my pain is you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí ức giữa tôi và Jaehwan chợt ùa về khi tôi vô tình nghe được bản Bluestone Alley phát trong quán cà phê hạng sang ở Hong Kong.

Bluestone Alley là bản nhạc mà Jaehwan thích nhất. Em nói rằng: "Khi bị stress hay buồn, nghe bài này đều khiến tâm trạng em ổn hơn."

Jaehwan rất thích chơi guitar, cũng rất thích chơi trống. Em ấy thường hát dạo lề đường, nhờ vậy tôi với em mới quen biết được với nhau. Tôi thì là một người trầm tính, thích sự yên tĩnh, không thích nơi ồn ào như những người đàn guitar điện hát nhạc rock, hay vừa nhảy vừa hát. Jaehwan đã cuốn hút tôi bằng giọng hát trầm ấm của em. Khi ấy, em đã hát bài I Love You Baby của Frank Sinatra. Tôi đã dừng lại và đứng nghe em hát hết bài, chất giọng em rất hợp với bài này, nó đã khiến tôi hòa mình với bài hát.

Do đó, mỗi lần đi ngang chỗ em hát, tôi đều đứng lại nghe, cho dù là nhạc rock hay pop.

Lần ấy, khi em bảo, em sẽ không còn hát nữa. Em còn phải bận sắp xếp cho tương lai, mọi người xung quanh đều lấy làm tiếc, nhưng họ không ai quan tâm gì tới em cả. Nghe xong bài cuối, họ đều nhanh chóng đi về, không ai hỏi em có buồn không, không ai hỏi em chắc chắn chứ, không một ai an ủi em.

Chỉ có tôi, tôi lại gần hỏi Jaehwan: "Em chắc chắn không?"

Jaehwan cũng rất bất ngờ về câu hỏi của tôi, nhưng rồi em ấy cũng mỉm cười: "Thật lòng em rất buồn. Ca hát là niềm đam mê của em, và truyền tải cảm xúc bài hát đến mọi người bằng lời ca của em cũng là việc em muốn làm. Nhưng em không thể, bởi vì em còn phải lo cho ba mẹ em. Em không thể cứ thế khiến ba mẹ làm cực nhọc hơn nữa. Em cần có quyết định cho tương lai của mình."

Tâm trạng tôi bắt đầu buồn khi nghe em nói vậy. Khi thấy tôi như thế, em ấy liền an ủi tôi.

Jaehwan là một người rất tốt bụng, em luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần đền ơn, em luôn khiến ba mẹ em tự hào. Jaehwan cũng rất siêng năng, khi mới làm việc mà đã thăng chức. Đó là những gì mà tôi nhận thấy được khi trở thành bạn của em.

Những lúc rảnh rỗi, em ấy luôn hát những bản nhạc buồn với chiếc đàn guitar. Giọng Jaehwan thật sự rất hay, rất hợp với những bản nhạc êm đềm như thế này. Nhiều lúc tôi có nói với em, nếu em thích hát đến vậy thì hãy thực hiện nó đi, tôi sẽ nuôi em. Nhưng em vẫn không chịu, em chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu.

Từ lúc tôi và em trở nên thân thiết, tôi phát hiện ra nhà em cách rất xa công ty, phải đổi chuyến xe rất nhiều lần. Nên tôi đã chủ động lái xe đưa rước em đi làm, em cảm kích tôi rất nhiều. Còn không ngại, mà luôn luôn mua cho tôi một ly Americano ở tiệm cà phê A hạng sang, mỗi khi tôi tới đón em tan làm. Có lần tôi cũng từ chối, nhưng em lại bảo: "Anh bận như thế mà còn phải đưa rước em, đây là chuyện bình thường thôi. Anh không cần khách sáo."

Đó chính là những điều mà khiến tôi thích em ấy.

Và... cũng khiến tôi phải lòng em ấy một cách tự nhiên.

Phải nói sao nhỉ? Ngày tôi nhận ra tôi thích Jaehwan, là một ngày thu ấm áp. Khi em bảo em đang áp lực, em muốn hóng gió một chút. Thế nên, khi tan làm, tôi đã chở em ra biển. Em bảo em không thích biển, vì em từng suýt chút bị chết đuối. Khi tôi đề nghị đi nơi khác, thì em lại từ chối.

Chúng tôi đi bên nhau đến khi trời tối. Chúng tôi cùng ngồi ngắm sao, nghe tiếng sóng vỗ. Thật bình yên! Tôi quay sang nhìn em, nhìn thấy trên khuôn mặt ấy nở một nụ cười, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy.

Chỉ cần vậy thôi.

Chỉ cần nhìn em hạnh phúc, mỉm cười nhẹ thôi. Thì cho dù phải đánh đổi một thứ gì đó, tôi cũng cam lòng. Suy nghĩ vừa chợt hiện lên trong đầu tôi, cảm giác tim đập nhanh, tôi không nghĩ là tôi đã thích em. Nhưng về sau, tôi lại phát hiện ra rằng, tôi thực sự thích Jaehwan. Và muốn bảo vệ, che chở cho em.

Có nhiều người nói rằng, tình yêu đơn phương từ một phía rất đau khổ, và đa phần đều có kết thúc là "Sad". Trước giờ tôi chẳng tin, bởi vì từ nhỏ tôi đã không tiếp xúc nhiều với người nào đó khác giới, cùng giới nên tôi chẳng có cơ hội phải lòng người khác.

Tôi cứ nghĩ, tình yêu của tôi dành cho Jaehwan sẽ cứ bình yên và nhẹ nhàng như thế. Cứ ngỡ kết thúc sẽ có hậu, sẽ là "Happy". Nhưng nó lại đi đúng quỹ đạo như những mối tình khác, chính là "Sad".

Không phải là Jaehwan yêu người khác, mà là tôi đã nói lời chia tay với em ấy. Đúng, chúng tôi quen nhau được ba tháng. Ba tháng ngắn ngủi đó, chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ những điều vui vẻ, hạnh phúc hay buồn bã. Cuối tuần, chúng tôi luôn dành thời gian cho nhau, hoặc là xem phim, hoặc là ngồi ăn cơm, hoặc là vui đùa như con nít. Nhưng chỉ ba tháng đó không thể so sánh với người bạn thanh mai trúc mã của Jaehwan.

Cậu ấy tên là Kang Daniel.

Ngày Kang Daniel từ nước ngoài trở về chính là ngày tròn vẹn ba tháng chúng tôi yêu nhau.

Tôi hẹn Jaehwan vào một nhà hàng lãng mạn nổi tiếng ở thành phố. Tôi cũng cố tình đặt bàn ngay cạnh cửa sổ nhìn ra biển, để cố tình cho em hồi tưởng về ký ức ấy của chúng tôi. Tôi cũng cố ý, bảo với nhà hàng, khi em tới hãy đàn bản Bluestone Alley. Tôi đã sắp xếp dường như hoàn hảo, chỉ cần đợi Jaehwan tới nữa thôi.

Hẹn Jaehwan vào 7 giờ.

Đã 9 giờ.

Hai tiếng đã trôi qua, tôi bấm gọi Jaehwan. Di động đang đổ chuông...

Không bắt máy.

Tôi gọi lại lần nữa... nhưng không cần Jaehwan nghe máy nữa rồi. Tôi đã nhìn Jaehwan cùng Daniel đi dạo bờ biển, qua kính của nhà hàng. Lòng tôi đau nhói lên, đau đến tận xương tủy, tôi ôm ngực mình. Tại sao Jaehwan lại có thể quên ngày hôm nay? Tại sao nhất thiết phải là ngày hôm nay? Tại sao?

Tôi ngẩn người nhìn họ, rồi quay lưng bỏ đi. Vừa mới xuống dưới lầu thì gặp Jaehwan và Daniel. Tôi nhìn Jaehwan, và em ấy cũng đang nhìn tôi. Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ, như nhìn thấy người lạ. Tôi nhếch mép nhìn thẳng vào đôi mắt của Jaehwan. Em ấy lại chẳng nhìn tôi nữa, mà bỏ đi.

Lặng im...

Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Jaehwan chưa từng thốt ra câu "Em yêu anh" với tôi bao giờ, cũng chưa từng bảo là "Em chỉ yêu duy nhất một mình anh", là do tôi tự đơn phương. Là do tôi tự chủ động tỏ tình, em chỉ nói "Được".

Được.

Là một từ "Được" ấy, cũng đủ khiến tôi vui mừng đến không ngủ được. Nhưng từ đó đâu thể hiện được là em ấy cũng yêu tôi?

Trước giờ chỉ là do tôi tự đa tình. Tự chủ động, tự ảo tưởng mà thôi.

Sau hôm đó thì hai chúng tôi chẳng nhắn tin hay nói chuyện với nhau. Hai tuần trôi qua, tôi gặp Jaehwan ở trước cửa. Jaehwan mỉm cười khi thấy tôi, tôi mở cửa. Em ấy theo tôi vào nhà. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn em ấy dọn hết hành lí, trước khi đi, em ấy dặn tôi: "Nếu bị thương thì hãy lấy hộp thuốc ở bên đầu giường. Giấy, đồ dùng, tiền điện... tất cả em đều trả, chuẩn bị đủ cả rồi. Nếu anh bận, thì cũng không được để bụng đói. Ít nhất cũng phải nấu mì ăn đấy. Không có em ở đây, nếu có bận, thì cũng phải chú ý một chút. Đồ dùng hết thì phải đi mua đấy!"

Jaehwan ngừng lại rồi nói: "Em thực sự đi đây. Hãy tự chăm sóc bản thân tốt nhé." - Nói xong, em ấy định quay lưng bỏ đi, thì tôi đã kịp thời nắm lấy cổ tay của em.

Sắc mặt tôi tối sầm lại, giọng cũng lạnh hẳn đi: "Tại sao?"

Jaehwan quay lại nhìn tôi khó hiểu, tôi nói tiếp, thực sự tôi điên mất thôi, tôi gào lên: "Tại sao em lại làm vậy? Tại sao em lại phản bội tôi? Tại sao em bỏ đi lại còn lo lắng dặn dò tôi? Sao không để tôi chết vì bị đói đi? Mặc kệ tôi sống ra sao đi? Tại sao bỏ đi mà còn khiến cho tôi lưu luyến?"

Em ấy nhìn tôi, giọng run lên đầy sợ hãi: "Minhyun..."

Tôi như một thằng điên, siết chặt cổ tay em hơn: "Em biết tôi yêu em mà. Em biết tôi có thể vì em làm mọi thứ. Em biết tôi chuyển nhà cũng vì em, sợ em xa công ty, khó khăn đi lại khi tôi vắng nhà đi công tác, nên chuyển sang gần công ty em để em dễ dàng đi lại hơn. Nhưng em biết công ty tôi rất xa nơi đây, đi lại tắc đường. Em biết tôi học ăn món ngọt dù tôi rất ghét đồ ngọt là vì em mà. Em biết tôi vì em thích màu cam mà mọi thứ ở đây tôi đều sửa thành màu cam. Em biết tôi không thích người ta quấy rầy khi làm việc, nhưng vì là em tôi cũng chiều theo em, cùng đùa với em mà. Em biết tôi làm tất cả đều là vì em mà. Tại sao?"

Mắt em ấy ngấn lệ, giọng nhỏ vang lên: "Minhyun, em biết điều đó... nhưng em xin lỗi..."

Tôi im lặng nhìn Jaehwan, em lại nói tiếp: "Có thể buông tay em ra không? Em phải đi rồi, cậu ấy đang đợi em..."

Tay tôi thả ra, tôi thẫn thờ nhìn em. Khi em bước ra tới cửa, tôi hỏi em: "Trước giờ đều chỉ là đùa thôi sao?"

Jaehwan im lặng.

Tôi bật cười: "Nếu chỉ là đùa, thì chia tay đi."

Jaehwan quay lại nhìn tôi, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Thế đấy, câu chuyện giữa tôi và Jaehwan kết thúc như thế. Là một từ "Sad" là có thể hình dung, hoặc là từ "Hurt"? Trước giờ tôi vẫn mặc định em ấy không thích tôi, phản bội tôi. Nhưng khi tôi đọc thư và mở quà của em ấy tặng tôi. Tôi mới biết được thực sự không phải thế, Jaehwan cũng rất thích tôi. Quà của em ấy là những con hạc giấy, trên cánh những con hạc là những lời nói mà Jaehwan muốn nói với tôi.

Tôi lấy một con hạc ra và đọc nó.

Minhyun này, thực ra là em phải lòng anh từ lúc khi anh đưa em ra biển đó.

Tôi lại lấy một con, một con nữa...

Lúc nghe anh bảo "Anh yêu em", em thật sự rất hạnh phúc.

Cuối cùng, trái tim em cũng chạm được đến anh rồi.

Những lúc mà bên cạnh anh, em thật thật rất vui luôn.

Đã có những lúc nhìn thấy anh mệt mỏi, mà còn đưa rước em đi làm. Em thật sự rất đau lòng.

...

Khi anh hỏi em "Trước giờ đều chỉ là đùa thôi sao?", em rất muốn nói với anh rằng, không phải như thế, em thật lòng yêu anh đó. Lúc anh nói chia tay, tim em rất đau. Em rất muốn giải thích với anh, muốn ôm anh nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Anh đừng bỏ em nhé!". Nhưng không được rồi. Anh à, gặp anh, đối với em, điều đó thật tuyệt vời. Em nguyện nói với cả thế giới rằng: Hwang Minhyun chính là người con trai em yêu, hiện tại là thế, và sau này cũng thế. Yêu anh, em không hối hận. Vì thế, anh đừng buồn nhé. Giờ em đang bên cạnh anh đây này, em đang theo dõi từng bước chân anh này, như ngày ấy, em luôn chăm sóc anh, nấu cơm cho anh ăn, chuẩn bị đồ dùng trong nhà. Mọi thứ... Anh à, thật sự em muốn gặp anh lần cuối, muốn được anh ôm vào lòng, cùng anh ngắm sao, nghe tiếng vỗ của sóng. Nhưng... xin lỗi, em phải rời xa anh mãi mãi rồi. Em xin lỗi anh.

Khi ấy tôi đã biết được, không phải Jaehwan không yêu tôi mà là căn bệnh của em không cho phép. Em không muốn làm tổn thương tôi. Đó chính là lời mà Daniel đã nói với tôi, khi tôi gặp cậu ấy ở Hong Kong.

Seoul, nơi tình yêu bắt đầu giữa chúng ta.
Thiên sứ của anh, hạnh phúc nhé!
Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Người em yêu, Hwang Minhyun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro