Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ hai, Park Jiyeon rời giường sớm như vừa đánh tiết gà, lấy lòng cha mẹ sớm một chút, phải đến Lee gia đưa Minyeon đến nhà trẻ. Vốn tối hôm qua đâu có nghĩ hôm nay sẽ đón Minyeon tan học, thế nhưng vừa nghĩ đến đàn chị cùng Minyeon thì kích động ngủ không được. Sớm tỉnh lại, mở to mắt vất vả chịu đựng đến sáu giờ thì khẩn cấp rời giường, cô quyết định đưa Minyeon đến trường như bao gia đình bình thường khác, đưa con gái mình đến trường nghĩ đến thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.

Park Hyomin mở cửa thấy Park Jiyeon tươi tắn mười phần thì sửng sốt, buồn bực nói: "Em sao lại tới sớm như thế?"

"Xin chào đàn chị, em tới đưa Minyeon đến trường" đứa nhỏPark tràn đầy sức sống.

"Được" Park Hyomin nghiêng người cho Park Jiyeon tiến vào, nhìn bóng lưng Park Jiyeon, hít một ngụm khí trong lành, duỗi người, hạnh phúc gần như vậy, trời vẫn xanh như vậy, cuộc sống hoàn mỹ như vậy!

"Minyeon!" vừa vào cửa, Park Jiyeon tức thì hô to tên Minyeon.

"Yeon Yeon!" ca hát chạy tới, Jiyeon gọi, Minyeon đáp. Park Minyeon vừa nghe được Park Jiyeon tới, nhanh chóng chạy ra phòng khách về phía Park Jiyeon.

Park Jiyeon vững vàng tiếp được con gái bảo bối, ôm lấy bé xoay vài vòng tại chỗ, lại dùng lực mà hôn, mới bắt chuyện với cô nàng Lee Qri đang ngồi ở bàn ăn.

"Chào tổng giám"

Lee Qri cho một cái nhìn khinh bỉ, biểu thị sự ghét bỏ đối với Park Jiyeon, hơi hèn mọn gật đầu bắt chuyện.

"Yeon Yeon, dì tới đưa con đến trường sao?" hai cánh tay mềm mềm trắng nõn của Minyeon ôm mặt Park Jiyeon hỏi.

Park Jiyeon bị bé hỏi như vậy làm tâm hồn rung động, quá hạnh phúc rồi a!

"Đúng vậy, sau đó mỗi ngày dì đều đưa đón Minyeon đi học có được không?" Park Jiyeon thuận thế hôn nhẹ tay Minyeon, nhìn phiên bản thu nhỏ của bản thân, hận không thể đem toàn bộ đồ tốt nhất thế giới lập tức hiến cho Minyeon cùng đàn chị, cô thực sự là vận cứt chó nên mới có được hai con người tốt nhất trên đời, cún gần đó biểu thị chúng nó gần đây không đại tiểu tiện bậy bạ.

Cuối cùng một nhà ba người tạm biệt Lee đổng rồi vui mừng hoan hỉ ra khỏi nhà, Lee đổng biểu thị không cần chói lóa quá làm mù mắt cún của cô, đặc biệt là con cún này đang độc thân, ăn sáng mà còn bị làm cho đau dạ dày, kế hoạch của cô là phải đuổi mẹ con họ Park kia đi!

Từ đó, một nhà ba người Park Jiyeon trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Đó là chuyện không có khả năng.

Dựa theo hiện tại mà nói một chút, ở đâu không có cha mẹ trở ngại, bản tác giả miễn cưỡng không sắp xếp tình địch thì không tồi rồi, thế nhưng nhất định sẽ có trắc trở tới khảo nghiệm tình yêu vững chắc của các cô, tuy rằng chia lìa nhiều năm, hai người Park Park vẫn tình sâu như biển, thế nhưng không qua được cửa ải cha mẹ thì làm sao được tính là hạnh phúc viên mãn?!

Park Jiyeon biểu thị không cần Lee đổng lên kế hoạch đuổi vợ con cô đi, bản thân chúng tôi bàn bạc rồi. Nhà Park Hyomin đã được lắp đặt thiết bị xong, vị trí cũng không tồi, công việc dần dần tiến vào quỹ đạo, tăng ca giảm đi, vừa may gặp tình cảm với Park Jiyeon gia tăng, cho nên hết ngày làm việc liền về nhà.

Lee Qri nhìn thoáng qua cái ngôi nhà sáng sủa nhưng lạnh lùng, suy nghĩ có nên tăng lượng công việc choPark Jiyeon không đây a, hừ, tôi chính là ghen tị đỏ mắt khi thấy người ta yêu đương!

Vào ở nhà mới, chúc mừng cho việc thăng chức, hôm sau Lee Qri mang theo quà tặng đến nhà chơi, tuy rằng con cún độc thân thật đáng buồn, thế nhưng có tình sống dai a. Aiz, cuộc sống thì luôn có buồn vui bất đắc dĩ như thế.

Mười giờ tối, Minyeon đã bình yên đi vào giấc ngủ. Ly rượu đỏ trên bàn đầy rồi lại vơi, rốt rồi lại rót, ngọn đèn chập chờn, gió đêm lưu luyến, dịu dàng thổi khô nóng đi, ba người đã làm hòa, thoải mái mà ngồi nói chuyện với nhau.

"Park Jiyeon, tôi nói cho cô biết, Park Hyomin là chi em tốt nhất của tôi, cô nếu còn dám phụ cô ấy, tôi lập tức cắt đứt chân chó của cô!" Lee Qri đỏ mặt tía tai chỉ vào Park Jiyeon, nghe thanh âm thì biết là có men say rồi.

"Tôi, tôi nhất định sẽ không phụ đàn chị, tôi, tôi sẽ yêu đàn chị, yêu thương Minyeon đến khi tôi không còn sức lực nữa, tôi muốn đền bù cho đau khổ mấy năm nay đàn chị chịu, tôi đem hạnh phúc đến cho đàn chị, hạnh phúc!" bên này Park Jiyeon cũng đầy mùi rượu, đầu lưỡi cũng nói không rõ lời.

"Đàn chị, ô ô, đàn chị, ô ô" nhìn bóng dáng xinh đẹp dịu dàng của đàn chị mà bản thân mình yêu say đắm, Park Jiyeon say lòng, cảm động cùng hạnh phúc trong tư tưởng đầy đến tràn ra, dưới tác dụng của rượu, đột nhiên không thể kiềm chế mà khóc. Đàn chị, đàn chị yêu mình, bị mình làm đau khổ, bao dung mình, chờ mình lớn lên! Mình yêu đàn chị! Park Jiyeon ôm Park Hyomin khóc, là hạnh phúc, là may mắn, là ông trời có mắt!

"Aiz? Còn khóc nữa, thật là, tôi muốn đi ngủ, tôi muốn đi ngủ" Lee Qri xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Park Hyomin dịu dàng hôn hai gò má Park Jiyeon, hôn đôi mắt, hôn hàng mi, hôn lên cái trán của cô ấy. Cô biết vì sao cô ấy khóc, hiểu nước mắt của cô ấy vì sao lại rơi, cô làm sao không biết, là hạnh phúc, là may mắn, là ông trời thương, hiện tại hai người yêu nhau rốt cuộc cũng được ôm nhau, dù cho tia nắng ban mai ngày mai biến mất cũng không thể ngăn trở hai người cùng bước tiếp.

Park Jiyeon ôm lấy Park Hyomin rơi xuống trên cái giường mềm mại thư thái, con mắt không dám nhắm lại, do sợ người vợ xinh đẹp động lòng người này chạy mất dưới ánh trăng. Cô lấy tay miêu tả con mắt của cọ ấy, thấy lưu luyến dịu dàng trong mắt cô ấy, cảm nhận lông mi nhẹ nhàng cọ vào tay, từ từ toàn bộ bàn tay đều ôm gọn hai bên mắt cô ấy, nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô ấy, miêu tả từng chút một như đang tỉ mỉ vẻ một kiệt tác, từng chút một xâm nhập, cho đến lúc gắn bó.

Bàn tay Park Hyomin kề sát lưng Park Jiyeon không tự giác nắm lại, nhưng nhớ kỹ không dám cố sức, thân thể phập phồng, đổ mồ hôi nhễ nhại, một ánh sáng chợt lóe qua, muốn nắm lấy nhưng bất lực. Park Jiyeon truy đuổi, thủy chung không chịu buông tha cô, cô ấy gần kề nơi bí ẩn nhất của cô một giây cũng không muốn rời khỏi, tiếp xúc với cô bằng phương pháp gần gũi nhất, hận không thể đem cô hợp vào máu vào sinh mệnh mình, vĩnh viễn không chia lìa.

Một đêm này, thương thay Park Hyomin, đối mặt với Park Jiyeon đòi hỏi cùng tiến công, giọng nói dịu dàng mềm mỏng toàn bộ hóa thành tiếng ngâm nga dễ nghe, thì thào khẩn cầu cũng không ngăn được sự điên cuồng. Cuối cùng gió êm sóng lặng, lấy Park Hyomin mê man làm chung kết, lúc này Park Jiyeon mới phát hiện cánh tay đau nhức chết lặng, cô như sói con được thoả mãn, còn không quên hôn nhẹ bảo bối trong lòng mới nặng nề ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro