Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng vào giờ cao điểm tan tầm, Chaeyoung không vội về nhà, cô hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố.

Mãi đến vừa rồi Chaeyoung mới không thể không thừa nhận, cô và Jimin rất khác nhau. Trước đây cô không nhút nhát như vậy, giờ đây rõ ràng rất muốn gặp anh nhưng lại không dám.

Hồi đó dù Jimin lạnh nhạt đến đâu cô đều vui vẻ chạy theo anh, nhưng giờ đây cô không có can đảm nói dù chỉ một câu.

Trước đây Jimin từng gọi cô là sunshine - ánh mặt trời, anh muốn cự tuyệt mà không thể, nhưng bây giờ một chút ánh nắng trong lòng cô cũng không còn, lấy gì để chiếu cho người khác?

Một chiếc BMW màu trắng dừng đột ngột trước mặt cô, Chaeyoung không ngẩng đầu, bước tránh sang bên, nhưng đột nhiên một giọng nói thân thuộc vang lên:

- Lên xe đi

Chaeyoung ngẩng đầu kinh ngạc, chính là anh!

Jimin nhìn cô đứng sững, anh cau mày nhắc lại:

- Ở đây không dừng xe được, lên xe đi.

Chaeyoung chưa kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì chiếc xe mang họ đã hòa vào dòng xe nườm nượp trên đường.

- Thích cơm ta hay cơm Tây? – Jimin hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.

- Cơm ta – cô đáp theo phản xạ, nói xong mới thấy hình như mình đã lỡ lời, cơm Tây cơm ta gì, anh ta đâu có ý mời mình?

Jimin liếc nhìn cô: 

- Vẫn nhớ cách dùng đũa chứ?

Chaeyoung giả bộ không nhận ra vẻ giễu cợt của anh, cô trả lời rành rọt: 

- Anh định mời cơm tôi ư ?

- Cô đã nhặt được cái ví cho tôi, về tình về lý tôi nên cảm ơn mới phải.

- Thực ra chẳng cần khách khí như vậy. – Chaeyoung nói, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, lẽ nào cô và Jimin đã đến nước nói với nhau nhưng lời khách khí dửng dưng như vậy ?

Bữa tối ở nhà hàng Dope nổi tiếng mặc dù món ăn rất ngon, cảnh quan rất đẹp, thái độ phục vụ hoàn mỹ nhưng vẫn không thể cải thiện tâm trạng của Chaeyoung, đối diện với một khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm cô không thể nuốt được.

Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí nặng nề gữa hai người, Jimin nghe máy: 

- Chuyện gì, đúng, anh đang ở nhà hàng Dope... không, còn có Chaeyoung nữa... tình cờ gặp nhau... được rồi.

Jimin đột nhiên đưa điện thoại cho cô: 

- Nayeon muốn nói chuyện với cô.

Chaeyoung bối rối đón điện thoại từ tay Jimin: 

- A lô!

- A lô, Chaeyoung. – Giọng Nayeon dịu dàng xa xôi.

- Nayeon, đã lâu không gặp

- Đúng, đã lâu không gặp

Nói xong câu đó cả hai đều im lặng không biết nên nói tiếp thế nào, cuối cùng Nayeon lên tiếng trước 

- Chaeyoung, mấy năm nay sống thế nào?

- Vẫn tốt, thực ra cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt._ Chaeyoung cố tỏ ra thoải mái, không để ý lúc đó Jimin chăm chú nhìn mặt cô.

- Alô – Lại im lặng, Nayeon nói: 

- Cậu cho mình biết cách liên lạc đi chúng mình tìm chỗ nào đó gặp nhau.

- Cũng được. – Chaeyoung đọc số điện thoại cầm tay của mình.

- Vậy, tạm biệt

- Tạm biệt

Cúp máy xong cô trả lại cho Jimin, nhưng anh không nhận: 

- Ghi số máy của cô vào

Chaeyoung nhìn anh, đoạn cúi đầu bấm vào những chữ cái trên bàn phím, nhưng cô gặp khó khăn.

- Anh dùng cách nào nhập chữ Hàn?

- Viết từng nét

- Ồ

- Vẫn không ghi được – Cô ngước nhìn anh bối rối

- Chữ "Chae" ghi thế nào?

Jimin giơ tay cầm lại máy: "Để tôi"

Chaeyoung bối rối nhìn ngón tay thon dài thanh tú của Jimin lướt trên màn hình màu xám bạc, vài giây sau ghi xong, anh bỏ máy vào túi.

- Ngay cái tên Hàn Quốc của mình cô cũng quên làm sao viết được?

- Không phải, máy của anh tôi không biết dùng – Chaeyoung giải thích.

Anh nhìn cô, không nói gì. Bữa ăn tối trôi qua trong không khí nặng nề, thậm chí kéo dài đến lúc họ ra về.

Chaeyoung xuống xe, quay đầu nhìn anh vẻ áy náy

- Cảm ơn đã đưa về.

Anh gật đầu phóng xe đi.

Chaeyoung đứng mãi ở đó, như không hiểu vừa xảy ra chuyện gì, không biết cô đã đứng bao lâu, mãi đến khi cảm thấy ánh mắt lạ lùng của người qua đường mới sực tỉnh, vội rảo bước về nhà.

- Lại đi gặp đối tượng hả? – Chaeyoung kêu lên.

- Nói nhỏ thôi - Jisoo lấy tay bịt miệng Chaeyoung nhưng cô vẫn cố nói, Jisoo cảnh cáo cô: 

- Không được tiết lộ, biết không?

Chaeyoung gật đầu, cậy bàn tay Jisoo vẫn đang bịt chặt miệng mình, hỏi: 

- Chị định đi gặp đối tượng thật à?

- Không phải là chị mà là chúng ta

- Sao? Sao lại thế? – Chaeyoung nghi hoặc nhìn Jisoo.

- Ở cái tòa soạn này chỉ có chị và em là nhiều tuổi nhất, không nhanh chóng kiếm lấy một ông thì đợi đến bao giờ nữa? – Jisoo chạy đến lật nhanh tờ lịch trên tường: 

- Hôm nay có hai ông kỹ sư của công ty đến đăng ký quảng cáo, hai chị em mình cùng đi, vừa khéo.

- Chị thích thì cứ đi, em không đi !

- Họ có hai người, một mình chị làm sao đối phó được. Chaeyoungie, ngày thường chị rất tốt với em đúng không? Hôm nay chị có thành công hay không tất cả là nhờ vào em – Jisoo nài nỉ, giọng thiểu não như chó con bị bỏ rơi, có vẻ cô thực lòng hy vọng vào cuộc gặp sắp tới.

- Sao chị không hẹn riêng từng người? - Chaeyoung cảm thấy quan tâm thực sự.

- Không được. Như vậy không hiệu quả, vả lại chị cần em giúp đỡ.

- Em ư? Em giúp được gì ? – Chaeyoung nhăn nhó, cảm thấy có lẽ không nên từ chối.

Thấy Chaeyoung đã nhượng bộ, Jisoo lôi từ trong ngăn kéo ra một đống đồ, mấy bộ tóc giả, cái màu đen, cái màu vàng, hình thù kỳ dị, cả đôi khuyên tai to như cái vòng đeo tay, lại còn bộ quần áo sặc sỡ.

- Những cái này để làm gì? – Chaeyoung nhìn đống đồ trên bàn ngạc nhiên hỏi.

- Để làm cho em xấu đi, làm nền cho chị, để chị nổi bật lên

- Trời! ý tưởng đến hay! Em là nạn nhân thứ mấy đây?" – Chaeyoung bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro