5 - bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minju và Iroha đang tận hưởng buổi chiều cuối tuần trong một quán cà phê nhỏ ở góc phố quen thuộc. Không gian ấm áp với ánh sáng dịu nhẹ, mùi hương cà phê thơm lừng làm dịu đi những căng thẳng của một tuần dài. Cả hai đang ngồi trò chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu, nụ cười luôn thường trực trên môi khi chia sẻ những câu chuyện đời thường.

Thế nhưng, không ai ngờ rằng buổi chiều yên bình ấy lại nhanh chóng biến thành một kỷ niệm đáng nhớ, nhưng không phải theo cách mà Minju hay Iroha mong muốn.

Khi Minju và Iroha đứng dậy ra về, trời đã bắt đầu tối dần. Cả hai quyết định đi bộ về, qua những con đường nhỏ rợp bóng cây của khu phố. Gió mát thổi qua, mang theo hơi lạnh nhẹ của buổi tối mùa thu. Minju cảm thấy an toàn và thoải mái khi có Iroha đi bên cạnh. Họ vừa đi vừa trò chuyện bằng ký hiệu, trao đổi những suy nghĩ và cảm xúc một cách tự nhiên như thể không có gì có thể phá vỡ khoảnh khắc ấy.

Nhưng rồi, khi họ rẽ vào một con hẻm nhỏ để đi đường tắt về nhà, một nhóm thanh niên lạ mặt xuất hiện từ phía sau, lặng lẽ bám theo họ. Minju không để ý, vẫn mải mê trò chuyện với Iroha, nhưng Iroha đã cảm nhận được sự hiện diện đáng ngờ từ nhóm người này. Ánh mắt cô thoáng chút lo lắng khi nhìn thấy bốn gã đàn ông với ánh mắt xấu xa và nụ cười nham hiểm đang tiến gần hơn.

Iroha ra hiệu cho Minju dừng lại, nhưng cô bạn không hiểu ngay lập tức, vẫn tiếp tục đi thêm vài bước. Một trong những gã thanh niên cất tiếng nói lớn, cố ý nói với Minju nhưng giọng điệu đầy châm biếm. “Này cô em xinh đẹp, có nghe thấy bọn anh nói gì không?”

Minju không thể nghe thấy và chỉ biết quay sang Iroha, đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và lo lắng khi thấy sự nghiêm trọng trong ánh mắt của Iroha. Ngay lập tức, Iroha bước lên trước Minju, đối mặt với những gã thanh niên. Cô ký hiệu nhanh chóng để Minju hiểu rằng cô phải giữ bình tĩnh và đứng yên.

Một trong số những gã thanh niên, nhận ra Minju không phản ứng lại lời nói của mình, càng tỏ ra khiêu khích hơn. Hắn bước tới gần hơn, cười khẩy. “Cô ta không nghe được gì đâu. Thật thú vị, phải không?”

Iroha cảm thấy sự giận dữ dâng lên trong lòng. Cô biết rằng Minju không hề có khả năng tự vệ trước những kẻ này, và cô sẽ không để bất cứ ai làm hại Minju. Cô nhìn thẳng vào mắt tên đang đứng gần nhất, giọng nói chắc nịch, đầy quyết tâm: “Đừng làm phiền cô ấy.”

Nhưng những kẻ đó không hề bị lời cảnh báo của Iroha làm cho lùi bước. Ngược lại, chúng càng cười lớn hơn, như thể vừa nghe một trò đùa hay. “Ồ, cô bạn nhỏ định làm gì nào? Đừng có tỏ ra mạnh mẽ quá chứ, dễ bị thương lắm đấy!”

Một gã khác trong nhóm tiến lên, định đưa tay chạm vào Minju. Iroha ngay lập tức nắm lấy cổ tay hắn, dùng lực mạnh hơn những gì hắn tưởng, khiến hắn bất ngờ lùi lại. “Tôi nói là đừng đụng vào cô ấy!” Iroha lặp lại, giọng cô càng thêm phần nghiêm khắc.

Lúc này, Minju bắt đầu nhận ra tình hình nguy hiểm. Cô lo lắng nhìn Iroha, cố gắng ký hiệu nhưng những ngón tay run rẩy của cô không đủ nhanh để truyền tải hết suy nghĩ của mình. Iroha quay sang Minju, ký hiệu đơn giản nhưng rõ ràng: “Đừng lo, mình sẽ bảo vệ cậu.”

Minju nhìn Iroha với ánh mắt đầy cảm kích và cũng có chút lo lắng. Cô không muốn Iroha bị thương vì cô, nhưng cô biết rằng Iroha sẽ không lùi bước. Iroha luôn mạnh mẽ và quyết đoán, nhưng lần này Minju thực sự thấy sợ hãi vì có thể mất đi người bạn thân nhất của mình trong cuộc xô xát này.

Những kẻ kia, nhận thấy Iroha không dễ dàng bị dọa nạt, bắt đầu mất kiên nhẫn. Một gã ra hiệu cho những người khác bao vây hai cô gái. Không khí trở nên ngột ngạt, như thể một cơn bão đang chuẩn bị bùng nổ. Iroha nắm chặt tay, chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ Minju bằng mọi giá.

Bất ngờ, một trong số những gã đó lao lên, nhưng Iroha đã nhanh chóng né tránh và dùng đòn tự vệ để đánh trả, khiến hắn ngã xuống đất. Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt những kẻ còn lại. Họ không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé như Iroha lại có thể phản ứng nhanh và mạnh mẽ như vậy. Điều đó càng khiến họ tức giận hơn, và cả nhóm cùng xông vào tấn công.

Minju đứng đó, trái tim đập thình thịch, nhìn Iroha chống cự lại những kẻ xấu xa. Cô không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện cho Iroha an toàn. Nhưng Iroha không cần cầu nguyện, cô cần hành động. Cô biết mình không thể đánh bại tất cả bọn chúng, nhưng cô có thể giữ cho Minju an toàn cho đến khi có ai đó đi ngang qua và giúp đỡ.

Trong khi Iroha đang chiến đấu, Minju cố gắng ký hiệu một cách hoảng loạn để gọi người giúp đỡ. Một vài người đi qua con hẻm, nhưng họ chỉ liếc nhìn rồi bước nhanh hơn, không muốn dính vào rắc rối. Tuy nhiên, may mắn thay, một người đàn ông trung niên, có vẻ là một người bảo vệ khu phố, đã nhìn thấy cảnh tượng này và chạy lại giúp đỡ. Ông hét lên yêu cầu dừng lại và đe dọa sẽ gọi cảnh sát.

Những kẻ tấn công, nhận thấy tình hình không còn thuận lợi, bắt đầu lùi lại và bỏ chạy. Một vài tên còn cố gắng đe dọa lần cuối trước khi biến mất vào bóng tối.

Khi mọi thứ trở lại yên bình, Minju lập tức chạy tới bên Iroha. Mặc dù Iroha vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô không thể che giấu được vết bầm tím và vài vết thương nhỏ trên cơ thể. Minju cảm thấy mắt mình cay xè, cô không thể ngăn những giọt nước mắt tràn xuống.

Iroha nhẹ nhàng lau nước mắt cho Minju, mỉm cười trấn an. “Mình ổn mà, đừng lo,” cô ký hiệu. Nhưng Minju chỉ lắc đầu, trái tim cô tràn đầy cảm xúc pha trộn giữa lo lắng, biết ơn và sự đau lòng. Cô cảm thấy đau đớn khi thấy Iroha phải chịu đựng vì cô, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì có Iroha bên cạnh.

Người đàn ông trung niên đề nghị giúp đỡ đưa họ về nhà, và họ cảm ơn ông trước khi rời khỏi con hẻm tối. Trên đường về, Minju không thể ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra. Iroha đã sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm để bảo vệ cô, và điều đó càng khiến Minju nhận ra rằng Iroha thực sự là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Không chỉ vì Iroha là người bạn thân, mà còn vì sự dũng cảm và trái tim ấm áp mà Iroha dành cho cô.

Khi về đến nhà của Minju, Iroha và Minju ngồi trên ghế sofa, cả hai đều im lặng, chỉ giao tiếp qua những ký hiệu đơn giản. Minju nắm chặt tay Iroha, ánh mắt cô hiện rõ sự quyết tâm. “Mình sẽ học cách tự bảo vệ bản thân,” cô ký hiệu. “Mình không muốn cậu phải chịu đựng thêm vì mình nữa.”

Iroha mỉm cười, lắc đầu. “Mình sẽ luôn ở đây để bảo vệ cậu,” cô ký hiệu lại, đôi mắt sáng lên. “Cậu không cần phải làm điều đó một mình.”

Minju cảm thấy một luồng cảm xúc ấm áp lan tỏa trong lòng. Iroha đã cho cô thấy rằng tình bạn của họ không chỉ là một sự gắn kết bình thường, mà còn là một sợi dây vững chắc kết nối hai trái tim với nhau.

---

Buổi tối hôm đó, sau sự việc đáng sợ ở con hẻm, Minju và Iroha đã ngồi lại bên nhau trong sự tĩnh lặng. Cả hai đều vẫn còn chút lo lắng, nhưng sự hiện diện của nhau đã mang lại cảm giác an toàn. Tuy nhiên, ngay khi họ vừa mới bình tĩnh lại, điện thoại của Iroha bất ngờ đổ chuông, phá vỡ không khí yên bình đó.

Iroha nhấc máy, giọng điệu trong cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển từ ngạc nhiên sang căng thẳng. Minju ngồi cạnh, không thể nghe được cuộc đối thoại, nhưng cô nhận ra nét mặt của Iroha đang thay đổi. Cô nhìn thấy vẻ lo lắng, bất an trên khuôn mặt người bạn thân thiết của mình.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Iroha thở dài và ngồi lặng đi trong vài giây, như thể đang cố gắng xử lý thông tin vừa nhận được. Minju nhíu mày, lo lắng đặt tay lên vai Iroha và nhẹ nhàng ký hiệu: “Có chuyện gì vậy?”

Iroha quay sang nhìn Minju, rồi chậm rãi trả lời bằng ký hiệu, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhưng không thể che giấu hoàn toàn sự lo lắng. “Chủ nhà của mình vừa gọi. Họ nói rằng mình phải rời khỏi căn hộ trong vòng một tuần vì họ cần căn nhà cho người thân mới đến từ xa.”

Minju không thể tin vào mắt mình khi đọc được những ký hiệu của Iroha. Cô nhìn thấy sự bối rối trong ánh mắt của Iroha, và cảm nhận được sự bất lực khi biết rằng người bạn của mình không có nơi nào để đi trong thời gian ngắn như vậy. “Nhưng cậu sẽ ở đâu?” Minju ký hiệu lại, đôi mắt mở to đầy lo lắng.

Iroha lắc đầu, vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng. Cô không muốn làm phiền Minju, nhưng đồng thời cô cũng không có lựa chọn nào khác. “Mình… mình chưa biết. Mình sẽ cố tìm một chỗ thuê tạm thời, nhưng với thời gian ngắn như vậy, mình không chắc sẽ tìm được.”

Minju ngồi im lặng trong vài giây, suy nghĩ về những gì Iroha vừa nói. Ý tưởng về việc Iroha không có chỗ ở khiến cô cảm thấy bất an. Trong thâm tâm, cô biết rằng mình không thể để bạn mình phải đối mặt với khó khăn một mình. Không cần suy nghĩ nhiều, Minju quyết định ngay lập tức.

“Cậu có thể ở với mình,” Minju ký hiệu với một nụ cười nhỏ trên môi, cố gắng truyền tải sự chân thành của bản thân. “Nhà mình có phòng trống. Cậu có thể ở đó cho đến khi tìm được chỗ ở mới.”

Iroha bất ngờ trước lời đề nghị của Minju. Cô biết rằng việc sống chung với ai đó không phải lúc nào cũng dễ dàng, và cô không muốn gây phiền toái cho Minju. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của Minju, Iroha cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng.

“Cậu chắc chứ? Mình không muốn làm phiền cậu,” Iroha ký hiệu, mặc dù trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm khi có một phương án an toàn để cân nhắc.

Minju gật đầu mạnh mẽ, như để khẳng định thêm quyết định của mình. “Mình chắc chắn. Cậu là người bạn thân nhất của mình, và mình không thể để cậu phải lo lắng về chuyện này. Hãy ở lại với mình, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Iroha nhìn Minju, cảm thấy một luồng cảm xúc dâng lên trong lòng. Cô không thể diễn tả được hết sự biết ơn và cảm kích đối với lòng tốt của Minju. Cuối cùng, cô mỉm cười và ký hiệu đáp lại: “Cảm ơn cậu, Minju. Mình thật sự rất biết ơn vì điều này.”

Minju mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô biết rằng cuộc sống sẽ thay đổi khi Iroha chuyển đến ở cùng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với những thử thách đó. Quan trọng hơn, cô biết rằng tình bạn của họ sẽ càng thêm khăng khít và bền chặt hơn.

Ngày hôm sau, Iroha bắt đầu dọn đồ từ căn hộ cũ về nhà Minju. Với sự giúp đỡ của Minju, việc chuyển nhà diễn ra suôn sẻ hơn nhiều so với những gì Iroha tưởng tượng. Từng thùng đồ đạc được mang đến, từng cuốn sách, từng món đồ nhỏ mà Iroha yêu quý đều được sắp xếp cẩn thận trong phòng mới. Căn phòng không lớn, nhưng đủ ấm cúng để Iroha cảm thấy an toàn và thoải mái.

Minju đã chuẩn bị sẵn một không gian nhỏ dành riêng cho Iroha trong nhà. Căn phòng được trang trí với tông màu nhẹ nhàng, những bức tranh và kệ sách nhỏ tạo cảm giác gần gũi. Khi nhìn thấy phòng mới của mình, Iroha cảm thấy xúc động. Cô không ngờ rằng Minju đã dành nhiều thời gian và công sức để chuẩn bị cho cô một chỗ ở mới thoải mái đến vậy.

“Mình hy vọng cậu thích phòng này,” Minju ký hiệu, đôi mắt lấp lánh vui mừng khi thấy Iroha bước vào phòng.

Iroha không thể ngừng nở nụ cười khi nhìn quanh phòng. Cô cảm nhận được sự chu đáo và tình cảm mà Minju đã đặt vào từng chi tiết nhỏ. “Mình rất thích. Thật sự rất cảm ơn cậu, Minju,” Iroha ký hiệu đáp lại, cảm giác ấm áp và yên bình tràn ngập trong lòng.

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của cả hai bắt đầu thay đổi theo những cách nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Họ thức dậy cùng nhau, chuẩn bị bữa sáng, cùng nhau trò chuyện và làm việc. Những bữa ăn tối trở nên ấm cúng hơn khi cả hai cùng nhau nấu nướng và thưởng thức.

Iroha bắt đầu quen dần với việc sống cùng Minju, và Minju cũng dần thích nghi với sự hiện diện của Iroha trong ngôi nhà của mình. Không khí trong nhà trở nên vui tươi và nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Tiếng cười, những câu chuyện chia sẻ và những giây phút tĩnh lặng cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ.

Một buổi tối, sau khi hoàn thành bữa tối, cả hai ngồi xuống sofa, thưởng thức một tách trà nóng. Iroha ngả đầu lên vai Minju, cảm nhận sự yên bình và an toàn mà cô đã không có trong một thời gian dài. “Mình thực sự rất may mắn khi có cậu, Minju,” Iroha ký hiệu, mắt cô nhìn vào ngọn nến đang cháy trên bàn.

Minju mỉm cười, khẽ siết chặt tay Iroha như một cách để truyền tải sự cảm kích và tình cảm của mình. “Không phải chỉ mình cậu may mắn đâu. Mình cũng rất may mắn khi có cậu bên cạnh,” cô ký hiệu đáp lại, ánh mắt đầy yêu

Cả hai cùng ngồi đó, cảm nhận sự yên bình lan tỏa trong không gian, trong lòng tràn đầy niềm tin vào tương lai phía trước. Họ biết rằng, dù có bất kỳ thử thách nào đến, họ sẽ không phải đối mặt với chúng một mình. Bởi lẽ, tình bạn giữa Minju và Iroha không chỉ là sự đồng hành, mà còn là sự bảo vệ, là nơi mà họ tìm thấy sự an toàn và niềm hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro