Chap 1 - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên Park Jiyeon, 28 tuổi, từng là một bác sĩ.

Tôi sống tại một thành phố đông đúc nhưng ít ồn ào, mùa đông nơi đây lạnh thấu xương, bầu trời luôn mang một màu xanh trong vắt, nơi đây có người thân tôi yêu thương và những hồi ức về tình yêu của tôi. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tôi vẫn ở lại nơi này, tiếp tục giữ lời hứa hẹn của tôi, chờ đợi người con gái tôi yêu nhất. Phải, tôi yêu một cô gái, với tư tưởng phong kiến của mình thì điều này với tôi hẳn là nghịch lý, nhưng nó đã xảy ra, phát sinh thật tự nhiên, lặng lẽ mà ghi lòng tạc dạ. Tôi không nghĩ mình có gì sai, chỉ là tôi yêu một người con gái giống tôi mà thôi, hơn nữa lại yêu sâu đậm, yêu một lần là mười năm. Giọng nói của cô ấy, nụ cười của cô ấy, mọi thứ cô ấy sở hữu đều làm tôi say mê. Tốt nghiệp đại học, cô ấy trở về quê hương của mình bởi vì người nhà của cô ấy ở đó, theo lẽ thường cuộc sống của cô ấy cũng được an bài tại đó. Lúc tốt nghiệp, cô ấy ôm tôi mà khóc, dặn tôi chờ cô ấy, cô ấy nói nhất định sẽ trở về, cả đời sống bên tôi. Chính là năm qua tuổi lại, tôi vẫn là tôi của lúc xưa, cô ấy thì đã có bạn trai bên cạnh. Tất cả nghe thật hoang đường, nhưng thật sự là chuyện tôi đã trải qua, cắt da thịt tôi từng tấc, từng mảnh từng mảnh, không thể phục hồi. Tôi gần như đã quên đi nội dung chuyện tình của mình, chỉ còn nhớ rằng muốn biết rõ kết cuộc, thì phải chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi...

Tôi cứ lặng lẽ chờ đợi, thâm tâm tôi luôn tin tưởng cô ấy sẽ quay về, đem trái tim tôi trở về bên tôi. Đây là niềm tin của tôi, cũng là hy vọng giúp tôi duy trì cuộc sống. Trong năm năm thì ba năm tôi chìm trong nghiên cứu, tôi đem mình vùi vào những nghiên cứu dài và buồn chán, từ sáng sớm đến tối muộn, không ngừng không nghỉ. Rất nhiều thời điểm bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ quên lúc nào không hay, bên cạnh là một khối thi thể đã giải phẫu lộ ra xương cốt, nhưng tôi không cảm thấy có gì đáng sợ vì trong lòng tôi có thứ còn đáng sợ hơn, đó chính là hoài niệm. Tôi sợ hãi cảm giác tim mình dần bị ăn mòn, như bị ngàn vạn con côn trùng cắn xé. Tôi thường đối diện vách tường lạnh băng bên bờ sinh tử, từng đêm từng đêm. Tôi không biết tôi yêu nhiều đến mức nào, chỉ biết cảm giác đau này xâm nhập vào tận xương tủy, không thể chữa khỏi.

Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống văn hóa, ba mẹ đều là giáo sư, vì chịu ảnh hưởng giáo dục của họ từ nhỏ mà tạo nên tính cách nghiêm túc của tôi hôm nay. Tôi còn một người anh lớn hơn tôi bốn tuổi, sau khi tốt nghiệp phổ thông liền tham gia quân ngũ, khi xuất ngũ được giới thiệu vào làm trong cơ quan, mới kết hôn vài năm trước, có một con gái xinh xắn. Cha của chị dâu tôi là một ông chủ chuyên xây dựng các công trình lớn, giá trị lên đến trăm ngàn vạn, anh của tôi sau khi kết hôn liền nghỉ việc để tiếp quản công ty của cha vợ. Bởi vì chịu ảnh hưởng từ gia đình, chúng tôi tính cách rất giống nhau, hơn nữa anh ấy từng tham gia quân đội, tính tình cương trực thẳng thắn, tôi nghĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho chị dâu yêu anh ấy, làm cha vợ yên tâm giao công ty khổng lồ như vậy cho anh.

Học y vốn không phải ước muốn của tôi, chỉ là quá nhiều nguyên nhân khiến tôi phải lựa chọn nó. Mẹ vẫn nói rằng.

"Người có thực lực chân chính không phải là người làm tốt công việc mình muốn làm, mà là người có thể làm tốt việc mình không muốn làm"

Những lời này làm cho tôi càng thêm cố gắng, cũng trở thành động lực để tôi học tập, nhưng thật đáng tiếc tôi lại không thể đem kiến thức của mình chữa bệnh cứu người, cũng không có khả năng làm cho bản thân tỏa sáng tại chức nghiệp mà mình hướng đến. Tôi phấn đấu tám năm, ngày đêm vùi mình trong phòng giải phẫu, tôi có thể đọc thuộc làu các biến hóa bệnh tình, các triệu chứng lâm sàng, tên thuốc hay là toa thuốc, tôi cố gắng luyện tập thư pháp chỉ mong đến ngày cầm dao giải phẫu sẽ không run tay. Tôi tập trung tất cả tinh thần và sức lực chỉ vì mong muốn mình có thể trở thành một bác sĩ đủ tư cách, chẳng qua là cuộc sống đôi khi không như mong muốn, ngay khi tôi nghĩ đã đến lúc dùng nhiệt huyết để hướng tới sự nghiệp, thế sự vô thường đã cướp đi quyền lợi của tôi, những nguyên nhân và ủy khuất trong việc này tôi không muốn nhớ lại, bởi vì đối với tôi nhớ lại cũng là một loại tàn nhẫn.

Sau đó trong một khoảng thời gian dài tôi đều không biết mình có thể làm gì, ngoại trừ y học cái gì tôi cũng không hiểu, không biết. Tôi không muốn oán trách ai, bởi vì con đường này do tôi tự bước đi, đương nhiên chính tôi phải gánh vác trách nhiệm. Anh trai tôi áy náy bởi sự việc xảy ra nên đã mua cho tôi một chiếc xe, tuy nhiên vì tôi thất nghiệp ở nhà nên chiếc xe đành nằm trong gara làm đồ trang trí. Tôi từng muốn bán nó đi, nhưng nghĩ lại lại không bán, dù sao đó là tâm ý của anh trai, nếu tôi bán nó, không chỉ tỏ vẻ cự tuyệt sự quan tâm mà còn ảnh hưởng đến tình cảm anh em, nếu muốn bán cũng phải chờ đến khi tôi cùng đường mạt lộ. Tôi đã mất đi lý tưởng, không thể lại để mất thân tình.

Tôi không sống cùng cha mẹ, một phần do bệnh viện lúc trước tôi làm cách nhà tương đối xa, phần khác vì tôi muốn mình và IU có một không gian riêng, đây là tâm nguyện nhiều năm trước của cô ấy hy vọng chúng tôi có một căn nhà nhỏ của chính mình, trang trí nó thật đẹp và ấm cúng. Hiện tại nhà thì có mà người lại quá xa, nhà là tôi chính mình chọn mua, cũng do tôi tự tay thiết kế và trang hoàng, diện tích không lớn, chỉ có sáu mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng tôi dùng, một phòng là để dành cho IU. Tôi đem vật dụng của tôi và cô ấy trong mười năm quen nhau đều để tại đây, quần áo chúng tôi đã mua, những quyển sách chúng tôi từng cùng nhau đọc, con gấu bông mà cô ấy thích nhất, giáo trình đại học, đèn ngủ, chiếc bàn đọc sách nhỏ, còn có drap trải giường, chăn nệm, khăn mặt, gương... Tất cả đồ vật của cô ấy tôi đều quý trọng như bảo vật. Tôi sơn tường màu hồng phấn bởi vì IU nói màu này tượng trưng cho sự ấm áp, cô ấy không muốn phòng ngủ của mình giống phòng bệnh, chỉ toàn một màu trắng toát. Tôi còn chọn mua một chiếc giường đơn, đem chăn nệm của cô ấy đặt lên đó, sắp xếp cẩn thận chỉnh tề, bởi vì cô ấy trước kia đều giả bộ giận dỗi mắng tôi kiếp trước là heo, chỉ có heo mới lười đến mức không xếp chăn. Ngẫu nhiên tôi lại nằm trên giường cô ấy một lúc, tuy rằng chăn nệm từ lâu đã không còn lưu lại mùi hương của cô ấy, dù vậy tôi vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của cô ấy.

Tôi giống như một người bệnh, cố chấp nhớ kỹ cô ấy, nhưng lại cố tình che đậy nỗi lòng của mình không cho cô ấy hay biết. Tôi là một người không giỏi thể hiện cảm xúc, thậm chí còn có thể ngụy trang để che đậy cảm xúc của mình, tôi chỉ thích đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của tôi, lẳng lặng bi thương và hồi tưởng, mỗi ngày lại cười cười nói nói. Tôi không thích đem ưu sầu thể hiện trên khuôn mặt, cũng không thích vạch vết thương cho người khác xem bởi vì tôi tin tưởng có một số thứ dùng tâm là có thể cảm nhận được, tựa như tôi và IU. Đến giờ tôi vẫn tin rằng cô ấy luôn không ngừng cố gắng đấu tranh, mặc dù cô ấy không nói, tôi cũng có thể cảm nhận được. Tôi tin tưởng cô ấy cũng có thể cảm nhận được tình yêu trong lặng thầm chờ đợi của tôi. Tôi không thể khóc lóc kể lể với cô ấy về những đau đớn và nhớ thương trong lòng tôi, cũng không thể nói ra lời ngon tiếng ngọt hay thề non hẹn biển, tôi chỉ có thể yên lặng chờ đợi, dùng phương thức kiên cường nhất để chờ đợi cô ấy.

Yêu nhau năm năm, nhớ nhung năm năm, mười năm này đã tiêu hao hết của tôi nhiệt tình và sức lực, năm năm này ăn mòn hết toàn bộ xúc động của tôi. Tôi đã không còn biết thế nào là phát tiết, cách duy nhất khiến tôi cân bằng là ngẩn người, bất động, không suy nghĩ, cũng không nhắm mắt, chính là ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào một chỗ, mặc kệ trong thâm tâm có bao nhiêu cảm xúc dao động mãnh liệt. Tôi rất muốn mình có thể giống như nhiều người khác, lúc buồn bực sẽ đi uống rượu, hút thuốc, sau khi uống say có thể khóc lớn một trận, sau đó ngủ một giấc thật dài, đến sáng thức dậy mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng tôi lại là loại người lý trí đến mức ích kỷ, không thích uống rượu cũng không thích hút thuốc, cho dù đau đến mức không muốn sống cũng sẽ không tự làm tổn thương bản thân mình, mà điều tôi làm chỉ là im lặng chấp nhận, chịu đựng, ngẩn người. Sau đó tiếp tục sống theo quy luật, tiếp tục chờ đợi xa vời.

Có một hai tháng toàn bộ thời gian tôi dành để tự hỏi bản thân, ngoài việc giải phẩu thi thể và giết động vật tôi còn có thể làm gì? Kết quả mỗi lần tôi đều ngồi một chỗ ngẩn người, không tìm được bất cứ câu trả lời nào. Trong khoảng thời gian này Eunjung thường xuyên đến thăm tôi, cô ấy là đồng nghiệp của tôi khi còn ở bệnh viện, Eunjung ngoài dáng người xinh đẹp, khuôn mặt mê người còn sở hữu tất cả tính cách đặc trưng của người Seoul, nhiệt tình, hào phóng, cởi mở, không câu nệ tiểu tiết. Ở cùng với cô ấy cảm thấy thật nhẹ nhàng, bởi vì cô ấy là một người dễ gần, không phức tạp, không mưu mô. Cô ấy luôn đến như gió lốc, sau đó đi tới đi lui trong phòng, không ngừng lải nhải khuyên nhủ tôi hướng về tương lai tươi sáng, nhưng cũng nhanh chóng cảm thấy chán nản. Sau đó lại tiêu sái bước đi, suốt quá trình đều là tự biên tự diễn, tôi giống như một người xem, không kịp nói được một câu.

Thật ra anh trai tôi muốn tôi cùng với anh ấy làm thầu công trình, kiếm lợi nhuận cao, không thì sắp xếp cho tôi một chỗ làm trong công ty, đáng tiếc tôi vừa không muốn làm thầu vừa không muốn làm công ty, tôi muốn dùng khả năng của bản thân để tự mình làm việc, nếu ra đời luôn được che chở bảo vệ, con đường về sau tôi muốn đi sẽ rất gian nan, huống chi bản thân tôi cũng học hành nhiều năm như vậy.

Đối với Eunjung tôi có cảm giác thích, tuy nhiên, kiểu thích này là tình bạn mà không phải là tình yêu. Về chuyện tôi thích con gái,  tôi nghĩ cô ấy không biết bởi vì mỗi lần cô ấy nhìn thấy phòng của IU đều sẽ xem thường tôi, sẽ chỉ vào mũi tôi mà mắng. Tôi luôn hắc hắc cười ngây ngô, vì không muốn bịa đặt lý do lừa gạt cho nên lựa chọn trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro