Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Park Chae Young là một y tá.

Là một trong những y tá trong bệnh viện nhân dân lớn nhất ở thành phố A.

Làm việc ở bệnh viện tốt nhất thành phố A, Park Chae Young vào đây làm cũng nhờ có chút ít quan hệ, sau khi làm việc ròng rã hai năm, mọi việc dần tốt hơn, nhưng nếu thời gian có thể trở về, cô nhất định chọn học nghiên cứu, hoặc là đến bệnh viện khác, hoặc dứt khoát đổi nghề, tóm lại không cần đến bệnh viện tốt nhất làm y tá là được.

Nếu như vậy, thì cô cũng sẽ không nhận được một đứa con từ trên trời rơi xuống.

***

Trước cửa phòng VIP trong bệnh viện nhân dân tốt nhất này là hai hàng bảo vệ mặc toàn áo đen, giống hệt trong phim The Matrix, Park Chae Young tình cờ đi qua sợ hãi đến mức chân như nhũn ra, sau đó nghe nói, thì ra là con trai thứ ba của gia tộc nổi tiếng trong thành phố A - Park Jimin bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang sống đời sống thực vật, nhà họ Park vốn vừa trắng vừa đen, cho nên tai nạn xe đó nghe bảo là do có người cố tình gây nên, vậy nên con trai lớn của Park gia đã phái rất nhiều người đứng giữ cửa, giờ chỉ chờ vị thiếu gia xui xẻo kia tỉnh lại.

Nói đến họ Park thì đúng là có không ít màu sắc khác nhau, nghe nói họ Park lúc trước là xã hội đen, thế lực không nhỏ, của cải đếm không xuể, giao thiệp lại rộng, những năm 80, khiêu dâm, xã hội đen ... bị khống chế rất nghiêm ngặt, họ Park thừa dịp này rửa tay gác kiếm, cho nên tạo nên tập đoàn Park thị vô cùng nổi tiếng ngày nay. Nhưng cũng nghe nói, tập đoàn này có hàng tá quan hệ trong tối, không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng, lúc nào cũng có thể vùng lên phát huy tác dụng. Đến giờ thì chỉ còn ba người con trai, mặc kệ là ai cũng đều có danh tiếng lẫy lần, đủ để hấp dẫn rất nhiều người.

Nghe nói...

Tất cả những chuyện liên quan đến họ Park hay Park Jimin, trước đó đều không thể bỏ hai chữ "nghe nói", giống như những cô ả đào sắp chết hay những vị cao nhân sắp thẳng cẳng trong truyện kiếm hiệp vậy, cho dù bọn họ không hề muốn làm trò hề cho phố phường, nhưng dân chúng phố phường vẫn lấy bọn họ ra mua vui.

Park Chae Young vừa cắn hạt dưa vừa nghe chuyện bà tám, nghĩ thầm, tại sao cũng là họ Park như nhau, nhưng cô lại là một người dân cực kỳ bình thường, còn người ta lại có thể kiêu ngạo nằm trong phòng VIP, bên ngoài còn có vệ sĩ đứng hai hàng, khoa trương đến vậy chứ?

Nhưng thôi, làm một người dân bình thường cũng không phải không tốt, ít nhất cũng không có những người lúc nào cũng nhăm nhăm làm hại mình.

Tối ấy, Park Chae Young phải trực đêm, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang rung chuông, cô liếc các phòng bệnh, sau đó lười biếng đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa vào phòng cô liền tỉnh táo lại - - đây chẳng phải phòng của Park Jimin - con trai út nhà họ Park sao?!

Lúc này đã là nửa đêm, thế nhưng trong phòng bệnh, đèn vẫn mở, phòng bệnh này rất lớn, trên chiếc giường một trường trắng tinh tươm là một anh chàng thoạt nhìn mới trên dưới 25, tóc mái đen lõa xõa trên cái trán trắng nõn của anh ta, đôi mắt khép lại, nằm dưới cái bóng của hàng lông mi dài, sóng mũi cao thẳng, bờ môi có vẻ mỏng, dung mạo của Park Jimin này đúng là làm cho người người phải thấy tự ti, anh ta cứ như một pho tượng bằng sứ vậy, hoàn mỹ đến nỗi làm cho người khác không thể tin nổi.

"Khụ." Bỗng nhiên, người đàn ông đứng bên cạnh Park Jimin hắng giọng một tiếng, Park Chae Young rút ánh mắt lại, lo lắng nhìn người đàn ông kia.

Ông ta thoạt nhìn đã hơn 40 tuổi, mái tóc hơi lỗi thời, nét mặt nghiêm túc, cau mày nói: "Sao người tới đây lại là cô? Tôi đã gặp cô rồi, chẳng phải chỉ là một y tá bình thường thôi sao? Y tá trưởng của các người đâu?"

Park Chae Young nghĩ, thật là, chăm sóc bệnh nhân thôi, tại sao cứ muốn y tá trưởng phải chịu trách nhiệm không chứ ...

Park Chae Young ngoan ngoãn nhận lỗi: "Có vẻ như tôi đi nhầm phòng rồi, xin lỗi, tôi xin phép rời khỏi trước."

"Thôi, " Người đó khoát tay, bất mãn nói: "Cô cứ làm đi, tình trạng của Tam thiếu gia cũng tốt dần rồi, rút cái đầu cắm này ra."

"A... Vâng."

Còn "Tam thiếu gia" ... Phong kiến cái gì chứ, cổ hủ cái gì chứ, vờ thanh cao cái gì chứ ... Park Chae Young yên lặng châm chọc.

Park Chae Young di chuyển đến gần "Tam thiếu gia", lặng lẽ dùng ánh mắt thưởng thức gương mặt tinh xảo này một lần nữa, sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận mở từng băng dán được dùng để cố định ống tiêm.

Bỗng nhiên, cánh tay đó giật giật.

Park Chae Young sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Park Jimin đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ tò mò, hiếu kỳ cũng như sợ sệt.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào mình, nhịp tim Park Chae Young không khống chế được mà lạc mất hai nhịp.

Một lát sau, cô mới phản ứng được - - chẳng phải người này sống thực vật sao?!

"Trời ơi ... tỉnh rồi ..." Park Chae Young trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm, không biết Park Jimin tỉnh rồi, cô có được tăng lương không nữa, dù sao thì cô vừa đến, anh ta đã tỉnh lại, vậy chẳng phải cô là vật may mắn sao ...

Người đàn ông có mái tóc lỗi thời kia bước đến, mừng rỡ nói: "Tam thiếu gia? Cậu tỉnh rồi sao?"

Park Chae Young vừa nói "Chúc mừng chúc mừng", vừa định rút tay đang cầm băng dán trên mặt Park Jimin ra.

Nhưng Park Jimin rất nhanh chóng, một phát bắt được tay của Park Chae Young

Tay của anh cũng trắng không kém, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, Park Chae Young thật sự liên tưởng đến bài học lúc còn học ở trung học - "Gọt củ hành".

Bị bàn tay của người đàn ông khác nắm lấy, tim Park Chae Young lại đập nhanh hơn một nhịp, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Park Jimin, nhưng anh ta vẫn vô tội nhìn chằm chằm Park Chae Young, haiz, đối với với tên ngốc nghếch đứng kế bên, cứ coi như không thấy, không biết vậy.

Giọng nói anh mệt mỏi: "Mẹ ..."
Park Chae Young: "..."

Người đàn ông ngu ngốc: "...?!"

Cô vừa dùng lực một chút, ống tiêm trên mu bàn tay Park Jimin đã rớt xuống hết.

Park Jimin thấy đau nên nhíu mày, nhưng vẫn bướng bỉnh không buông tay của Park Chae Young ra, anh chép miệng, đôi mắt phủ lên một lớp sương mù: "Mẹ, đau quá hà ..."

Park Chae Young: "..."

Anh ... Anh đi chết đi ... Chết rồi không đau nữa đâu ...

Park Chae Young chợt suy nghĩ đến những lời này, song, nhìn gương mặt xinh đẹp của Park Jimin, cùng đôi mắt vô tội ngân ngấn nước kia, nói sao cũng không nên lời.

Cô mở miệng, cuối cùng chỉ nói được hai chữ: "Xin lỗi ..."

Cô quay sang nhìn người đàn ông kia, Chaeyoung trợn to hai mắt với ông ta, muốn hỏi ông ta phải làm sao bây giờ, song, nhìn nét mặt của người đàn ông đó, thật sự là còn thê thảm hơn cả cô, nếu nói Park Jimin là gốm sứ, thì người đàn ông này chẳng kgác gì tượng đá đặt bên cạnh cả ...

Nhờ người ta chi bằng tự bản thân giải vây, Chaeyoung khẽ dùng lực, muốn rút tay ra, nhưng Park Jimin càng nắm chặt hơn, sức của anh ta không nhỏ, tuyệt đối không giống như người vừa hồi phục sức khỏe sau khi tỉnh dậy.

Chaeyoung nói: "Anh ... Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Park Jimin nghi ngờ nhìn cô: "Mẹ?"

Chaeyoung thật sự rất muốn điên: "Anh ... Tôi ... Tôi không phải mẹ của anh!"

Park Jimin lại cười, ánh mắt cong lên, giống như một vầng trăng khuyết, hai bên má lộ ra hai lúm đồng tiền: "Mẹ chính là mẹ, con vừa nhìn một cái là biết rồi!"

Chim con nhận mẹ?

Chaeyoung nhanh chóng nghĩ đến cụm từ này, nhưng Park Jimin không phải là chim, còn là một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sao lại nhận mẹ lung tung như vậy chứ?

Chết tiệt, tốt nhất là đừng vì cái tai nạn đó mà làm đầu óc bị tổn thương ...

Chaeyoung hít sâu một hơi, miễn cưỡng lắm mới nở nụ cười được: "Thật ra, tôi không phải mẹ của anh ..."

Đôi mắt Park Jimin ngân ngấn nước: "Mẹ, sao mẹ lại không nhận con ...?"

Chaeyoung: "..."

Người đàn ông đứng bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ít ra là hơn Chaeyoung sắp điên lên, hắn ta chạy ra cửa la to: "Bác sĩ, bác sĩ đâu? Y tá đâu?!"

Lúc này, vị y tá trưởng chạy đến, bác sĩ phụ trách Park Jimin cùng những bác sĩ nổi tiếng từng lên TV cũng chạy đến, mọi người cùng nhau chạy vào phòng bệnh, và cùng nhau hóa đá.

Bởi vì hai cánh tay Park Jimin đang nắm mép váy của Chaeyoung, lắc lắc: "Mẹ, đừng đi mà ..."
Chaeyoung cũng dại ra, chết lặng nhìn bọn họ: "Nhanh lên đi, mau cứu mạng đi, cứu mạng đi ..."

Các bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện tốt nhất, dùng thiết bị cao cấp nhất, bắt đầu tiến hành cuộc kiểm tra toàn diện với Park Jimin.

Từ góc độ của Chaeyoung mà nói, những điều này chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vì khi làm kiểm tra, Park Jimin hoàn toàn giữ chặt lấy tay hoặc góc áo của cô, đôi mắt ngấn nước không ngừng nhìn cô, chỉ cần cô có ý muốn rời khỏi là lại tỏ ra tội nghiệp, hoặc ấm ấm ức ức la lên: "Mẹ ..."

Park Chaeyoung sắp khóc rồi.

Người đàn ông đứng bên cạnh đã khóc tự bao giờ, nước mắt của ông ta cứ giàn giụa ra, cứ cầm chặt cái điện thoại mà gọi điện liên hồi, Chaeyoung nghe thấy ông ta nói: "Đại thiếu gia, là tôi ... Tam thiếu gia đã tỉnh rồi, vâng ... Vâng, cơ thể thì không có vấn đề gì, ... Vâng. Nhưng mà đầu óc của cậu ấy hơi có vấn đề ... Không phải, không phải, tôi không có ý đó, tôi nói thật ... Cậu ấy, cậu ấy giữ chặt cô y tá kia ... Vâng, cũng tại cô y tá đó vào nhầm phòng ạ ... Đúng vậy, vâng, vâng, là lỗi của tôi ... Bây giờ cậu muốn đến đây? Vâng, vâng, vâng, chúng tôi đang làm kiểm tra toàn diện cho cậu ấy... Dạ!"

Trời ạ.

Chaeyoung liếc nhìn người đàn ông đó, trong lòng nhịn không được chửi thầm một câu, xin lỗi chứ, Park Jimin giữ chặt cô, gọi cô là mẹ đều là lỗi của cô hết sao?

Càng nghĩ càng tức giận, Chaeyoung ngoắc ngoắc tay với người đàn ông kia, người đàn ông đó hiển nhiên không muốn đếm xỉa đến Chaeyoung, nhưng nhìn Park Jimin đứng bên cạnh cô, vẫn từ từ đi đến: "Có chuyện gì? Đại thiếu gia sẽ lập tức đến đây, để cậu ấy xử lý là được rồi."

"À, tôi muốn hỏi ông, Park Ji ... À không, Tam thiếu gia nhà ông đó, anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"

Người đàn ông nghi ngờ nhìn Chaeyoung, giống như không hiểu vì sao cô lại hỏi điều này, sau đó mới đáp: "Tháng 10 năm nay thì tròn 27 tuổi ... Ôi, vốn chỉ còn một tháng thôi mà!"

Chaeyoung suýt nữa thì phát điên thật.

Cô nhìn Park Jimin: "Tôi hỏi anh, anh bao nhiêu tuổi?"

Park Jimin nháy nháy mắt: "Còn mẹ?"

"Tôi mới 24 thôi! Sinh nhật tôi trong tháng hai qua rồi đó, mới 24 thôi đó!" Chaeyoung đau khổ nói: "Anh nghĩ đi, anh 27, tôi mới 24, chẳng lẽ tôi đi xuyên thời gian để sinh anh sao ..."

Park Jimin cười ngọt ngào: "Mẹ, mẹ đừng gạt con nha!"

"..."

Park Jimin lấy đầu ngón tay tính toán, cuối cùng cũng thả tay xuống, nghiêm túc nói với Chaeyoung: "Hoặc là con mới 7 tuổi, hoặc là mẹ đã 42 rồi!"

Park Chaeyoung: "..."

Người này nghĩ rằng đây là thế giới của anh ta sao ... Bóp méo sự thật trắng trợn đến vậy, quả là biến thái ...

Chaeyoung ôm đầu khóc rống, khóc được một chút, Jimin nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Chaeyoung, cô quay cái mặt buồn bã lại, thấy nét mặt khó xử của Jimin, cách nói chuyện trở nên thân thiện hơn: "Có chuyện gì?"

"Không phải là 'nhà của ông'." Anh mím môi, hàng lông mày nhíu lại, không đầu không đuôi nói.

"Hả?" Chaeyoung hoàn toàn không hiểu.

Nét mặt Jimin như mắng cô "Sao mẹ lại ngốc quá thế?", giải thích: "Con không phải của ông ta..." Anh ghét bỏ nhìn người đàn ông đó, dúi đầu vào cổ Chaeyoung, cọ cọ: "Con là của mẹ ..."

Người đàn ông: "... Hu hu hu Tam thiếu gia..."

Chaeyoung ...

Chaeyoung ngửi được một mùi hương thoang thoảng từ tóc của Jimin, vừa nghĩ nên chăm sóc anh làm sao cho tốt, vừa nghĩ làm sao mà người sống thực vật còn có thể gội đầu được, cánh tay cứng nhắc kéo anh ra: "Đừng ... có cọ nữa ..."

Tóc của anh mềm nhũn, làn da lại mịn màng, cọ vào cổ cô làm cô cảm thấy khó xử vô cùng ...

Jimin tội nghiệp nhìn cô.

Chaeyoung hạ quyết tâm, trợn mắt nói: "Không nghe lời, mẹ ... đánh cái rắm ... ở cổ đó ..."

Người đàn ông: "..."

Bọn vệ sĩ: "..."

Y tá đứng ở cửa: "..."

Jimin lại rất thích thú, anh ngại ngùng cười, hai cái lúm đồng tiền trên má trở nên lấp lánh, sau đó gật đầu: "Con nghe rồi."

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, đẩy Chaeyoung, nói: "Cô mau hỏi Tam thiếu gia xem cậu ấy có nhớ mình là ai không."

Chaeyoung đáp một tiếng, quay đầu hỏi Jimin: "Lại đây, tôi hỏi anh, anh có nhớ mình tên gì không?"

Jimin trợn to hai mắt, giống như một đứa trẻ đang hoảng sợ, tròng mắt đen nhánh chạy tới chạy lui, suy nghĩ nửa ngày, anh ta nói mà có chút khó xử: "Mẹ, con tên gì vậy ..."

Chaeyoung: "... Anh, anh tên là Park Jimin."

Jimin ngơ ngác lặp cái tên này lần nữa, hưng phấn hỏi tiếp: "Vậy mẹ tên gì vậy?"

"Tôi là ... Park Chaeyoung." Chaeyoung miễn cưỡng trả lời.

Jimin vui vẻ vỗ tay, làm như vừa phát hiện ra một điều trọng đại vậy: "Mẹ đúng là mẹ! Chúng ta cùng họ Park đó!"

"Trời ạ, anh đừng có kết luận tầm phào nữa! Con thì phải theo họ cha chứ! Muốn thì kêu tôi là ba đi!" Chaeyoung tức tới nỗi đầu cũng bốc khói, không lựa lời mà nói.

Người đàn ông kia và một đám vệ sĩ đứng đằng sau cô hắng giọng, Chaeyoung hiểu ý, rụt rè nói: "Ha ha, tóm lại, tôi không phải mẹ của anh ..."

Jimin hoàn toàn không quan tâm đến: "Vậy ba ba đâu?"

"Hả?"

Jimin nhìn chung quanh, sau đó dừng lại nhìn người đàn ông kia, lại lần nữa tỏ ra chán ghét: "Mẹ đừng nói là ông ta chứ?"

Người đàn ông: "Tam, tam, tam thiếu gia ... Người không được nói vậy."

Chaeyoung: "... Không phải đâu."

Jimin nói: "Vậy ba đâu rồi?"

Chaeyoung nghĩ, tôi không biết trả lời anh thế nào nữa ...

Jimin tự cho là thông minh, đưa ra kết luận: "Chắc là ba đã chết rồi, cho nên con mới theo họ của mẹ."

Giọng nói ngây thơ của anh toát lên một vẻ chắc chắn, nói đến ba chữ "ba đã chết" còn vui vẻ vô cùng, giọng điệu không khác gì một đứa bé la lên: "Hôm nay con được ăn kẹo!" vậy.

Chaeyoung: "..."

Làm sao bây giờ, người này rõ ràng là không bình thường ... Ba chết có cần phải vui vẻ đến vậy không?

Hơn nữa... Chaeyoung thầm rơi lệ, ông xã tương lai chưa xuất hiện của tôi ơi, em rất rất xin lỗi, chưa gì anh đã bị người ta trù chết rồi ...( người ta là tự trù chính mình, chị lo cái gì??)

Sau đó vẫn là một vòng tuần hoàn không dừng lại: Chaeyoung nói rằng mình không phải là mẹ của Jimin - - Jimin vẫn cho rằng Chaeyoung là mẹ của mình - - phủ nhận - - không đồng ý - - phủ nhận ...

Đúng là không dứt thật ...

Vào lúc Chaeyoung sắp khóc thì rốt cuộc, cửa phòng lại mở ra, người đàn ông kia như trút được gánh nặng, la to: "Đại thiếu gia!"

"Ừm. Jimin đâu?" Một giọng nói trầm trầm nam tính vang lên.

Bốn chữ này đối với Chaeyoung mà nói thật sự không khác gì cứu tinh, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen đi đến phía mình, đôi lông mày của người đó và Jimin có vài phần giống nhau, nhưng không thể gọi là có vẻ đẹp hoàn mỹ như Jimin được. Ánh mắt của anh ta rất sắc bén, giống như một lưỡi dao bén, anh ta nhìn thoáng qua Chaeyoung, cô có cảm giác như bị dao găm khắp người vậy, vừa bị đau vừa bị đâm, muốn trốn cũng không dám trốn.

Nếu nói Jimin là con búp bê tinh xảo làm cho người ta yêu thích không buông tay thì người này như một miếng sứ đã vỡ, mỗi một cạnh đều sắc bén, chỉ cần đến gần một chút sẽ bị cái lạnh thấu xương của anh ta làm cho thương tích cả người.

Dù là anh em nhưng lại khác xa hoàn toàn.

Thoạt nhìn qua, biết ngay là phần tử nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro