phong ấn lại. Nhưng nay, chú văn viễn cổ đó đã thất truyền, nhìn khắp Tu Chân Giới chắc có lẽ không còn có một ai biết được".

"Thật không thể thấy được?"

Mi Thiên mỉm cười, nói: "Ta cũng có biết một loại chú văn viễn cổ, có thể trợ giúp ngươi phong ấn oán niệm bên trong La Hầu Chi Cung".

"Thật chứ?" Triệu Thụy nghe xong, không khỏi mừng rỡ.

Không có cách tùy tâm sử dụng La Hầu Chi Cung, cũng là khúc mắc khó giải trong lòng hắn. Bất quá, hiện tại đã có biện pháp phá giải khúc mắc trong lòng, làm cho hắn không khỏi thập phần cao hứng. Triệu Thụy cảm thấy lần này xông vào Hoàng Tuyền Địa Cung nhân họa đắc phúc, thu hoạch không nhỏ a.

Hưng phấn không kéo dài được bao lâu, Mi Thiên lại nói tiếp: "Bất quá, cái loại này phong ấn nguyền rủa viễn cổ này, phải nhờ đến một ít môi giới, nếu như không có mấy cái môi giới kia, bằng vào phong ấn nguyền rủa viễn cổ thì không có cách nào khác có tác dụng".

"Môi giới? Môi giới là cái gì? Phải đi nơi nào tìm kiếm? Có thể tại bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung này tìm được không" Triệu Thụy liên tiếp hỏi.

Mi Thiên cười nói : "Đương nhiên tại Hoàng Tuyền Địa Cung tìm kiếm được. Trên thực tế chỉ có tại Hoàng Tuyền Địa Cung mới có thể tìm kiếm được loại môi giới này, ở nhân gian giới cũng không tồn tại loại này đâu. Cái môi giới này được gọi là vạn năm Âm Dương Hồn Thạch, chỉ có ở những nơi âm dương giao tiếp mới sản sinh ra được nó".

Dương Hồn Thạch có một đặc tính, đó là có thể tại bên trong địa cung không ngừng hấp thu hai luồng không khí âm dương, thậm chí có rất nhiều âm hồn không có ý thức đều được hấp thu.

Cứ như vậy trải qua vạn năm, hấp thu đủ hai luồng không khí âm dương, hình thành vạn năm Dương Hồn Thạch. Ẩn chứa linh lực mạnh mẽ, nhiều nhất,mạnh mẽ nhất, khan hiếm nhất

Dùng nó làm môi giới thi triển phong ấn cổ nguyền rủa, hẳn là có thể phong ân oán niệm bên trong La Hầu Chi Cung.

Chỉ là, Dương Hồn Thạch vạn năm ở bên trong Hoàng Tuyền Địa Cung rất thưa thớt, cũng là vật hi hữu. Hơn nữa, có chăng đi nữa thì bên cạnh nó còn có vong linh cường đại thủ hộ, muốn có được nó cũng không dễ dàng gì.

Triệu Thụy nhàn nhạt, lại phi thường kiên định nói: "Xem ra cũng nguy hiểm cùng khó khăn mấy ta cũng phải đem lấy Dương Hồn Thạch về, chỉ cần điều khiển La Hầu Chi Cung thêm một lần nữa ta cũng mãn nguyện rồi .

Mi Thiên thấy hắn kiên định như vậy, vì thế vuốt chòm râu bạc, nói: "Đôn Triệt có lần vô tình gặp được Dương Hồn Thạch, nhưng ngặt nỗi lại có vong linh cường đại thủ hộ, nên nơi đó phi thường nguy hiểm. Cho nên ta đã nghiêm cấm không cho hắn động thủ"

Ngươi đối với Dương Hồn Thạch thật sự là cần thiết như vậy ta sẽ cho Đôn Triệt dẫn ngươi đi. Bất quá, ta cảnh báo các ngươi, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải tìm đường mà thoát thân, ngàn vạn lần không nên cậy mạnh. Nhân loại các ngươi không phải có một câu sao? Người chết vì tiền, chim chết vì mồi (NV: Nhân vi tài tử, chim làm thức ăn vong). Ta không hy vọng thấy cảnh các ngươi gặp phải nguy hiểm đừng như chim vì mồi mà chết .

Triệu Thụy hơi hơi khom người, trịnh trọng nói : "Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ trong lòng". Nói xong, liền xoay người rời đi, đi tìm Đôn Triệt.

Mi Thiên nhìn Triệu Thụy quay đi thì thào trong miệng nói: "Chỉ mong rằng ngươi có thể kiếm được Dương Hồn Thạch mang về , an nguy của Yêu Linh bộ lạc đều nằm trong tay ngươi đó" .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro