tm1012121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Thụy chú ý quỹ tích di chuyển của Tát Tân, lấy Cửu Tiêu Lôi Đình Thương phất một cái, sau đó hơn mười đạo thiểm điện màu tím chói mắt mang theo tiếng sấm ầm ầm từ trong thần thương bắn nhanh ra, hướng đến Tát Tân mà đánh.

Tát Tân thật không ngờ, ẩn thân thuật hiện nay của mình lại không có tác dụng đối với Ngân Diện sát thủ, làm hắn vô cùng kinh hãi.

Hắn vội vã dịch chuyển, cần phải tránh được một chùm thiểm điện dày đặc này.

Chính là hắn vừa né qua một trận thì Triệu Thụy lại thần thương bắn ra từng đạo thiểm điện to lớn.

Tát Tân lúc này cũng vừa hiện ra, liền liên tiếp bị thiểm điện đánh trúng. Từ trên trời cao rơi xuống. Rơi xuống nóc nhà đá tầng thứ ba, đem ngôi nhà vỡ tan tành.

" A!"

" Tát Tân Sơn Lão bị thiểm điện đánh trúng"

"Hắn bị đánh rớt xuống rồi!"

"..."

"..."

Tất cả thành viên của Ám sát đoàn, không khỏi la to lên. Bọn họ đặt kỳ vọng vào Tát Tân rất là lớn, vì cho rằng Tát Tân có thể dễ dàng giết chết kẻ xâm nhập.

Hiện tại thấy trong trận chiến Tát Tân rơi xuống thế yếu, cùng với kỳ vọng của họ lại

chênh lệch quá lớn. Tự nhiên vô cùng lo lắng và ngạc nhiên.

Tát Tân đẩy những tảng đá trên người xuống, từ trong đống đổ nát bò lên.

Hắn đã phát hiện được, thương thế của hắn khôi phục thì chầm chạp còn thực lực của đối thủ thì lại tăng quá nhanh.

Lấy trạng thái hiện tại của hắn, muốn chiến thắng đối phương, là vô cùng khó khăn.

Hắn thậm trí còn không biết mình còn có thể sống sót từ công kích của đối phương hay không.

Nếu như hắn muốn cứu vãn Sơn Lão ám sát đoàn, cứu vãn thành trì mấy trăm năm này, thì hắn cần phải có lực lượng càng thêm cường đại.

Đương nhiên, hắn có thể làm được điều này, chỉ cần sử dụng bí mật bất truyền của Sơn Lão ám sát đoàn " Kích Huyết Chi Thuật". Thì ở trong thời gian ngắn kích thích tiềm lực trong cơ thể làm cho thực lực đột ngột tăng mạnh.

Nhưng là, loại bí thuật này thương tổn đến thân thể người thi triển rất lớn.

Coi như là hắn khi không có bị thương thì cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Hiện tại đang mang thương tích, nếu tùy tiện thỉ triển bí thuật này, dù cho có giết được đối thủ, chỉ sợ thân thể cũng không chịu nổi, rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương.

Tát Tân hơi có chút do dự, sau đó nhanh chóng làm ra quyết định, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Hắn mạnh mẽ xé rách y phục của mình, sau đó quay ngược chủy thủ, đâm vào trong cơ thể của chính mình.

Tiếp theo, hắn dùng chủy thủ vẽ ra trên da một cái hoa văn phức tạp với tốc độ cực nhanh.

Cùng lúc đó, miệng của hắn cũng bắt đầu niệm chú.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy đi ra, thấm vào hoa văn trước ngực của hắn, càng tăng thêm vẻ huyền bí và đẹp đẽ.

Lúc hoa văn trước ngực Tát Tân hoàn thành cũng là lúc hắn niệm chú tới giai đoạn cuối cùng.

Theo hắn thét nhỏ một tiếng, tức thì hoa văn cổ quá phức tạp trước ngực của hắn đột nhiên nổi lên quang mang màu đỏ như máu. Sau đó hướng xung quanh lan truyền.

Rất nhanh toàn bộ da trên cơ thể của hắn, toàn bộ biến thành màu hồng, ngay cả mắt đều tản ra huyết sắc quang mang.

Nhìn qua, quả thực không giống nhân loại, giống như là ác ma từ trong huyết trì của địa ngục bò lên.

" Kích Huyết Chi Thuật! là Kích Huyết Chi Thuật trong truyền thuyết!"

" Sơn Lão hắn bị buộc phải thi triển Kích Huyết Chi Thuật a".

"..."

"..."

Đám thích khách của Ám sát đoàn, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được nhao nhao kêu lên.

Tuy rằng, đến bây giờ bọn hắn chưa từng học qua bí thuật này, nhưng đều nghe nói qua.

Bọn họ vô cùng rõ ràng uy lực cường đại của bí thuật này, nhưng thương tổn đồng dạng cũng quá đáng sợ.

Cho dù Sơn Lão Tát Tân có thể trong trận đấu này có thể chiến thắng, thì e rằng một thân tu vi của hắn cũng không còn.

Cáp Ni trưởng lão là người duy nhất trong Ám sát đoàn biết được Tát Tân bị thương.

Sự nhận định của hắn lại càng không lạc quan, lấy thương thế của Tát Tân, thi triển bí thuật này, thì kết quả cuối cùng thì cũng sợ rằng là đồng quy vu tận.

Vào lúc này, sau khi khởi động Kích Huyết Chi Thuật, Tát Tân nhún nhẹ đầu ngón chân một cái, đột nhiên bay lên, hướng Triệu Thụy vọt tới.

Tốc độ hiện nay của Tát Tân đã tăng lên hơn 10 lần.

Triệu Thụy chỉ cảm thấy hoa mắt, thậm chỉ còn không thấy rõ hình ảnh của Tát Tân, chỉ cảm giác được không khí trước người nảy sinh một trận khác thường rung động rất nhỏ mà thôi.

Theo phản xạ có điều kiện, Triệu Thụy khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển ra thuấn di tức thời, tiến hành tránh né.

Tuy vậy hắn vẫn chậm một chút.

Bí thuật cường đại kèm theo lãnh phong sắc bén như lưỡi dao, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Triệu Thụy, xé rách cơ thể của hắn.

Máu bắn tung tóe, một vết thương lớn từ vai trái Triệu Thụy kéo dài đến phần eo.

Sắc mặt của Triệu Thụy dần trở nên nghiêm túc. Hắn không ngờ rằng bí thuật của Tát Tân lại lợi hại như thế.

Có thể khiến một người thân mang trọng thương, thực lực lại tăng mạnh. Thậm chí so với lúc không bị thương còn mạnh hơn.

Hắn đề cao tinh thần, tập chung nghị lực. Bắt đầu cẩn thận phòng ngự.

Một phát trúng đích, Tát Tân nhếch môi hướng Triệu Thụy cười. Triển khai đợt tấn công tiếp theo đối với Triệu Thụy.

Lúc này, tốc độ của Tát Tân nhanh hơn.

Triệu Thụy rõ ràng thấy thân hình của Tát Tân hình như còn đứng tại chỗ cũ. Nhưng mà công kích đã ở trước mặt.

Thậm chí Triệu Thụy còn không biết, thực thể của Tát Tân ruốc cuộc là ở nơi nào!.

Triệu Thụy không thể không tập trung tinh thần, toàn bộ tinh thần đều dùng để cảm nhận vị trí của Tát Tân.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn chậm hơn một chút. Hậu quả là trên người của hắn lần thứ hai xuất hiện một vết thương thật dài.

Ngắn ngủn trong vòng hai giây, trên người Triệu Thụy đã nhiều hơn 7, 8 vết thương sâu tới tận xương.

Máu tươi từ vết thương chảy ra, làm bộ y phục của Triệu Thụy trở nên đỏ rực.

Bất quá, vết thương trên thân thể đối với Triệu Thụy mà nói cũng không phải là vấn đề rất lớn.

Chân chính uy hiếp đối với hắn là hai loại trớ chú tê liệt cùng với suy yếu bám ở trên thanh chủy thủ.

Hai loại trớ chú này, làm phòng ngự của hắn suy yếu rất lớn, làm chậm tốc độ của hắn.

Trong lòng Triệu Thụy biết rất rõ ràng, hắn phải nhanh chóng thay đổi trạng thái của thân thể.

Nếu không thực sự mà nói. Thanh chủy thủ trong tay Tát Tân rất nhanh sẽ cắt đứt cổ họng của hắn.

Vua sát thủ, không chỉ hoàn toàn là hư danh.

Gian nan né tránh một lần công kích của Tát Tân. Triệu Thụy lấy ra Trọng Lực Ma Cầu từ trong Càn Khôn Giới.

Ánh sáng màu đen từ trong ma cầu tỏa ra. Cường đại dẫn lực khó có thể kháng cự cũng từ ma cầu phân bố toàn bộ không trung.

Các thích khách của Ám sát đoàn ở trên mặt đất cũng đều cảm thụ được một cổ dẫn lực mãnh liệt. Cả đám đều đứng không vững, giống như cũng bị Trọng Lực Ma Cầu hút lên trên trời.

Bọn họ cực kỳ sợ hãi. Cùng nhau đem hết toàn lực, nắm thật chặt vật nặng ở gần đó. Điều động chân khí chống lại cổ dẫn lực mãnh liệt này.

Bất quá cũng có mười mấy tên thực lực yếu kém lại bị thương, không chống đỡ nổi cổ hấp lực mãnh mẽ này, bị Trọng Lực Ma Cầu hút lên trên không.

Những tên thích khách này ở trên mặt đất, cách Trọng Lực Ma Cầu đã xa mà còn như vậy. Thì Tát Tân ở gần ma cầu như thế thì tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng lớn hơn nhiều. Hắn không có cách nào có thể duy trì cả người cân bằng trên không.

Trọng Lực Ma Cầu rất nhanh đem hắn hút tới.

Tát Tân không thể không đề cao linh lực tiến hành đối kháng với cổ hấp lực.

Cũng chính vì như vậy, tốc độ của hắn vốn là nhanh đến vô ảnh cũng bị ảnh hưởng trở nên chậm lại.

Triệu Thụy nắm được cơ hội này ngưng tụ chân khí, cầm Cửu Tiêu Lôi Đình Thương hướng Tát Tân đánh qua.

Cửu Tiêu Lôi Đình Thương mang theo một đạo uy lực cường đại thiểm điện và cuồng mãnh vô cùng. Tầng tầng lớp lớp oanh kích tại Tát tân trên người.

Tát Tân kêu thảm một tiếng, điên cuồng phun ra một ngụm tiên huyết. Cả người nhanh chóng bị đánh bay về phía sau cả mấy cây số.

Hắn còn chưa kịp thở ra một hơi. Đệ nhị nguyên thần của Triệu Thụy đã lấy bước chân to lớn của hắn nhanh chóng chạy lại điểm rơi của hắn. Lấy Thị Huyết Ma Đao hung hăng chém một chém tại trên lưng của hắn.

Một đao cuồng bạo này, xém chút nữa đã đem đôi mắt tím của Tát Tân đánh văng ra.

Hắn bị một kích cuồng bạo này đánh trúng, như một quả bóng cao su lại nhanh chóng bay về vị trí cũ.

Tát Tân vất vả mơi có thể đứng vững thân hình, miễn cưỡng đứng ở phía trước Triệu Thụy. Trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra.

Thân thể của hắn, trải qua hai lần bị thương nặng, nội tạng đã nát bấy. Kinh mạch cũng bị đứt hơn một nữa. Sinh cơ đã dứt, cho dù thần linh có đến trái đất cũng không cứu được hắn.

Tát Tân gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thụy. Trong ánh mặt tràn ngập vô tận hận thù.

Hắn tung hoành mấy trăm năm, giết người vô số. Hôm nay lại chết trên tay của một tên vô danh tiểu tốt. Điều này làm sao hắn có thể chấp nhận được.

Lấy tình trạng của hắn hôm nay, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá, cho dù có chết, cũng muốn đem tên Ngân Diện sát thủ này chết chung.

Tát Tân nghiến răng ngâm tụng một đoạn quỷ bí chú văn. Đột nhiên đem chủy thủ đâm vào tim của mình.

"A! Sơn Lão tự sát!"

" Hắn vì sao lại làm như vậy!"

" Hắn điên rồi, hay là bị Ngân Diện sát thủ dùng tinh thần khống chế a?"

" ..."

" ..."

Toàn bộ thích khách của Ám sát đoàn, cũng đều kêu lên. Bọn họ ai cũng không nghĩ ra, tại sao Tát Tân lại hành động như vậy.

Thậm chí ngay cả Triệu Thụy cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn. Không biết Tát Tân có dụng ý gì.

Trong một ngàn người, chỉ có Cáp trưởng lão biết tinh thần của Tát Tân không rối loạn, lại càng không phải là tự sát.

Tát Tân đây là dùng bản thân làm tế phẩm, hướng về Ma Thần cổ đại, đối lấy thực lực mạnh mẽ.

Quả nhiên, một lát sau, Triệu Thụy cũng nhận ra khác thường.

Sinh mệnh Tát Tân đã hoàn toàn biến mất, nhưng hắn cũng không có ngã xuống. Trái lại, từ trên người hắn lại tỏa ra linh lực hắc ám càng lúc càng lớn mạnh.

Qua hai giây, thanh chủy thủ đột nhiên hiện ra hồng sắc quang mang vô cùng chói mắt.

Thân thể của Tát Tân, bị quang mang bao trùm, nhanh chóng bị thu nhỏ lại, hòa tan giống như bị thanh chủy thủ cắn nuốt.

Cuối cùng, chỉ còn lại một cái Quỷ hồn, trên mặt tràn đầy phận nộ cùng không cam lòng tạo thành.

Từ lúc chủy thủ phát ra quang mang đến lúc sáng chói nhất.

Quỷ hồn Tát Tân bất ngờ rống lên một tiếng.

" Ám Ảnh Ma Vũ!".

Thân hình của hắn đột nhiên nhanh chóng chuyển động, hơn nữa càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp. Làm cho con mắt người khác không thể nào thấy rõ!.

Triệu Thụy chỉ nhìn thấy, một cái vòng sáng lập lòe màu huyết hồng sắc. Ở xung quanh ám ảnh xuất hiện, hơn nữa đang không ngừng lớn dần, không ngừng bành trướng. Cuối cùng hình thành một cái vòng xoáy gần mấy chục thước.

Đó là do vô ảnh chủy thủ cảu Tát Tân tạo thành vòng xoáy tử vong.

Vòng xoáy quấy nhiễu luồng không khí ở xung quanh. Gió lạnh biến đổi trở nên cuồng bạo như loài mãnh thú dữ tợn, lớn tiếng gào thét từ không trung ập xuống.

Sức hút mạnh mẽ từ trong vòng xoáy huyết quang xì ra, hướng Triệu Thụy bao phủ lại.

Triệu Thụy thấy pháp thuật quá hung mãnh và quỷ dị. Không muốn chính diện va chạm, vì vậy khởi động Không Gian Thần Trạc thi triển thuấn di tức thời, dịch chuyển đến giữa đám thích khách Ám sát đoàn, trộn lẫn vào trong đó.

Thế nhưng Quỷ hồn Tát Tân không muốn buông tha Triệu Thụy.

Nó điều khiển vòng xoáy huyết quang, đuổi theo Triệu Thụy phía sau không tha.

Triệu Thụy vốn cho rằng uy lực của Ám Ảnh Ma Vũ khủng khiếp và to lớn như thế.

Nếu như mình trộn lẫn trong đám thích khách Ám sát đoàn. Tát Tân có thể sẽ kiêng dè, sẽ không để cho vòng xoáy này rơi xuống.

Chính là, phỏng đoán của hắn hoàn toàn sai lầm.

Quỷ hồn Tát Tân là do các các mặt trái của tâm tình mà tạo thành. Nó tràn đầy tàn nhẫn cùng hung ác khí tức. Hoàn toàn không có một chút lý trí.

Nó chỉ có một mục tiêu duy nhất, là của nó tín niệm. Thì chình là bằng mọi cách phải giết được Triệu Thụy.

Bởi vậy, nó không có chút do dự điều khiển vòng xoáy huyết quang, theo sát Triệu Thụy ở phía sau. Tiến vào trong đám đông.

Vòng xoáy huyết quang nảy sinh ra sức hút rất lớn. Liền đem tất cả ở xung quanh kéo vào nó.

Nơi nó đi qua, nơi đó bùn dất không ngừng bay lên. Phòng ốc nhổ đến tận gốc. Về phần thành viên Ám sát đoàn càng không thể trốn thoát. Một trăm rồi lại một trăm bị cuốn hút vào, sau đó bị vòng xoáy cắt thành từng mãnh.

Đám thích khách vốn là đang vì Tát Tân có thể phóng ra pháp thuật có uy lực lớn như vậy mà vui mừng phấn khởi.

Nhưng khi pháp thuật này chúc xuống đầu bọn họ, thì vừa mới nảy sinh ra tâm trạng vui sướng ngay lập tức biến mất. Thay vào đó, là tiếng thét sợ hãi, như chim thú giống nhau liều chết chạy trốn.

Triệu Thụy thấy cảnh này, lúc đầu còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn lại lấy làm vui mừng.

Đám thích khách của Ám sát đoàn rất đông đúc, muốn đưa bọn hắn toàn bộ tiêu diệt thì cần phải bỏ không ít thời gian.

Nhưng mà bị Tát Tân không phân biệt địch ta, điên cuồng mà tàn sát. Lại làm cho hắn tiết kiệm thời gian không ít.

Vì thế, Triệu Thụy di chuyển, chuyên hướng chỗ đông thích khách nhất mà lao tới.

Quỷ hồn Tát Tân điều khiển vòng xoáy huyết quang, theo sát ở phía sau hắn.

Triệu Thụy không có bị hút vào, nhưng đám thích khách thì đã bị giết hơn một nữa.

Trong lúc nhất thời, trong thành hoàn toàn hỗn loạn, kêu khóc om sòm. Tất cả mọi người đều đem Triệu Thụy như Ôn Thần (DG: thần ôn dịch), e sợ mà tránh không kịp.

Uy Kim đứng ở kế bên Cáp Ni trưởng lão. Trong thấy tình cảnh hỗn loạn, chỉ biết chết lặng.

Vốn hắn tưởng rằng, trông cậy vào Tát Tân có thể giết được Ngân Diện sát thủ, cứu mạng sống của hắn.

Nhưng hiện tại xem ra, Tát Tân chỉ không thể không cứu được hắn, mà còn có thể đem hắn giết chết.

" A... Cáp Ni trưởng lão. Đây... đây là xảy ra chuyện gì?" Uy Kim cà lăm hỏi.

Sắc mặt của Cáp Ni trưởng lão trở nên âm trầm, qua một hồi đáp : "Tát Tân trưởng lão đem huyết nhục của bản thân làm tế phẩm. Đổi lại có thể có cơ hội thi triển pháp thuật mạnh nhất. Nhưng là, bởi vì hắn hiến tế thân thể của mình, cho nên hắn đã chết. Lúc này chỉ dựa vào oan hồn, tạm nắm giữ pháp thuật trong tay. Có điều, oan hồn không có tình cảm, không có tư duy. Mục tiêu duy nhất của hắn là đánh chết Ngân Diện sát thủ. Cho nên..."

" Cho nên chúng ta cũng có thể bị nó giết chết!". Uy Kim rất nhanh đã muốn khóc rồi. Hắn lúc đầu muốn mời một cái cứu tinh. Ai biết lại xuất hiện một cái đòi mạng ác quỷ. Đây rõ ràng là càng thêm nguy hiểm a.

Cáp Ni trưỡng lão ngỗn ngang trăm mối, chỉ đành thở dài nói: "Chỉ mong Tát Tân Sơn Lão có thể giết được Ngân Diện sát thủ, nếu không thì...".

Câu cuối cùng mặc dù hắn không nói ra nhưng Uy Kim lại rất rõ đó là ý gì.

Bằng không.

Toàn bộ ám sát đoàn sẽ bị hủy diệt trong tay của Tát Tân.

" A... Cáp Ni trưởng lão. Chúng ta hay là chạy trốn nhanh lên. Ở đây thực quá nguy hiểm rồi." Uy Kim thấy tình hình nghiêm trọng, thật sự là không muốn ở đây chịu chết cho nên mới nói ra đề nghị.

" Trốn?" Cáp Ni trưởng lão lấy một ngón tay chỉ về phía trước, sau đó nói: " Chúng ta có thể trốn đi nơi nào? Cửa ra duy nhất, đã bị con ngân sắc yêu ma phá hỏng. Trước khi Tát Tân Sơn Lão giết chết được Ngân Diện sát thủ, thì chúng ta ai cũng không có thể chạy trốn."

Uy Kim chán nản ngồi xuống, hắn hiện tại chỉ có thể dùng mạng mình ra mà đánh cuộc.

Ngay khi ở hai người nói chuyện thì Ám Ảnh Vũ Ma của Tát Tân lại đem hàng trăm... thành viên Ám sát đoàn nghiền thành bột phấn.

Vòng xoáy huyết quang đường kính đã đạt được mấy chục thước, treo lơ lửng ở phía trên thành trì.

Hơn phân nữa thành trì đã trở nên nát vụn.

Thành tường mấy chục thước cao, toàn bộ bị phá hủy, chỉ còn lại một đống nham vỡ vụn.

Bất quá, Triệu Thụy nãy giờ vẫn luôn né tránh, lúc này đột nhiên ngừng lại. Đứng trước mặt quỷ hồn Tát Tân, không có ý định chạy trốn nữa.

Bởi vì trong lúc né tránh, hắn đã phát hiện được chỗ nhược điểm của pháp thuật này.

Pháp thuật này mặc dù đáng sợ, nhưng là cho dù là Quỷ hồn Tát Tân hay cái vòng xoáy đầy uy lực mạnh mẽ này. Điều không có rời xa 1 kiện pháp khí---- Ám ảnh chủy thủ!.

Tát Tân đã đem thân thể của mình hiến tế cho Ám ảnh chủy thủ, mới có thể hoàn thành được chung cực pháp thuật.

Nếu như đem chủy thủ đánh nát thì vòng xoáy huyết quang sẽ tan biến, tất cả sẽ trở lại như cũ.

Triệu Thụy quyết định dùng phương pháp là điều động toàn bộ chân khí tập trung ở trên Cửu Tiêu Lôi Đình Thương.

Cửu Tiêu Lôi Đình Thương toát ra ánh sáng tím chói lòa, thể hiện uy lực vô cùng lớn từ trên mũi thương phát ra.

Triệu Thụy nổi giận gầm lên một tiếng, nhích động thân hình, bay lên trên không. Hướng trung tâm vòng xoáy mà lao tới.

Cùng lúc đó, đệ nhị nguyên thần cùng với Triệu Thụy tâm ý tương thông, đã ở cùng một thời khắc, đem Thị Huyết Ma Đao hướng vòng xoáy bay tới.

Triệu Thụy và đệ nhị nguyên thần tập trung toàn bộ lực lượng vào Cửu Tiêu Lôi Đình Thương và Thị Huyết Ma Đao. Hầu như cùng một lúc, song song đánh vào trên Ám ảnh chủy thủ.

Ánh sáng chói mắt bỗng nhiên nảy sinh, làm cho mọi người mù trong một lát.

Một tiếng nổ mạnh rất lớn vang lên, dường như liên tục như sấm mùa xuân khiến cho cả ngọn núi cũng bị rung chuyển lên.

Cú đánh sản sinh ra sóng xung kích, hướng bốn phương tám hướng, đem toàn bộ đánh nát.

Vách núi to thênh thang, tại làn sóng xung kích cũng xuất hiện nhiều vết rạn nứt.

Từng cục cự nham hơn một nghìn tấn bắt đầu trên vách núi từ từ rơi xuống, đập xuống mặt đất khiến nó không ngừng run rẩy.

Những thích khách còn lại trong Ám sát đoàn, lúc này như đang ở trên chiếc thuyền sinh tử đang đối mặt với cơn sóng to gió lớn mà mình không thể làm chủ. Mà người quyết định sự sinh tử chính là Triệu Thụy và Tát Tân đang ở trên không trung chém giết lẫn nhau.

Ngay khi hai thanh thần khí công kích vào thanh chủy thủ thì nó bắt đầu vở vụn.

Thôn tính tất cả vòng xoáy, khi Ám ảnh chủy thủ vỡ nát thì trong nháy mắt, vòng xoáy bắt đầu thu nhỏ và sức hút cũng nhanh chóng yếu đi.

" Ngân Diện sát thủ! Ngân Diện sát thủ!"

Quỷ hồn Tát Tân, không cam lòng rống lên, thân hình nhanh chóng nổ tung.

Thì lúc này vòng xoáy cũng đã biết mất không thấy tung tích.

Tát Tân thất bại!.

Uy chấn Trung Đông mấy trăm năm, ám sát qua vô số cường giả quân vương, đại tướng. Một kẻ có sức mạnh giống như thần tồn tại. Cho dù lấy hiến tế huyết nhục của mình, thi triển ra pháp thuật mạnh nhất, nhưng vẫn như cũ thất bại hoàn toàn.

Điều này có thể sao!

Đám thích khách Ám sát đoàn điếng hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn lên bầu trời. Trong nhất thời khó có thể tin.

Tát Tân là người mạnh nhất trong Sơn Lão ám sát đoàn. Là người đứng đầu của bọn hắn! Là hi vọng duy nhất có thể cứu bọn họ trong lúc bị hủy diệt.

Tuy rằng, mới vừa rồi Tát Tân không phân biệt địch ta, điên cuồng mà giết chóc. Để cho đệ tử của Ám sát đoàn thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng là, những người may mắn sống sót. Trong lòng vẫn ôm hi vọng Sơn Lão Tát Tân có thể sớm giết Ngân Diện sát thủ để mọi thứ có thể trở lại như cũ.

Nhưng mà, một tia hi vọng đã theo Tát Tân chết đi mà hoàn toàn tan biến.

Khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn, đều khó có thể tiếp thu kết quả tàn khốc này.

Thậm chí ngay cả Ám sát đoàn Cát Ni trưởng lão, cũng đều sững sờ đứng tại chỗ. Mặt xám như tro tàn.

Đi mời Tát Tân, chính là tiến hành một ván cuối cùng để cứu lại Ám sát đoàn.

Nhưng mà bây giờ, ván cuối cùng cũng đã thất bại.

Điều này nằm ngoài dự kiến của hắn quá xa, hăn vốn tưởng rằng cho dù Tát Tân bị thương. Chính là nhờ vào thực lực mạnh mẽ và hiến tế huyết nhục của chính mình. Mặc dù không thể diệt từ Ngân Diện sát thủ thì cũng sẽ khiến cho hắn bị thương nặng.

Ám sát đoàn của họ sẽ có một tia cơ hội.

Nhưng mà, hắn không thể nghĩ rằng Tát Tân lại thua trận nhanh như vậy. Bỏ ra vốn lớn như vậy nhưng cũng không thể làm cho Triệu Thụy bị trọng thương.

Sự cường đại của Triệu Thụy thật sự là vượt qua dự đoán của hắn.

Vẫn đứng kế bên Cáp Ni trưởng lão, Uy Kim lúc này mặt đã không còn chút máu. Cả người tê liệt ngồi trên mặt đất.

Hắn tưởng rằng, tổng bộ Sơn Lão ám sát đoàn. Là nơi an toàn nhất trên đời này. Không có một kẻ nào có khả năng một người một ngựa giết đi vào.

Ai ngờ lại bị Ngân Diên sát thủ lại giết vào, gây rối cả ngày trời, ngay cả Vua sát thủ cũng giết luôn.

Làm cho hắn tưởng rằng nơi an toàn nhất lại trở thành nơi chôn thân của hắn.

Toàn thể thích khách Ám sát đoàn, sau một lúc ngay ngốc. Sau đó đồng loạt phục hồi tinh thần.

Cái chết của Tát Tân, làm cho thần tượng trong lòng bọn họ ầm ầm đổ vỡ. Niềm tin khiến bọn hắn có thể liều chết huyết chiến cũng biến mất không còn một chút tung tích.

Trong tận đáy lòng lại nãy sinh ra sự sợ hãi và vô lực trước nay chưa từng có.

Cường giả mà ngay cả Tát Tân còn không thắng thì bọn họ sao có thể là đối thủ đây?

Còn lại một ít đám thích khách cuối cùng, lợi dụng đường ra không có bị phá vỡ. Bắt đầu điên cuồng hướng ra ngoài mà chạy đi, hy vọng có thể rời khỏi cái thành trì giống như địa ngục này.

Uy Kim và Cáp Ni trưởng lão cũng trộn lẫn trong đám người nhanh chóng trốn đi.

Triệu Thụy lạnh lùng cười, hắn cũng không chạy đi cản trở mà là khua Cửu Tiêu Lôi Đình Thương. Thi triển ra Tử Điện Lôi Xà, đánh vào vách động phía trên.

Nham động ở Triệu Thụy và Tát Tân đánh nhau thì đã giống như cái tổ ong. Lúc này chỉ cần một lần nữa thi triển ra chiêu thức uy lực hơi mạnh một chút.

Thì nham động sẽ hoàn toàn nổ tung. Một đống lớn cự nham thi nhau rơi xuống, đem đám thích khách đang chạy trốn đè thành đống thịt vụn.

Triệu Thụy lấy đệ nhị nguyên thần mở đường, bản thân theo ở phía sau hướng về phía trước bay đi. Từ trong bụng sơn động mạnh mẽ tạo ra một cái đường ra.

Ngay khi Triệu Thụy từ trong ngọn núi bay ra, thấy được ánh mặt trời.

Cũng là lúc Đạt Mã Vạn Đạt Sơn có độ cao so với mặt biển cỡ một cây số. Thì một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ bắt đầu từ từ sập xuống.

Sơn Lão ám sát đoàn kéo dài cả nghìn năm, lúc này bị chôn vùi ở dưới ngọn núi. Không còn một người sống.

.Đạt Mã Vạn Đạt Sơn đột nhiên sụp xuống, làm cho tại xa xa nơi đóng quân của vệ đội cách mạng Iran khiếp sợ.

Bọn họ ngơ ngác nhìn ngọn núi hùng vĩ cao tới ngàn mét, cứ như vậy trong khoảng khắc biến thành một đống loạn thạch thật lớn.

Qua một hồi lâu, quan chỉ huy mới thanh tỉnh lại, chạy nhanh hướng về phía cấp trên hồi báo tình huống khẩn cấp này.

Cho tới đêm khuya, các quốc gia trên thế giới đều biết được tin tức, cũng đều đưa tin về cái đại sự này.

Cơ hồ tất cả các nhà địa chất học, đều cảm thấy được mạc danh kỳ diệu, không biết một tòa ngọn núi hùng vĩ như vậy, như thế nào không dự liệu trước tình huống ở bên dưới, đột nhiên sập xuống!

Không có bất kỳ nhà địa chất học nào, có thể giải thích được đối với việc này.

Bất quá, trên bàn của Bộ trưởng tình báo Iran, tuy nhiên cũng có được một phần tin tức tình báo tuyệt mật, có liên quan đến ngọn núi Đạt Mã Vạn Đạt Sơn sụp xuống.

Trong tin tức tình báo phỏng đoán rằng, Đạt Mã Vạn Đạt Sơn sụp xuống, có mỗi một loại khả năng xảy ra, cuối cùng cho ra kết luận, Đạt Mã Vạn Đạt Sơn là do người bên trong phá hư, dẫn đến suy sụp đổ.

Bộ trưởng tình báo đem phần tình báo này, tỉ mỉ đọc đi đọc lại mấy lần, trong lòng không khỏi khiếp sợ, không hiểu nổi.

Hắn phi thường rõ ràng, trong lòng núi Đạt Mã Vạn Đạt Sơn, như thế nào tồn tại một cái tổ chức sát thủ cường đại có từ rất xa xưa.

Cho dù lấy địa vị cùng quyền thế của hắn, cũng không dám dễ dàng đắc tộc với cái tổ chức này.

Nhưng mà, tổ chức sát thủ thanh danh hiển hách này, tồn tại được nhiều ... ngàn năm, thế nhưng trong một đêm, toàn bộ bị mai táng hết!

Bộ trưởng tình báo phi thường bức thiết muốn biết. bên trong lòng núi kia rốt cuộc sinh ra cái dạng biến đổi gì mà lớn như vậy. Làm cho cả ngọn núi sụp đổ.

Dựa theo hắn phán đoán, khả năng không lớn nội bộ Sơn Lão ám sát đoàn phân tranh gây ra.

Nhưng, tình huống có khả năng nhất, là có kẻ thù từ bên ngoài xâm nhập vào.

Nếu loại phán đoán này có thật, kẻ thù bên ngoài kia là thần thánh phương nào? Sơn Lão ám sát đoàn như thế nào trêu chọc địch nhân cường đại như vậy?

Địch nhân này, có thể hay không đối với an toàn quốc gia Iran có uy hiếp không?

Bộ trưởng tình báo minh tư khổ tưởng, mặt mày cau có.

Ở Thượng Hải Thi thị gia tộc, lúc này bên trong cũng đã nghe thấy, thấy được tin tức có liên quan đến Đạt Mã Vạn Đạt Sơn sụp đổ.

Xem ra đối với người bên ngoài, đây chỉ là một tin tức tại nạn bình thường, nhưng tại trong mắt cao tầng Thi gia, cũng không bình thường chút nào.

Bởi vì, bọn họ đều biết, bên trong lòng núi Đạt Mã Vạn Đạt Sơn, tồn tại cừu địch cường đại của bọn họ - tổ chức Sơn Lão ám sát đoàn.

Bọn họ liền tranh thủ tin tức này, hồi báo cho hai vị lão tổ tông Thi gia cho đến người cầm quyền tạm thời của gia tộc - Vân Phương.

Vân Phương cùng Thi Thận cho đến Thi Dũng, luôn luôn lên kế hoạch, như thế nào đối với Sơn Lão ám sát đoàn, tiến hành trả thù, thay đệ tử gia tộc bị giết báo thù rửa hận.

Hiện tại nghe được tin tức này, không khỏi vừa sợ vừa mừng.

Mừng chính là Sơn Lão ám sát đoàn bị người ta tiêu diệt, tính là có người thay bọn họ báo thù, tuyết hận.

Rốt cuộc bọn họ không cần phải đánh bạc cả tương lai của gia tộc, đánh bạc tánh mạng của tất cả thành viên gia tộc, cùng Sơn Lão ám sát đoàn tác chiến.

Kinh sợ chính là, Sơn Lão ám sát đoàn cường đại như vậy, quỷ bí như vậy, thế nhưng trong một đêm, đã bị người ta phá hủy hoàn toàn!

"Rốt cuộc là ai, làm nên một đại sự kiện kinh thiên động địa như vậy!" Thi Dũng thì thào tự hỏi nói.

Cho dù tận mắt nhìn thấy tin tức này, hắn vẫn còn có chút khó mà tin được.

"Đúng vậy! Rốt cuộc là ai, có lực lượng cường đại như vậy?" Thi Thận cũng lên tiếng hỏi, hắn cũng không có trông cậy vào người khác có thể cho hắn cái đáp án, hắn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Vân Phương lo lắng một hồi, mới từ từ nói: "Ta cảm thấy được, chỉ có thể một người"

"Ai?" Thi gia hai lão đồng thời lên tiếng hỏi.

"Triệu Thụy!"

"Triệu Thụy?" Thi gia hai lão nao nao, "Thật sự hắn gây nên ư?"

Vân Phương hơi hơi có chút chút ngần ngại nói: "Hẳn là đúng vậy. Thi Long có thể từ Liên Đảo bình yên trở về, chính là được hắn cứu. Ta đối với Triệu Thụy có điều tương đối hiểu biết, nếu Triệu Thụy cùng Tát Tân kết hạ chi cừu không có gì quái lạ, nếu không đem Tát Tân giết đi, quả thật hắn nuốt không trôi"

"Nhưng hắn có thực lực cường đại như vậy sao?"

Vân Phương mỉm cười: "Cái này phải hỏi chính Triệu Thụy ấy?

Nói xong, nàng đứng dậy: "Ta đi gọi điện thoại cho Hồ Kinh Vĩ, đem tin tức tốt này nói cho hắn biết, an an tim của hắn"

Hai phút sau, Hồ Kinh Vĩ nhận được điện thoại Vân Phương, nói là Sơn Lão ám sát đoàn đã bị diệt vong, Vua sát thủ Tát Tân, hẳn đã tử vong.

Hồ Kinh Vĩ nghe được tin tức này, không khỏi rất là hưng phấn, tảng đá lớn vẫn còn đè nặng ở trong lòng hắn, lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Hồ Lâm lúc này đang đứng bên cạnh Hồ Kinh Vĩ, nhìn trên mặt phụ thân, lộ ra nét tươi cười khó gặp được, không khỏi có chút kỳ quái, vì thế hỏi xảy ra cái sự tình gì thế.

Hồ Kinh Vĩ cười lớn nói: "Tin tức tốt a! Lâm Lâm. Ta vừa mới nhận được, bên kia Thượng Hải điện thoại đến. Vua sát thủ Tát Tân cùng tổ chức của bọn hắn, đã bị Ngân Diện sát thủ hoàn toàn phá hủy! Sau này, chúng ta có thể yên ổn rồi!"

"Đúng là tin tức tốt đáng giá chúc mừng a". Hồ Lâm không yên lòng phụ họa một câu, sau đó làm bộ như không thèm để ý nói ra một câu, "Các ngươi vẫn không thể xác định, Ngân Diện sát thủ rốt cuộc có phải là Triệu Thụy hay không chứ?"

Hồ Kinh Vĩ nhìn thấu tâm tư của con gái, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, vỗ vỗ bả vai con gái nói: "Nếu Triệu Thụy thật sự là Ngân Diện sát thủ, như vậy thế giới của hắn cùng chúng ta thật sự không giống nhau a. Vĩnh viễn chúng ta đều không thể với tới được. Ngươi tốt nhất nên đem hắn quên đi"

Hồ Lâm miễn cưỡng nặng ra khuôn mặt tươi cười, nhu thuận gật gật đầu, nhưng trong lòng lại biết, nàng có thể vĩnh viễn không thể quên được cái tên Triệu Thụy thần bí kia.

"Hắt xì" Triệu Thụy ở xa xa vạn dặm, đột nhiên hắt hơi một cái.

Hắn sờ sờ cái mũi, miệng thầm thì: "Rốt cuộc ai tưởng niệm ta vậy, còn là nguyền rủa ta nữa chứ?"

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy được người nguyền rủa mình, có thể càng ngày càng nhiều.

Bởi vì sắp tới đêm trăng tròn, đi vào Tiên Ma Lăng Viên.

Triệu Thụy vốn không có lập tức về nước, mà nán lại tại trong núi sâu.

Nơi này không có dấu chân người, tại thời điểm mở ra cửa đá viễn cổ, cũng không muốn bị người khác phát hiện.

Nếu về nước, đến lúc đó còn phải tìm địa phương thích hợp, điều đó tương đối phiền toái.

Thời gian mấy ngày trôi qua nhanh, Triệu Thụy chờ đợi thời khắc này đã lâu rồi rốt cuộc đã đến.

Bởi vì, hắn đã có một khoảng thời gian tương đối dài, không có đi vào bên trong Tiên Ma Lăng Viên.

Bởi vậy, lúc này đây có thể đi vào Tiên Ma Lăng Mộ, làm cho hắn trong lòng mơ mơ hồ hồ có chút hưng phấn, đặc biệt tồn tại một loại chờ mong.

Hắn bức thiết muốn biết, lúc này đây bước vào Tiên Ma Lăng Viên, có thể có thu hoạch như thế nào.

Từ trong Càn Khôn Giới lấy ra tiên bài nhập mộ, Triệu Thụy đem tiên bài giơ lên cao cao, ánh trăng tùy ý chiếu xuống trên tiên bài.

Tiên bài nhập mộ không ngừng hấp thu tinh hoa ánh trăng, sau đó bắt đầu xuất hiện vầng sáng màu trắng ngà.

Theo vầng sáng dần dần khuếch trương, dần dần sáng ngời. Không gian phụ cận vặn vẹo vắt lại như một loại dây thừng, không hề có quy tắc nào.

Một cửa đá viễn cỗ lóng lánh ngân sắc cùng quang huy sắc bén mang theo tiếng gầm rú ù ù, từ bên trong không gian vặn vẹo chậm rãi xuất hiện.

Triệu Thụy ngăn chặn tâm tình kích động, theo thạch cấp kéo dài xuống dưới, bước vào cửa đá viễn cổ.

Một đạo quang mang hiện lên, hắn từ tại chỗ biến mất, tiến nhập Tiên Ma Lăng Viên.

Lúc này, lần thứ 10 Triệu Thụy đi vào Tiên Ma Lăng Viên.

.....

Tiên âm vẫn như trước, mộ bia vẫn như rừng.

Vệt sáng màu vàng từ trên đỉnh chóp mộ viên chiếu xuống, phảng phất mãi mãi không thay đổi.

Hơi thở bên trong Tiên Ma Lăng Viên, khí tức băng hàn. Hắn nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên đi vào nơi này, đột nhiên Triệu Thụy cảm giác được, chính mình đối với nơi này tựa hồ có chút hoài niệm.

Bất quá, Triệu Thụy hoài niệm cũng không kéo dài liên tục được bao lâu.

Mục đích hắn đi vào Tiên Ma Lăng Viên, vẫn giống như dĩ vãng mở ra Tiên Mộ, đạt được bảo vật viễn cổ trong đó!

Triệu Thụy không lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh sắc bên trong lăng mộ, hắn đem hai tay đút vào túi quần, bắt đầu từng ngọn băng mộ, bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm tiên mộ thích hợp.

Tiên mộ càng cao cấp, tại bên trong lăng mộ, lại càng rất thưa thớt.

Triệu Thụy muốn mở ra Tiên Mộ cấp 10, tại bên trong Tiên Ma Lăng Viên, đã thuộc loại tiên mộ tương đối cao cấp.

Chính bởi vì như thế, Triệu Thụy tại bên trong Tiên Ma Lăng Viên đi tới đi lui, vòng vo ước chừng hơn một giờ đồng hồ, ngay lúc đó chỉ lui tới vài tòa Tiên Mộ cấp 10.

Nhưng mà, trong này vẻn vẹn có vài toài Tiên Mộ cấp 10, pháp bảo bên trong mộ tại chiến tranh viễn cổ đều bị tổn hại, không có một tòa đáng giá nào để mở ra.

Nói cách khác, hắn đang ở trong Tiên Ma Lăng Viên tìm kiếm một thời gian dài như vậy, thế nhưng không cách nào từ bên trong lăng mộ đạt được bảo vật!

Hắn lần đầu tiên gặp được loại tình huống này!

"Tại sao có thể như vậy được chứ?"

Triệu Thụy có chút buồn bực gãi gãi đầu, nói thầm một câu.

Âm thanh của hắn tại bên trong Tiên Ma Lăng Viên yên tĩnh, không ngừng quanh quẩn.

Đáng tiếc, không ai trả lời về vấn đề này của hắn, nơi này chỉ có tiên ma chết đi, mặc dù bọn họ tại thời đại viễn cổ thanh danh hiển hách, mà hiện giờ toàn bộ là thi thể không có sinh mệnh.

Nếu đã tiến nhập vào Tiên Ma Lăng Viên, Triệu Thụy tự nhiên không muốn tay không mà quay về.

Vì thế hắn quyết định, tiếp tục tại bên trong Tiên Ma Lăng Viên, cẩn thận tìm kiếm một chút.

Bên trong Tiên Ma Lăng Viên phần đông là băng mộ, giống như một loại mê cung, hắn đổ vào một ít cũng đã nói không chừng.

Triệu Thụy tính tình nhẫn nại, có chút không yên tại bên trong Tiên Ma Lăng Viên, sau khi tìm kiếm thật lâu, vẫn không có thu hoạch gì.

Lúc này Triệu Thụy tương đối buồn bực, bên trong Tiên Ma Lăng Viên, ngay cả tiên ma chi mộ cao cấp hơn, như Bát Hoang Man Long, thậm chí cả mộ Thái Thượng Lão Quân, cũng đều hoàn hảo không tổn hao gì.

Như thế nào Tiên Mộ cấp 10 cứ như vậy rất thưa thớt, hơn nữa pháp bảo viễn cổ cũng không trọn vẹn?

Chẳng lẽ nói, trong truyền thuyết đã không còn, lại thật sự phát sinh ở trên người mình sao?

Triệu Thụy có chút thất vọng dừng cước bộ lại, ngồi xuống dựa lưng vào băng mộ thật lớn cao tới mấy chục thước, cân nhắc, bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

Đột nhiên, hắn như là nhớ ra cái gì đó, chậm rãi xoay người lại, cẩn thận đánh giá băng mộ ở phía sau lưng, trên mặt dần dần nở rộ ra nụ cười kinh hỉ.

Ở phía sau chỗ ngồi của hắn là băng mộ thật lớn, dĩ nhiên một tòa Tiên Mộ cấp 10!

Quan trọng nhất, bên trong Tiên Mộ cấp 10 này thần khí viễn cổ, thế nhưng hoàn toàn không có tổn hại gì!

Thật sự không phụ lòng người có công!

Triệu Thụy vui sướng như ban ngày, lúc này mới kiềm chế tâm tình kích động ở trong lòng, bắt đầu tinh tế đánh giá bên trong băng mộ, Băng Phong Thần Minh.

Bên trong băng mộ này, Băng Phong là một gã Phương Đông Thần Minh.

Bất quá, gã Đông Phương Thần Minh này, cũng không thuộc về Nho Thích Đạo, ngược lại có chứa phong tình nồng đậm của nước khác.

Hắn đầu đội mũ thất trọng hoàng kim, báu vật quan, thân mang chiến giáp hoàng kim bảy màu, da tay ngăm đen, khuôn mặt ôn hòa.

Trên bốn cánh tay cầm pháp bảo khác nhau : hoa sen, pháp luân, pháp trượng cùng thần cung.

Bất luận là báu vật quan, chiến giáp, hay là hoa sen, pháp luân cùng pháp trượng đã bị hư hao, chỉ có thần cung kia coi như hoàn hảo.

Triệu Thụy nhìn chằm chằm cái thần cung kia, nhìn một hồi lâu, lúc này mới bắt đầu cúi đầu xem giới thiệu trên bia mộ.

Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình.

Nguyên lại bên trong băng mộ thần minh này, dĩ nhiên là uy danh hiển hách : Đại Tự Tại Thiên!!

Đại Tự Tại Thiên, sống ở sắc giới chi đỉnh, chưởng quản 3000 đại thế giới, tại bên trong 3000 giới, chính là Đại Tự Tại.

Nó là thủ hộ chi thần Phật Giáo Bắc Phương, Phật hiệu khôn cùng, thực lực cực mạnh đại tuyệt luân.

Tại trước chiến tranh viễn cổ, hắn giáng yêu phục ma, tham gia qua vô số chiến trường chiến đấu kịch liệt, bảo vệ Phật Giáo Bắc Phương yên ổn.

Trong tay nắm bốn kiện pháp bảo, càng đánh chết qua vô số yêu ma cường đại.

Trong chiến tranh viễn cổ, Đại Tự Tại Thiên biểu hiện ra thực lực cường đại của mình, nhiều lần oanh kích giết chết Tây Phương Thần Ma có thực lực mạnh mẽ, Tây Phương Thần Ma nghe tin đã sợ vỡ mật.

Chỉ là, ngay cả thần minh cường đại như vậy, cuối cùng chết trận trên sa trường, được mai táng tại Tiên Ma Lăng Viên.

Triệu Thụy không khỏi một phen than thở, sau đó bắt đầu động thủ mở ra băng mộ.

Mặc dù hắn tôn kính thần ma viễn cổ này nọ anh dũng chết trận.

Bất quá, lúc này tại đây thật vất vả mới tìm thấy một tòa Tiên Mộ cấp 10, có thể có bảo vật viễn cổ, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

Nhưng thật ra hắn là cái điển hình chủ nghĩa thực dụng.

Tiên Mộ cấp 10 dị thường chắc chắn, so với Tiên Mộ cấp 9, chắc chắn hơn nhiều.

Để mở ra băng mộ, Triệu Thụy hao phí đại lượng chân khí, cuối cùng mới có thể thành công.

Theo băng mộ được mở ra, thân thể Đại Tự Tại Thiên, cũng hóa thành một làn khói nhẹ nhàng tiêu tán biến mất.

Trong tay hắn nắm chặt thần cung kia, rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.

Triệu Thụy vội vàng nhặt lấy thần cung nằm trên mặt đất, cầm lên tỉ mỉ quan sát.

Trên bề mặt thần cung này, được làm bằng một loại tinh chất màu lam đậm không pha lẫn một chút tạp chất nào, mặt trên còn được điêu khắc rất nhiều hình hoa văn xinh đẹp mà phức tạp.

Nhưng mà, làm cho Triệu Thụy cảm thấy kỳ quái chính là, mặc dù thần cung trải qua tạo hình, mà nhìn qua lại rất giống hình dạng một cánh tay, kỳ quái! quá kỳ quái! Triệu Thụy hướng trên bia mộ nhìn lại rồi lướt xuống phía dưới, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được lai lịch thần cung này!

Nguyên lai thần cung này tên là La Hầu Chi Cung, chỉ dùng một cánh tay của ác ma La Hầu chế tác mà thành!

La Hầu là ác ma bên trong thần thoại Ấn Độ cổ, tương truyền vì đạt được da đề da vương bì bà la cát đề dữ đạt sát chi nữ tân tất già sở sinh chi tử (DG: Xin được lĩnh giáo các cao thủ, thank nhiều) hắn lại được gọi là ngôi sao, ngôi sao vua, thủ hộ thần Tây Nam Phương.

Hắn có bốn bàn tay, nửa người phía dưới như đuôi rắn, hảo hảo làm xằng làm bậy.

Tại thời điểm Thiên Thần cùng A Tu La giao chiến trên biển, La Hầu cải trang giả dạng, trà trộn vào đội ngũ Thiên Thần trộm uống Thần Chi Cam Lộ, kết quả ngay lúc đó bị Thiên Thần cùng Nguyệt Thần, tiến lên ngăn cản, lại bị La Hầu đánh cho bị thương!

Từ đó về sau, La Hầu chạy trốn tới Đông Phương, với ý đồ tránh né chúng thần đuổi giết, ngay lúc đó lại gặp Đại Tự Tại Thiên.

Lúc này Đại Tự Tại Thiên thi triển ra Phật lực vô thượng, trải qua một phen kịch đấu, dụng Thần Bàn chặt bỏ đầu La Hầu cùng cánh tay.

Nhưng bởi vì La Hầu đã uống Thần Chi Cam Lộ, cho nên đầu của hắn trường sinh bất tử.

Để báo thù, hắn thường xuyên cắn nuốt mặt trời cùng ánh trăng, do đó khiến cho nhật thực cùng nguyệt thực xuất hiện, đây là ngày nguyệt thực tồn tại.

Ngôi sao La Hầu là một ngôi sao hắc ám, thân thể chết đi cũng đều hóa thành ngôi sao, là ngôi sao mang tới điềm xấu. Đây là khái niệm Ấn Độ cổ: Tại trong đêm khuya đột nhiên xuất hiện uy hiếp ngôi sao của mỗi một người, cướp đoạt mặt trời cùng ánh trăng mà khiến cho nhật thực liền tự xưng là sao La Hầu.

Đầu của La Hầu, có thể cắn nuốt nhật nguyệt, còn tay cánh tay của La Hầu, lại bị Đại Tự Tại Thiên dùng Phật lực chế thành một cái thần cung, để mà trảm yêu trừ ma.

Không khó tưởng tượng, uy lực của La Hầu lúc ấy, sẽ kinh người như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro