Chap 3: Gặp mặt (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, khi nhìn thấy người mẫu Lisa nổi tiếng lạnh lùng, Chaeyoung hoàn toàn bị bất ngờ, cô không biết giới người mẫu trong nước, trước đó lại chưa bao giờ xem ảnh Lisa, không ngờ cô ấy lại...lại rất giống một người bạn thời đại học của cô.

Nhưng bạn đại học của Chaeyoung là cô gái chất phác, vụng về, còn cô người mẫu trước mặt cô, cặp chân dài ngọc ngà vắt chéo nhau, quyến rũ vô cùng...

Chaeyoung không dám nhận, có lẽ chỉ là hai người giống nhau thôi.

Nhưng người đẹp Lisa nheo mắt nhìn Chaeyoung, đoạn sải những bước dài đến bên cô:

"Thế nào, không nhận ra nhau à?"

"...Lisa ư?"

"Hừ, không phải tớ thì ai đây." Cô ấy cười đắc ý.

"Chaeyoung, thì ra cô là người quen của Lisa? Tốt quá." – Cậu Jong đi cùng vui vẻ góp chuyện.

"Hồi học năm thứ nhất, cậu ở giường trên, tớ giường dưới."

"Thời sinh viên ai cũng thích giường tầng." – Người quản lý của Lisa chen lời.

"Chẳng phải các vị đến chụp ảnh sao, mau chụp đi!" – Lisa nhiệt tình giục.

Lisa thay đổi nhiều quá! Chaeyoung vừa lấy góc chụp vừa nghĩ, trước ống kính hoàn toàn không phải là một Lisa vụng về đến đáng yêu. Vậy cô ấy là ai?

Có lẽ chẳng là ai hết. Một nhiếp ảnh gia có thể chụp được cái thần của người mẫu, nhưng Chaeyoung không chụp được cái thần của Lisa, có lẽ cô chưa đủ tài, hay nói đúng hơn, có lẽ người đứng trước ống kính hoàn toàn không có cái đó.

Lisa rất trống rỗng! Một sự trống rỗng đến tuyệt vọng, có lẽ chính sự trỗng rỗng này khiến cô ấy nổi như cồn.

Chụp xong một tổ hợp ảnh, Lisa xua tay: "Hôm nay chụp đến đây thôi."

"Nhưng, Lisa vẫn còn phải..." – Người quản lý của Lisa ngạc nhiên nhắc.

"Đến đây thôi." – Lisa kiên quyết quay sang nói với Chaeyoung: "Chúng mình đi uống cà phê."

"Lâu ngày không gặp, nên uống rượu mới phải, tiếc là gần đây dạ dày mình có vấn đề, đành uống cà phê vậy."

"Ồ, uống cà phê rất tốt, có lẽ bạn nên uống cùng với sữa." – Chaeyoung không biết nên nói thế nào. Có bao nhiêu, bao nhiêu chuyện cần hỏi, thực sự không biết bắt đầu từ đâu.

"Sức khỏe rất quan trọng, ăn kiêng cũng nên có điều độ." – Chaeyoung chọn một chủ đề ngoài rìa nói.

"Xưa nay tớ chưa bao giờ ăn kiêng." – Lisa nửa cười, nửa không: "Tớ nghiện rượu."

"Lisa!" – Chaeyoung kinh ngạc bởi cái cách cô ấy đối sử với bản thân. Cô xúc động nắm tay người bạn cũ. Lisa, tại sao lại trở nên như vậy?

Lisa theo phản xạ hất tay Chaeyoung, làm cô ngẩn người, cả hai im lặng có phần lúng túng.

"Cậu thay đổi nhiều quá." – Lúc lâu sau, Chaeyoung lên tiếng vẻ xót xa.

"Đúng vậy, còn nhớ hồi năm thứ nhất tớ thầm yêu một người không?" – Lisa lạnh lùng kể: "Một hôm, tớ nói thẳng với anh ta, tớ thích anh ta, anh ta thừa nhận nhưng không yêu tớ. Sau đó Lisa của ngày ấy đã chết"

Lời Lisa như khía vào tâm can. Chaeyoung thấy đau lòng, chẳng biết nói gì thêm.

Lát sau, Lisa lại nói giọng mỉa mai: "Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Sao lại từ bỏ nước Mỹ vàng son mà về?"

Câu nói ít nhiều làm tổn thương Chaeyoung, nhưng nghĩ lại mình cũng có lỗi. Năm xưa, cô lẳng lặng bỏ đi, bảy năm bặt vô âm tín, cô có lỗi với bạn bè: "Lúc đó, mình đi vội quá..."

"Không cần nói với tớ những cái đó." – Lisa ngắt lời: "Những cái đó nên nói với Jimin."

Park Jimin? Sao lại liên quan đến anh ấy? – Chaeyoung nhớ lại cảnh Jimin, Nayeon cặp kè bên nhau hôm ở siêu thị: "Mình nghĩ anh ấy chẳng quan tâm đâu..."

"Không quan tâm? Cậu tưởng ai cũng vô tâm như cậu sao?"

Lisa có vẻ xúc động: "Mấy ngày đầu lúc cậu mất tích, anh ấy đi tìm cậu đến phát điên, về sau anh ấy nhất định ở lại ký túc xá chờ, kết quả anh ấy chờ được cái gì?" Lisa cau mày: "Kết quả là có mấy người đến mang đồ của cậu đi, họ bảo với anh ấy, bảo với chúng tớ, cậu đã đi Mỹ, có thể không bao giờ trở lại."

"Chaeyoung, cậu ác quá." – Lisa dừng một lúc, lại tiếp: "Tớ không bao giờ quên phản ứng của Jimin lúc đó, anh ấy có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt tối tăm, tuyệt vọng khiến bọn tớ phát sợ, không ngờ một người kiêu ngạo như Jimin, lại như vậy..."

Chaeyoung choáng váng, chuyện đó có thật ư ?

"Có lẽ anh ấy thấy áy náy..."

"Park Chaeyoung, người bỏ Jimin đi Mỹ là cậu, cậu mới là người phải áy náy,"

"Lisa, cậu không hiểu đâu..."

"Tớ có mắt, tớ hiểu."

Lisa không nói nữa.

"Vậy ra mọi người cho rằng mình bỏ anh ấy! Rõ ràng không phải thế!"_ Chaeyoung mỉm cười cay đắng.

Rõ ràng anh ấy đã nói như vậy...Anh ấy nói anh ấy không muốn gặp cô, không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa. Anh ấy bảo cô đi đi, càng xa càng tốt...

Rõ ràng là anh ấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro