Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tôi rửa tay xong thì trời cũng không còn sớm nữa.

"Hyomin, chúng ta đi ăn cơm đi"

Tôi vỗ vỗ ví tiền.

"Haha, hôm nay em mời''

"Chúng ta ăn ở nhà đi, đồ ăn bên ngoài ăn không tốt đâu''

Cô ấy xoay người, những lọn tóc rớt trên vai, nhìn từ góc độ nào cũng toát lên nét đẹp thanh tĩnh hiền dịu, tôi nhìn hình ảnh ấy mà bất chợt choáng váng, thấy tôi không nói chuyện, Giám đốc ngẩng đầu nhìn tôi.

"Jiyeon..."

''Hả? À, vậy đi, nghe lời chị, cho chị xem tay nghề của em''

Tôi vội vàng thu hồi hồn vía đã chu du đến chín tầng mây nào rồi, cô ấy cười cười không nói gì.

Một lát sau, cô ấy lại lấy lại vẻ điềm đạm ngày thường, xuống lầu lái xe đi siêu thị. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi phía sau cô ấy, ngắn ngủi mới mười phút mà xe hàng từ trống rỗng đã thành chật kín nhưng cô ấy vẫn chưa định dừng tay, tôi phải vội vàng sắp xếp lại đồ cho ngay ngắn, sau đó lại phải lấy thêm một xe nữa, thấy ánh mắt cô ấy đang ngoái nhìn xung quanh.

"Jiyeon, em đi đâu vậy?"

"À, xe đầy rồi, em chuyển mấy thứ qua xe khác''

"Ừm''

Cô ấy dừng lại, đến khoác lấy cánh tay tôi giống như sợ tôi lại biến mất, sau đó quay đầu chọn hàng, nhưng tay cũng không buông ra.

Rời siêu thị, đem đồ xếp lên xe, sau đó không đủ chỗ đành phải để tạm ở ghế sau, không khỏi cảm thán phụ nữ là một loài động vật đáng sợ a.

Đến JM lại phải chuyển đồ xuống, may là không phải lên lầu, nếu không thì chắc tôi sẽ chết giữa cầu thang mất. Cô ấy so với tôi thì cũng không sung sướng hơn, mới vừa đem đồ đạc sắp xếp xong, chuông điện thoại của cô ấy chợt vang lên, cô ấy lấy di động nhìn qua, lông mày nhíu lại.

"Hello..."

"...''

"What?"

"...''

"Why do you...? Ok ok, wait for me..."

Nói xong cô ấy tắt điện thoại, trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng.

''Jiyeon, đi ra sân bay ngay thôi''

Ngồi vào xe, quay đầu thẳng hướng sân bay, trên đường cô ấy liên tục xem thời gian, tay nắm chặt di động, dáng vẻ khẩn trương.

"Hyomin, chuyện gấp lắm sao?"

"Đúng vậy''

"Vậy để em chạy nhanh hơn''

''Được, tốt''

Đến sân bay, chưa chờ tôi đậu xe xong, cô ấy vội vàng mở cửa, hành động này dọa tôi một phen, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy vội vã như vậy. Tôi vội chạy nhanh theo cô ấy, vừa mới đến đại sảnh, chợt thấy một người đàn ông cao lớn, vô cùng đẹp trai quyến rũ đang ôm cô ấy trong lòng.

"Baby, I miss you... I miss so much..."

Cô ấy im lặng rúc vào lòng anh ta.

Tôi đứng bên ngoài nhìn họ ôm nhau, nghe anh ta nói lên sự nhớ nhung của mình, không phải tôi yếu đuối đến mức thừ người ra, không dám đối diện, cho dù là kẻ không có một dây thần kinh nhạy cảm nào cũng có thể phát hiện được tình cảm sâu sắc nồng nàn giữa hai người họ, mà là cảnh tượng ấy với tôi quá sức chói mắt. Tôi nhẹ nhàng quay đầu, kéo chiếc vali trên mặt đất, cô ấy nhìn thấy tôi vội buông tay anh ta ra.

''Jiyeon..."

"Hai người nói chuyện đi, em lên xe chờ trước''

Nói xong, tôi đi mà như chạy trốn, đem hành lý để vào cốp xe sau đó ngồi lặng lẽ nhìn ra đám đông ngoài cửa sổ, chuyện gì cũng không muốn suy nghĩ nữa, không muốn suy nghĩ về quan hệ của họ, cũng không muốn biết bọn họ có bao nhiêu lời yêu thương muốn nói với nhau.

Nhìn thấy họ tới, tôi bước ra mở cửa sau xe, anh ta nói cám ơn rồi nhanh chóng ngồi vào, cô ấy liếc mắt qua tôi một chút, tự mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Tôi đóng cửa, bắt đầu cho xe chạy.

"Hyomin, Are you fine recently?"

Giọng nói của anh ta thật trầm ấm.

"Vâng, rất tốt''

Giám đốc trả lời ngắn gọn.

"Vậy thì tốt''

Không ngờ anh ta mà nói tiếng Hàn cũng rất chuẩn.

Cô ấy không nói gì nữa, người phía sau cũng không hỏi, một lát dường như là chợt nhớ đến gì đó vội nói với tôi.

"Jiyeon, Xinbo là bạn chị khi ở Mỹ''

Tôi nhìn qua kính chiếu hậu chào hỏi.

"Chào anh, tôi tên là Park Jiyeon, là lái xe của Hyomin''

Không biết vì cái gì tôi lại muốn nói câu kế tiếp, tôi chính là đem tôn nghiêm của mình hung hăng chà đạp. Cô ấy bỗng nhiên quay đầu sang lạnh lùng nhìn tôi nhưng không nói gì cả, sau đó lại quay sang nhìn khung cảnh ven đường.

"Chào cô, tôi là Fu Xinbo, rất vui được biết cô''

"Nice to meet you, too''

Tôi cố ý nói tiếng Anh, anh ta cười lên hào sảng, nụ cười giống như ánh mặt trời mạnh mẽ tươi đẹp.

Trên đường đi, Giám đốc không nói gì cả, nếu có thì chỉ là mỉm cười đáp lại, cơ bản là Xinbo nói. Anh ta không ngừng cảm khái sự thay đổi trong nước, sau mười năm mọi thứ đã khác đi thật nhiều, đôi khi cô ấy cũng sẽ nói vài câu nhưng đa phần là trầm tư. Tôi không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, sự lạnh lùng hiện tại cùng vẻ khẩn trương khi nãy giống như của hai người khác nhau. Xe vào đến nội thành, cô ấy mới mở lời.

"Sao anh về mà không nói trước với em tiếng nào?"

"Anh là muốn tạo cho em một cái surprise a. Hyomin, không phải là em tức giận chứ?"

Anh ta hơi rướn người về phía trước để nhìn cô ấy.

"Không có, chỉ có chút ngạc nhiên thôi, không nghĩ là anh sẽ về nước''

"Họ không ép buộc được anh, đành để cho anh về tìm em, bạn gái tốt như vậy họ đi đâu mà tìm đây, có phải không?"

Xinbo bên cạnh lời nói nhỏ nhẹ, cười yêu chiều, cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, mặt đã hơi đỏ.

"Vậy anh sẽ ở đây bao lâu?"

"Anh sẽ ở đây lấy vợ sinh con, thành gia lập nghiệp''

Dù giọng nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được, đầu óc của tôi nhất thời quay cuồng, trái tim đau đớn, không biết phương hướng ở đâu, tay lái trở nên loạng choạng. Cô ấy đặt tay lên bàn tay đang mất kiểm soát của tôi, quay đầu nhìn tôi.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi...''

Tôi bối rối điều khiển xe, tay nắm chặt vô lăng, cố tập trung nhìn phía trước nhưng mà tim vẫn không kiềm được run rẩy. Dù cho tôi có ngu ngốc thì qua sự do dự trên nét mặt cô ấy cũng có thể đoán đó là bạn trai của cô ấy, đó là người cùng cô ấy có sáu năm yêu nhau sắp đi đến hôn nhân. Anh ta đã ngàn dặm tìm đến đây để cưới cô ấy, trước kia xa nhau ngàn dặm không thể kết hôn, bây giờ đã về đến đây rồi, còn không phải là để kết hôn sao? Họ sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, vui vẻ sống bên nhau, có thể không lâu sau còn có một đứa con. Đó phải chăng là một kết thúc tốt đẹp?

Vậy thì tôi còn có thể làm gì nữa đây? Tôi chậm chạp không dám nói tiếng yêu cô ấy không phải là sợ chính mình không cho cô ấy được hạnh phúc hay sao? Hiện tại hạnh phúc của cô ấy đã tới rồi, đây không phải là kết cục mà mình muốn sao? Nhưng mà sao lòng mình lại đau đớn như vậy? Giống như một cây kim đâm thật sâu, thật sâu vào tim, máu chảy đầm đìa.

"Jiyeon, Jiyeon..."

"Dạ, sao?"

Cơ thể cứng ngắc của ta bị gọi trở lại thực tại.

"Làm sao vậy? Không thoải mái?"

"Không có, không có gì đâu''

Tôi không dám quay đầu, càng không dám nhìn cô ấy.

"Dừng xe ở khách sạn phía trước đi''

Tôi dừng xe, cô ấy và Xinbo bước xuống, Xinbo rất cao, cô ấy chỉ đứng đến vai anh ta, tôi ở phía sau thấy anh ta đang ôm cô ấy. Họ thật xứng đôi, vô cùng xứng đôi, nhưng sao cảnh tượng ấm áp hạnh phúc như vậy lại làm mắt tôi đau đớn thế? Tôi không thể hô hấp nổi, cảm giác như không có chút không khí nào ở đây vậy. Tôi có nên ở đây chờ? Cô ấy có trở về không? Họ có không một buổi tối dưới ánh nến, cùng ở bên nhau một đêm lãng mạn? Đêm? Đúng rồi, hai người họ là tình nhân sắp kết hôn, sẽ cả đời ở bên nhau, thế nào lại không ở cùng với nhau? Tôi nắm vô lăng, chật vật mở khóa xe, quay đầu nhìn khách sạn một cái rồi tăng tốc rời khỏi đây, tôi muốn đi thật nhanh, không để ý đến gì nữa cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro