Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công ty tăng ca hằng ngày.

Jisung ở ngoài văn phòng của Minho một lúc lâu, từ khi biết Lee Minho đi làm phẫu thuật, trong lòng cậu rất hối hận. Thậm chí còn bắt đầu cảm thấy, dù Lee Minho có mục đích giống Park Hyunwoo thì cứ làm theo ý muốn của bọn họ là được rồi.

Sau đó cũng chỉ là chia tay bình thường, cộng thêm một chút khó chịu từ việc ngoại tình thôi.

Đối với Jisung mà nói, như vậy cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng Lee Minho lại đi làm phẫu thuật ngăn tin tức tố, cậu không cảm thấy mình có mị lực khóa chặt được một Alpha như vậy.

Mà người Lee Minho thích cũng không phải cậu.

Người Minho thích là một Beta gặp được trong cơn mưa theo trí nhớ của hắn, người đó mua kem cho một Alpha xa lạ, người đó nói gặp được người mình thích phải dũng cảm tranh thủ.

Nhưng người đó không phải là Han Jisung.

Jisung gõ của phòng làm việc, không đợi Minho nói "Mời vào" đã mở của vào bên trong.

Cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Lee, tại sao anh lại đi phẫu thuật?"

Minho thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, hắn cau mày, không thoải mái.

Cuộc phẫu thuật thật ra không lớn, không cần nghỉ ngơi lâu như vậy, nhưng Minho xuất viện ngày thứ nhất đã cảm thấy lòng mình dấy lên cảm xúc buồn bực. Con người cũng là một loài động vật, họ dùng vị giác, thính giác, xúc giác cảm nhận thế giới này. Là một Alpha đang cảm nhận được thế giới tràn ngập tin tức tố, bỗng nhiên không còn cảm giác gì, cho dù Lee Minho tính khí ôn hòa cũng cảm thấy buồn bực.

Vậy nên hắn nghỉ ngơi năm ngày rồi mới trở lại công tác trên cương vị.

Hiện tại, Beta khiến hắn làm ra quyết định này, đã biết rõ còn hỏi tại sao hắn lại đi phẫu thuật.

"Tôi rất đáng thương." Lời nói của Minho có chút trẻ con, "Tôi đem trái tim dâng cho em, em lại muốn đẩy tôi cho người khác."

"Jisung, toàn bộ Omega trong các công ty ở khu vực này tôi đều biết họ, em biết chứ?"

"Bao gồm cả người được gọi là cấp dưới của bạn trai em, đó từng là đối tượng đi xem mắt của tôi, chỉ có điều tôi từ chối gặp mặt."

"Tôi là một Alpha dị loại, có thể nói là làm cho gia tộc phải hổ thẹn. Bởi vì tôi cần phải lựa chọn ở cùng một Omega, nhưng tôi lại chỉ quan tâm đến một Beta. Nhưng Beta này lại lừa gạt tôi. Em ấy gạt tôi, nói em ấy có bạn trai, em ấy để tên bạn trai giả kia giới thiệu cho tôi một Omega tôi từng từ chối."

"Han Jisung, em nói xem tôi có nên tức giận không?"

Hai mắt Minho nhìn thẳng về phía Jisung.

Hắn nói: "Trong lòng tôi chỉ có một người như vậy."

"Em ấy là một Beta."

Minho cau mày trong lúc nói, tuy giọng nói lạnh lùng ôn hòa, nhưng Jisung thấy được vẻ chất vấn làm người ta nghẹt thở từ trong ánh mắt hắn.

Đây là chất vấn, nhưng không nên chất vấn Jisung.

"Không phải tôi." Jisung nhìn hắn với nhá mắt nóng rực, "Tôi không phải người mua kem cho anh, tôi cũng chưa từng nói...Chưa từng nói câu nói kia. Không phải tôi, Lee Minho, tôi không phải người mà anh thích."

Nước mắt Jisung bỗng rơi xuống, cậu ngóng trông thứ tình cảm đó, nhưng đáy lòng cảm thấy sợ.

Minho hoảng loạn nhìn Jisung rơi nước mắt, hắn luống cuống đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Jisung.

Hắn biết Omega rất yếu đuối, luôn cẩn thận tránh xa họ, thậm chí ghét bỏ, chưa bao giờ biết thương tiếc Omega.

Nhưng hiện tại, Minho lần đầu tiên có cảm giác thương tiếc một Beta.

Đơn giản bởi vì đó là Han Jisung.

Minho vươn tay đỡ lấy mặt Jisung, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt.

Hắn nói: "Jisung, em chỉ quên mất thôi. Điều đó không quan trọng, em cứ coi như tôi từng gặp một người nói "Gặp được người mình thích phải dũng cảm tranh thủ" được không?"

Jisung ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên cảm thấy mình như vậy rất mất mặt.

Người đàn ông kia vừa mới làm ra vẻ mặt bực bội, giờ lại ôn nhu nói: "Tôi gặp người mình thích, dùng cái tin đáng sợ như vậy để tranh thủ lấy được sự cảm thông."

"Han Jisung, em có vì thương tôi mà quyết định ở bên tôi không?"

hynjinnn:....

yong.lixx:....

miniverse___: có vui, cũng có ghen tị, nên mua loại bàn phím nào ăn?

_doolsetnet:???

hynjinnn: Đúng rồi, ăn bàn phím!

yong.lixx: Trơ mắt nhìn Han Jisung biến thành một đứa ngốc, vui mừng vì cậu ấy phải ăn bàn phím một mình.

_doolsetnet: Vấn đề không phải là ăn bàn phím!

hynjinnn: Nội tâm của tôi không hề dao động, chỉ nghĩ đến bàn phím.

miniverse___: Có thể ở bên nhau thì bên nhau ngay đi, đã đi ngăn tín tức tố rồi, Alpha này đúng là nâng JJ cầu bao dưỡng, có tiền có sắc, không bắt lấy đời này khó tìm được. P/s:Cậu có thể mời hắn cùng ăn bàn phím.

Han Jisung với Lee Minho bên nhau ngày thứ nhất, người trong công ty tập mãi thành quen cho rằng họ bên nhau đã lâu.

Làm người yêu, Lee Minho  đúng là một người yêu hoàn hảo.

Làm đồng nghiệp, Lee Minho  hiệu suất làm việc cực kì cao, nhưng di chứng cuộc phẫu thuật lại cứ xuất hiện ngẫu nhiên...

"Jisungie, anh đau đầu." Minho vẻ mặt tội nghiệp, xoa huyệt thái dương.

Jisung buông tư liệu trên tay xuống, cẩn thận mát xa cho hắn, ảnh hưởng của phẫu thuật tuy không lớn, nhưng Minho hai ba ngày cảm thấy đau đầu, Jisung rất lo lắng.

"Làm sao bây giờ, hay là đến gặp bác sĩ, hoặc là hủy bỏ việc ngăn tin tức tố lại đi?"

"Không cần." Minho nắm lấy tay Jisung hôn một cái, thậm chí còn được voi đòi tiên, ban ngày ban mặt tới văn phòng tuyên dâm, kết quả bị Jisung lạnh lùng đẩy ra.

"Đau đầu." Vừa mới bị đẩy ra một giây, Minho lại nhanh chóng đau đầu thêm lần nữa.

Jisung cảm thấy được, hắn như đang diễn kịch, nhưng cậu không thể mặc kệ Minho. Cậu tìm rất nhiều tư liệu về việc ngăn tin tức tố, cũng hỏi qua một vài bác sĩ, họ đều nói đau đầu có thể là di chứng, cần tiếp tục quan sát.

Nhưng Jisung không có cách nào biết được Minho khi nào đau thật khi nào đau giả.

Jisung: "Anh không cần như vậy, đau đầu phải đi gặp bác sĩ."

Minho che đầu, khẽ mỉm cười, "Chỉ cần em đưa anh đến nhà em ngủ một đêm, anh sẽ khỏe lại ngay."

_doolsetnet: Cái kiểu cầu xin gì đây???

hynjinnn: Chủ phòng chat là ai vậy? Làm ơn đá thằng nhóc này ra đi, trả lại cho tao sự bình yên.

_doolsetnet: Tao là chủ phòng chat, tao đang xin sự giúp đỡ.

miniverse___: Show ân ái đã xuyên qua màn hình đâm lòng ta đau đớn.

yong.lixx: Căn cứ theo kinh nghiệm của tao, người đàn ông của mày không phải đau ở phía trên mà là phía dưới.

_doolsetnet:???

hynjinnn: Ngăn tín tức thôi sao lại đau đầu! Tính tình bạo hơn mới là di chứng!

_doolsetnet:???

yong.lixx: Thằng nhóc ngốc nghếch, hắn ta muốn ngủ với mày.

Ngày thứ sáu bên nhau, Minho tiếp tục kêu than đau đầu, trong nhà Jisung cuối cùng cũng có thêm một vị khách.

Con sói nham hiểm Lee Minho rõ bản tính, không hề đau đầu, bắt đầu xâm lấn giường Jisung, tiện tay đoạt luôn chủ nhân của chiếc giường.

Jisung bị đè ra làm, đầu óc choáng váng, đang lo cho di chứng của Minho, hỏi han ân cần.

Minho thẳng thắn: "Em nên lo lắng một chút cho bản thân mình đi chứ?"

Jisung: "Cái gì?"

Minho: "Ở bên cạnh anh, sau này có khả năng em sẽ không có con."

Cho dù năng lực sinh dục của Beta không bằng Omega, nhưng vẫn có khả năng mang thai, Minho làm phẫu thuật ngăn tín tức tố, khả năng mang thai của Jisung lại bị hạ xuống thấp hơn nữa.

Jisung cười cười: "Em vốn không thích trẻ con. Hơn nữa ba em giống như trẻ con, làm phiền em, rõ ràng là người trưởng thành, còn thích ăn đồ ngọt, trời mưa lại sai em ra ngoài...A!"

"Làm sao vậy?" Minho bị dọa hết hồn.

Jisung nhìn Minho, duỗi tay sờ soạng gương mặt hắn. Gương mặt Minho mang theo nhu tình khó có được, tóc mái không cứng như ban ngày, nhẹ nhàng nằm xõa trên trán, trông rất trẻ tuổi.

Jisung do dự hỏi: "Anh khi còn bé...Có phải hay bị người khác khen...Đáng yêu?"

Minho nhíu mày, có vẻ không thích hồi ức quá khứ lắm, "Khi còn bé, ba anh luôn cho anh mặc váy, nuôi như con gái, anh không thích vậy, thường xuyên trốn ra ngoài chơi. Cho nên mới có thể..."

Hắn không nói phần còn lại.

Jisung nói: "Cho nên mới có thể gặp người mua kem cho anh đúng không?!"

Jisung ghét ăn kem bị ba bắt đi mua kem.

Nguyên nhân cậu không thích kem phần lớn là do ba cậu bất chấp xuân hạ thu đông nói cậu chạy đi mua kem.

Nhưng có một ngày, cậu gặp được một nhóc rất dễ thương.

Cô bé cực kì dễ thương, thích ăn kem, mặc váy hồng nhạt đứng ngoài quán kem, ra vẻ trầm ổn.

Jisung chú ý tới, bởi vì một đứa trẻ nghiêm túc không ồn ào dù ở tuổi nào cũng làm người khác thích. Mà Jisung cũng chỉ mới mười một tuổi, vừa phát hiện mình là một Beta giãy giụa ở tầng lớp thấp trong xã hội.

Chẳng qua cậu cảm thấy tức giận là không tốt, dù sao phần lớn con người là Beta, sống bình thường như mọi người cũng tốt.

Cô bé kia rất đáng yêu, chắc chắn lớn lên sẽ trở thành một Omega xinh đẹp, thành đôi với mấy tên Alpha cầm thú kia thì hơi lãng phí.

Vì vậy lúc đó Jisung đã nói: "Hy vọng cô bé có thể tìm được người thật sự thích mình."

Minho: "Tuy rằng, hiện tại anh đã không còn là nhóc dễ thương, nhưng em thì rất đáng yêu."

Jisung bị trí nhớ của mình thuyết phục, cậu từ nhỏ đã thích những thứ dễ thương, nhìn thấy cô bé mặc váy hồng nhạt kia liền nghĩ nhóc đó lớn lên sẽ là một Omega, không hề nghĩ nhóc đáng yêu cũng có thể là Alpha.

Jisung: "Lúc đó em chỉ nói đại một câu, vào tai anh sao lại trở nên giàu triết lý như vậy!"

"Tại vì..." Minho liếm liếm Jisung, "Ký ức rất đẹp, trong lòng anh, em đã tự mang theo ánh sáng rực rỡ."

Nhưng hắn chưa nói, khi đó chính hắn cũng chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhớ rõ từng chữ được.

Minho chỉ nhớ rõ, thời tiết rất xấu, kem rất ngọt, Beta của hắn rất đẹp.

Hắn dựa theo Beta trong trí nhớ của mình mà đi tìm nhiều năm, hết lần này đến lần khác đều không phải người trong lòng hắn.

Mãi đến khi Park Hyunwoo chuyển việc, Minho nghe tin đồn về Jisung, từ tài liệu nhân sự tìm ra Beta đáng thương có người yêu ngoại tình kia.

Minho nói: "Xin lỗi, nếu anh thông minh hơn một chút thì đã không cố đi tìm Beta đẹp nhất thế giới."

Jisung:???

Minho bổ sung: "Rõ ràng vì mị lực của em nên anh mới ghi nhớ."

END.

_________________

Fic hoàn rồi nha, chill chill vui vẻ healing tí hoiii😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro