Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quyết tâm rồi, Jisung lần này không tránh né, trông thấy chiếc xe quen thuộc kia ở dưới lầu liền tự giác lên xe.

Cậu bình tĩnh cài dây an toàn, không thèm để ý đến ánh mắt quan tâm của Lee Minho, khi xe chậm rãi khởi động thì nói: "Tổng giám đốc Lee, hôm nào chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"

"Không cần hôm nào." Minho dịu dàng nói, "Chúng ta đi nhà hàng Nắng Sớm được không?"

Jisung: "Tôi nói, ngày khác, tôi và bạn trai tôi, thêm cả Tổng giám đốc Lee, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Không kích động, không phản đối, ngữ khí của Minho bình tĩnh như không nghe thấy ba từ "bạn trai tôi", nói rằng: "Có thể."

Jisung cảm thấy, thời tiết hình như không tốt lắm.

Mưa to.

Mưa cực kì to, Jisung vốn muốn ra vẻ tiêu sái đi xuống lầu dưới nói chờ bạn trai tới đón, lại nhận được tin Hwang Hyunjin không tới được.

hynjinnn: Tin xấu là ô tô của tao bị chết máy giữa trời mưa, tin tốt là tao đang ở nhà hàng.

_doolsetnet:...Đáng tin.

hynjinnn: Việc đáng tin nhất tao làm là đặt được bàn ở nhà hàng Hoàng Hôn nha, đây là tiền tao kiếm được bằng mồ hôi nước mắt bán đứng thân thể! Tóm lại, không thể đổi lịch nhanh chóng tới đây!

Jisung không còn lựa chọn nào khác, hoặc là đội mưa đi tới, hoặc là đón xe.

Mưa to gọi xe không được!

"Bạn trai em đâu?" Minho hỏi.

Jisung bất đắc dĩ nói: "Anh ấy đang ở nhà hàng rồi, không tới đây được."

Trời mới biết Jisung chuẩn bị bắt đầu một màn kịch lớn! Xe của Hwang Hyunjin là xe thể thao sang trọng! Tuy rằng xe hắn mua là để làm màu với bạn bè! Nhưng! Nhìn qua tuyệt đối không thua kém xe của Lee Minho!

Đáng tiếc, mưa không theo ý người, Jisung chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi nhờ xe Lee Minho.

_doolsetnet: Đẹp mặt ghê, tao ngồi xe của Lee Minho, lát nữa lại trở mặt với anh ta, làm sao đây!

hynjinnn: Tao còn mang theo một thằng nhóc làm việc chung với tao, là Omega nha, nếu không phải vì nhà cậu ta có bối cảnh quá ghê gớm thì tao đã ra tay từ lâu rồi, lúc đó mày có thể thấy được kĩ năng tán tỉnh của tao cao như thế nào!

_doolsetnet:...Mày tính làm gì?

hynjinnn: Omega độc thân sờ sờ ngay trước mắt, mày lại là Beta có năng lực "Giúp Alpha trăm phần trăm gặp được Omega định mệnh", vậy là mày có thể rút lui thành công rồi!

_doolsetnet: Mày cho rằng...Một Omega cùng một Alpha ngẫu nhiên gặp nhau trên đường cái có thể có tin tức tố hợp nhau?

hynjinnn: Kể cả không phải, nhưng trong lòng Alpha nào cũng có Omega mà, chẳng lẽ không thể phát tình à!

Jisung suy nghĩ một chút, cảm thấy Hyunjin nói cũng có lý.

Nếu năng lực không phát huy được hoàn toàn cũng không sao, chắc chắn Alpha sau khi gặp Omega phát tình thì độ tương thích cũng có thể dần tăng lên.

Logic hoàn mỹ, rất tốt.

Jisung liếc nhìn gò má Minho, trong lòng trở nên kích động, nếu Alpha này có thể vì sắc mà nổi lòng tham thay đổi mục tiêu là tốt nhất.

Tuy rằng, Jisung cũng có một phần tiếc nuối.

Nhà hàng Hoàng Hôn giá tiền có thể đè chết người ta, muốn hẹn trước còn phải xem thân phận địa vị tới đâu, Hyunjin phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để đặt được chỗ ở đây, Jisung cũng bị cảm động trước việc Hyunjin dốc hết vốn liếng ra giúp đỡ, tha thứ luôn chuyện hắn để cậu bị Alpha đưa đi mà không cản.

Khi cậu đến, Hyunjin cùng cậu bạn Omega đẹp trai kia ngồi đối diện nhau, để trống mỗi bên một chỗ ngồi.

Không nói nhiều, Jisung lập tức ngồi cạnh Hyunjin, Minho trầm mặc ngồi vào chỗ còn lại.

Mặt đối mặt, Jisung bỗng nhiên cảm thấy, Lee Minho cùng nhóc đẹp trai kia cực kì xứng đôi.

Alpha và Omega là một đôi, định kiến này đã có từ thời cổ đại, từ Omega làm trụ cột cho đến Alpha làm trụ cột, Beta vẫn luôn là giai cấp bị thống trị.

Xã hội sau này, nhận thức từ trong sách vở ngày càng mạnh, thậm chí chỉ thở trong chốc lát cũng có cảm giác bị cai trị.

Jisung muốn nói rõ mọi chuyện nhưng vì cậu bạn kia đang ở đây nên không nói ra được lời nào.

Omega làm việc cùng Hyunjin kia rất thân thiện, hòa đồng, mùi hương dễ ngửi. Jisung không biết đó là mùi hương của nhà hàng hay là mùi nước hoa của Omega, chỉ cảm thấy mình đang ngồi ở hiện trường chứng hôn, vài giây nữa có thể nói ra: "Chúc hai người yêu nhau sớm thành người một nhà."

Tự mình đào hố, bởi vì Hwang Hyunjin, dẫm lên vết xe đổ. Tác hợp cho một đôi Alpha và Omega nữa.

Minho không nhìn Jisung, hắn dường như thấy hứng thú với cậu bạn đẹp trai của Hyunjin, hoàn toàn không để mắt tới Jisung đang trầm mặc.

Jisung không nói lời nào, thậm chí còn muốn khóc.

Đổi thành phim truyền hình, cậu là Beta ăn nói khép nép được Alpha theo đuổi lại không biết tốt xấu, chắc chắn sẽ bị mọi người mắng là có mắt không tròng.

Cũng phải thôi, không có phim truyền hình nào có chuyện tình yêu Alpha và Beta, dù cho có thì cũng là Alpha tìm được Omega chân ái, cắt dứt với Beta nham hiểm.

"Cảm ơn cậu Hwang đã mời, dịp khác gặp lại." Minho liếc qua cái tay Hyunjin đang ôm Jisung, chuẩn bị rời đi.

Nhóc đẹp trai nói: "Giám đốc Lee có thể đưa tôi đi một đoạn đường được không? Anh Hyunjin có vẻ muốn về nhà cùng bạn trai, tôi không thể làm phiền tới thế giới của hai người."

Hyunjin ôm chặt Jisung hơn, cảm thấy thằng nhóc này rất thông minh, nói: "Vậy làm phiền Tổng giám đốc Lee, dù sao tôi cũng đang vội."

Minho không từ chối, mắt vẫn không hề nhìn Jisung một cái, trực tiếp cùng nhóc đẹp trai đi mất.

"Hối hận không, khổ sở không, đau lòng không?" Hyunjin hỏi.

Jisung hất tay Hyunjin ra, thở ra một hơi. Cậu xem như là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhưng mà, cậu thật sự chưa bao giờ tin tưởng Alpha.

Jisung thấy mình đã trở thành thánh mẫu vượt thời đại, lại một lần nữa giúp Alpha và Omega thành đôi.

Cậu nói: "May là không đồng ý với Lee Minho, hắn rất xứng đôi với nhóc đẹp trai kia."

Alpha vốn dĩ nên ở bên Omega.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro