Chương 2 - Điều ước giản đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ring ring~"

Tiếng chuông xe đạp ngân lên trước khi đổi hướng rẽ qua góc phố để báo hiệu cho những người đi đường tránh không va phải. Minju đèo tôi băng qua những con đường quen thuộc mọi khi để đến trường. Thành phố nơi tôi ở sáng sớm vắng lặng và yên ả. Thi thoảng sẽ bắp gặp mùi thơm ngào ngạt của cà phê và bánh mỳ từ những vửa hàng mở cửn làm việc từ sớm. Có thể thấy một vài người lớn tuổi đang bận bịu quét dọn mở cửa hàng. Những đôi bạn học sinh từ tiểu học đến cùng trang lứa với tôi cùng dắt tay nhau đến trường, miệng cười nói vui vẻ. Hình ảnh thành phố nơi tôi với cậu ở vẫn thân thuộc và luôn có gì đó mới mẻ mỗi ngày

"Chỉ còn hơn tháng nữa là tới lễ hội văn hóa mùa hè rồi. CLB điền kinh đang làm tốt chứ?"

"Tất nhiên rồi" Minji đáp "năm nay chắc chắn tớ phải giành được hạng 1. Năm đầu tiên phải khiến mọi người thán phục mới được"

"Kiểu gì mà chẳng hạng 1 chứ"

Tôi cười đáp rồi dựa vào lưng Minju. Tấm lưng cậu ấy không to lớn vững chãi như những người con trai, nhưng lại mang cảm giác ấm áp, đáng tin cậy. Tấm lưng đã luôn ở phía trước, chở tôi đi học mỗi ngày, bảo vệ tôi khỏi những đứa xấu xa thích bắt nạt kể từ khi bắt đầu lên học cấp 2

Trường cấp 3 của chúng tôi cách xa trường cấp 2 tầm 300m. Hồi tôi còn học năm nhất thì Minju vẫn chưa lên cấp 3. Hàng ngày cậu đèo tôi đến trường xong mới vòng xe về trường cậu. Năm nay thì chúng tôi lại học cùng nhau rồi. Lại được cùng nhau đến trường, khoác tay nhau đi vào tận lớp học

Sáng nào chúng tôi cũng đến trường sớm. 7 giờ 30 là bắt đầu vào học nhưng Minju luôn đèo tôi đến trường trước 6 giờ. Cậu ấy tự tạo cho mình thói quen dậy sớm tập thể dục và luyện kỹ năng câu lạc bộ. Sự chăm chỉ đáng kinh ngạc của cậu khiến ai cũng phải ngưỡng mộ. Bản thân Minju luôn cố gắng để mình trở thành người giỏi nhất

Minju không gắn bó với bất kỳ môn thể thao nào cả. Mỗi nay cậu sẽ gia nhập một CLB khác nhau. Năm thì cậy đánh cầu lông, năm thì chơi bóng rổ, rồi thì đá bóng.. Nhưng bất kỳ ở đâu cậu cũng tỏa sáng. Cậu luôn đạt cúp ở lễ hội thể thao hè hàng năm. Cậu trở nên thực sự nổi tiếng, những học sinh khác trường quanh vùng này đều biết tới cậu

...

Chuông reo báo giờ nghỉ trưa. Tôi xách hộp cơm mẹ làm xuống góc vườn trường quen thuộc nơi tôi với cậu hẹn nhau ngồi ăn trưa mỗi ngày. Minju đã đợi sẵn ở đó, vẫy tay cười tươi khi thấy tôi. Nụ cười của cậu thật đẹp, đôi mắt cậu vẽ một đường cong nhẹ, đôi môi hé ra đệ lộ hàm răng trắng sáng. Tôi yêu nụ cười của cậu. Chỉ cần nhìn thấy cậu cười thì mỏi sự buồn chán mệt mỏi trong tôi tan biến

"Lớp cậu xan hơn mà đến đây nhanh thật đấy"

"Là tại cậu chậm như rùa thôi" Minju chọc ghẹo tôi

"Vâng là mình chậm. Làm sao nhanh được bằng cái đứa tham gia clb điền kinh chứ"

Minju phá lên cười. cả hai ngồi xuống thảm cỏ. Tôi lấy ra hộp cơm của mình, chia một nửa cho Minju. Bố Mẹ không sống cùng cậu nên ở nhà cũng chẳng có ai nấu nướng. Từ bé đến giờ mẹ tôi vẫn nấu cơm trưa cho cả cậu ấy. Bố Minju gửi tiền hàng tháng để mẹ tôi chăm sóc bữa ăn cho cậu. Lúc đầu thì bà từ chối vì bảo rằng nuôi ăn 1 bữa có đáng là bao, Minju cũng như con gái bà thôi nhưng sau cùng mẹ tôi cũng nhận vì bố Minju nhiều lần năn nỉ. Bữa tối thì Minju tự ăn tại nhà. Thi thoảng mẹ tôi sẽ nấu thêm cơm và thức ăn rồi bảo tôi qua gọi cậu ấy cùng ăn cho vui

"Oa~ là cá hồi rán sao? Ngon quá đi mất" Minju trầm trồ khi tôi mở hộp thức ăn ra. Cậu rất thích những món thịt, đặc biệt là đồ chiên rán

"Há miệng ra nào.. Aaa"

Tôi gắp miếng cá đưa tới. Minju há miệng ra đớp lấy. Nhai ngấu nghiến cười tít mắt như đứa trẻ vậy. Giờ nghỉ trưa của cả hai cứ thế trôi qua. Bình yên vui vẻ bên nhau

...

"Chuẩn bị.. Bắt đầu.."

Tiếng còi vang lên cùng lúc. Minju lao người tới phía trước. Tăng tốc bay vút đi như cơn gió rồi phanh lại khi vượt qua vạch đích

"Tốt lắm.. Lần nữa nào" thầy huấn luyện tỏ vẻ hài lòng

Nhìn cậu chạy trông ngầu thật. Tôi vẫn như mọi khi đến khán đài ngồi xem cậu tập luyện, dõi theo từng khoảng khắc tập luyện vất vả đầy nỗ lực của cậu. Không phải cậu có phẩm chất thiên tài mà trở nên lười biết. Cakau luôn luôn chăm chỉ gấp đôi người thường, cho đến khi tất cả đã về thì cậu vẫn ở lại tập luyện thêm nửa tiếng, có lúc đến cả tiếng đồng hồ

Trên sân bây giờ dường như chỉ còn tôi với cậu vậy. Khoảng khắc êm đềm trôi qua chậm rãi. Tôi cứ thế ngắm nhìn cậu tập luyện, chẳng biết từ bao giờ tôi đã yêu thích việc này, tôi có thể xem cậu tập luyện hàng giờ liền không biết chán là gì. Cảm giác như người chị gái trông chừng đứa em của mình vậy

"Sakura lại ra xem Minju tập luyện rồi"

Là Irene. Cậu ấy là bạn thân của tôi từ cấp 2 đến giờ. Nhà cậu ấy ở phía bên kia thành phố cách nhà tôi khá xa. Chúng tôi quen và chơi thân với nhau khi cùng tham gia CLB văn học thời cấp 2

Irene giống như Minju vậy. Cậu ấy cũng là con của một gia đình Hàn Quốc, kinh tế cũng thuộc loại giàu có tuy chưa bằng Minju. Nếu nói gương mặt Minju xinh tựa thiền thần thì phải gọi Irene là nữ thần. Cậu ấy đẹp theo kiểu rất sắc sảo, lạnh lùng và trưởng thành. Nếu để mà tả sự khác nhau nhiều nhất thì có lẽ là chiều cao và việc Minju là một thiên tài trong mọi lĩnh vực còn Irene thì hậu đậu và bình thường y như tôi mà thôi

"Hai người suốt ngày quấn lấy nhau như người yêu vậy"

"Tại sao mọi người không nghĩ đơn giản là chị em mà cứ nói là người yêu vậy chứ?" tôi thắc mắc

"Làm gì có chị em nào như thế, tớ có em gái nên biết thừa.. Chị em không có cái kiểu quấn quýt hạnh phúc như thế đâu, suốt ngày cãi lộn chẳng chịu nhường ai thì có"

"Đấy là nhà cậu như thế"

"Cậu không có em ruột thì sao hiểu được"

"Minju như là em ruột của tớ vậy"

Irene lắc đầu chán nản. Tôi cũng chán ngấy khi suốt ngày bị nói là người yêu của Minju rồi. Sao họ không nghĩ đơn giản được nhỉ. Chỉ là chị em hàng xóm thân thiết với nhau từ bé thôi mà. Nắm tay, khoác vai, đèo nhau đi học là chuyện hết sức bình thường

Minju vừa hoàn thành xong một vòng chạy. Cậu quay ra nhìn tôi từ phía xa, cười hiwsn hở. Tôi cũng mỉm cười vẫy lại rồi thấy cậu ấy tiếp tục chạy vòng nữa

"Vậy cậu không nghĩ đến việc sẽ tìm một người để hẹn hò sao?" Irene dáng vẻ trầm ngâm khẽ hỏi tôi

"Tại sao phải hẹn hò chứ? Chẳng lẽ tình yêu quan trọng vậy sao? Tớ có thể ở như thế này cả đời là được. Miễn là đủ ăn đủ mặc và có người cùng tâm sự bầu bạn. Đàn ông con trai chỉ là một lũ rắc rối"

Phải rồi. Ước gì mọi thứ cứ mãi mãi thế này. Chẳng cần tình yêu. Chỉ cần tôi và Minju mãi mãi ở bên nhau như vậy. Mọi thứ thận giản dị, bình yên và hạnh phúc. Sẽ chẳng có gì có thể chia cách tôi và cậu

Điều ước của tôi chỉ đơn giản vậy


____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro