Bản giao hưởng của số phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường trung học Mizuho được bao phủ bởi ánh sáng của mặt trời chiều rực rỡ. Phòng tập dương cầm đang rộn ràng với tiếng nhạc vang lên từ dương cầm của Yagura Tsumiki, một cô gái với mái tóc nâu dài và đôi mắt sáng lấp lánh.

Yagura đang tập trung vào việc diễn đàn hồi trên dây dương cầm,một điệu Waltz cung đô thăng thứ của Frederic Chopin - một bản nhạc buồn mang theo những cảm xúc sâu lắng của mình. Dường như từng nốt nhạc đều kể lên một câu chuyện riêng biệt, một cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Cô ngồi trên ghế dương cầm, với bàn tay nhẹ nhàng di chuyển trên bàn phím, biến những nốt nhạc thành âm thanh nhẹ nhàng và lắng đọng.

Trong lúc Yagura đắm chìm trong âm nhạc của mình, cánh cửa mở ra, làn gió nhẹ nhàng xông vào mang theo hơi ấm của mùa xuân. Asahi Minato, một chàng trai với mái tóc đen dày và đôi mắt sâu thẳm, bước vào phòng tập với vĩ cầm trên vai.

Asahi dừng lại, lắng nghe âm nhạc của Yagura. Mặc dù là một người ít nói và lạnh lùng, nhưng bản nhạc của scô đã thu hút sự chú ý của anh. Ánh mắt của Asahi không thể rời khỏi Yagura, người đang trình diễn với đầy cảm xúc trên gương mặt.

Yagura không nhận ra sự hiện diện của Asahi, mặc dù không thể phủ nhận rằng có một người đang nhìn cô. Cô chỉ tập trung vào việc truyền đạt những cảm xúc của mình qua âm nhạc, nhưng không biết rằng, bản thân cô đã gây ấn tượng mạnh mẽ với một người khác.

Asahi, với vĩ cầm vẫn nằm im trên vai, lặng lẽ ngồi xuống gần cửa sổ. Anh ta không nói một từ, chỉ lắng nghe và ngắm nhìn Yagura. Trái tim của anh bắt đầu đập mạnh mẽ hơn khi những nốt nhạc buồn tràn ngập không gian, như một lời nguyện cầu cho sự yên bình và hy vọng trong cuộc sống.

Từng nốt nhạc, từng dòng hòa âm, như một phép màu, hai tâm hồn đã kết nối với nhau thông qua ngôn ngữ của âm nhạc. Và dù họ không nói một lời nào, nhưng tại thời điểm này, sự hiện diện của họ trong phòng tập dường như đã mở ra một chương mới, một bản giao hưởng của số phận.
Yagura Tsumiki dứt khoát ngừng lại sau khi hoàn thành bản nhạc, cười nhẹ với chính bản thân mình. Đứng dậy từ ghế dương cầm, cô quay sang phía Asahi với ánh mắt sáng lấp lánh.

"Xin lỗi, bạn đến từ lúc nào mà không nói gì cả?" Yagura hỏi, cố gắng nắm bắt sự chú ý của chàng trai lạnh lùng đang ngồi ở góc phòng.

Asahi nhìn Yagura một cách đắm chìm, ánh mắt sâu thẳm đầy ý nghĩa. "Tôi đã đến từ khi bản nhạc của bạn bắt đầu," anh trả lời, giọng điệu êm dịu nhưng cũng đầy uyển chuyển.

Yagura không thể nhấn mạnh hơn về sự bất ngờ trong ánh mắt. "Oh, thật sao?" Cô cười nhẹ, bước về phía Asahi. "Cảm ơn bạn đã lắng nghe. Tôi là Yagura Tsumiki."

"Asahi Minato," anh trả lời, giọng nói vẫn không thay đổi.

Yagura cảm thấy một thứ gì đó ấm áp lan tỏa trong lòng. " Cậu chơi vĩ cầm rất giỏi nhỉ?. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác, nhỉ?"

Asahi nhìn Yagura với ánh mắt mơ hồ. Trong tâm trí của anh, từng giai điệu, từng nốt nhạc của Yagura vẫn còn vang vọng, gợi lên những cảm xúc mà anh chưa từng trải qua trước đây.

"Đồng ý?," anh đáp lại cuối cùng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng. "Chúng ta có thể tìm hiểu và hợp tác với nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro