3. Nhận ra trái tim mình rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng của một buổi bình minh êm ả và dễ chịu xuyên qua lớp kính cửa sổ mỏng tang, trải lên hành lang vắng một tấm thảm vàng óng mượt mà. Cha Young Min ngồi một mình trên bậc cầu thang gần đó, hai tay anh đan vào nhau, chống lên đầu gối, đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Đã mấy ngày rồi, không thấy cậu, phải một mình trôi nổi trong không gian tưởng như đã quá đỗi quen thuộc bỗng chốc liền trở nên xa lạ. Hình như anh có chút nhờ mái tóc nâu xoăn xoăn kia rồi. Nhưng hồn anh không thể ra khỏi bệnh viện, ngoài cậu ra cũng chẳng thể nhập vào thân xác của ai. Có muốn, anh cũng chẳng thể tìm cậu về.

- Haiz, tôi đã bảo cậu cẩn thận rồi mà.

Chất giọng ồm ồm già cỗi nhưng lại đem đến cảm giác yên tâm vững chãi của một hồn ma đã ngoài sáu mươi vang lên ngay cạnh khiến anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tess đã đứng đó từ bao giờ, có lẽ vì vấn đề tuổi tác nên nhìn ông như mang theo căn bệnh về cột sống, một tay đỡ lưng một tay chống xuống đất, từ từ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Đáp lại ông là một tiếng thở dài, chẳng biết anh đã nghĩ gì, một lúc lâu sau mới chịu lên tiếng:

- Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên nhập vào người cậu ta. Nếu vậy thì ít nhất bệnh nhân sẽ không chết dưới tay cậu ta.

Anh vẫn luôn tự dằn vặt bản thân mình như vậy đấy. Ngay từ đầu anh đã biết mình không nên nhập vào, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấy. Lại là viền mắt đỏ hoe hơi ươn ướt, lại là ánh mắt nóng rực như lửa, anh liền không đành lòng. Anh cũng không nhận ra, từ bao giờ mình lại dễ thỏa hiệp đến thế, chỉ vì một ánh mắt, dù biết trước trong quá trình phẫu thuật sẽ có rủi ro, nhưng vẫn mạo hiểm lao vào. 

- Ôi trời ạ, nếu biết thế sao còn ngồi ở đây mà ngẩn người ra cơ chứ? Đây là lúc tự trừng phạt bản thân mình sao? Nếu biết đó là lỗi của cậu sao không gánh trách nhiệm đi? Trời ạ, cả đứa lớn lẫn đứa nhỏ đều chẳng biết gì! Ngốc từ tình yêu đến công việc. Một người cứ mải luẩn quẩn không thoát được, một người cứ cắm đầu hi sinh.

- Ông nói vậy là sao? - Mấy vế đầu anh có thể hiểu, nhưng Tess càng nói, anh càng mù mờ. Ngay khi ông đứng dậy định bỏ đi, đã vội vã bắt lấy cánh tay giữ ông lại.

- Haiz, đến cậu còn không hiểu thì làm sao ta hiểu. Đã đến lúc phải nhận ra một vài thứ, cũng phải chấp nhận một vài thứ. Có gì muốn giữ thì phải giữ, có gì cần xác nhận phải xác nhận, đừng để đến lúc thật sự biến mất lại ngồi tẩn ngẩn nhớ nhung. Cậu cứ coi như ta nói linh tinh vớ vẩn đi ha, không cần để bụng. Tìm được thằng nhóc đó trở lại rồi tính tiếp.

Ông gạt tay anh ra khỏi cổ tay mình, thong dong đút tay vào túi áo bước đi. Người trẻ ấy à, có vài thứ rõ ràng bày ra trước mắt nhưng cứ mãi không nhận ra, khiến ông đứng xem cũng cảm thấy mệt mỏi. Chuyện này ấy à, phải để người trong cuộc tự mình nhận ra, chứ người ngoài nói cũng không thể hiểu được.

Trên những bậc thang trong hành lang vắng, anh vẫn ngồi đấy, khuôn mặt đăm chiêu hơn, tâm trí vô thức chìm vào một dòng suy nghĩ nào đó sâu hơn rồi chầm chậm đưa bàn tay thô ráp do nhiều năm cầm dao kéo, đặt lên lồng ngực phập phồng, cẩn thận cảm nhận từng nhịp đập trong đó. Những điều Tess vừa nói là có ý gì đây? Anh vừa hiểu, lại vừa như không hiểu. Nhận ra cái gì cơ? Anh cứ ngỡ từ trước tới giờ tình cảm anh dành cho mối tình đầu chưa từng phai nhạt. Ngày gặp lại cô anh vừa tức giận, vừa thổn thức, lại vừa bồi hồi. Anh vẫn luôn nghĩ mình không muốn cô tổn thương là do anh vẫn luôn thích cô. Nhưng tại sao khi cậu biến mất, anh lại thấy trống vắng và xa lạ thế này? Cảm giác không còn cậu nhóc nhỏ đi theo bên cạnh khiến anh cảm thấy bệnh viện mình đã gắn bó gần hai chục năm bỗng trở nên khác lạ và lạnh lẽo, giống như ánh dương bất chợt biến mất để lại cho Trái Đất màn đêm u tịch cùng lớp băng dày không tài nào phá vỡ. Những cảm xúc bực bội, dần chuyển sang lo lắng sốt ruột lũ lượt kéo đến như bão lũ, anh ôm tất cả chúng trong lòng, không biết phải làm sao. Anh nhớ, nhớ lại những ngày mới gặp mặt, vẻ mặt kiêu căng cùng thái độ phách lối khiến anh khó chịu ra sao. Lại nhớ những lúc cậu rõ ràng sợ hãi, bàn tay run lên cầm cập nhưng lại vì bệnh nhân mà lao vào phòng mổ. Nhớ hết khoảnh khắc này đến khoảnh khắc khác, phút chốc tất cả như hóa thành thước phim, chiếu đi chiếu lại trong tâm chí. Và ngay phút giây đó anh như bừng tỉnh. Thì ra không có cậu bên cạnh khó chịu như vậy, thì đối với anh cậu quan trọng như vậy, thì ra tâm tình của anh người ngoài đã giúp anh nhận ra từ lâu. Ngốc thật, anh hay nói cậu ngốc nhưng xem ra bây giờ anh còn ngốc hơn cậu.

Đứng dậy lao như bay trên hành lang, đi xuyên qua những con người đang đứng ngồi rải rác, anh mở cửa lao về phía phòng nội trú. Mấy ngày hôm nay chỉ mải tự trách mình anh đã quên mất mình cũng có nhiệm vụ phải đi tìm cậu, và hơn hết anh cũng muốn nghe ngóng một chút, xem đã có ai liên lạc được với "cậu chủ nhỏ" ấy hay chưa?

Trong phòng nghỉ dành cho bác sĩ nội trú, Kim Jae Won tay cầm điện thoại, không ngừng bấm gọi cho cái tên quen thuộc. Vừa hay lúc đó Cha Young Min mở cửa bước vào. Bước từng bước lớn thật nhanh đến chỗ Kim Jae Won, anh nôn nóng thốt ra một câu dù biết trong căn phòng này chẳng ai có thể nghe thấy:

- Này, cậu gọi được cho Ko Seung Tak rồi à?

Nhưng có lẽ anh đã ôm hi vọng hơi sớm, đáp lại anh cùng không gian yên tĩnh của cả căn phòng là vài tiếng tút tút cùng âm giọng quen thuộc của tổng đài: "thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Không nghe máy, chẳng ai biết cậu ở đâu, lại không nghe máy. Chẳng biết mấy hôm nay Jae Won đã gọi cho cậu bao nhiêu lần, tất cả đều không thấy hồi âm.

Nán lại đấy thêm vài giây, anh liền chạy sang phòng cấp cứu. Cả bệnh viện này, quen biết xã giao thì Ko Seung Tak quen rất nhiều nhưng thực sự thân thiết cũng chỉ có hai người Kim Jae Won và thực tập Oh bọn họ. Ôm hi vọng chạy đến chỗ Oh Soo Jeong, mong rằng có thể nghe ngóng được chút tin tức. Nhưng mọi thứ vẫn vậy, không hồi âm, tin nhắn cũng không đọc.

- Cậu ta rời khỏi phòng phẫu thuật và chạy trốn luôn - Chẳng biết từ đâu, một tên khoác trên mình chiếc blouse trắng đi tới, lật giở đống tài liệu gần đó, ngang nhiên xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ với thái độ trịch thượng cùng giọng điệu đầy mỉa mai - Nhìn đống lộn xộn do cậu ta gây ra mà xem, tôi biết ngay sẽ có chuyện này xảy ra mà. Đáng nhẽ nên hiểu chuyện hơn chứ. Cậu ta đánh giá mình cao quá rồi đấy.

"Yah, nói cái gì vậy hả? Cậu là ai mà có quyền coi thường Ko Seung Tak!". Đảm bảo nếu bây giờ anh không phải là một linh hồn anh sẽ lao đến hét vào mặt tên đó và đấm vào họng hắn vài cái. Đám vô dụng này biết cái gì mà nói. Khi mới bắt đầu, dù không biết việc anh nhập vào cậu sẽ đem lại nguy hiểm gì cho cậu thì cậu vẫn bất chấp tất cả để cứu người, vẫn chăm chỉ học tập, vùi mình vào đống tài liệu để tìm ra nguyên nhân, chữa trị cho anh. Trong lúc ấy thì đám vô dụng mấy người ở đâu? Cả một đám, chỉ biết nói xấu người ta trong lúc hoạn nạn, từ mấy tên bác sĩ trong phòng nội trú, rồi cả tên này, thêm cả tên anh họ đáng ghét của cậu nữa. Đợi đấy đi, đợi anh tỉnh lại tất cả sẽ chết chắc.

Nhưng trước đó vẫn phải tìm Ko Seung Tak trước đã. Rốt cuộc bây giờ cậu ở đâu? Anh muốn gặp cậu, hơn hết, anh có chuyện quan trọng muốn nói.

Yah, sau đó mọi chuyện thế nào chắc mọi người cũng biết hết rồi!

- Kết -

Kha Nguyệt

31/08/2023

___

Eo ơi, lâu lắm mới gặp lại mọi người, những cô ship MinTak đấy. Tui thi xong đại học được mấy tháng rồi cơ mà giờ mới có dịp triển khai cái ý tưởng này. 

Sợ cũng lâu rồi, tay nghề lẫn văn phong của tui bị xuống cấp, nếu không hay mấy cô bỏ qua cho tui nghen. Truyện chưa beta, vẫn còn dính lỗi chính tả, chân thành xin lỗi vì điều đó.

Cuối cùng, yêu mấy cô ghê, moaz <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro