Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Qri, sao cậu lại..."

Tiếng nói của IU vẫn dịu dàng như vậy.

"IU..."

Tôi gần như không thể khống chế bản thân.

"Jiyeon, là cậu phải không?"

Giọng nói cô ấy run run.

"Ừm''

Đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe cô ấy gọi tên? Nước mắt không kìm được bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt đọng lại trên sàn.

"Jiyeon"

Cô ấy nghẹn ngào.

"IU, cậu trả lời tôi, cậu thật sự phải kết hôn sao?"

Tôi khống chế âm thanh của mình nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

"Thật xin lỗi, Jiyeon, thật xin lỗi..."

Vang lên trong điện thoại là tiếng khóc của cô ấy.

"..."

"Thật xin lỗi..."

"..."

Tôi không nghe rõ cô ấy còn nói những gì, chỉ nhớ cô ấy không ngừng nói một câu thật xin lỗi, tôi vẫn cúi đầu nghe tiếng khóc của cô ấy từ điện thoại, vẫn đứng tại đó không ngừng rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, trên giày của tôi, còn có rơi ở trong lòng.

Năm năm, tôi đã chuẩn bị sẵn ngàn ngàn vạn vạn câu nói muốn nói cùng cô ấy, mà nay tôi không nói được dù chỉ một lời, chỉ có thể lặng im, lặng im nghe cô ấy nức nở đồng thời cũng nghe tim mình bị cắt thành mảnh nhỏ. Tôi không biết đã gọi cho cô ấy bao lâu, cũng không rõ mình im lặng bao lâu, chỉ biết đến cuối cùng tiếng khóc của cô ấy im bặt trong tiếng báo hết pin, nước mắt đã thấm đầy đất, rốt cuộc từ đầu tới cuối tôi chỉ nói hai câu, còn có thể nói gì nữa đây? Tất cả đều đã thành kết cục, công chúa và hoàng tử mãi mãi hạnh phúc bên nhau, còn lọ lem lại trở về cuộc sống tăm tối của mình, đây mới là kết thúc cuối cùng của câu chuyện, cổ tích chỉ gạt người. Thật xin lỗi? Một câu thật xin lỗi có thể bù đắp tất cả sao? Năm năm chờ đợi cùng tra tấn, mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, mười năm thanh xuân của tôi, một câu thật xin lỗi có thể đổi về sao?

Tôi đến toilet rửa mặt, nhìn ánh mắt đỏ bừng trong gương, tôi tự nói với mình nhất định phải kiên trì, tôi không sợ đau khổ. Lau khô mặt liền trở về phòng ăn, Giám đốc ngồi trên ghế có chút đăm chiêu, Eunjung đang cùng Qri nói cái gì đó, Qri có vẻ tỉnh táo hơn nhiều.

"Thật xin lỗi, làm cho mọi người chờ lâu như vậy"

Nói xong tôi ngồi xuống, chạm phải ánh mắt của Giám đốc, ẩn ý trong ấy, tôi nhìn không rõ, cũng không có tâm tình đi cân nhắc. Tối nay cô ấy đã nhìn thấy sự bi thương của tôi, tuyệt vọng của tôi, tất cả của tôi, còn có bí mật chôn sâu dưới đáy lòng tôi. Lúc trước mục đích cô ấy tìm tài xế nữ là vì an toàn, mà hiện tại cô ấy biết tài xế của mình cũng yêu con gái, như vậy so với việc thuê tài xế nam nguy hiểm có khác gì nhau? Đối mặt một kẻ khác loài như vậy, tôi nghĩ không ai có thể tự nhiên tiếp nhận, ai có thể tiếp nhận một tình yêu trái với luân thường cùng với một kẻ không được bình thường như tôi. Tôi không sợ cái nhìn của người khác, nhưng tôi phải sống có tôn nghiêm, bởi vậy xin nghỉ việc là con đường duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất của tôi hiện giờ.

"Jiyeon, thật xin lỗi..."

Qri thực sự đã tỉnh rượu.

''Nói gì đó, điện thoại cậu hết pin, mình xin lỗi cậu mới đúng''

Tôi cười trả lại di động cho cô ấy, dù cố cách mấy cũng chỉ được một nụ cười gượng gạo.

"Jiyeon..."

Qri chuẩn bị nói thêm

"Qri, cậu không việc gì phải xin lỗi mình, yên tâm đi, mình không sao''

Tôi cầm tay Qri, tâm lại không thể đình chỉ đau đớn.

''Mọi người đều ăn no vậy chúng ta cũng nên về đi. Eunjung cậu chở Qri về nhà mình, mình chở Park* Tổng trở về"

Tôi gấp không kịp đợi muốn chạy trốn, giờ phút này tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy sự thảm hại của mình. Tôi không kịp nghe các cô ấy đáp lời đã nhanh chóng ra khỏi phòng đi đến quầy tính tiền, chuẩn bị lấy hóa đơn chợt có một bàn tay kéo tôi lại, thì ra là Eunjung.

"Khủng long con, dám giành công việc của mình?''

Tiếng cô ấy nghe có vẻ buồn buồn.

"Eunjung, hôm nay mình đãi''

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy nói, giờ phút này tôi không có tâm trạng cùng cô ấy tranh cãi, cũng không có sức lực làm vậy. Eunjung sau đó không nói gì nữa, đợi tôi trả tiền xong liền đi  theo tôi ra ngoài.

"Jiyeon..."

Eunjung gọi tôi lại, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy tôi, bàn tay đặt trên lưng an ủi.

"Cậu còn có mình''

Tôi vẫn còn ngạc nhiên liền lập tức bị cảm động thay thế, Eunjung tuy tính tình tùy tiện kỳ thật có một trái tim tình cảm và tinh tế. Tại thời điểm toàn bộ hy vọng và tín ngưỡng của tôi đều tan biến, cô ấy cho tôi sự an ủi cần thiết nhất, dù cho đó chỉ là một cái ôm, một câu thăm hỏi ân cần, cô ấy khiến tôi cảm nhận được còn có người cần tôi, tôi còn có giá trị, còn có lý do tiếp tục sống.

"Eunjung, cảm ơn..."

Mắt tôi lại lần nữa ướt nhòe đi.

"Cảm ơn cái gì, quê chết đi được''

Eunjung cười ấn đầu tôi.

"Đi thôi, hai người kia còn chờ chúng ta kìa"

Bọn tôi đang định đi ra liền thấy Giám đốc và Qri đứng ngay trước mặt, Giám đốc không nói gì nhanh chóng xoay người bước đi, Qri liếc mắt chúng tôi một cái rồi cũng đi nhanh ra ngoài, Qri ngồi chung xe với Eunjung, tôi như cũ chở giám đốc về JM. Trên đường chúng tôi chưa từng nói với nhau một câu, tôi đang nghĩ nói thế nào để xin nghỉ việc, làm sao đi đối diện với cuộc sống sau này của mình khi mà ngay cả một chút niềm tin cũng đã không còn, mà cô ấy đang nghĩ cái gì, tôi không thể nào biết được.

Tôi dừng xe trước cửa nhà cô ấy, dù vậy cô ấy vẫn chưa có ý định bước xuống, dường như cô ấy biết tôi có chuyện muốn nói,

''Park* Tổng..."

Tôi nói thật nhỏ.

"Chị nói rồi, chị không phải Park* Tổng gì hết, gọi chị là Hyomin"

Lời nói của cô ấy có chút tức giận, còn rất bá đạo.

"Ừm, Hyomin, em muốn xin nghỉ việc"

Tôi cúi đầu, để cho tóc mái phủ xuống che đi ánh mắt của mình.

"Cho chị một lý do''

"...''

Cuối cùng tôi chỉ có thể câm lặng, chẳng lẽ muốn tôi nói với cô ấy lý do là vì tài xế của cô ấy yêu một cô gái hay sao?

''Xuống xe, theo chị vào nhà''

Cô ấy nói rồi liền bước xuống xe, đóng mạnh cửa lại, tôi yên lặng đi theo cô ấy, trong suốt một tháng này, đây là lần đầu tiên tôi đi vào biệt thự nhà cô ấy, có lẽ cũng là lần cuối. Tôi cùng cô ấy vào nhà, đổi giày.

''Ngồi đi, chị đi thay bộ quần áo đã''

Cô ấy thật lạnh lùng mở đèn đi lên lầu, tôi gật đầu ngồi xuống sofa. Ánh đèn rất tối, tất cả vật trang trí, đồ dùng ở đây đều mang phong cách Châu Âu, rèm voan chấm đất, đèn treo lộng lẫy, thảm trải sàn mềm mại, sofa thoải mái, hết thảy tựa như một cung điện hoàng gia nguy nga tráng lệ, trang trọng tao nhã.

Mà hiện giờ tôi lại không chút tâm tình thưởng thức phong cảnh này, tôi ngơ ngác ngồi một chỗ, cúi đầu, nghĩ lại những lời IU nói với tôi vừa rồi, nhớ lại tiếng nói ôn nhu của cô ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro