5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

"JaeHwan ."

Kim JaeHwan ngủ được mơ mơ màng màng, nghe có người gọi cậu liền đem mắt nửa mở khai, thấy là mặt của Hwang MinHuyn mới giật mình tỉnh lại.

Đối phương tay trái bưng chén nhỏ cháo, tay phải đem nhiệt kế giơ lên trước mắt cậu ý bảo cậu ngậm, Kim JaeHwan trái lại ngoan ngoãn há mồm, đem lạnh lẽo nhiệt kế ngậm trong miệng lại nhắm mắt lại.

Hwang MinHyun tiện tay đem chén cháo còn đang bốc hơi bỏ ở trên bàn, xoay người ở Kim JaeHwan bên cạnh nằm xuống, lại vươn tay vén lên loạn tóc trước trán của JaeHwan, xoa nhẹ hai má bởi vì ngủ mà có chút phiếm hồng, lại tự nhiên ôm lấy bờ vai của cậu.

Kim JaeHwan trợn mắt, hai người chống lại tầm mắt của nhau, an tĩnh nhìn nhau một hồi, Hwang MinHuyn mới mở miệng nói.

"Còn ở PD 101 khi anh vẫn cảm thấy em rất hiểu chuyện nhu thuận." Hwang MinHuyn nhìn cậu, dùng ngón tay trạc gò má của cậu, "Điều không phải cái loại an tĩnh nhu thuận, mà là rất có chủ kiến nhưng khi cần thì biểu hiện rất nhu thuận. Em cũng chưa bao giờ chế tạo phiền phức, là không tranh không đoạt loại cảm giác."

Kim JaeHwan hàm chứa nhiệt kế không có phản ứng, tựa như Hwang MinHuyn nói như nhau "Nhu thuận" nhìn hắn.

"Hiện tại mới phát hiện em là người hay chế tạo ra phiền phức, cũng là lớn nhất phiền phức. Sinh bệnh vẫn còn tức giận, cái gì cũng không nói, anh nên bắt em làm sao bây giờ?"

Hwang MinHuyn ôm lấy cậu nói liên miên cằn nhằn những lời này, tựa hồ cũng không cần cậu đáp lại, nói xong trái lại chính mình thở dài, đem nhiệt kế trong miệng cậu lấy ra nhìn nhiệt độ, đứng dậy đỡ Kim JaeHwan ngồi dậy cầm qua trên bàn đã nguội một chút chén cháo, nhìn Kim JaeHwan ý thức mông lung một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi ở bên giường đem muỗng cháo đưa đến bên miệng cậu.

Kim JaeHwan mí mắt nặng nề, híp mắt nhìn thấy muỗng cháo trước mặt tản mát ra dễ ngửi ngũ cốc vị đạo, cũng không có mở miệng oán giận thực vật nhạt nhẽo, há mồm liền ăn đi vào.

Một chén ôn độ vừa đủ cháo đến rồi trong dạ dày, tinh thần của Kim JaeHwan khôi phục không ít, nhìn chằm chằm Hwang MinHuyn bận tới bận lui thu thập gian phòng lại đi ra ngoài cầm chén rửa sạch, hảo mấy phút sau cầm tới một chén nước và mấy viên thuốc đốc xúc cậu uống vào, lại thúc giục cậu tiếp tục ngủ một giấc.

Cảm mạo nhượng Kim JaeHwan đã không có tự chủ năng lực suy tư, muốn cậu làm cái gì cậu chính làm cái đó, như một con ôn thuần tiểu động vật.

Cậu nhắm mắt lại, cảm giác được Hwang MinHuyn lại ở bên cạnh cậu nằm xuống, cũng không quản bệnh cảm có thể bị truyền nhiễm, nghiêng người ôm lấy cậu.

"Bọn anh cuối cùng đã mua cái gì cho buổi tối? " Kim JaeHwan ở trong ngực hắn hồ ngôn loạn ngữ.

"Gà xe cay tương đen."

"Em cũng rất muốn ăn a, nếu hết bệnh em có thể ăn hết một phần sao? "

Hwang MinHuyn xoa sau ót của cậu nở nụ cười, nói nhiều ít đều có thể, chỉ cần nhanh lên một chút hết bệnh.

Kim JaeHwan ý thức có điểm phiêu, lẩm bẩm bảo phải vừa ăn vừa cùng các thành viên uống bia, không đợi Hwang MinHuyn trả lời lại lẩm bẩm: "Anh đối với người nào cũng rất ôn nhu, nếu là thành viên khác cũng sinh bệnh anh cũng sẽ đồng dạng ôm em như vậy đi ôm bọn họ có phải hay không? "

Cánh tay của Hwang MinHyun cứng ngắc, đẩy ra Kim JaeHwan nhìn mặt của cậu, thấy mí mắt của cậu buông xuống tựa hồ bị vây sắp đi vào giấc mộng trạng thái, càng làm hắn gắt gao đem JaeHwan ôm vào trong lòng.

"Hwang MinHuyn ." Kim JaeHwan còn đang lung tung gọi hắn.

"Anh thật sự cũng thích em sao.. ..."

"Giống em thích anh như vậy một dạng sao, không phải em thì không thể? "

"Vẫn là từ khi bắt đầu vốn dĩ chỉ có mình em tình nguyện? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro