Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu hồi ánh mắt mỏi mệt, tôi không mong mình lại tiếp tục ngẩn người, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Eunjung.

"Park Jiyeon, cậu chính là tên khốn!"

Cô ấy một phát đẩy tôi ra, hung hăng giẫm giày cao gót, cầm túi lên, đẩy cửa mà đi.

''Uy, bà tám chết tiệt, chờ mình''

Tôi chạy nhanh đuổi theo ra ngoài, chạy đến dưới lầu mới đuổi kịp Eunjung, mới vừa đi đến xe phía trước, Eunjung đã hung hăng đem chìa khóa con xe yêu dấu của cô ấy ném cho tôi.

"Cậu lái đi''

Nói xong xoay người mở cửa ngồi vào ghế phụ, tôi nhận mệnh ngồi vào ghế lái, nhẹ xoa vùng bụng vừa bị cô ấy ném chìa khóa đến phát đau, khởi động chiếc xe xinh đẹp.

''Hắc hắc, bà tám chết tiệt"

Eunjung sau khi lên xe vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, tôi nhanh chóng dỗ cô ấy.

"Nữ nhân chết tiệt"

"Eunjung"

Tôi phát huy tinh thần không biết xấu hổ, một bên lái xe một bên hướng cô ấy bày ra khuôn mặt tươi cười.

"Eunjung tỷ"

Nói xong liền cảm thấy hình như không ổn, nhưng mà vẫn chưa đợi tôi tìm ra chỗ nào không ổn, tôi liền thấy Eunjung chậm rãi quay đầu, dùng một đôi ánh mắt bốc lửa hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi.

''Park Jiyeon, cậu câm miệng lại cho mình!"

Trường hợp này làm tôi nhớ tới giọng hát kinh thế hãi tục của Trương Phi ở trên cầu Đương Dương, tôi liền nhanh chóng câm miệng, chăm chú lái xe.

"Ách, nhưng mà chúng ta đi đâu?"

Tôi nhỏ nhẹ hỏi cô ấy.

"Nhà hàng Tây"

Cô ấy khinh thường quăng cho tôi một câu còn tặng kèm một ánh mắt khinh bỉ.

"Ừm"

Đến nhà hàng Tây, tôi đậu xe lại, theo Eunjung lên lầu, đi đến cửa thang lầu, Eunjung quơ móng vuốt, lắc lư mê hoặc bước từng bước đi qua.

"Hyomin, thật có lỗi, chúng mình đã tới trễ''

"Không sao, mình cũng vừa đến''

Âm thanh rất êm tai, hơn nữa tiếng nói rất chuẩn.

"Hyomin, đây là tài xế mình tìm giúp cậu. Jiyeon, đây là Park* Tổng"

Eunjung ngồi xuống, chẳng nhìn xem tôi, hoàn toàn không để ý người đi theo phía sau là tôi.

"Park* Tổng, xin chào, em tên Park Jiyeon"

''Xin chào, ngồi đi''

Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn liếc qua tôi, tựa như thật kinh ngạc nhưng lại lập tức mỉm cười trấn tĩnh. Tôi ngồi xuống bên cạnh Eunjung, lúc này tôi mới thấy rõ khuôn mặt cô ấy, tóc đen óng, lông mày dày và đậm, lông mi thật dài, ánh mắt của cô ấy rất sáng, lại thật đen, sóng mũi cao, làn môi mượt mà. Khuôn mặt cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, đường nét nhìn mềm mại mà lại rõ ràng, làn da của cô ấy thật tốt, trắng trẻo mềm mại, sáng ngời nõn nà. Tuy là không giống Eunjung đẹp gợi cảm, nhưng lại nhiều hơn vài phần quyến rũ còn có vài phần ôn hòa, không thể không nói cô ấy nhìn thật xinh đẹp. Vẻ đẹp này vừa không giống kiểu ôn nhu như nước của IU, cũng không giống dạng nhiệt tình như lửa của Eunjung, vẻ đẹp của cô ấy tựa như một làn gió mát thoảng qua giữa ngày xuân, thấm tận lòng người, vui tươi thanh thản, tựa như giữa ngày đông rét lạnh lộ ra một ánh mặt trời sáng lạng, ấm áp thư thái, làm người ta hướng đến. Nếu nói Eunjung là hoa hồng nhiệt tình nóng bỏng thì cô ấy chính là hoa bách hợp cao quý thanh nhã, không hề kiêu ngạo, như gió nhẹ mây trôi.

Nói thật, tôi không thể phán đoán chính xác tuổi của cô ấy, chỉ có thể dựa trên suy đoán đại khái, cô ấy với Eunjung là bạn học, Eunjung lớn hơn tôi một tuổi, năm nay 29, tôi đoán cô ấy sẽ không lớn hơn 30 tuổi, từ khuôn mặt cô ấy nhìn không thấy một chút dấu vết nào mà phụ nữ 30 tuổi phải có, vẫn là những nét thanh xuân, thong dong của tuổi trẻ. Cô ấy mặc trên người một chiếc áo sơ mi voan trắng, tóc cột lên rất cao, lộ ra vầng trán sáng ngời, ánh sáng lấp lánh từ sợi dây chuyền bạch kim nổi bật trên cần cổ trắng nõn của cô ấy, rất thời trang mà lại không làm mất đại khí.

Suy nghĩ của tôi bị một cơn đau kịch liệt nơi đùi mạnh mẽ kéo về.

"Nữ nhân chết tiệt, cậu làm gì vậy hả?"

Tôi cố nhịn đau, gắng không đỏ mặt, cắn răng nghiến lợi để không nhào lên tấn công cô ấy.

''Muốn ngắm mỹ nữ về nhà rồi ngắm, cậu đừng ở chỗ này nhìn chằm chằm người ta giống tên ngu ngốc, còn huênh hoang nữa, mình liền bóp chết cậu"

Eunjung ghé vào tai tôi vừa cười vừa nghiến răng đe dọa. Cái gì gọi là tiếu lí tàng đao, đây chính là tiếu lí tàng đao a nhưng vì cuộc sống ấm no sau này của tôi, tôi nhịn. Tôi hung hăng trừng mắt Eunjung một cái, ngẩng đầu chợt thấy cô ấy giống như cười mà không cười đang dùng một ánh mắt rất thâm ý nhìn tôi, ánh mắt ấy, rất sâu, rất sâu, sâu đến mức tôi cũng xem không rõ.

"Hyomin, đã nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp"

Eunjung nhiệt tình gợi chuyện.

''Eunjung, cậu cũng ngày càng hấp dẫn. Sau khi ra nước ngoài mình vẫn luôn tìm cách liên lạc với cậu, nếu không có lần này họp lớp chắc tới giờ cũng không gặp được cậu"

Hyomin cười nói rất chân thành.

Tôi nghĩ đối với những người niên đại như chúng tôi mười mấy năm về trước có được điện thoại đã là rất hiếm, đừng nói chi đến internet, phương thức liên lạc thông dụng cũng chỉ có thư, cách xa ngàn dặm muốn liên lạc với nhau, nói dễ hơn làm...

"Được rồi, được rồi, gặp được nhau là tốt rồi, chỉ cần tình cảm vẫn còn là được. Mấy năm nay cậu ở nước ngoài sống có tốt không?"

Eunjung tỏ vẻ đĩnh đạc nói.

"Cũng tốt''

Không biết vì lý do gì, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên rất tịch mịch, thanh âm cũng trở nên thật thấp.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi''

Eunjung cầm lấy tay của cô ấy.

''Eunjung, cậu thì sao? Cậu khỏe không? Vẫn còn độc thân sao?"

"Mình vẫn như cũ, một người ăn no cả nhà không đói, bất quá mình không phải độc thân''

Cô ấy lại bắt đầu huênh hoang, chúng tôi đồng loạt nhìn chằm chằm cô ấy, nhất là tôi, quen biết cô ấy gần ba năm, thế nhưng không biết cô ấy đã đi ra ngoài gieo họa cho người khác.

"Hắc hắc, các cậu hẳn là không biết, mình còn nuôi một con chó''

Tôi hoàn toàn ngã gục, bị cô ấy làm đến cằm phát đau. Hyomin cười lắc đầu.

"Hyomin, muốn ăn cái gì cứ tùy ý chọn, hôm nay coi như cho cậu đón gió tẩy trần"

"Vâng, tốt, vậy mình sẽ không khách khí"

Cô ấy vẫn cười như trước, tuy nói là không khách khí, cuối cùng cô chỉ gọi một cái pizza rất nhỏ cùng một ly nước trái cây. Cô ấy thật gầy, nhất định bình thường ăn cũng không nhiều, Eunjung lại không giống vậy, mọi người xem cô ấy kìa, mở miệng liền gọi phần cơm mấy trăm đồng. Kẻ có tiền đúng là không giống nhau, chút tiền này ngay cả một bao lì xì cũng không đủ, không chờ tới lượt tôi gọi món, Eunjung đã cho nhân viên phục vụ lui xuống.

Sau khi đồ ăn dọn lên hai người liền bắt đầu tán gẫu, nói từ tốt nghiệp trung học cho đến hiện tại, kỳ thật về cơ bản toàn là Eunjung một người nói, cô ấy chỉ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ bổ sung vài câu, hoặc là lại gật đầu cười cười. Có thể nhận ra tình cảm của hai người rất tốt, mặc dù là nhiều năm chưa gặp, nhưng những tình cảm năm xưa vẫn còn nguyên như cũ. Tôi nghĩ đây chính là tình bạn, bất kể trải qua bao nhiêu năm tháng tang thương, vật đổi sao dời, loại tình cảm này đều sẽ không thay đổi, cho dù thời thế thay đổi, nhưng mà vẫn còn rất nhiều thứ đáng giá để kiên trì giữ lấy, chẳng hạn như tình bạn, chẳng hạn như hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro