Chủ tịch và nhân viên-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi rời khỏi cái bệnh viện kia, Miyeon hoàn toàn không có ý định đến cái công ty đó để đi làm, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, mặc kệ tất cả mọi chuyện. Nàng phải rời khỏi cái địa phương quái quỷ này. Nhưng toàn bộ người dân nơi đây đề không ai nguyện ý giúp nàng, thậm chí khi nàng bán ra hết những đồ dùng có giá trị của bản thân ra, họ cũng không chịu. Nàng tuyệt vọng ngồi lì ở trong nhà, muốn nhắn tin cho mọi người nhưng tìm hết cả cái danh bạ rồi cũng không biết là nên nhắn cho ai, cắn môi liền ấn số điện thoại của bạn trai cũ, nhưng chính là không có ai nhấc máy.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng đập cửa mới khiến nàng hoàn hồn lại, bất chợt phát hiện rằng mình đã ngồi trên nền đất lạnh lẽo suốt cả một đêm, kéo thân thể đau ê ẩm dậy để mở cửa, Minnie mỉm cười đứng ở ngoài cửa, cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean, vẫn như cũ tháo 3 nút cúc áo để lộ một mảng ngực như ẩn như hiện chắp tay sau lưng, đứng thẳng tắp sau cánh cửa nhà nàng, trên khuôn mặt sắc sảo liền khéo léo nở lên một nụ cười, nàng lại cảm thấy cô giống như một tên nhóc, nếu không phải là nàng đã biết gương mặt thật của cô thì không chừng đã thật sự yêu cô mất.

Miyeon thấy rõ ràng cửa đứng người, lập tức liền phải đóng cửa lại, lại bị Minnie một tay chống lại, chậm rãi đem thân mình từ kẹt cửa tiến vào.
" Còn nghĩ đến việc trốn thoát sao? Miyeon,cùng đến công ty đi? Ai nha, sao vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua vậy? Mau đi đổi đi, muốn hỗ trợ sao hả?" Một bàn tay gắt gao nắm lấy tay của Miyeon, một tay khác thực xấu xa chạm tới nút thắt áo trước ngực Miyeon.
" Không cần như vậy, Xã trưởng Minnie, vì sao ngươi có thể làm chuyện này một cách hợp tình hợp lý như thế? Cưỡng hiếp mại dâm là phạm tội! Xin hãy buông tôi ra!" Miyeon giãy giụa.
" Ôi ôi, Miyeon, em có hay không đã nghĩ sai cái gì rồi? Công ty của ta là công ty đứng đắn, mỗi năm đều cấp cho quốc gia ngày mấy trăm triệu tiền thuế, cũng không phải là công ty phi pháp a" Minnie tỏ ra đau đầu " Bây giờ AV đã cơ hồ trở nên rất phổ biến, mọi người đều thích nó. Quay chụp AV cũng không có pháp phạm và chúng ta đương nhiên là đều đánh mosaic lên nó a!" (làm mờ)

" Chính là. Chính là ngươi đem cái thị trấn này thành như thế" Miyeon không biết phải mở miệng nói như thế nào, nàng không biết phải dùng cái gì để hình dung ra hiện tại của cái nơi này, nơi mà ở đâu cũng thấy người với người đang địt nhau. Nàng cảm thấy mọi thẹn thùng cùng lý trí, đạo đức cùng pháp luật, mọi thứ đều biến mất ở chỗ này.
" Chính là, ta cũng không có cưỡng hiếp bất kì một ai ở đây, bởi vì khi làm AV ở đây, có thể khiến bọn họ cảm thấy sung sướng hơn nữa còn có tiền tài, cho nên chính bọn họ lựa chọn làm như vậy. Cái thị trấn này mỗi ngày sản xuất ra trăm bộ AV, đối với mỗi màn ảnh, công ty chúng ta đều trả tiền, bọn họ vì để được trả tiền mà làm những điều như thế này. Ta cũng không khống chế được những thứ như thế này."

" Nếu như vậy, vậy vì cái gì mà ngươi muốn cưỡng hiếp ta?" Miyeon đã rưng rưng muốn khóc, nàng trước nay chưa bao giờ nghĩ tới việc xuất hiện ở AV
" Kể cả khi em có cởi hết quần áo đi trên đường, cũng không ai cưỡng hiếp đâu, chỉ cần em không muốn, không có ai có thể chạm tới một đầu ngón tay của em, cưỡng gian chính là phạm tội. Nếu có thể nói, lần đầu tiên khi gặp em, ta đã muốn lột sạch quần áo của em rồi làm em luôn trong phòng, em biết không? Lần đầu tiên thấy ánh mắt của em, em khiến cho thứ kia ở dưới đũng quần phát trướng đến căng đau. Không cho em rời đi, là bởi vì em ký hợp đồng, nếu lựa chọn không đến công ty đi làm, như vậy sẽ phải bồi thường tiền hợp đồng cho công ty." Minnie đương nhiên sẽ không nói rằng lần đầu tiên khi gặp mặt Miyeon, cô đã phải tính toán xem làm cách nào để đưa nàng tiểu bạch thỏ này nuốt vào trong bụng, cho nàng những đãi ngộ hợp đồng cao cấp nhất, tất nhiên tiền vi phạm hợp đồng cũng là tối cao nhất.
" Ta tuyệt đối sẽ không đi quay chụp AV!" Khi đó nàng cảm thấy đãi ngộ tốt như thế thì không có lí do gì để mà phạm sai lầm cả cho nên đối với số tiền vi phạm hợp đồng cũng không hề để ý, không hề nghĩ tới hiện tại lại biến mình thành cục đá.
" Không có người cho em đi chụp AV a Miyeon" Minnie sờ sờ lên đầu của Miyeon, " Như vậy đại công ty sẽ phải yêu cầu càng nhiều nhân tài, nếu chỉ có mỗi người đóng mỗi AV thì công ty làm sao phát triển được?" Em nhận lời mời là nhân viên hành chính, tất nhiên cũng phải đến phòng hành chính làm việc a. Chỉ là yêu cầu em trong hoàn cảnh như thế này mà công tác thôi, để nó trở thành thói quen là tốt rồi." Miyeon hoài nghi nhìn Minnie, " Thật vậy sao? Sẽ không cưỡng hiếp ta chứ?".
" Đã nói cưỡng hiếp là phạm tội mà, rồi, mau đi thay quần áo đi, ta mang em đến công ty."
Minnie nở một nụ cười hết sức vô tội.
Miyeon nghĩ nghĩ, rằng chính bản thân mình cũng không thể nào trả nổi một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù như thế, cũng không có cách nào rời đi khỏi nơi này, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước. Vì thế pha trà cho Minnie rồi tiến vào phòng tắm, tắm rửa và thay quần áo.

Minnie ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nhìn vào chiếc di động mà Miyeon đã ném trên sàn nhà, cô đi qua ngồi xổm xuống, cầm di động lên nhìn thấy màn hình không khoá, vừa vặn lại thấy có cuộc gọi tới.
" Tiền bối?" Là Miyeon gọi điện cầu cứu người khác sao? Thật đáng tiếc." Minnie cắt đứt điện thoại, cầm điện thoại ra ngoài cửa, nhắm ngay cống thoát nước mà ném vào.
Nước ấm nấu ếch xanh, một ngày nào đó, em sẽ cam tâm tình nguyện ở lại nơi này, đương nhiên, đầu tiên, muốn cho em cùng thế giới ngoài kia một lần nữa gặp nhau.
( Nước ấm nấu ếch xanh: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ)

Trong lúc đợi Miyeon, Minnie lại gọi cho ai đó: "Tôi giao việc cho anh, anh làm đến đâu rồi?"
" Bên phía nhóm luật sư đã tố tụng vụ việc lên toà án, nhóm người thẩm phán cũng là người quen của chúng ta, bọn họ hoàn toàn có thể đảm bảo khiến Miyeon mất đi hoàn toàn quyền sở hữu tài sản."
"Pháp vụ bộ luật sư nhóm đã hướng toà án đưa ra tố tụng, thẩm phán nhóm đều là chúng ta người quen, hoàn toàn có thể bảo đảm làm Miyeon mất đi sở hữu tài sản.".
" Được, mà chú ý không cần doạ đến Miyeon, cũng đừng làm cho nàng ấy rời đi khỏi thành phố này, chỉ cần khiến nàng ấy chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc nghếch ở lại bên tôi."
Minnie liếm liếm môi, híp mắt cười.
Vốn dĩ là không nghĩ tới việc tổn thương em đâu Miyeon, chính là do em quá không nghe lời, một hai lần đều muốn trốn thoát. Không có biện pháp nào có thể trốn chạy đâu Miyeon, khi mà em không còn gì cả, em liền sẽ biết, ở chỗ này, em chỉ có thể thuộc về tôi, để tôi tới làm bẩn em đi, chỉ cần ngày tháng cứ trôi, em cái gì cũng không có, chỉ có tôi.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?! Minnie!" Miyeon ngã xuống trước mặt Minnie, đôi bàn tay yếu ớt che đi khuôn mặt đã giàn dụa nước mắt.
Ngày hôm qua, nàng đã từ chiếc xe buýt dâm loạn chạy xuống bỏ trốn, sáng nay đã bị cảnh sát tới nhà gõ cửa, nói rằng nàng đã bị công ty AV khởi tố, nếu không thể bù lại khoản tiền nàng đã vi phạm hợp đồng, thì căn phòng bây giờ đây sẽ bị niêm phong, tất cả toàn bộ tài sản của nàng cũng không được sử dụng, và cuối cùng là ngay cả cái thị trấn này cũng không được rời bỏ. Cơ hội cuối cùng của nàng vẫn là phải làm việc trong văn phòng của Minnie.

Minnie thở dài, ở trước mặt Miyeon ngồi xổm xuống, móc ra khăn tay, ôn nhu thay Miyeon lau đi nước mắt. "Ta cũng không có biện pháp nha Miyeon, tuy rằng ta là tổng giám đốc của công ty này, nhưng ta cũng không phải là người có thể định đoạt được mọi thứ, khởi tố công nhân vi phạm hợp đồng là do công ty pháp vụ phụ trách, ta cũng không thể nào ngăn cản được. Cho nên Miyeon ngươi mau mau chóng chóng tới đi làm là tốt rồi, ta đã nói điều này trước đó rồi mà."

"Ta không có cách nào! Ta không có cách nào mà tiếp thu!" Miyeon gắt gao nắm lấy đầu tóc của mình, "Cầu xin ngươi, buông tha ta đi! Ta lập tức liền rời đi nơi này, không bao giờ trở về! Ngươi buông tha ta đi!".
"Không có cách nào tiếp thu? Ở đây đã từng có rất nhiều người giống ngươi, không thể tiếp thu được cảnh nhìn con gái với bố ruột, không chịu nổi cảnh mẹ trẻ với con trai, rất nhiều người đã ở trước cửa công ty ta muốn tự sát, uy hiếp ta phải dẹp đi cái công ty này, ta thậm chí còn bị người đánh đến gãy 2 chiếc xương sườn. Nhưng ngươi nhìn hiện tại mà xem, mọi người thấy ta thì đều phải khom lưng, chẳng qua chỉ là 5 năm thôi mà Miyeon, không có gì là không có khả năng." Minnie ôn nhu đến bên tai nàng nói nhỏ thật giống như người tình lâu năm dụ hoặc ngươi rơi vào vực sâu của tội ác.

Miyeon chỉ là cúi đầu không nói lời nào, nhỏ giọng khóc nức nở.
"Sao sao, Miyeon đáng thương, thật làm người khác đau lòng. Không bằng chúng ta tới làm giao dịch đi, ngươi không muốn đến công ty đi làm, như vậy ta sẽ thay ngươi trả năm ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, làm trao đổi,ta muốn em trở thành người của ta, hai năm có được không? Một năm 2500 vạn, thực có lời đi? Như vậy thì Miyeon làm ra cái gì quá phận sự, ta cũng có thể tha thứ cho ngươi nha! Thế nào, thế nào? Có được không? Cùng ta giao dịch đi?" Minnie mang theo biểu tình nhảy nhót nói với Miyeon.

"Bất quá mặc kệ Miyeon muốn lựa chọn thế nào thì hôm nay cũng là kì hạn cuối" Trên đầu của Minnie,vài sợi tóc hỗn độn đã che khuất đôi mắt của cô, "Năm ngàn vạn, đối với Miyeon mà nói, khẳng định là kiếm không ra. Tất cả chỗ tài sản của ngươi trả nợ, e là miễn cưỡng cũng chỉ đủ trả một nửa. Giờ muốn làm sao đây?"
"Ta sẽ đến công ty đi làm." Miyeon nhận lấy cọng rơm cuối cùng này, nàng hiện tại căn bản trốn không thoát, trừ bỏ tiếp thu hiện thực, không có biện pháp khác, chỉ hy vọng Minnie nói chuyện giữ lời, sẽ không cưỡng hiếp nàng.
"Tại sao? Ta cho rằng Miyeon sẽ lựa chọn giao dịch cùng ta, thật đáng tiếc! Bất quá như vậy cũng tốt a, về sau Miyeon Tương ở công ty liền đi theo ta đi, hôm nay bắt đầu đi làm, thấy như thế nào ? Ta mang ngươi tới công ty ngắm nhìn, bổ sung kiến thức chút nhưng là Miyeon phải nhớ kỹ, không thể giống như ngày hôm qua đột nhiên chạy trốn a, bằng không ta sẽ thực bối rối.".
Cứ như vậy, Miyeon rốt cuộc vẫn là gia nhập công ty AV, trở thành thư kí của Minnie, làm một ít việc nghe điện thoại, an bài hội nghị hoặc đưa văn kiện linh tinh, đơn giản công tác. Nàng nỗ lực khiến bản thân phải làm lơ tất cả những cảnh không nên nhìn tromg cái thành phố dâm loạn này, mỗi ngày đều đạp xe đi làm, làm lơ chung quanh mọi nơi đều có xuất hiện của AV, tan tầm liền đem chính mình khóa ở trong phòng, cửa sổ đều khoá đến gắt gao.

------------------

vote đi mn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro