30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hài lòng





“Sao em biết anh bệnh mà đến thế, Mingyu ơi?” Jisoo ngồi yên nhìn Mingyu cặm cụi rửa chén, cậu chàng hậu đậu mấy lần cụng đầu vào tủ, đỏ ửng cả trán.

“Anh Jeonghan nói cho em biết đấy. Ảnh còn bảo là anh mà ốm thì chỉ biết nằm một chỗ thôi, không chịu làm gì hết nên ảnh lo.” Mingyu chùi tay, tháo tạp dề và tiến lại ngồi cạnh anh. “Anh Jeonghan bảo em là đến trông chừng anh giúp ảnh nè. Anh ấy bảo em cứ đi đi để ảnh báo trước với anh cho, mà hình như anh chưa biết thì phải.”

Jisoo mở điện thoại lên kiểm tra, đúng là có tin nhắn của Jeonghan thật. Cơ mà tin nhắn được gửi ngay sau khi kết thúc cuộc gọi với anh hồi chiều. Lúc đó thì Jisoo đã tắt nguồn mất rồi.

Jisoo nhìn chú cún trước mặt cụp tai lo lắng, nói xin lỗi vì đã tự ý sử dụng nhà bếp của anh mà bật cười. Tiếng cười khúc khích của anh nhẹ nhàng phẩy qua tim của Mingyu, làm cậu ngượng ngùng đứng yên một chỗ như robot bị ngắt điện.

“Anh có trách gì em đâu nào.” Jisoo cười nhẹ, xoa đầu em cún bự. “Mà, cháo ngon lắm. Mingyu tài thật đấy. Nhưng mà em không cần phải bỏ dở công việc để đến đây đâu, anh làm phiền em rồi.”

Mingyu lắc đầu nguầy nguậy, trông mặt cậu buồn thấy rõ. Cậu trai cao lớn quay sang nắm lấy hai tay Jisoo, lí nhí gọi anh. Hai tai Mingyu đỏ lựng, cả khuôn mặt cũng như trái cà chua chín. Jisoo xoa nhẹ mu bàn tay của Mingyu, tay cậu nóng rực như đang ốm, còn hơi run rẩy. Mingyu đang lo.

"Anh ơi."

"Ừ."

Jisoo nhìn cậu. Anh nghĩ về điều mà Mingyu sắp nói.

Jisoo nhìn Mingyu, nhìn vào đôi mắt đong đầy yêu thương đang hướng về mình, đôi mắt đen láy chỉ còn hình bóng anh trong đó. Anh nghĩ về điều mà Mingyu sắp nói. Với anh.

Anh nghĩ là anh biết.

Anh ơi.

“Anh ơi.”

“Anh Jisoo ơi.”

"Anh đây mà."

Jisoo nhìn cậu, bằng đôi mắt nai xinh đẹp chứa cả ngàn tinh tú.

“Em thích anh lắm. Cái hôm đầu tiên em gặp anh ở Layla, lúc anh cười và nói cảm ơn với em, lúc anh đưa em viên kẹo và nói em "cố lên, cậu làm tốt mà", em nghĩ là em tương tư anh từ ngày đó.” Mingyu run rẩy nắm chặt lấy hai bàn tay anh mà thổ lộ. “Anh Jisoo ơi. Em muốn hôm nay, ngày mai, và mãi về sau được ở với anh. Em muốn chăm sóc Bơ Đậu Phộng cùng anh. Em ghét phải nhìn thấy anh ốm bệnh. Em mong mỗi ngày của anh trôi qua đều thật vui vẻ và hạnh phúc. Em thích anh, và em muốn được yêu thương anh mỗi ngày. Có được không anh ơi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro