Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối mặt với vấn đề này, Jisung cảm thấy mình thật phù hợp với vai chính phim truyền hình, xoay người bỏ chạy, sau khi bị tóm lấy thì giãy dụa một hồi "Tôi không nghe tôi không nghe", sau đó hôn thật mãnh liệt rồi chút hết những lời lòng mình, gỡ bỏ tất cả hiểu lầm.

Jisung nhớ lại một bộ phim truyền hình xem qua gần đây nhất, cảm thấy hiện thực so với diễn trong phim còn hoang đường hơn nhiều, ít nhất biên kịch không nghĩ ra cái kịch bản Beta giải quyết vấn đề của Alpha độc thân.

"Chuyện này không có gì để giải thích." Jisung cảm thấy chuyện này không có gì hay, thì ra hơn hai mười năm qua cho rằng mình là vai chính tất cả đều chỉ là ảo giác, "1/23 vạn xác suất không lớn, chúc anh may mắn."

Hiện tại cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này, nằm trên giường mình ngủ một giấc. Trời mới biết đầu óc cậu bị cái gì mà mang Hwang Hyunjin đến tiệc cưới, trời mới biết tại sao cậu lại ở đây nghe một Alpha bàn về việc tìm Omega định mệnh.

Jisung đã từng kiên trì tin tưởng vào tình yêu, hiện tại không thể đỡ nổi một đòn trước mặt, gặp phải người như Park Hyunwoo đã quá sức chịu đựng của cậu.

Thời học sinh, bạn trai cũ, bạn gái cũ đều là ngoài ý muốn.

Chỉ có Park Hyunwoo.

Khoác vẻ ngoài vô hại, làm ra chuyện hại người nhất.

Tất cả mọi người đang mừng tân hôn, tất cả tụ hội, nhưng không ai quan tâm đến một Beta bị phụ tình cảm.

Jisung lần đầu tiên nhẫn tâm mà lẩm bẩm: "Alpha các người thật sự không chừa thủ đoạn nào, thất là buồn nôn!"

Lee Minho làm một hành động khiến cậu khiếp sợ.

Hắn nửa quỳ ngồi xuống, nhìn lên Jisung đang cúi đầu, gương mặt vặn vẹo bi thương, bị hắn liếc cái đã rõ mồn một.

Minho nói: "Có lẽ Alpha đúng như vậy, nhưng tôi thì không."

"Jisung, em quên rồi sao, chúng ta từng gặp nhau." Độ cao chênh lệch, khí chất Alpha của Minho dịu lại, cho dù là một Beta như Jisung cũng cảm thấy hắn không có tính uy hiếp.

Alpha chưa bao giờ đặt mình ở vị trí như vậy mà nhẹ nhàng nói chuyện, bọn họ trời sinh tính tình kiêu ngạo, luôn đứng trên cao, dùng khí thế của mình chỉ đạo người khác.

Jisung kinh ngạc lùi về sau, nhưng lại bị Minho duỗi tay kéo lại.

"Han Jisung." Lee Minho gọi tên cậu, tựa như muốn kêu gọi ký ức về quá khứ, "Em không nhớ tôi sao?"

Đúng vậy, Jisung không nhớ mình từng gặp Alpha này, Alpha là sinh vật kiêu ngạo lạnh lùng, chỉ biết vênh váo tự đắc mà ra lệnh, sau đó quay đầu lại hỏi han Omega, ân cần chăm sóc.

"Tôi yêu em." Minho chăm chú nhìn Jisung, cho dù có thể không được đáp lại nhưng vẫn dùng giọng nói thật ôn nhu, ngước nhìn Beta này, "Coi như tôi sai, tôi đến quá muộn."

Jisung quả thật cũng bị vẻ thâm tình này đánh động, cứ như chính mình diễn một bộ phim thần tượng Alpha và Beta yêu nhau, thế nhưng kịch bản này thật tầm thường, chớp mặt một chút đã qua trăm năm, đời này khó quên, nói không chừng còn có tiết mục mất trí nhớ rồi biến thành một người khác.

Jisung lập tức xem lại ký ức hai mươi năm qua, lần đầu yêu đương với một Alpha thời đại học đều nhớ rõ. Trừ lần đó ra thì mỗi ngày đều sinh hoạt bình thường, mỗi ngày đều cẩn thận tan học ra về, đi làm tan tầm, trên đường đi dù có gặp Alpha khí thế bức người cũng không phải Lee Minho.

Bị một Alpha thầm mến nhiều năm vừa rồi còn nói chuyện xác xuất gặp Omega định mệnh, đại khái là cùng cậu có tình cảm, mỗi tiền nhiệm đều gặp được bạn đời Omega nên lần này có thể sẽ lại như thế.

Jisung cảm thấy, đây nhất định là âm mưu của mấy tên tư bản, cưỡng bắt mình phải cảm động từ trong ra ngoài, kiên định nói: "Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng gặp qua ngài, Tổng giám đốc Lee."

"Chúng ta gặp nhau tại một cửa hàng sau cơn mưa."

Jisung: Không có ấn tượng.

"Khi đó em trả cho tôi năm đồng tiền kem."

Jisung: A, không thể.

"Em nói cuộc đời con người rất ngắn ngủi, gặp được người mình thích phải dũng cảm tranh thủ lên."

Jisung: Đổi lại thành tôi, tôi chỉ biết khuyên anh hưởng thụ cuộc sống, không cần suy nghĩ nhiều.

Jisung nghe xong liền cố gắng nhớ lại, trong lòng thoáng rung động, lại từ từ tiêu tan. Quả nhiên, mong đợi mình trở thành vai chính phim truyền hình chỉ là vọng tưởng.

Ngữ khí Jisung thấp xuống lại khẳng định: "Tổng giám đốc Lee, cho dù ngài nói lại thật kỹ một lần nữa, tôi cũng không có một chút ấn tượng nào. Hơn nữa, tôi không thích ăn kem, sao có thể mua cho anh?"

Tuy rằng Lee Minho nói đến lời thề son sắt, nhưng Jisung không hồ đồ đến mức thừa nhận việc đó từng xảy ra.

"Thật ngại quá, anh nhận lầm người rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro