Chương 1: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00

"Tao muốn chia tay với Lee Minho."

Trong cơn tức giận Han Jisung gửi những câu nói không đầu không đuôi này cho Hwang Hyunjin khi mà Hyunjin vừa về đến nhà.

01

"Tại sao?" Đối phương vội vàng trả lời.

"Mày thật sự muốn?"

Tại sao?

Chính Han Jisung cũng muốn biết tại sao, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, cậu mới phát hiện ra bản thân đã không còn là cảm giác năm xưa từng có nữa. Không phải không còn yêu, chỉ là cậu chẳng thể tìm được hạnh phúc trong mối quan hệ này.

Liệu quyết định này có đúng không?

Thật trớ trêu, cậu lúc đầu ở cùng Lee Minho khó khăn bao nhiêu, bây giờ buông tay lại miễn cưỡng bấy nhiêu. Khi đó, cậu nghĩ nếu một ngày nào đó sẽ thực sự xa cách Lee Minho thì cũng như thể một phần cơ thể này bị xé nát hoàn toàn, nhưng hiện tại không phải Lee Minho buông tay trước mà chính cậu là người đề nghị.

Câu trả lời rõ ràng.

Nhưng dù vậy, tại sao lại đi đến nước này?

Năm nay là 2020, vào khi đó, năm 2017 lần đầu cậu gặp Lee Minho.

Lúc Lee Minho bước vào phòng tập, cũng là lần thứ hai cậu nhìn thấy anh, liền biết bản thân thích người này. Nói anh ấy là một người hời hợt và gầy gò cũng không sai, ngoại hình và khí chất của anh đã khiến Han Jisung có ấn tượng sâu sắc. Giữa họ nhanh chóng thân thiết hơn khi cùng ăn trưa với món sushi đắt tiền. Sau đó, họ thường đi ăn và đi chơi cùng nhau, thậm chí các thực tập sinh cùng thời điểm đó khi nhìn thấy họ cũng sẽ hỏi liệu hai người có phải là song sinh dính liền hay không, làm gì cũng ở bên nhau thế.

Lee Minho từng kèm Han Jisung nhảy ở phòng tập, phòng tập sáng sớm luôn là địa điểm của hai người bọn họ, không nói chuyện, Lee Minho bảo cậu dùng cơ thể cảm nhận âm nhạc, khi bước chân cậu thay đổi liên tục, vạt áo kẻ sọc anh nhảy mang theo một cơn gió nhẹ, cuộn bụi trên sàn, dừng lại vì bước nhảy sai, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo để tản nhiệt, mái tóc xõa ra biến thành rủ rượi, quần áo của cậu là vải nhơ nhớp, mặt lấm tấm mồ hôi. Trên người không chỗ nào không đau, nhưng nụ cười nhếch mép nhìn trần nhà sạch sẽ, không chút tì vết, không có chỗ cho một hạt cát.

"Anh à, chúng ta có thể debut không..." Lúc này, chàng trai trẻ là người sung sức và lo lắng nhất.

"Nhất định có thể!" Lee Minho giơ nắm đấm lên trời, "Cố lên!"

"Được!" Nỗi buồn lướt qua nhanh như lốc xoáy, động viên đến dễ dàng như vậy, chỉ cần một câu nói của Lee Minho, "Anh ơi, chúng ta nhất định phải cùng nhau debut nhé!"

Lee Minho cười kéo Han Jisung đứng dậy nói chúng ta luyện hai lần nữa rồi trở về ký túc xá đi, hai người kéo lê thân thể mệt mỏi nghe bài hát đã nghe trăm lần. Trở lại ký túc xá với ánh trăng, đèn đường và tiếng cười, cả thế giới yên tĩnh, nhưng họ không có bất kỳ ước mơ nào, sự náo nhiệt và yên tĩnh của thế giới không liên quan gì đến họ, họ chỉ quan tâm đến việc debut.

Có thể là họ kỳ vọng quá nhiều, nhưng thực sự ông trời đã nghe thấy nên đã ban cho họ một món quà bất ngờ.

Năm 2018, Han Jisung ra mắt với tư cách là một trong bảy thành viên của SKZ, và Lee Minho bị loại.

Ông trời thật muốn trêu người mà.

Sau khi công bố danh sách debut, Lee Minho đã tiến tới ôm cậu và thì thầm chúc mừng, nhưng Han Jisung lại cảm thấy chói mắt khi nhìn thấy ánh đèn sân khấu đang khắc họa cơ thể Minho. Cậu không thể vòng tay qua eo Lee Minho, không thể đáp lại cái ôm chúc mừng đó, cậu là kẻ có tội, kẻ cướp đi ước mơ của anh.

Mọi người rất giỏi trong việc an ủi động vật nhỏ, ngay cả với chính họ. Lee Minho dựa đầu vào vai Han Jisung nói rất nhiều điều nhảm nhí, còn cậu như đang ở trong biển sâu, đầu óc quay cuồng, không nghe thấy gì. Sau đó, Lee Minho rời khỏi ký túc xá của thực tập sinh cũ cùng với Felix đến từ Úc. Han Jisung không có ở đó khi Lee Minho đẩy vali rời đi, ký ức duy nhất của hai người lúc chia tay chính là cái ôm.

Han Jisung thực sự không thể chấp nhận việc debut đó, cậu đã chứng kiến ​​vô số thực tập sinh đến và đi trong khoảng thời gian này, cậu đã quen dần và sớm đã không còn buồn bã với những mối quan hệ ngắn hạn này, nhưng Lee Minho đã làm việc rất chăm chỉ và rất tốt, rõ ràng là ......

Tại sao lại là Lee Minho?

Cậu không thể đối mặt với Lee Minho, không thể đối mặt với sự thật này. Han Jisung như bị bệnh, cậu tỉnh tỉnh mơ mơ mấy tháng liền, showcase ra mắt cũng đã tổ chức, album và hàng loạt buổi biểu diễn cũng đã được chuẩn bị, nhưng cậu vẫn bộ dạng như vậy, thật có lỗi với bản thân mình, và cũng có lỗi với tất cả mọi người.

Lee Minho dường như cũng bị bệnh, không thể đối mặt với Han Jisung, cũng không thể đối mặt với sự thật này. Anh trốn ở nhà khóc mấy ngày, đến ngày thứ tư còn gửi tin nhắn cho người anh trước kia: Sau này em còn có thể đến câu lạc bộ dance làm không?

Mọi thứ đều ngắn ngủi. Thời gian ở bên nhau hơn một năm tưởng chừng chỉ là một giấc mộng.

Cho đến khi Bangchan nhận ra Han Jisung có điều gì đó không ổn, lúc đó quan hệ giữa mọi người rất tốt, nếu như Lee Minho ngay cả tiệc mừng cũng không tham gia, nhất định đã xảy ra chuyện, cho nên Bangchan liền tìm đến Han Jisung để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc.

Han Jisung không muốn tâm sự chuyện này, cái tên Lee Minho trở thành vết thương trong tim cậu, trở thành ngòi nổ không biết khi nào tự phát, cậu không muốn nghe cái tên đó, khi khóc, cậu cảm thấy giọt nước trong suốt rơi xuống đã nhuộm màu máu đỏ

Ngày hôm qua, hai người còn nắm tay nhau dọa đi khắp thế gian

Ngày sau đó, không còn nói chuyện nữa

Họ đã nói rất nhiều điều ở tương lai sẽ làm nhưng tại sao chưa thực hiện được bao nhiêu, cuối cùng ngay cả vạch xuất phát cũng không cùng nhau.

Đau quá.

Bangchan chỉ ôm Han Jisung và nói "không sao đâu", cậu đã khóc trong vòng tay của Bangchan cho đến khi dần hết dưỡng khí, lúc này cậu mới chợt nhận ra nguồn gốc của nỗi đau.

'Mình thích anh ấy.'

Nỗi buồn ập đến nhanh như một cơn lốc xoáy, nhưng sự khích lệ không đến dễ dàng như vậy, bởi vì người đó là Lee Minho.

"Không sao đâu" của Lee Minho khác với "Không sao đâu" của Bangchan

Tay của Lee Minho khác với tay của BangChan

Cái ôm của Lee Minho khác với cái ôm của BangChan.

Lúc này, Han Jisung không thể phân biệt được đâu là tinh chất của nước hoa kém chất lượng giá 20 tệ và nước hoa hàng hiệu giá 500 tệ, nhưng điều cậu chắc chắn là mùi hương vấn vương trên ngón tay mình, tại một thời điểm khác và cho cậu một cảm giác khác.

Hóa ra nỗi đau cũng là một chất dẫn truyền tình yêu.

Han Jisung nhận ra mối tình đầu trong nước mắt, trút bỏ mối tình đầu trong nước mắt.

Cũng lúc đó, Lee Minho cũng đang chẳng khá hơn là bao, mặc dù họ ở những nơi khác nhau, nhưng hai người họ dường như có một loại cảm giác nào đó được kết nối với nhau.

Và rồi họ đã gặp nhau trên sông Hàn vào một đêm đầy sao.

Đây là lần đầu tiên gặp lại nhau sau khi debut.

Nước mắt rơi xuống không kiểm soát.

Han Jisung từng bước đi về phía Lee Minho.

Lee Minho cũng từng bước đi về phía Han Jisung.

"Minho hyung, dạo này tâm trạng em không được tốt."

"Anh cũng vậy."

"Em nghĩ là bởi vì anh không ở bên em."

"Em nghĩ đó là bởi vì chúng ta không ở cùng nhau."

"Chuyện chia lìa làm chúng ta đau đớn biết bao."

"Chúng ta hãy ở bên nhau."

"Đó không phải là mối quan hệ của bạn bè."

"Đó là mối quan hệ giữa những người yêu nhau, những người yêu với nhau."

Han Jisung cũng nhìn thấy trong mắt Lee Minho có nước mắt lập lòe, giống như một chùm pháo hoa sắp nổ tung, trước khi rơi xuống, trước khi nổ tung, bọn họ trao nhau nụ hôn đầu tiên trong không khí ẩm ướt.

Tình yêu của họ không ai làm chứng, đây là lời tỏ tình thầm kín, có lẽ chỉ có ngọn gió vô hình, dòng sông lững lờ trôi, ánh đèn đường leo lét là đồng đội, bạn thân.

Không bao giờ là một câu nói có ma lực, cũng không bao giờ là người có thể an ủi Han Jisung mà là Lee Minho.

Cả thế giới đều yên lặng, nhưng bọn họ thì không, tình yêu cũng không, thế giới nhộn nhịp cùng yên tĩnh không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm lẫn nhau mà thôi.

Cuối năm 2018, họ bí mật hẹn hò.


Lee Minho của năm 2020 không còn ma lực nữa.

Han Jisung có thể cảm nhận được.

Trong căn phòng tối om, chỉ còn lại màn hình điện thoại đang sáng của Han Jisung.

Han Jisung gửi tin nhắn cho Hwang Hyunjin:

"Không gì hết, chịu không nổi thì phải chia tay thôi."

"Nhưng tao đã từng thực sự nghĩ rằng yêu anh ấy sẽ có kết quả."

02

Lee Minho vẫn đang ở Nhật Bản khi nhận được tin nhắn chia tay từ Han Jisung, lúc này đoàn mà anh tham gia đã rất nổi tiếng ở Hàn Quốc, anh đã cùng nhóm nhạc nam nổi tiếng lúc bấy giờ đi lưu diễn khắp thế giới. Lee Minho sững sờ vài giây khi nhìn thấy tin nhắn này trước khi lên sân khấu, hơi ngạc nhiên.

Trong những năm qua, bất kể họ đã xảy ra chuyện gì, họ chưa bao giờ nói từ chia tay, họ đã cãi nhau ngay cả chiến tranh lạnh, nhưng sẽ sớm hòa giải, xây dựng lại mối quan hệ cũ như thể họ chưa từng cãi nhau, như thể sẽ không có kết thúc.

Lee Minho muốn gọi điện thoại cho Han Jisung, mới phát hiện đã lâu không liên lạc, lần cuối cùng nói chuyện chỉ vỏn vẹn một phút đồng hồ.

Khái niệm một phút là gì, là lúc đoạn rap của Han Jisung chưa đến cao trào, là lúc điệu nhảy của Lee Minho còn đang ở tư thế cố định. Là nhạc công, vũ công, họ rất nhạy cảm với thời gian, trong mắt họ, một phút được coi như sáu mươi giây, đối với họ, thời gian như hạt cát trong chiếc đồng hồ cát, phải rõ từng hạt.

Có thể chỉ nói ít hơn mười câu trong một phút của cuộc gọi cuối cùng.

Lee Minho rất muốn gọi điện hỏi Han Jisung đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thông báo chuẩn bị lên sân khấu, anh vẫn thoát giao diện điện thoại, dùng kkt trả lời Han Jisung: "Anh chuẩn bị lên sân khấu rồi Jisungie, thật xin lỗi, hiện tại không tiện nói chuyện này, tối nay gọi điện thoại cho em được không?"

Han Jisung vội đáp:

"Khi nào thì anh về?"

"ngày kia"

"Ngày mốt hãy nói"

"Được"

Lee Minho tắt điện thoại, xoay người đi về phía sân khấu của mình, bóng dáng chìm trong bóng tối.

Lee Minho hạ cánh xuống Hàn Quốc đã là nửa đêm, về đến nhà thì thấy Han Jisung đã ngủ, vội tắm rửa sạch sẽ, leo lên giường ôm Han Jisung từ phía sau. Bọn họ ngầm hiểu, cho dù đã lâu không gặp, cho dù hôm kia đã chia tay, cảm giác quen thuộc vẫn sẽ để đối phương trong giây lát thích ứng.

"Anh về rồi à?" Han Jisung nắm tay Lee Minho, giọng nói có chút lười biếng.

"Ừm, đi ngủ."

Lee Minho vùi đầu vào cổ Han Jisung, chậm rãi thở. Nhưng mà, trong lòng Lee Minho thoáng qua một tia cảm giác mất mát vài giây, trước đây mỗi khi về muộn, đèn ngủ luôn để riêng cho anh, nhưng hôm nay anh lại trong bóng tối bò lên giường.

Giữa sự quen thuộc và một chút mất mát, Lee Minho cũng chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, Han Jisung tỉnh dậy trong vòng tay của Lee Minho, khuôn mặt mệt mỏi mà anh nhìn thấy khi mở mắt ra chính là mối tình đầu của cậu. Han Jisung đột nhiên nhớ tới những ngày cùng rất nhiều anh em thời thực tập sinh về quê, sống trong một căn nhà trọ nhỏ để cùng nhau nấu ăn và nghỉ ngơi, nơi Lee Minho tùy hứng gội đầu. Nước ấm dội lên tóc cậu, lúc đó hai người vẫn nở nụ cười hồn nhiên không bị xã hội vấy bẩn, Lee Minho chậm rãi đùa giỡn như đang tưới hoa, vòi hoa sen không cẩn thận phun ra làm ướt cổ cậu, Han Jisung nằm trên chiếc ghế dài nhỏ, nhìn thấy ống tay áo xắn lên của Lee Minho cũng bị vòi hoa sen phun lên. Mặc dù trời lạnh, nhưng nó cũng cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.

Lee Minho ngủ cạnh cậu vào ban đêm, khi mọi người đang kể về những câu chuyện ma, anh ấy sẽ vòng tay qua eo cậu và ôm cậu thật chặt. Mặt đối mặt ngủ cũng đủ để Han Jisung của tuổi biết yêu tim đập loạn xạ, đồng hồ đeo tay phát hiện nhịp tim bất thường, liên tục rung lên khiến Lee Minho nhìn thấu chính mình. Nhưng anh không có vạch trần, chỉ cười cười tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay Han Jisung ra, đổi tư thế, đặt cánh tay lên đầu Jisung, kéo đầu vào lòng anh.

"Như vậy sẽ không bị quấy rầy." Lee Minho thì thầm bên tai Han Jisung, hơi nóng nồng đậm nhuộm đỏ vành tai cậu. Chứng viêm mũi quá tắc nghẽn do chuyển mùa khiến Han Jisung hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra, đập vào ngực Lee Minho, hơi thở bị bao phủ bởi hơi nước, Lee Minho cảm thấy vị trí dưới xương quai xanh của cậu áp sát vào người anh, trái tim bị xuyên thủng suốt đêm, giống như ngủ ở đầu cầu, ướt sũng.

Ngày hôm sau, Han Jisung bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, bởi vì tư thế ngủ quá xốc xếch, khi tỉnh lại đã không còn ở trong vòng ôm quen thuộc, hai người đều đã chìm vào bóng tối. Nhìn thấy người mình cần tìm đã ở yên bên cạnh, Han Jisung thở phào nhẹ nhõm, ngửa cổ lên nằm xuống lần nữa, lúc này cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm như thể trái tim đang treo lơ lửng của mình đã rơi xuống vực sâu.

Thức dậy cảm thấy như em yêu anh mất.

Đối với Han Jisung, hạnh phúc là người cuối cùng anh nhìn thấy trước khi một ngày kết thúc, và cậu có thể gặp lại người đó vào sáng sớm ngày hôm sau, nhưng tình yêu dành cho Lee Minho giống như mặt trời mọc rồi lặn, trái đất quay quanh một vòng mặt trời vào thời điểm đó. Chuyển sang một sự thật khách quan không thể thay đổi của vũ trụ, vũ trụ có quy luật của nó, và Lee Minho và Han Jisung cũng có quy luật của họ. Tình yêu là công việc của họ khi mặt trời mọc và phần còn lại của họ khi mặt trời lặn. Thế là Han Jisung lại chui vào lòng Lee Minho, cố gắng cướp thêm chút hơi ấm chỉ thuộc về cậu khi mùa đông đến.

Ký ức đôi khi giống như cánh cửa thần kỳ của Doraemon, có thể xuất hiện hoặc biến mất bất cứ lúc nào, không cần cơ chế kích hoạt hay cài đặt đặc biệt, Han Jisung chỉ mất một giây để du hành từ ký ức về hiện thực.

Lee Minho vẫn còn đang ngủ, Han Jisung dậy trước thu dọn đồ đạc vào nhà. Sau khi Lee Minho hoàn toàn tỉnh dậy và tắm rửa sạch sẽ, cả hai cuối cùng cũng bắt đầu nói về chủ đề xấu hổ và khó chịu đó.

"Sao lại chia tay?"

"Sao anh không biết?"

Không phải Lee Minho không biết, chỉ là anh đã lừa dối chính mình và những người khác. Năm 2018, Han Jisung debut lần đầu tiên với SKZ, và anh đã trở lại câu lạc bộ nhảy, mặc dù SKZ đã ra mắt nhưng cậu không có nhiều tài nguyên vào thời điểm đó, cho đến nay, sự phát triển của nhóm ở Hàn Quốc vẫn rất ảm đạm. Hai năm qua, có show có hát, nhưng không bận rộn ngày đêm. Nhưng team nhảy của chính anh lại rất phát triển, từ năm 2016, anh dần nhận được nhiều lời đề nghị, hợp tác với nhiều vũ công tiền bối, Lee Minho là thực tập sinh hơn một năm, tiến bộ nhanh chóng, hiện tại về cơ bản anh đi theo tập đoàn Dashi đã ký hợp đồng hợp tác lâu dài và xét về thời gian thì còn bận rộn hơn cả Han Jisung, một nghệ sĩ mới debut.

Anh hơi lo lắng khi bắt đầu bận rộn, nhưng anh càng mong đợi nhiều hơn, tuy không được debut với tư cách là một thần tượng, nhưng thật may mắn, anh cũng có cơ hội được đứng trên sân khấu và làm những gì mình yêu thích. hai trong số họ có thể được coi là tỏa sáng trong các lĩnh vực khác nhau, và họ bắt đầu dựa vào chính mình để kiếm tiền. Cuộc sống tập thể không lâu sau, Han Jisung rời ký túc xá đến sống cùng Lee Minho, hai người cùng nhau làm việc, sau khi trả tiền thuê bằng số tiền đầu tiên kiếm được, họ đến quán sườn yêu thích để ăn, ăn, ăn, đến khi không đi nổi, cả hai ôm bụng cười khúc khích trong cửa hàng, vất vả nhưng cũng viên mãn. Nhưng sau đó, khi lịch trình tăng dần, nó bắt đầu chiếm lấy cuộc sống của bản thân, không còn những ngày cuối tuần bình thường và 9-5 giờ bất thường, buổi tối xem phim đã thỏa thuận hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, và cửa hàng sườn hiếm khi được ghé thăm lại. Lee Minho bắt đầu ra nước ngoài thường xuyên, lúc đầu anh cũng rất thích nói chuyện điện thoại, nhưng sau đó vì đi máy bay, mệt mỏi và nhiều thứ khác, anh không thể làm những gì mình muốn.

Han Jisung hỏi Lee Minho khi nào anh có thời gian rảnh, kết quả luôn đợi được là một loạt tiếng bíp.

Han Jisung khi đó cũng tự an ủi chính mình, nên vị tha, tình yêu cần phải bao dung. Cậu cũng sẽ tự an ủi mình vì trước đây họ đã quá gắn bó với nhau, họ giống như một cặp song sinh dính liền khi còn là thực tập sinh, về cơ bản có thể gặp nhau mỗi ngày sau khi yêu nhau, cả hai không trải qua sự chia xa quá nhiều.
"Gặp nhau như thế có khác gì chia tay đâu?"
Han Jisung luôn hỏi câu hỏi này trước đây.

"Jisungie, sự nghiệp của chúng ta còn đang trên đà phát triển, chúng ta phải làm việc."

"Nhưng anh hiện tại thậm chí không có nhiều thời gian nghỉ ngơi."

Lee Minho và Han Jisung đứng ở hai đầu sô pha, không hiểu nhìn nhau.

"Hyung à"

Nghe thấy lời này, Lee Minho đứng thẳng lưng, vì họ đã yêu nhau nên giữa họ không có thứ gọi là thâm niên, anh thích sự bình đẳng và cảm giác không biên giới của Han Jisung, như thể đứng trên bờ vực thẳm, như nếu giây tiếp theo để bay anh lên. Trong thời gian thực tập sinh, mối quan hệ đã được xích lại gần nhau hơn nhờ từ này, nhưng bây giờ mối quan hệ cũng bị xa lánh vì từ này.

"Hiện tại em không biết làm sao cả, khuôn mặt anh lướt qua một giây trên sân khấu và sẽ nghĩ về em chứ? Anh có khi nào nghĩ em đang ngủ chưa, ăn có ngon không, và nghĩ nhiệt độ bây giờ bên em là bao nhiêu?" Hiện tại, nhiệt độ là bao nhiêu, ăn uống có ngon không, những thứ này dường như đã lâu Lee Minho không nghĩ tới, trong tiềm thức của anh, họ yêu nhau lâu như thế không cần nói nhiều lời ngon ngọt, đôi ta cứ như thế hiểu nhau. Hay nói chắc khác khi bên nhau họ chưa từng hỏi những vấn đề này, nên khi xa nhau cũng mặc định không hỏi.

"Em thực sự rất đau.

"Nhưng anh à, chẳng phải chúng ta ở bên nhau vì quá đau khổ khi xa nhau sao, sao bây giờ ở bên nhau lại càng đau hơn."

Han Jisung trút giận gần như suy sụp, nước mắt rơi xuống hai bên má như hạt châu vỡ. Cậu không hiểu tại sao Lee Minho có thể mặt không đổi sắc bước vào thế giới này, trong thế giới của người trưởng thành, có phải luôn phải hy sinh thứ gì đó để đổi lấy thứ mình muốn không, mọi người đã sớm quen với sự hy sinh như vậy. Cậu chỉ là một đứa trẻ vừa mới lớn, thân thể trưởng thành và trái tim trẻ con, cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho người yêu của mình, điều đó có vẻ đúng, nhưng tại sao có vẻ như cậu đang vô cớ gây rắc rối, như thể câu tự biên tự diễn vậy?Có gì đó không đúng.

Lee Minho không đành lòng nhìn Han Jisung như vậy. Jisung đã phát triển nhanh chóng trong hai năm qua, mặc trang phục lộng lẫy và trang điểm đậm, cậu sử dụng micrô mà chinh phục khán giả. Lee Minho thỉnh thoảng sẽ bị choáng ngợp bởi những thay đổi như vậy, nhưng trong mắt Lee Minho, anh chỉ muốn thừa nhận rằng Han Jisung giống như một đứa trẻ, và cố gắng hết sức để đóng vai người yêu trước mặt Han Jisung, anh không mong Han Jisung lớn lên. . Lần đầu tiên anh nhận ra rằng mình thực sự sợ Jisung, sợ cậu lớn lên, sợ cậu nói ra sự thật không thể thay đổi một cách phũ phàng và bất lực như vậy, sợ ánh mắt cậu sẽ nhìn mình.

Đôi mắt của một người trưởng thành đầy tuyệt vọng và bất lực.

"Anh à, em cứ tưởng yêu nhau là để tránh cho nhau đau khổ, ít nhất yêu nhau cũng phải hạnh phúc chứ. Mới yêu thôi mà sao nhiều nỗi đau lại thoáng chốc hiện ra thế này? Em không muốn đặt tình cảm lên đâu. Vì mọi hành động của người đều ảnh hưởng đến hạnh phúc và nỗi đau của em".

Han Jisung còn quá trẻ, năm 19 tuổi cậu nói rằng cậu thích anh, cậu tìm thấy tình yêu vì không thể thiếu anh, nhưng cậu không biết rằng đau đớn cũng thấm ra từ tình yêu, đau đớn và tình yêu gắn kết với nhau .

"Em đã trở thành người khác khi nào vậy?"

"Em không biết, em thật sự không biết. Có lẽ là đến một thời điểm nào đó. Em yêu anh của ngày đó, em biết anh cũng yêu em, nhưng là hiện tại chúng ta không có thừa thời gian cùng tinh lực để duy trì mối quan hệ này. Thay vì hai người cứ thế tách nhau ra còn hơn là làm khổ lẫn nhau."

Lee Minho bật khóc, anh vội vàng giơ mu bàn tay lên lau đi vết nước mắt để lại trên mặt. Anh cũng không thể chịu được việc ở một nơi khác, anh sẽ chụp ảnh tất cả những thứ kỳ lạ mà anh nhìn thấy ở nước ngoài, nghĩ đến việc quay trở lại Hàn và chia sẻ chúng với Han Jisung. Anh và Han Jisung  đều nhạy cảm biết bao với khái niệm thời gian, anh hy vọng rằng trong một ngày hai mươi bốn giờ sẽ có thêm ba hay bốn giờ hai mươi bốn giờ nữa. Gánh nặng trên vai anh đã thay đổi từ giấc mơ thành ảo mộng, Han Jisung giống như ốc đảo duy nhất trong sa mạc, nhưng nếu chất lỏng màu xanh quý giá trong sa mạc là nước mắt của Han Jisung, thì Lee Minho thà cát bụi tràn ngập ốc đảo và lấp đầy nó.

Han Jisung được tự do, và luôn luôn như vậy.

Cho nên Lee Minho đồng ý chia tay, không còn cách nào khác, chia tay là cách tốt nhất.

Tình yêu là những chi tiết, được nuôi dưỡng từ những chi tiết và bốc hơi trong những chi tiết. Anh yêu em, vì vậy anh nhớ tất cả các chi tiết về em, bao gồm cả sức mạnh em nắm lấy quần áo của anh, đường cong của miệng em khi cười.

Anh yêu em, nên anh nhớ từng chi tiết về em, kể cả chiếc đèn ngủ em tắt, vết rạn da nơi khóe mắt em khi em khóc. Trên thế giới này luôn có quá nhiều hàng giả và đồ ăn cắp, có người dùng túi giả, đi giày giả, dùng nước hoa giả, xem phim lậu, mua sách lậu. Nếu không pha loãng thì cần tập trung 100% vào tình yêu thương, vì vậy trong hành trình tình yêu này, có 100% hạnh phúc và 100% đau khổ.

Han Jisung ra khỏi phòng như thế nào, gọi điện thoại cho Bangchan nói cần anh ấy đến đón như thế nào, kìm nén run rẩy ôm lấy Lee Minho lần cuối như thế nào, cậu cũng không nhớ rõ, cậu chỉ nhớ rõ lúc đó, lạnh lùng khi đứng bên ngã tư đường, cậu chỉ nhớ mùa lại sắp sang đông.

Sau khi Han Jisung rời đi, Lee Minho ngẩn người nhìn căn nhà, tất cả đồ trang trí trong nhà đều được hai người làm phong phú từng chút một, từ ghế sô pha, TV cho đến nam châm dán tường tủ lạnh. Anh vẫn chưa thực sự cảm thấy chia tay, dường như anh cảm thấy Han Jisung chỉ là ra ngoài đổ rác, vài phút nữa sẽ mở cửa ngã vào lòng anh, làm nũng xin một nụ hôn. Lee Minho đã không ở trong căn phòng này lâu như Han Jisung, tất cả đồ trang trí và mùi hương trong phòng đều nhắc nhở Lee Minho rằng anh là kẻ xâm nhập từ bên ngoài, người chủ trong căn nhà đang dần biến mất.

- to be continued -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro