Chap 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lắc đầu.

''Để Hyomin xuất viện đi...''

Qri đột nhiên hung hăng tát vào mặt tôi, bên tai truyền đến tiếng cười chói tai. Tôi buông hai tay xuống, ngẩng đầu nhìn Qri ngửa đầu nằm co quắp trên sofa, miệng lộ ra một hàm răng trắng bóng.

Tôi đột nhiên thấy tình trạng không được rõ ràng, tôi lau đi nước mắt mở ra tầm nhìn, nhìn thấy Eunjung cũng giống như vậy, Hyomin ngồi đó mỉm cười nhìn tôi.

"Các cậu cười cái gì?"

Qri run rẩy đem báo cáo móc ra đưa cho tôi, tôi giật lấy, nhìn thẳng xuống kết quả chẩn đoán phía dưới, viêm dạ dày, xuất huyết. Tôi dụi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa, vẫn là những chữ đó, không có hoa mắt.

"Các cậu gạt mình?''

"Haha, ai kêu khủng long con cậu đần như vậy''

Eunjung chỉ vào người tôi cười to hơn.

Tôi nhìn Hyomin.

"Hyomin, chị biết?"

"Chị cũng vừa mới biết''

Tôi vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, tức giận ngồi lên ghế sofa, mới vừa rồi còn nhu tình như nước, nhanh như vậy đã phản bội, ngang nhiên cùng hai người bệnh thần kinh này hợp tác lừa gạt tôi, nhìn tôi bị bêu xấu.

Qri ngồi xuống, trừng to mắt cá hỏi tôi.

"Jiyeon, sao cậu không nhảy nhót? Mình và Eunjung còn cho rằng sẽ có chuyện vui, thật là thất vọng''

Tôi cầm kết quả trong tay không ngẩng đầu lên, tôi có chút không dám tin đây là sự thật, khổ đau và hạnh phúc tới quá nhanh, từ vạn trượng vách đá rơi xuống, nháy mắt lại bay lên thiên đường, cảm xúc kịch liệt như vậy làm người ta không thể nhanh chóng hồi phục được. Sự tuyệt vọng và sợ hãi vừa rồi còn chưa biến mất, vui sướng và hưng phấn lại lần nữa xâm nhập, cảm giác đó giống như là chết đi mà sống lại, giống như từ địa ngục bước lên thiên đường nhưng tôi vẫn cảm kích số mệnh, cảm kích đã không bạc đãi Hyomin, hết thảy vẫn còn kịp.

''Khủng long con, cậu nói thử, nếu vừa rồi cậu nhảy thì mặt cậu chạm đất trước hay thân khủng long cậu chạm đất trước đây?"

"Cậu ngốc quá, nhất định là thân chạm đất trước, Jiyeon khác với bình thường, cậu ấy từng học y a''

Nói xong hai người bắt đầu ôm cổ họng mà cười, ngồi cười biến thành đứng cười, đứng cười biến thành nằm cười, cuối cùng hai người ôm nhau cười thành một đống. Tôi buồn bã nhìn Hyomin, khóe miệng cô ấy cong lên, gò má hồng hồng, đây rõ ràng là muốn cười mà phải ráng nhịn. Vì cơ thể khỏe mạnh của tôi, vì tương lại tốt đẹp của tôi và Hyomin, tôi nhịn!

Eunjung bước đến cạnh tôi, miệng vẫn còn cười.

"Cho cậu biết, đây chính là kết quả cậu hù dọa Hyomin, sau này ít lấy cái mạng nhỏ của cậu đe dọa người khác đi, bây giờ khủng long không đáng giá nữa đâu. Đi, đi ra ngoài, mình muốn nói chuyện với Hyomin''

Nói xong, Eunjung kéo tôi dậy, đá tôi và Qri ra khỏi phòng bệnh. Đi tới khu hút thuốc, Qri đặt mông ngồi trên bệ cửa sổ, duỗi đôi chân, giống như ngồi nghịch nước ở bờ sông.

"Qri, cậu nói hai người có thể nói chuyện gì?"     
"Nói nhảm, họ còn có thể nói chuyện gì, liên quan tới cậu đó''

"Mình? Mình thế nào?"

"Eunjung thích cậu nhiều năm như vậy, bây giờ cậu và Hyomin cũng đã ở bên nhau, cậu ấy đương nhiên phải cho Hyomin một câu trả lời''

Đối với Eunjung, ngoại trừ xin lỗi thì tôi chỉ có thể nói với cô ấy lời xin lỗi, sự giúp đỡ và quan tâm của cô ấy, mãi mãi tôi sẽ giữ trong lòng, cũng sẽ luôn cảm kích nhưng tôi thật sự không thể vì cảm kích mà nói tiếng yêu, cũng không thể không chịu trách nhiệm, làm tổn thương một người yêu thương mình.

Tôi gạt đi sự áy náy, nghiêm túc hỏi Qri.

"Chuyện của Choi Wook không thể kéo dài được nữa, cậu có còn biện pháp khác không?"

"Tối nay đem súc sinh kia thăm dò một chút ý tứ, nếu hắn vẫn không nói gì, mình sẽ cho hắn biết một chút lễ độ. Bà nội nó, ăn hết một vạn rồi, vẫn còn ở đó giả bộ''

Qri nhắc tới Choi Wook sẽ đặc biệt kích động.

"Ừm, được, buổi tối chờ điện thoại của mình, chờ đến khi Hyomin ngủ, mình sẽ chạy qua ngay''

Qri chớp chớp mắt.

"Chờ Hyomin ngủ, cậu sẽ tới, sao mà nghe giống như đang vụng trộm''

Đầu óc tôi lập tức bị sét đánh.

Tôi không hỏi Hyomin, Eunjung nói gì với cô ấy, nếu như cô ấy muốn nói, nhất định sẽ ở thời điểm thích hợp mà cho tôi biết nhưng nếu như cô ấy không muốn nói, tôi có hỏi cũng là phí công.

Buổi tối đi mua chút cháo, đút Hyomin ăn xong, tôi cũng ăn một chút. Qri và Eunjung rất không biết suy nghĩ chạy ra ngoài ăn tiệc, nói còn ăn cháo nữa thì hai người bọn họ sẽ ôm nhau mất mạng.

Ăn xong cô ấy tựa vào người tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi.

"Jiyeon, chúng ta có thể không ăn cháo nữa được không?"

Tôi không khỏi cười ra tiếng.

"Không được, chị bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi''

"Vậy phải kiên trì bao lâu?"

"Càng lâu càng tốt''

Cô ấy chợt không lên tiếng nữa.

"Thế nào? Ăn không nổi nữa?"

"Không phải, chỉ là không có mùi vị''

"Vậy sau này về nhà, em nấu cho chị ăn''

"Ừm''

Cô ấy gật đầu một cái.

Tôi nghĩ đến tinh thần cách mạng không kiên định của cô ấy, không nhịn được hỏi cô ấy.

"Hôm nay sao mọi người lại cùng nhau gạt em?"

Cô ấy cười.

"Eunjung không cho chị nói, chị cũng muốn xem thử em có bao nhiêu thương tâm''

"Vậy thấy em thương tâm, có cảm giác gì?"

''Thật vui vẻ''

"...''

"Jiyeon...''

"Dạ''

"Sao em biết chị sẽ không đồng ý phẩu thuật?"

"Ừm, là cảm giác''

Cô ấy cười cười, không nói gì, tôi chợt nghĩ đến chuyện Qri nói ở phòng cấp cứu.

"Hyomin, em có thể hỏi chị một chuyện không?"

"Ừm, em nói đi''

"Hai tháng đó, chị đi đâu?"

Cô ấy suy nghĩ một chút.

"Ở Nhật Bản, hết mùa xuân rồi về nước''

"Chị vẫn chưa trả lời vấn đề của em''

"Ừm, ở trong nhà em''

Tôi cúi đầu, không nói gì. Tại sao tôi phải ngu như vậy? Sao tôi không hỏi cô ấy ở đâu? Nếu tôi đi tìm cô ấy sớm một chút, cô ấy sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Jiyeon..."

"Dạ''

"Buổi tối đừng đi, có được không?"

Tôi rời cô ấy, kinh ngạc nhìn cô ấy, mỗi đêm khi tôi đi cô ấy đã ngủ rất say, làm sao cô ấy phát hiện được?

"Làm sao chị biết?''

Cô ấy nhìn tôi nói.

''Lúc em không có ở đây chị sẽ tỉnh''

Tôi đau lòng ôm lấy cô ấy, cô ấy đều là mỗi đêm ở đây chờ tôi quay lại, có phải mỗi đêm sẽ bị mất ngủ?

"Em không đi, chị yên tâm''

"Ừm''

Tôi suy nghĩ lại, không muốn phá vỡ không khí ấm áp như thế này, với sự thông minh của cô ấy, chắc chắn cô ấy biết tôi và Qri đang giải quyết chuyện Choi Wook, nhất định đã đoán được gì đó, làm sao bây giờ khi tình hình hiện nay vô cùng gấp gáp không thể đợi thêm nữa? Điện thoại Hyomin mỗi ngày cũng vang lên không ngừng, mặc dù cho tới giờ cô ấy vẫn không nói nhưng lo âu trong lòng cô ấy có bao nhiêu tôi đều cảm nhận được, bất kể có hy vọng hay không, tôi đều phải thử một lần, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy lo lắng.

"Jiyeon, chị muốn ngủ''

''Dạ''

Tôi buông cô ấy ra, cô ấy nằm xuống nhắm hai mắt lại, ngồi bên cạnh cô ấy hơn mười phút, nghe nhịp hô hấp đều đều của cô ấy, tôi lấy điện thoại di động ra, chui vào nhà vệ sinh nhắn tin cho Qri.

"Không đi được, kế hoạch tối nay hủy bỏ''

Chỉ chốc lát đã thấy tin nhắn trả lời của cô ấy, tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, điện thoại chợt rung lên.

"Chất lượng giường ở đó không tệ''

Tôi hỏi lại.

"Là ý gì?"

"Chỉ là các cậu trên giường nồng nhiệt thế nào mà lại không chút tiếng động''

Mặt tôi đỏ bừng lên.

"Cậu nói bậy gì đó?"

"Đầu tiên rửa tay sạch sẽ, sau đó lên giường, sau đó nữa...''

Sau đó là một mặt cười nham nhở, phía sau là bốn chữ ''du dương trầm bổng''.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ lên giường, tim đập loạn xạ. Trước kia tôi luôn cảm thấy hai chữ này rất đáng khinh, thậm chí có chút hạ lưu nhưng mà tôi không biết dùng trên người mình sẽ có cảm giác như thế, không chỉ là căng thẳng, mà còn có dục vọng bị kích thích. Tôi bỏ điện thoại vào túi, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy bồn rửa tay, ma xui quỷ khiến thế nào thế nào mà tôi lại mở vòi nước. Sau đó tôi đi ra ngoài tắt hết tất cả đèn lại, đứng ở đầu giường không biết phải làm sao, trong lòng không ngừng nghĩ đến hai chữ kia, tim muốn bay ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Lên giường? Làm sao lên? Nằm thẳng lên trên đó sao? Hay là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro