Chap 1: M.JaeHwan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: M.JaeHwan.

...

Hwang MinHyun nhặt lên quyển sổ màu đen, tay phủi sơ vết bụi trên đó rồi ngước mặt nhìn lên, thấy người phía trước vội vội vàng vàng chạy về hướng phòng mĩ thuật, hai tay cầm một xấp giấy chất cao đến ngang cổ, bộ dạng vô cùng vụng về.

"Này! Cậu làm rơi..." MinHyun chạy theo sau người thiếu niên đó, anh đập vào vai cậu ta rất nhẹ nhưng vô tình làm rơi tất cả những gì trên tay cậu ta, anh đứng trợn tròn mắt với sự việc mình làm ra.

"Ôi... Thôi chết tôi rồi!" Thiếu niên quỳ xuống hốt hoảng nhặt lên từng trang giấy xếp lại ngay ngắn trên tay, sắc mặt trông rất khó coi nhưng không có thời gian nhìn xem nguyên nhân nào làm rơi xấp giấy của cậu.

MinHyun cũng ngồi xuống giúp thiếu niên nhặt lên, len lén nhìn bảng tên trên áo cậu ta, miếng gỗ nhỏ in một chữ màu đen "M" và hai từ "JaeHwan" tạo thành một cái tên "M.JaeHwan".

"M là khoa mĩ thuật..."

Sau khi xấp giấy lại nằm gọn gàng trên hai tay JaeHwan, cậu trừng mắt nhìn MinHyun rồi hướng về quyển sổ màu đen ở dưới nền gạch hất hất mặt, anh liền cầm lên quyển sổ đặt lên xấp giấy của cậu, cậu tạm hài lòng quay lưng đi.

"Cái người không biết lịch sự này, là tôi giúp cậu đấy nhé!"

MinHyun tức giận nghĩ thầm trong lòng nhưng lại không hét lớn ra, nhếch nhếch khóe miệng nhìn bóng lưng JaeHwan khuất sau cánh cửa phòng mĩ thuật, anh mím môi xốc chiếc balo trên vai lên đi về hướng phòng tự học.

Hôm nay là cuối tuần nên trường học chỉ khoảng 30 người có mặt, nhưng họ đều ở trong phòng tập luyện các môn đã đăng kí, ngoài hành lang nơi anh và JaeHwan gặp nhau ban nãy không có một bóng người, yên ắng đến mức nếu nói chuyện thì thanh âm cũng sẽ bị vọng lại.

"Daniel!" MinHyun lấy bình nước trái cây nhét bên hông balo và hộp sushi ra đưa đến trước mặt Daniel, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. "Mẹ tôi nói cái này là của cậu."

"Nói với mẹ cậu là không cần ngày nào cũng chuẩn bị chu đáo cho tôi như vậy." Daniel lắc đầu mở bình nước ra tu ừng ực một hơi, miệng thì nói mẹ MinHyun không cần vất vả làm đồ ăn cho hắn nhưng lần nào anh đem tới hắn cũng ăn sạch.

"Tôi thật ganh tị với cậu đấy, mẹ tôi còn không thương tôi bằng cậu."

"Cậu nói nghe thê thảm quá, cứ như mẹ cậu ngược đãi cậu không bằng."

"Bỏ đi bỏ đi." MinHyun xua tay, mắt nhìn chăm chăm quyển sách trước mặt, tay chống cằm ra vẻ rất chăm học, nhưng đầu lại nghĩ đến JaeHwan, anh hớn hở hỏi Daniel. "Cậu có biết M.k không? Tôi như mới gặp cậu ta lần đầu."

"Tranh cậu ta vẽ dán đầy trên bảng ca ngợi học sinh tài năng của trường đấy, cậu không biết sao?" Cho miếng sushi vào miệng MinHyun, Daniel cũng vừa ăn vừa trả lời.

Nhắc đến JaeHwan thì chắc chắn có thể liên tưởng và hình dung ra những bức tranh tuyệt vời của cậu ta, thiếu niên được biết đến với chức phụ trách dạy kèm hội họa, thành tích học tập không cần bàn tới vì lần nào tên cậu ta cũng xuất hiện trên đầu bảng xếp hạng top học sinh gương mẫu, bề ngoài đẹp chẳng thua gì thiếu nữ mới lớn, còn có nhiều nam sinh trong trường mê cậu ta như điếu đổ, dường như không có ai là không biết cậu ta.

Vậy mà hiện tại người không biết cậu ta lại là thằng bạn thân nhất của Daniel hắn đây.

Nghe Daniel kể hết về hồ sơ lí lịch của JaeHwan, MinHyun không tránh khỏi tình trạng mắt chữ O mồm chữ A, JaeHwan nổi tiếng như vậy mà anh lại không biết, anh học ở đây cũng gần 1 năm trời, thế nhưng mọi thông tin ở đây anh đều không nắm bắt được.

"Cậu chỉ biết học sống học chết, thiên hạ này không thèm quản thì biết cái gì chứ!" Daniel giả vờ làm mặt lạnh muốn lên án MinHyun, có khi học quá nhiều lại phát bệnh, huống hồ cậu ta một tuần không động đến thuốc đau đầu thì không chịu nổi.

MinHyun chỉ biết im lặng thừa nhận, chả trách sao thiếu niên xinh trai đến hoa nhường nguyệt thẹn kia anh lại không biết, cuộc sống này thật không công bằng.

...

"Ong SeongWoo..." Jaehwan đặt xấp giấy khiến dáng đi của cậu xiêu vẹo ấy xuống, SeongWoo giật thót mình quay lại cau mày khó chịu nói. "Xin cậu đấy, đừng có gọi cả họ lẫn tên tôi như vậy, sợ muốn rụng tim."

Có lẽ SeongWoo bị ông giáo sư nghiêm khắc kia làm cho ám ảnh rồi, mỗi lần ông ấy gọi cả họ lẫn tên y đều như rằng sắp có chuyện không hay xảy ra.

"Cậu xem lại đống tranh vẽ này rồi phân tích ra giúp tôi nhé, hôm nay tôi bận."

Tuy là SeongWoo không giỏi bằng JaeHwan, nhưng y cũng rất vang danh ở ngôi trường này, điểm số thi mĩ thuật của y chỉ thua JaeHwan có 0,25 điểm, nhưng chút điểm hơn thua đó cả hai người đều không quan tâm mấy, không như những người khác dư sức đi ganh ghét đố kị với nhau.

"Được rồi, có việc thì đi trước đi, tối nhớ về sớm đấy." SeongWoo không ngẩng đầu lên nhưng miệng vẫn dặn dò JaeHwan cẩn thận.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ mua thức ăn cho cậu, không cần nấu."

"Đi ngay đi, anh MinHyun đẹp trai nhà cậu đang đợi đấy."

"Cái gì mà MinHyun nhà tôi, tôi với anh ấy tối nay mới gặp lần đầu."

"Vậy mà lại nói như thích người ta lâu lắm rồi..."

---End Chap 1---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro